Chết Đi, Bạn Trai Cũ Bắt Sống Lại - Đường Tam Giáp - Chương 8
Đồng Ngộ ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, đầu gục xuống, Cố Thừa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy đầu của cậu, không để nó đụng trúng mặt bàn.
Đồng Ngộ ngẩng đầu hướng về phía anh cười, Cố Thừa nhéo nhéo cằm của cậu: “Em mệt rồi thì đi ngủ trước đi.”
Đồng Ngộ lắc đầu mạnh, tỉnh táo nói: “Em đợi anh ngủ cùng.”
Cố Thừa còn mấy bài thi làm chưa xong, nhưng Đồng Ngộ rõ ràng đã chịu không nổi, “Em lên giường chờ trước đi.” híhíhí
Đồng Ngộ bị cơn buồn ngủ làm cho mơ hồ, bỗng nhiên thốt lên: “Anh hôn em một cái em liền đi a.”
Mấy năm nay Cố Thừa vẫn luôn ôm cậu, véo mặt của cậu, xoa đầu của cậu, nhưng lại chưa bao giờ hôn cậu, thấy Cố Thừa sửng sốt một chút, Đồng Ngộ đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên nói: “Em nói đùa thôi.”
Cố Thừa nắm lấy tay cậu, đem người đến trước mặt, hôn một cái ở trên trán cậu, hôn xong còn xoa xoa đầu tóc mềm mại của cậu: “Đi thôi.”
Đồng Ngộ ngơ ngác đưa lên tay sờ cái trán vừa bị hôn, trong đêm khuya, tim cậu đập nhanh đến ồn ào.
…
Mấy ngày cuối cùng trước kì thi đại học, Đồng Ngộ không dám quấy rầy Cố Thừa, trong khoảng thời gian này anh luôn ở lại nhà cậu, nhưng hai người chẳng nói được nhiêu câu.
Cậu biết thành tích của Cố Thừa rất tốt, tuy trước nay anh chưa từng nói, nhưng Đồng Ngộ biết, anh định thoát khỏi cái gọi là “Cố gia” mà Đoạn Như đã từng nhắc đến trước đây.
Trong khoảng thời gian này Cố Thừa luôn ôn tập đến khuya nhưng lại không ngủ ở căn phòng mà Đoạn Như đã chuẩn bị, anh chỉ ở
Lúc này không chỉ Cố Thừa vội, mà Đồng Ngộ cũng vội, vội vàng miên man suy nghĩ, cậu thậm chí còn tìm đến bạn học lúc trước đã tỏ tình với cậu, hỏi cô làm thế nào biết chính mình thích cậu, suýt chút nữa bị anh phát hiện.
Một tuần sau, kì tuyển sinh đại học cuối cùng cũng kết thúc……
Cố Thừa ngủ ở nhà hai ngày, Đồng Ngộ ngồi ở mép giường cũng không thèm ra ngoài chơi, mãi đến khi bạn học của Cố Thừa gọi điện đến, Cố Thừa mới mang Đồng Ngộ đã buồn chán ở nhà cả hai ngày đi ra ngoài.
Thi đại học kết thúc đồng nghĩa với việc bọn họ đã không bị yêu sớm trói buộc, những tình yêu che giấu trong những năm cao trung cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, những ai có người ngồi phía sau xe đạp thì đều là một đôi.
Lưu Khải chê cười Cố Thừa: “Người khác đều mang theo bạn gái, lão Cố lại mang em trai đến.”
Cố Thừa liếc mắt nhìn hắn: “Ghế sau xe cậu còn không có ai ngồi, không biết xấu hổ hay sao mà còn nói tôi?”
Đồng Ngộ ngồi ở sau xe Cố Thừa cười cười, cậu không biết đi xe đạp, nếu không cậu cũng tự mình đi đến, nhưng khi cậu thấy mỗi xe đều là một cặp, cậu lại thấy có chút may mắn khi không biết đi xe đạp.
Đồng Ngộ ngồi phía sau Cố Thừa, tay nắm lấy áo bên hông anh, nhìn mấy nam sinh chở bạn gái, hỏi Cố Thừa: “Anh, lên đại học anh sẽ yêu đương sao?”
Cố Thừa: “Không biết, chắc là có.”
Đồng Ngộ dùng sức kéo áo anh, nghiêng đầu nhìn Cố Thừa: “Vậy anh thích nam hay nữ?”
Cố Thừa quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Hỏi cái này để làm gì?”
Cố Thừa nói xong Đồng Ngộ liền im lặng, Cố Thừa không quay đầu lại, cũng không nói nữa, gió nhẹ mang theo một chút mát lạnh, tiếng gió thổi bên tai, cuốn theo một âm thanh không rõ rang từ phía sau: “Anh, có thể chờ em hai năm được không?”
