Chiếu Sáng, Sưởi Ấm - tác giả Valhrts - Chương 15 - Ghen
Long vẫn chẳng nói gì, nơi họ tới là một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ. Họ chọn mấy túi bóng rồi cái bơm.
“Anh kia là ai vậy?”
Câu hỏi đó khiến cô đứng hình, rõ ràng cô không muốn trả lời. Nếu cô nói anh trai thì dường như đã ngầm phủ định mọi mối quan hệ, mọi hành động. Và lỡ để anh nghe thấy thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nhưng nếu nói người yêu thì lỡ lớp trưởng sẽ nói cho mọi người biết, rồi sau đó họ sẽ đồn thổi chuyện không hay.
Cô im lặng, lớp trưởng cũng biết mình lỡ lời nên chỉ đành cắm cúi tìm đồ. Họ mãi mới mua xong.
“Em xin lỗi.”
Hiếu lúc này cũng cầm đồ đi ra, cúi đầu chào anh rồi treo túi bóng lên xe.
“Anh bị gì thế? Sao khó chịu vậy?”
“Em biết rồi còn hỏi.”
Vô lí nhỉ? Cô chẳng biết anh bị gì nữa, bộ cô làm gì khiến anh khó chịu à? Tới nhà cô, anh dừng xe rồi giúp cô cởi mũ bảo hiểm ra. Mọi động tác anh làm, từ treo mũ lên xe rồi gạt chân chống đều tạo ra tiếng động mạnh. Cô đưa tay lên trán anh, không sốt hay ốm gì cả. Cô chẳng có kinh nghiệm yêu đương nên cũng không biết anh bị gì cả.
“Anh giận em hả?”
“Không. Lên nhà đi.”
Cô sực nhớ ra, hôm nay cô và lớp trưởng có chút thân mật. Cô nghĩ là anh ghen rồi.
“… Anh ghen hả?”
Bị đâm trúng tim đen, anh vội giật nảy mình. Miệng ấp úng, mặt đỏ như trái cà chua.
“Không, trẻ con mới ghen.”
“Vậy anh mấy tuổi rồi?”
“20.”
“Vậy mà em còn tưởng anh mới 5 tuổi.”
Anh dường như ngờ ngợ ra điều gì đó, định xuống xe giữ cô lại nhưng chợt nhận ra cô đã lẻn vào nhà rồi. Anh không ngờ cô có thể làm được điều đó. Hình như là anh đã dạy hư cô rồi.
Lúc anh đang định quay đầu xe thì bắt gặp một cô gái. Nhìn qua có vẻ nhỏ hơn anh tầm 7, 8 tuổi. Vì cái vụ đó nên hầu như người nhà của cô đều biết cô đã có người yêu. Cả đứa em gái cô cũng vậy. Khi đã biết vậy thì họ cũng không còn phải lén lút đưa đón nhau về nữa, lúc đầu, anh vẫn đưa cô tới tạp hóa đầu đường. Rồi sau này khoảng cách đó cũng dần thu hẹp lại. Và bây giờ đang là ở trước cổng nhà cô.
“Anh là người yêu Lan?”
“Ừm, em là em gái của Lan hả?”
“Vâng, chị Lan chọn người không tệ lắm nhỉ?” Đứa em đó nói một cách mỉa mai.
“Cảm ơn em.”
“Tính ra chị Lan cũng tệ nhỉ? Để anh chở tới nhà rồi lại đuổi anh về.”
“Đâu có, là do anh bận thôi. Không có gì thì anh đi trước nhé.”
Anh nổ máy rồi phóng đi luôn để lại cô gái ấy đứng ở đó. Đêm hôm đó, cô như thường lệ vẫn ngồi học bài.
Long: [Ngủ? Đừng học bài nữa.]
Lan: [Anh bị gì vậy? Em không học thì để trượt à? Hôm nay anh cứ bị làm sao ấy.]
Long: [Kệ anh.]
Lan: [Nay em thân mật với bạn kia nên anh ghen hả?]
Long: [Con nít con nôi, không hiểu thì đi ngủ.]
Lan: [Ồ. Anh ngủ ngon.]
Long: [Không, anh thích ngủ mơ thấy ác mộng đấy.]
Cô không hiểu Long lại đào đâu ra cách nhắn tin đó. Cô cũng chẳng muốn cãi tay đôi với anh nên đã tắt máy đi ngủ. Cách ngày biết điểm thi còn 1 tuần nữa. Cô nằm dài trên giường, lại mơ thấy ác mộng. Là hình ảnh ở trong đêm đó, người cô ướt đẫm mồ hôi. Cô choàng tỉnh giấc, thở dốc rồi nhìn tứ phía.
Trời cũng đã hửng sáng, cô bước ra khỏi giường rồi chuẩn bị thay quần áo. Cô vẫn còn buồn ngủ lắm nên mọi động tác đều rất chậm. Tới lớp như bình thường rồi ngồi vào học bài. Thứ bảy, trường không mở lớp buổi tối nên cô chỉ đành xách cặp ra về.
“Hôm nay anh cậu tới đón không?”
Người anh mà lớp trưởng nhắc tới là Long. Cô ngơ ngác nhìn anh rồi hỏi.
“Có gì hả?”
“Định chở cậu về thôi.”