Chiếm Hữu - Tác giả: Lê Diệp - Chương 72: Hiểu lầm là vợ chồng
Dù đứa bé chưa thành hình rõ ràng nhưng cô vừa nhìn vừa cười vui lắm, Quách Phong nhìn cô nhóc kia mà cũng bật cười. Cũng phải thôi, dù sao cũng là con cô, hơn nữa cô là lần đầu làm mẹ. Vì vậy cũng phải tránh những rủi ro, phổ cập thêm kiến thức. Hắn cũng là lần đầu chăm sóc phụ nữ mang thai, mọi việc đều nhờ dì Chu rồi.
Kể từ khi mọi người trong nhà biết cô mang thai cô được yêu thương chiều chuộng đến độ phát ngốc rồi. Dì Chu lo lắng cô còn nhỏ mà liên tục phổ cập những kiến thức quan trọng, mang thai nên làm gì và không nên làm gì. Thậm chí dì còn sợ cô sẽ vất vả, muốn cô nghỉ học ở trường. Nhưng cô nói không cần. Cô cũng nhận ra Quách Phong cũng quan tâm đứa nhỏ này lắm.
Mọi người đều rất mong đứa bé này, nhưng không ai hỏi nó từ đâu đến. Chỉ là cô cảm thấy rất vui.
***
Một ngày nọ Tiểu Lý sau khi đi bàn giao công việc về thì thấy trong phòng làm việc của Quách Phong xuất hiện nhiều sách, đều liên quan đến phụ nữ mang thai.
“Đại ca, chưa từng thấy anh quan tâm đến những thứ này. Xem ra anh rất coi trọng đứa trẻ trong bụng cô ấy” Tiểu Lý ngồi xuống cầm lên một quyển
Quách Phong cũng không hiểu, chỉ là muốn đứa nhỏ đó và Khương Hà Nhi những gì tốt nhất. Hơn nữa mọi người đều coi đứa bé này là niềm vui.
Một tháng sau…
Khương Hà Nhi xoa xoa bụng, dạo gần đây cô phát hiện nó đã lén nhô ra rồi. Nhưng làm sao cô không biết chứ? Lần đầu làm mẹ, cô vừa vui cũng vừa lo lắng, nhưng tất nhiên là vui nhiều hơn.
Gần đây số lần Quách Phong quay về rất ít, tuần này cô chỉ có thể gặp hắn nhiều nhất 3 lần. Nhưng mỗi khi hắn về sẽ quan tâm hỏi han cô, cũng sẽ muốn biết tình hình của bé con. Sau đó lại vội vã rời đi.
Cô tự hỏi, nếu không có Quách Phong, có phải là cô sẽ không giữ bé con lại? Quách Phong hiện tại được coi là chỗ dựa của cô, của con. Không biết họ Quách đó có mục đích gì không nhưng dường như hắn thật sự quan tâm đến cô và đứa bé. Coi đứa trẻ chưa ra đời như con ruột, mặc dù nó là của ác ma kia.
Ngày hôm đó Quách Phong rảnh rỗi có đưa Khương Hà Nhi đi khám thai định kì. Lúc siêu âm Quách Phong cũng có vào cùng, thấy được đứa nhỏ trên màn hình, ánh mắt hắn nhìn đứa nhỏ có chút mềm yếu. Bác sĩ cũng vừa chỉ trên màn hình, vừa nói về đứa trẻ với Quách Phong:
“Đứa bé khỏe mạnh, cậu xem, đứa nhỏ ở chỗ này…”
“Có phải nó đang cử động không?”
“Đúng rồi, là thai máy. Vẫn chưa rõ ràng lắm mà cậu nhìn ra sao?”
Khả năng quan sát của Quách Phong rất tốt, nếu không sẽ uổng hơn 10 năm hắn cầm dao và súng.
Khương Hà Nhi đưa mắt nhìn hai người đàn ông đang chỉ chỉ trỏ trỏ trên màn hình, cô có cố làm sao cũng không thấy được. Mắt đã vặn vẹo cả lên.
