Chi Thần Điêu Đại Hiệp - Hạ Vũ - Chương 32
Nữ nhân hắc y cật lực tránh né đòn hiểm, nàng phi thân bay về hướng khác, Lý Mặc Sầu cười lạnh muốn chạy là được à?.
Lúc mới có cái khác hắc y nhân lao đến cản được kiếm của Lý Mặc Sầu, nàng mắt nhìn cái kia bỏ trốn nữ nhân, lập tức dùng chân đá vào phía trước hắc y nhân.
Người vừa ngã, người khác lại tiến lên cứ thế bảy tám người vây quanh Lý Mặc Sầu.
Bên này Tô Thanh chạy được một quãng đường, phía sau không động tĩnh, nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện không có người đuổi theo.
Nữ nhân hắc y vừa lúc đuổi kịp nàng, đối phương tiếp đất giữ khoảng cách cùng nàng nói chuyện.
“Tô cô nương, thỉnh hồi phủ” dứt lời khom người hành lễ.
Tô Thanh thấy xa xa có người đến, nàng còn tưởng là Lý Mặc Sầu, nhìn lại là một thân hắc y, không đúng nha Lý Mặc Sầu vận bạch y mà.
“Ngươi là ai?”
“Thuộc hạ…” Lâm vừa muốn nói ra nàng danh tính.
Phía sau, âm thâm đạp phong truyền đến, Lâm không chần chừ lập tức ôm đi người.
Tô Thanh đột nhiên bị bay lên, nàng có chút giật mình nhắm chặt mắt.
Lý Mặc Sầu phi thân đuổi theo, lần nữa bị cái kia đám hắc y nhân chặn lại.
Mấy tên này võ công không cao, nàng có thể giải quyết nhưng bọn chúng số lượng nhiều, nên mất không ít thời gian của nàng.
Lâm ôm người đi đến một cái khách điếm, đưa nàng vào một gian phòng.
“Tô cô nương nghỉ ngơi cần gì gọi thuộc hạ”
“Khoan đã, ngươi là ai làm sao biết được ta danh xưng?” Tô Thanh tiếp tục hỏi.
“Thuộc hạ là Lâm”
“Lâm, ngươi là người bên cạnh tỷ tỷ”
Tô Thanh hoảng hốt nhìn đối phương.
“Đúng vậy, Tô cô nương nghỉ ngơi” Lâm làm động tác mời sau đó rời khỏi gian phòng.
Nàng đến phía sau khách điếm, bồ câu từ trên bay xuống hướng nàng cánh tay đậu, Lâm lấy ra ống tre nhỏ từ chân bồ câu, lấy ra từ bên trong mảnh giấy, sau lại đổi cái khác mảnh giấy.
Nàng thả đi bồ câu, quay lại khách điếm quan sát tình hình.
Bên trong mảnh giấy là nội dung báo cáo. Hoàng Dung mở ra nhìn xem.
Sắc mặt thay đổi, nàng mỉm cười đem mảnh giấy đốt đi.
“Nương, tỷ tỷ không trở về nữa?” Quách Phù rầu rĩ.
“Nàng nhất định sẽ trở về, Phù nhi không cần lo lắng” Hoàng Dung nhìn nàng nữ nhi.
“Nương, là thật sao?” Quách Phù ngẩng đầu.
“Ân” Hoàng Dung xoa đầu nữ nhi.
“Phù nhi của cha, lại đây cha có kẹo hồ lô” Quách Tĩnh đi vào hắn cười lớn.
Quách Phù nghe đến kẹo hồ lô, đồng cũng không động, vội chào nương rồi quay về phòng.
Quách Tĩnh thấy nữ nhi tránh né, hắn không hiểu, nhìn sang nương tử, thấy nàng sắc mặt dường như đã tốt hơn. Hắn tiến đến định ôm nàng vào lòng.
“Dung nhi, nàng đây là có chuyện vui?”
Hoàng Dung nghiêng người nhẹ tránh.
“Không có, thư phòng còn văn kiện xem qua ngươi trước xem đi” dứt lời xoay người đi vào nàng khuê phòng.
Lý Mặc Sầu đuổi tới phía cuối đường liền mất dấu, nàng tức giận siết chặt kiếm, trong lòng lo lắng đối phương có hay không xảy ra chuyện.
Nàng quay về nhà tranh, phát hiện Long nhi không có ở đây, Lý Mặc Sầu tìm đến khắp nơi cũng không thấy.
Tô Thanh sau khi được đưa trở lại phủ, nàng ngốc ở đây cũng mấy ngày. Khách điếm trụ qua không được mấy hôm liền rời đi.
“Tiểu thư, người bên trong tại”
Tô Thanh nghe bên ngoài thanh âm của Lâm truyền vào, nàng vẫn luôn ở đây túc trực.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, Tô Thanh nhíu mày, từ xích đu đứng dậy. Đột ngột có người từ phía sau ôm chầm lấy nàng, Tô Thanh hoảng hốt giãy giụa.
“Tỷ tỷ rốt ngươi đã trở lại”
Thanh âm này có chút quen thuộc nhưng nhất thời nàng không nhớ rõ. Đối phương vòng tay càng siết chặt, âm thanh nỉ non bên tai.
“Tỷ tỷ, Phù nhi rất nhớ ngươi”
“Ta đợi thật lâu, ngươi vì sao biến mất?”
Khoan đã Phù nhi lẽ nào là Quách Phù, Tô Thanh suy nghĩ chợt lóe, nàng thân thể ngưng giãy giụa đối người phía sau nói.
“Trước tiên, buông ta ra chúng ta hảo hảo nói chuyện”
Khi xoay người lại, Tô Thanh trong mắt là tiểu cô nương dung mạo diễm áp quần phương.
“Ngươi là Quách Phù?”
“Tỷ tỷ, ngươi là không nhận ra ta?” Quách Phù phồng má hỏi.
“Không phải chỉ là ngươi so trước kia có chút khác biệt”
“Vậy tỷ tỷ vẫn thích sao?”
Tô Thanh nghe đến, thật sự chỉ là dỗ hài tử nàng miệng ngọt vài lời là được.
“Thích, ta thích Phù nhi”
“Là ngươi nói, không được nuốt lời” Quách Phù ôm tay Tô Thanh gương mặt tiến gần, ánh mắt như sao sáng nhìn nàng.
Hoàng Dung vừa hay tin người đã tìm được nàng vội vàng hướng bệt viện đi. Vài ngày trước bận rộn chuyện bang phái, Hoàng Dung vẫn chưa nhìn đến người.
Hoàng Dung chân vừa đặt vào bậc cửa, khung cảnh trước mặt khiến nàng đáy lòng khó chịu.
“Tỷ tỷ ngươi xem đẹp không?”