Chỉ Là Một Câu Chuyện Tình Yêu Bình Thường - Minhnguyet - Chương 9: Tơ đỏ lộc vừng
- Trang Chủ
- Chỉ Là Một Câu Chuyện Tình Yêu Bình Thường - Minhnguyet
- Chương 9: Tơ đỏ lộc vừng
Trung tâm thương mại The City của thành phố Thịnh Nam là một khu trung tâm nổi tiếng với nhiều dịch vụ giải trí hấp dẫn bao gồm nhà hàng, khu mua sắm, các khu vui chơi và rạp chiếu phim. 7h tối, hai người có mặt tại trung tâm thương mại. Hôm nay là thứ bảy nên ở đây khá đông đúc, người đi lại tấp nập, có cả gia đình lẫn các cặp đôi đến đây.
Hai người khá ngượng ngùng khi ở bên cạnh nhau, dù không phải lần đầu hẹn hò nhưng cũng có chút ngượng ngạo và bối rối. Ngay cả Vân Thiên dù anh luôn vui tươi, thoải mái trong mọi tình huống nhưng cũng không thể không tránh khỏi việc gặp bối rối khi bên cạnh một cô gái xinh đẹp, có vẻ như anh vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc ban nãy. Còn Nguyệt để bớt ngại ngùng cô cũng chỉ có thể đi ngắm các gian hàng, nói chuyện vài ba câu về những bộ quần áo, địa điểm sắp tới.
Dù sao Thiên cũng chỉ lo lắng một lúc sau đó nhanh chóng lấy lại được tâm trạng, đề xuất với Nguyệt:
“Hay là chúng mình đi ăn nhẹ bữa tối rồi lên xem phim nhé?”
Nghe vậy, Nguyệt nhanh chóng quay ra đáp lại:
“Vâng, em mới biết có một nhà hàng đồ ăn Hàn ngon lắm. Mình thử nhé?”
“Tùy em quyết định.”
Hai người cùng đi đến nhà hàng với sự chỉ dẫn của Nguyệt, nói gì thì nói, nhắc đến đồ ăn là cô nhanh nhẹn lắm, lại còn được ăn món mình thích nữa. Hai người nhanh chóng đến nhà hàng và được nhân viên dẫn vào chỗ ngồi và giới thiệu món ăn:
“Dạ nhà hàng chúng em có những set này dành cho hai người ạ. Nhân tiện đây nhà hàng chúng em còn đang có dịch vụ khuyến mãi dành cho set cặp đôi sẽ được tặng kèm món tráng miệng kem nổi tiếng và quà lưu niệm ạ.”
“Vậy lấy cho tôi set cặp đôi nhé.” – Vân Thiên nhanh chóng trả lời.
“Dạ vâng ạ.” – Nhân viên nói xong nhanh chóng lui ra.
Nghe Thiên trả lời như vậy, Nguyệt có chút bối rối. Mặc dù không phải lần đầu yêu đương nhưng nghe anh nói vậy vẫn có chút:
“Aaaa, xấu hổ chết mất. Hai người đã là cặp đôi rồi sao? Bọn mình đang tìm hiểu hay yêu nhau rồi vậy? Rồi giờ thấy không hợp bỏ ổng, ổng có kí đầu mình không nhỉ? Aaaaa…” – Nguyệt suy nghĩ linh tinh, có chút xấu hổ, ngại ngùng.
Thiên thấy mặt và tai Nguyệt có chút đỏ, bèn mỉm cười thầm nghĩ: “Em ấy dễ thương quá.” Thật ra vừa nãy lúc nói ra anh cũng ngại ngùng không kém cô nàng. Cặp đôi à? Anh cũng đang phân vân về việc hai người đang tìm hiểu hay thật sự yêu đương.
Từ lúc phục vụ dọn món cho đến khi kết thúc bữa ăn, hai người đều ăn trong sự ngượng ngùng đặc biệt là Nguyệt. Tuy nhiên việc này cũng không kéo dài lâu bởi Thiên liên tục gợi chuyện để cho cô nàng bớt xấu hổ như về phong cách trang trí, cách trình bày món ăn hay món ăn có hợp khẩu vị không… Anh cũng dần nhận ra rằng chỉ cần nói tới cái cô biết, cô có thể nói một tràng dài không ngừng nghỉ. Đấy là cái anh thấy thú vị ở cô, nhưng có lẽ là lần đầu hẹn hò nên cô cũng cố gắng tém tém lại rồi.
7 giờ 45 phút, hai người nhanh chóng lên tầng 4 để kịp giờ xem phim. Trong lúc đợi Thiên đi lấy vé xem phim, Nguyệt nói nhỏ với anh:
“Em đi mua bỏng ngô với nước nhé. Anh thích ăn vị gì?”
