Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim - Erly - Chương 73: Quả báo, nghiệp báo
Tuy nhiên, chính vì hiểu con người của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành không bắt ép, ngược lại sau mỗi buổi đến phiên toà về, anh lại chủ động kể tình hình cho cô nghe.
Ngoài mặt Hình Sở Nhan luôn tỏ ra không quan tâm, thực chất lần nào cũng im lặng lắng nghe Nghiêm Nhất Thành nói.
Chỉ là, ngay cả Hình Sở Nhan cũng không ngờ Hình Nhu còn “thâm” hơn cả Trần Khiêm. Bà ấy nắm trong tay bằng chứng ông ta dùng bà đổi lợi ích năm xưa, còn có tay mắt trong công ty giúp bà thu thập chứng cứ ông ta trốn thuế.
Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, Hình Nhu còn có được bằng chứng Trần Khiêm ngoại tình, tội chồng tội không những khiến hình phạt của ông ta tăng thêm, mà tiền bồi thường cho bà ấy cũng nhiều lên không ít.
Nhưng nói đi nói lại, thứ quyết định mọi chuyện cuối cùng cũng đều phụ thuộc vào đồng tiền.
Buổi sáng ngày diễn ra phiên tòa cuối cùng, giấy báo kết quả thi đại học cũng được gửi về tận nhà. Hình Sở Nhan thi đậu ngành Sư phạm Mỹ thuật, sau sẽ tiếp tục đi dạy ở trung tâm. Còn Nghiêm Nhất Thành thi đậu ngành Quản trị kinh doanh, anh đã sớm có dự định lập nghiệp, góp vốn với Cẩn Nam mở rộng chuỗi chi nhánh quán nướng.
Ngày trước cuộc sống của Hình Sở Nhan chìm ngập trong bóng tối, từ khi ở bên cạnh Nghiêm Nhất Thành đến nay, tương lai của cô lại có muôn vàn kế hoạch chờ đợi.
Sau bao thăng trầm, khi bên phía Hình Sở Nhan ổn định thì bên phía nhà họ Trần liên tục hứng quả báo. Đồng tiền mà Trần Khiêm tham lam kiếm về đã bị quay lại con số không, bản thân còn được kèm theo một bản án treo cấm xuất ngoại.
Chưa nói đến khi phiên toà bắt đầu diễn ra, báo chí cũng đưa tin rầm rộ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của ông bà nội Trần bên nước ngoài.
Chẳng mấy chốc, nhà họ Trần bị lụi bại chỉ còn lại tai tiếng, sự nghiệp sụp đổ, các mối quan hệ đều bị quay lưng. Mà người khiến nhà họ Trần có kết cục như hiện tại, đều do một tay Hình Nhu sắp đặt.
Hôm Hình Nhu được thả tự do cũng là Nghiêm Nhất Thành đến đón, trên đường về anh cố ý ghé sang trung tâm Hình Sở Nhan làm việc. Bởi anh biết, mẹ cô đã trông ngóng gặp lại cô từ lâu.
Có thể Nghiêm Nhất Thành không nhất thiết phải giúp Hình Sở Nhan và mẹ làm lành mối quan hệ dù chính bà là người gây ra tổn thương cho cô, nhưng dẫu sao Hình Nhu cũng là máu mủ duy nhất mà cô có thể tin cậy.
Gặp lại nhau sau bốn năm, gánh nặng trong lòng Hình Nhu cũng được trút bỏ khi nhìn thấy Hình Sở Nhan không những bình an mà còn khỏe mạnh hồng hào. Nhưng trái ngược lại, Hình Sở Nhan dường như một chút chào đón bà cũng không có, bởi khúc mắc và cái tôi quá lớn khiến cô không thể tha thứ cho bà dễ dàng.
Tạm thời Hình Nhu đến nhà Nghiêm Nhất Thành ở lại, đợi khi nhận được tiền bồi thường từ nhà họ Trần sẽ mua nhà và chuyển ra ngoài.
Ít nhiều gì Hình Nhu cũng là mẹ ruột của Hình Sở Nhan, vậy nên Nghiêm Nhất Thành và bà ngoại anh cũng nhiệt tình đối đãi. Có điều cả hai không phải lấy lòng, mà là muốn chứng minh cho Hình Nhu biết Hình Sở Nhan sống với họ vô cùng tốt.
Mải đến buổi tối cùng ngày, Hình Nhu mới lên phòng trên gác của Hình Sở Nhan để tìm cô nói chuyện. Lúc tới nơi, bà hiếu kỳ đưa mắt quan sát một lượt, ngay chính bà giờ đây cũng đã nhận ra đối với Hình Sở Nhan thì thế nào mới là hạnh phúc.
Nhà có thể nhỏ, nhưng tình thương của những người sống chung rất quan trọng.
Hình Sở Nhan ngồi chấm bài vẽ của học sinh trên lớp ở trung tâm, thấy Hình Nhu lên cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay về công việc.
Mãi một hồi sau, giọng nói của Hình Nhu mới truyền tới: “Mấy năm nay hai đứa vẫn sống cùng thế này à?”
Vừa nghe sơ qua Hình Sở Nhan cũng biết Hình Nhu đang ám chỉ điều gì, cô không nóng vội, điềm nhiên đáp: “Nhất Thành tuy nhỏ tuổi, nhưng có trách nhiệm hơn chồng cũ của mẹ.”
Hình Nhu ậm ừ trong miệng ngầm thừa nhận, tiếp đó bà thở ra một hơi rồi mới nói tiếp: “Hồi Tết Nhất Thành đến gặp mẹ, nghe nói hai đứa sống chung mẹ thật sự lo vì con còn quá trẻ. Cho đến hiện tại mẹ cũng hiểu được, Nhất Thành quả thật là người đáng để con dựa dẫm.”
Nghe Hình Nhu nói, Hình Sở Nhan rơi vào bất động, cô còn tự hỏi vì sao Nghiêm Nhất Thành lại nhiệt tình với chuyện của mẹ cô, hóa ra anh cũng đã sớm có tính toán sau lưng cô.
Giữa lúc Hình Sở Nhan đang nghĩ về Nghiêm Nhất Thành thì lần nữa, giọng nói của Hình Nhu sau lưng cô chợt truyền tới cắt ngang: “Sở Nhan à.”
Hình Sở Nhan theo phản xạ quay đầu nhìn, Hình Nhu đứng gần lối lên xuống cầu thang, nét mặt bà thâm trầm, trong đôi mắt phảng phất sự buồn bã không cách nào diễn tả thành lời.
Khi hai mẹ con nhìn thẳng vào nhau, Hình Nhu khẽ nở một nụ cười, từ tốn nói: “Mẹ sẽ không giải thích nhiều về những gì mình đã làm, vì tất cả những điều đó chẳng khác nào đang cố biện minh cho sai lầm mẹ đã gây ra. Mẹ cũng hiểu bản thân làm một người mẹ, mẹ lại không thể cho con hạnh phúc gia đình mà con muốn.”
Ngừng lại một chút, Hình Nhu cố lấy hết sự chân thành để bộc bạch: “Nhưng mẹ hứa, từ nay cho đến hết cuộc đời của mẹ, mẹ sẽ không để con phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.”