Quách Phong cảm nhận được tay mình bị kéo lấy, nhìn sang thấy Khương Hà Nhi đang níu tay mình với ánh mắt cầu khẩn:
“Quách Phong, tôi cũng muốn xem…”
“Nếu để cô xem rồi siêu âm bị gián đoạn cũng không nhìn thấy con. Ngoan một chút, lát nữa sẽ có hình mà”
Nghe Quách Phong đáp lại Khương Hà Nhi cũng chỉ gật đầu nhưng không mấy vui. Nghe nói đứa nhỏ đang cử động. Bác sĩ siêu âm đột nhiên nói:
“Vợ cậu hơi gầy, về nên để ý đến cô ấy nhiều hơn. Gầy như vậy lúc đứa bé lớn lên mang vác một cái bụng nặng sẽ rất khó khăn”
Hai má Khương Hà Nhi có chút nóng, vợ sao? Hai người thân thiết đến mức người ta nhìn vào liền thành vợ chồng? Dường như Quách Phong cũng lười giải thích rồi, từ lúc cô gái nhỏ này mang thai, đưa cô đi đâu cũng sẽ bị hiểu lầm là vợ chồng.
***
Trên đường về Quách Phong dẫn Khương Hà Nhi đi mua thêm một chút đồ, bác sĩ dặn váy nên mặc rộng một chút, sữa bột hiện tại cũng nên đổi qua loại khác.
Kết quả trong xe đã chất những túi đồ lớn. Khương Hà Nhi nhìn vào không khỏi phàn nàn:
“Anh mua nhiều như vậy ai dùng đây? Tôi cũng đâu cần nhiều như vậy?”
“Dùng dần cũng hết thôi”
Khương Hà Nhi thở dài, cô lén quan sát Quách Phong, hắn đang tập trung lái xe.
“Anh có thể ở lại bao nhiêu ngày?”
“Hết ngày mai. Sao thế?”
Khương Hà Nhi suy nghĩ, thấy xe sắp đi xa, cô lấy can đảm hỏi:
“Ở gần khu này có một suối nước nóng vừa mở. Tắm suối nước nóng giúp con người ta thoải mái hơn. Anh có muốn đi không?”
“Cũng được”
Quách Phong đánh xe vào một đường khác, suối nước nóng vừa mở đó, hắn cũng nghe qua.
***
Đêm đó, Quách Phong vẫn chăm chỉ cày cuốc công việc. Cũng không biết làm nghề này lại vất vả như vậy, trước đây làm chủ Dạ Ảnh bang còn nhàn hơn, chỉ là động chút là rút súng.
Khương Hà Nhi đẩy cửa, cô gái nhỏ rụt rè ngó vào:
“Anh chưa ngủ sao?”
“Có chuyện gì?”
Khương Hà Nhi cố rặn từng chữ trong cổ họng:
“Tôi không ngủ được, muốn đến chỗ dì Chu nhưng dì Chu đã ngủ say rồi, không nỡ gọi dì dậy. Tôi muốn ngủ chung với anh, có được không?”
Trái tim Khương Hà Nhi trong lồng ngực không ngừng kêu gào, đập bình bịch dữ dội. Dù sao bọn họ thân mật cũng từng thân mật rồi, như vậy không quá đáng chứ?
“Vào đây”
Khương Hà Nhi bước vào, cô trong một chiếc váy ngủ ren màu trắng hai dây, phần giữa khoét chữ V để lộ ra phân nửa bầu ngực tròn trịa cùng khe rãnh sâu quyến rũ mờ ảo. Cũng may bộ váy ngủ này có kèm theo áo choàng, nếu không Quách Phong thật sự sẽ nghĩ cô vậy là đang câu dẫn hắn.
Thấy Quách Phong đang cặm cụi làm việc, Khương Hà Nhi tiến đến:
“Vẫn chưa xong sao?”
“Chưa, cô đi ngủ trước đi”
Nhưng Khương Hà Nhi nào chịu, cô nói khi nào hắn đi ngủ cô sẽ ngủ. Quách Phong đành tắt đèn rồi đi ngủ sớm.
Đêm đó cả hai nằm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, cũng là lần đầu. Lần trước làm xong Quách Phong đã bỏ đi trong đêm.
Hình như ngủ hai người không quen nên Quách Phong trằn trọc mãi. Hắn quay sang, dưới ánh đèn yếu ớt của đèn ngủ thấy được cô gái nhỏ đã phì phò say giấc. Nhưng cô ngủ không yên, chăn bị đạp rơi xuống giường, áo choàng mỏng dường như sắp rơi khỏi người, một bên dây váy đã rơi xuống trượt đến bả vai lộ ra một bên ngực căng đầy núng nính với đầu nhũ đỏ thẫm, bên kia cũng sắp bại lộ rồi.