“Tùy em quyết định.” – Thiên mỉm cười dịu dàng.
Nguyệt nghe vậy mỉm cười, rồi đi đến quầy mua bỏng ngô. Nếu anh đã để cô quyết định thì cô sẽ chọn loại ngon nhất. Cô quyết định chọn một phần bỏng ngô vị phô mai và 2 cốc coca cola. Khi Nguyệt mua xong, cô đã thấy Thiên đứng chờ sẵn ở lối vào phòng soát vé. Cô bèn nhanh chóng đi nhanh tới.
Từ xa, nhìn dáng vẻ của cô, người nhỏ nhắn cộng thêm việc ôm hộp bỏng ngô to rồi cả nước, anh bỗng thấy đáng yêu. Lúc đầu gặp anh đã nghĩ cô là một người dịu dàng, có chút hướng nội nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, xa cách. Giờ tiếp xúc rồi mới thấy cô nàng này đáng yêu thế nào. Anh sẽ còn được thấy bao nhiêu hành động và tính cách khác của cô nữa đây.
Ngồi trong rạp chiếu phim, hai người thật sự bị cuốn hút bởi bộ phim trước mắt. Đối với Nguyệt mà nói, cô rất thích kĩ xảo hình ảnh trong những bộ phim công nghệ bởi cô cảm thấy nó có cái gì nó cuốn hút và có chút… ừm ảo ảo chăng? Đôi lúc hai người có quay sang thảo luận về một cái gì đó nhưng hầu hết đều dành thời gian xem phim. Có lúc hai người quay ra nhìn đối phương, đặc biệt là Thiên. Anh thích nhìn đôi mắt của cô khi cô ngước lên xem màn hình lớn. Đôi mắt to tròn và sáng rực lên khi xem, anh cảm giác cô như đang tiếp thu tri thức bằng mắt vậy.
Sau khi xem phim xong, Minh Nguyệt thật sự cảm thấy vui vẻ và thoải mái, lâu lắm rồi cô mới được xem bộ phim hay đến như vậy thậm chí trong suốt đường đi từ chỗ xem phim tới cửa ra của trung tâm thương mại, cô đều liên tục nói về bộ phim và nội dung của nó. Trong khi đó, Thiên chỉ im lặng lắng nghe, thông thường anh là người sẽ gợi chuyện cho người khác nhưng khi bên cạnh cô, anh đành nhường vị trí trung tâm cho cô vậy.
Khi hai người đã lên ô tô, chuẩn bị về nhà, Nguyệt bèn mở lời:
“Anh đưa em đến trước cửa khu chung cư là được rồi anh.”
Nghe vậy, Thiên có chút tiếc nuối. Có gì đó trong anh không muốn kết thúc buổi hẹn hò này sớm như vậy. Có gì đó thôi thúc anh muốn kéo dài nó. Anh nhẹ giọng nói:
“Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, hay chúng ta đi dạo hồ Du Hàm đi.”
“Vâng ạ.” – Nguyệt dịu dàng mỉm cười trả lời.
Thật ra cô cũng giống như anh, cũng muốn kéo dài cuộc hẹn hò này một chút nữa. Chỉ một chút thôi…
…
Hồ Du Hàm nằm ở gần trung tâm thương mại The City. Nơi đây luôn được coi là điểm đến lí tưởng cho những cặp đôi hẹn hò với nhau. Hồ Du Hàm đẹp và trong vắt, đặc biệt vào buổi tối hôm ấy.
Có lẽ vì tiết trời sắp sang thu, mà những cơn gió hôm nay thổi có chút se se lạnh. Gió thổi nhẹ trên những tán cây ven hồ, thổi đi cả những lá cây, cành khô rụng bên hè phố. Những cơn gió nhẹ làm lăn tăn mặt hồ, trông đến mà thích mắt.
Những chú bướm thấy thú vị cũng không ngại ghé xuống mặt hồ, những đôi chân nhỏ và mỏng chạm nước từng bước từng bước, tạo nên những vòng tròn nhỏ nơi mỗi bước chân đi qua. Hôm nay là ngày 16 âm lịch, trăng cũng vì thế mà tròn vành vạnh, tỏa sáng rực rỡ trên trời, soi bóng mình dưới mặt hồ trong vắt.
Hai người im lặng đi dạo bên bờ hồ, bên cạnh tiếng gió, tiếng lá chỉ có tiếng bước chân. Có lẽ hai người đã chọn chỗ vắng người, cách xa tiếng cười nói của những cặp đôi để tìm một chỗ yên vắng mà giãi bày nỗi lòng mình.
