Chi Thần Điêu Đại Hiệp - Chương 1 - Chương 1
Trên trời lúc này mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét rền vang từng đạo thiên lôi không ngừng đánh xuống.
Đùng! một tiếng âm thanh chấn động cả một vùng núi rừng.
Đất đá bay tứ tung tiếng khóc trẻ em vang vọng. Trong hang lão nhân thiền định đột nhiên hai mắt mở to lão bấm tay như chợt nhận ra điều gì lão như một cơn gió lao ra ngoài.
Trên trời mây đen vờn quanh vẫn chưa tản đi. Trong vòng bán kính mười dặm tiếng trẻ con không ngừng vang lên.
Lão nhân lần theo âm thanh mà đến nhìn trên mặt đất lõm xuống một cái hố. Hắn đến gần nhìn xem phát hiện bên trong là một hài tử đôi mắt long lanh nước nhìn hắn.
“Ai da! Hài tử đáng yêu vậy ai lại nỡ bỏ chứ! Ngoan ngoan không ai nhận ngươi thì theo lão già này đi” nói rồi hắn đem hài tử ẩm lên dùng khinh công rời đi.
Lão nhân ôm hài tử trở lại mới nhận ra bản thân làm gì biết trông hài tử, hơn nữa còn là nữ hài. Ban đầu không để ý trên đường trở về hắn mới phát hiện.
Tô Thanh trừng mắt nhìn lão nhân trước mặt nàng trong đầu không ngừng mắng hệ thống. “Tên chết bầm nhà ngươi lên cho ta a, ngươi dám để lão nương cho một tên gần đất xa trời như hắn nuôi ai biết được hắn khi nào đi, ta lúc đó làm sao sống hơn nữa vì cái gì lại biến thành trẻ con chứ? Aaaa cẩu hệ thống ngươi nói đi”
Tô Thanh trong lòng phun tào hệ thống bên ngoài tròn mắt nhìn lão nhân. Thấy hắn đưa tay định đem khăn quấn cởi ra Tô Thanh trừng mắt giãy giụa miệng oa oa kêu.
“Lão già chết tiệt ngươi tránh ra cho lão nương ngươi dám động ta liền cắn lưỡi chết cho ngươi xem đồ yêu râu xanh, già rồi còn ham hố aaaa!”
Lúc này nàng gấp đến hỏng não trẻ con mấy tháng làm gì có răng mà cắn, điều này thật sự quên a.
“Kí chủ bình tĩnh, hệ thống đã sắp xếp chu toàn cho người hãy yên tâm trải nghiệm!” hệ thống giả điếc nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Bình tĩnh cái đầu của ngươi lão nương sắp bị người ta ăn mất ngươi còn bảo bình tĩnh đồ hệ thống vô dụng, bất tài!!!” đối với một màn chửi mắng của Tô Thanh hệ thống hoàn toàn không đáp trả.
Tô Thanh nhìn trước mắt lão nhân đến gần nàng càng thêm kịch liệt giãy giụa.
Lão nhân ôm nàng hắn cười cười “được rồi ngươi giãy cái gì ta đem ngươi đi tắm không được sao?”
Tô Thanh nghe vậy lập tức nằm im tiếp tục tròn mắt nhìn hắn.
Lão nhân cẩn thận đem hài tử ra phía sau hang động, nơi có một hồ nước, hắn đem hài tử thả xuống.
Tô Thanh lập tức giãy giụa la hét lạnh chết nàng tên già thúi này rốt cuộc muốn cái gì hắn muốn đem nàng chết cóng đi.
lão nhân thấy nàng giãy giụa hắn nhanh tay đem người ôm lên.
“Ngoan ngoan, không khóc ngươi làm sao a?” lão nhân vội đem nàng ôm vào.
Tô Thanh bị lạnh đến run người không ngừng khóc lớn.
Lão nhân cảm nhận trong lòng hài tử run lên liền đưa tay vào hồ nước.
A? Hảo lạnh Ai da! ta quên mất hài tử phải được giữ ấm. Hắn vỗ trán xoay người trở về hang.
Trên giường đá lót một ít rơm rạ hắn đem khăn quấn nàng lại xong xoay người đi nhóm lửa.