Chi Thần Điêu Đại Hiệp - Chương 5 - Chương 5
“Gia gia, thảo dược hôm nay thu hoạch được đều mất hết thật xin lỗi” Tô Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Không sao, thảo dược mất có thể hái lại nhưng mà mạng người thì chỉ có một, tiểu Thanh làm tốt lắm” lão nhân cười lớn tay xoa đầu hài tử.
“Gia gia, ta muốn ăn cơm” Tô Thanh tròn mắt nhìn lão nhân.
“Được rồi, ta nấu tiểu Thanh chờ một chút” dứt lời hắn cầm lấy giỏ mây hướng về phía Bắc mà đi.
Sau khi lão nhân rời đi Tô Thanh đem những thảo dược hôm qua thu hoạch được sắp xếp và phân loại chúng ra.
Đang lúc làm việc trong đầu bỗng vang lên một thanh âm máy móc
“Kí chủ, đã lâu không gặp”
Tô Thanh động tác trên tay dừng lại
“Mẹ nó! Ngươi núp ở cái xó xỉnh nào giờ mới lăn ra gặp lão nương!”
“Kí chủ trước bình tĩnh hệ thống có chuyện thông báo với người” Hệ thống bình chân như vại đáp.
“Chuyện gì? Mau nói!” Tô Thanh hậm hực đem thảo dược cất vào hòm gỗ.
“Nhân vật kí chủ cần hỗ trợ đã xuất hiện” hệ thống trịnh trọng thông báo.
“Cái gì? Nhanh như vậy?” Tô Thanh giật mình thầm nghĩ nàng đến đây mới mấy năm thôi a!.
“Kí chủ ngài xuất hiện cũng đã mười năm rồi, thời gian không sai biệt lắm” hệ thống nhắc nhở kí chủ nhà mình nó thật sự không biết nàng giả ngốc hay là ngốc thật đây.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Ừm đúng ha, ta hiện tại cũng mười tuổi rồi” Tô Thanh vỗ đầu.
“Này sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?” Tô Thanh chợt nhớ ra vấn đề nàng thắc mắc rất lâu.
“Kí chủ, hệ thống cần nâng cấp nên mất một khoảng thời gian” hệ thống một bộ dạng ta không còn như xưa trả lời.
“Vậy có phải ngươi đẳng cấp hơn trước không?” Tô Thanh cực kỳ tò mò a, nàng hứng khởi hỏi.
“Cái này phụ thuộc vào mức độ sử dụng của kí chủ”
Tô Thanh đen mặc sao giờ phút này nàng cảm thấy cái âm thanh máy móc này khó nghe đến vậy.
“Được rồi, nhiệm vụ yêu cầu cái gì?” Tô Thanh kìm nén tức giận nói.
“Hỗ trợ nhân vật Lý Mặc Sầu” Hệ thống trả lời.
“Nhưng mà như thế nào hỗ trợ a?” Tô Thanh thầm mắng hệ thống trả lời như trả lời.
“Cái này tùy thuộc vào kí chủ” hệ thống dứt lời cái gì cũng không có nói thêm liền lặn mất.
Tô Thanh thầm cảm thương cho số phận của mình khi va phải một cái vô trách nhiệm hệ thống, người khác xuyên không, không giàu thì cũng sướng còn nàng a, ngẫm lại xem cái gì không có.
“Nước…nước…” trên giường nữ nhân khó khăn thanh âm.
“Kêu cái gì a? Cũng không phải hài tử ngươi kêu cái gì?” Tô Thanh bực bội nàng còn chưa cảm thương xong đâu.
Lê thân đến bên giường nhìn người kia bộ dạng thống khổ nhăn mày. Tô Thanh thở dài ai bảo nàng rước nợ về làm chi, bây giờ phải lê thân ra mà lo thôi.
Đến bàn rót ly trà xong nàng nhanh chóng quay lại giường uy người uống trà.
Cảm giác một ly cũng không đủ Tô Thanh dứt khoát đem toàn bộ trà trong ấm uy hết cho nữ nhân.
“Hức…hực, khụ… khụ!” Lý Mặc Sầu sặc nước không ngừng ho khan.
“Xin lỗi, xin lỗi ta quá tay rồi xin lỗi!” Tô Thanh vội đem ấm trà cất đi.
“Được rồi, không sao không sao” Tô Thanh vừa nói tay đỡ người ngồi dậy vỗ vỗ lưng giúp nàng ta thuận khí.
Lý Mặc Sầu nghẹn đến đỏ mặt ngước mắt nhìn tiểu cô nương bộ dạng lo lắng.
“Không sao” thanh âm vì ngủ quá lâu nên có chút khàn đi. Lời vừa dứt cảm giác vô lực ập đến Lý Mặc Sầu mê man nhắm mắt nhập mộng.
Tô Thanh thấy người thiếp đi nàng lắc nhẹ đầu đem người đặt trở lại giường cẩn thận đắp chăn.
Trên bàn bày không ít y thư, Tô Thanh tay lật từng trang một cẩn thận xem, bên ngoài sắc trời nhộm hồng, từng cây trúc lay động theo chiều gió.