Dưới tán cây lộc vừng đỏ rực, là hai con người đang ngượng bởi cái tình giữa họ. Cái tình mới chớm nở trong trái tim, nó kìm nén sự rạo rực của tình cảm, nó muốn giấu đi cảm xúc để đối phương không phát hiện nhưng nó không thể giấu được cái tình thật sự tỏa ra từng hành động. Nó cứ đằm thằm và dịu dàng như vậy, khiến lá và hoa không khỏi rung động, khẽ khàng đưa nhẹ.
Kì lạ lắm phải không? Cái không gian yên tĩnh nhưng nó đâu có tĩnh. Nó như đang cố gắng kiềm nén cái rạo rực, cái khát khao được cất lên tiếng nói giữa sự rung cảm của hai con người.
Mùa hạ là mùa của hoa lộc vừng, loài hoa đỏ thắm sánh ngang với cái màu đỏ chói gay gắt của loài phượng. Trời tối, qua những ánh đèn phố, hoa trên cây, hoa dưới đất, trên mặt nước vẫn ánh lên sắc đỏ rực, bùng cháy lên cho cái tình yêu trai gái đôi lứa. Có người còn nói rằng, lộc vừng là nơi gửi gắm và chứa đựng những khát khao nồng nhiệt của đôi lứa nên mới có màu đỏ rực như vậy.
Hai người ngượng ngùng đi dưới tán cây lộc vừng, không dám nói gì. Họ đều lo lắng và bối rối, không biết nên mở lời như thế nào. Nhưng Thiên, anh là một người đàn ông, anh đâu thể để một người con gái mở lại trước, lại còn là người con gái mà anh có chút rung động. Như một cách để phá tan bầu không khí ngại ngùng ấy, anh quay sang hỏi nhỏ:
“Đây là cây lộc vừng phải không nhỉ?”
“Vâng.” – Nguyệt dịu giọng trả lời.
Trái tim anh rạo rực khi nghe cô trả lời. Cô cũng vậy, cô cũng cảm nhận được điều đó ở anh và cũng như ở chính bản thân mình. Cô cần nói lên một cái gì đó, chỉ một điều gì đó thôi để giải tỏa những nỗi lòng và cảm xúc của mình.
Cô nhẹ bước đi trước anh, quay đầu lại hỏi:
“Lộc vừng hay lộc của tình yêu?”*
Tay cô hứng bông hoa đỏ rực, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh. Gió luồn qua mái tóc cô, những bông hoa đỏ rơi xuống khiến cô càng dịu dàng và xinh đẹp. Có lẽ vì cái “đỏ” trong bông hoa này chạm vào cô, cô mới có gan nói lên câu nói ấy chăng? Phải, có lẽ đó cũng là lí do mà cô chỉ dám bước ra xa để nói, cô sợ anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ của mình.
Thiên không nói gì, chỉ nhìn lại cô để đáp lại cái nhìn ấy – cái nhìn trong suốt, cái nhìn của tình yêu, dường như nó chỉ hướng về mình anh. Con người có thể từ chối tất cả, che giấu mọi thứ nhưng không thể phủ nhận tình yêu, giấu đi tình cảm nơi đáy mắt. Anh nhẹ bước tới gần cô, đưa tay ra hứng lấy bông hoa, tay kia dịu dàng nắm lấy tay cô.
Cô giật mình nhưng nhanh chóng mỉm cười, nắm lại tay anh. Bàn tay ấm áp giữa tiết trời có chút lạnh vì gió, khoảng khắc cô nắm lấy bàn tay ấy cô đã hiểu rằng…
Phải, anh hiểu cô…
Anh hiểu điều cô muốn là gì. Cô không quan tâm đây là điều anh cố tình làm điều này hay chỉ là phản xạ tự nhiên của anh. Không, cô chẳng để tâm.
Cô chỉ cần biết khoảng khắc này có một người hiểu cô và muốn đồng hành cùng cô trong cuộc đời này.
Thế là đủ rồi…
Bông hoa lộc vừng hôm ấy chính là tơ hồng đỏ thắm đã nối cô và anh lại với nhau.
– —
Ghi chú: Câu thơ được trích trong bài thơ Thiếu nữ bên hồ của Phạm Thanh Cải.
Hình ảnh nắm tay và hứng cánh hoa cũng được lấy cảm hứng từ khổ thơ cuối tác phẩm này.
“…
Bên hồ thiếu nữ hứng hoa xuân
Tôi muốn cùng em chỉ một lần
Cùng hứng cánh hoa, tay bỗng nắm
Bàn tay êm ái của thi nhân.”
Wattpad: minhnguyet. – @ nguyenlin12