Lời Đồng Ngộ nói tựa như một cái mồi lửa rơi vào lòng Cố Thừa, hai chân anh máy móc đạp về phía trước: “Em nói cái gì?”
Đồng Ngộ nói lời này cũng không cần quá nhiều dũng khí, từ nhỏ đến lớn mặc kệ cậu nói gì Cố Thừa đều sẽ đồng ý với cậu, bây giờ cậu giống như ngày thường đưa ra yêu cầu với anh, nói: “Anh có thể chờ em 2 năm được không, 2 năm sau em lớn rồi, anh đừng yêu đương, đợi đến lúc đó em trở thành người yêu của anh… a a a—— anh anh anh —— mương mương mương ——”
Cố Thừa bối rối, tay cầm lái lắc lắc vài cái, Đồng Ngộ càng nói anh càng trở nên không ổn định, cuối cùng liền mang cả người và xe ngã xuống một cái mương bên đường.
Cũng may đó chỉ là một con dốc nhỏ, không có bùn cũng không có nước, nếu không Đồng Ngộ sợ bùn như vậy sẽ khóc chết mất.
Cố Thừa không để ý đến cánh tay bị thương của mình, vội vàng đi đến đỡ Đồng Ngộ: “Có bị đụng trúng chỗ nào không?”
Trên mặt Đồng Ngộ bị cỏ trên đất làm xước, lưu lại một vết máu mờ mờ, cậu nhìn Cố Thừa: “Anh còn chưa trả lời em?”
Canh tay Cố Thừa đang rất đau, anh nhịn không được thấp giọng mắng: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Đồng Ngộ mở to mắt, dáng vẻ chân thành nhìn Cố Thừa: “Em biết a, em không muốn anh yêu người khác, đợi em lớn lên, em sẽ cùng anh yêu đương, anh lúc trước có nói anh là người của em, người khác không được cướp.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của đứa nhỏ, hầu kết thiếu niên nhẹ nhàng lăn một chút: “Em đã nói thì nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Đồng Ngộ gật đầu bảo đảm: “Em có thể chịu trách nhiệm.”
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu, miệng lại nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm, Cố Thừa cũng không biết cậu có hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào hay không.
Anh đem Đồng Ngộ từ trên mặt đất nhấc lên, khom lưng vỗ vỗ ống quần dính đầy đất: “Được, anh đợi em, nếu em nói mà không giữ lời, anh sẽ đem em nhốt lại.”
Đồng Ngộ mới không sợ, cậu nhảy lên ôm Cố Thừa cười ha hả: “Em tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Cố Thừa cánh tay đau nhức, anh cắn răng đem Đồng Ngộ từ trên lưng xuống: “Cầu em thương xót, bạn trai tương lai của em hình như gãy tay rồi, đến bệnh viện thôi.”
– ——wattpad: 520sweet——
Cánh tay bên phải của Cố Thừa bị trật khớp, anh vốn muốn tìm một phòng khám nào đó để băng bó, Đồng Ngộ không yên tâm, lôi anh đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc từ bệnh viện về nhà đã là hoàng hôn, Đồng Ngộ suốt chặn đường sắp xếp ổn thoả kỳ nghỉ hè, mỗi ngày đều là hai người ở bên nhau.
Lúc sắp đến nhà, Đồng Ngộ nhắc nhở Cố Thừa: “Anh, đừng quên mai sẽ đi xem phim với em đấy.”
Đồng Ngộ đặc biệt thích xem phim, trừ phim ma ra, còn lại cậu đều thích, mấy năm nay Cố Thừa cùng cậu đi xem phim không biết bao nhiêu lần.
Cố Thừa: “Được, đã nhớ kỹ.”
Đột nhiên, Đồng Ngộ dừng lại, tay giữ chặt Cố Thừa. Cố Thừa: “Làm sao vậy………. “
Một chiếc xe lạ đứng trước của nhà, Đồng Ngộ trong lòng vô cớ hoảng hốt một chút, cậu nắm lấy tay Cố Thừa: “Anh.”
Cố Thừa lúc này cũng thấy được, anh nắm lấy tay Đồng Ngộ: “Em về nhà trước, lát nữa anh đến tìm em.”
Đồng Ngộ lắc đầu, cậu tuỳ tiện tìm lý do: “Anh, em muốn ăn lẩu, anh đi ăn lẩu cùng em nào, chúng ta đi thôi.”
Cố Thừa chưa từng thấy bạn nhỏ nhà mình hoảng hốt đến như vậy bao giờ, nhất thời có chút không đành lòng, gật đầu: “Được.”
Hai người kêu taxi đi ăn lẩu, Đồng Ngộ chọn một tiệm lẩu xa nhà nhất, buổi tối vào giờ cao điểm, chỉ đi trên đường đã mất một giờ.
Một nồi lẩu ăn một tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, Đồng Ngộ không muốn Cố Thừa về nhà, “Anh, lát nữa chúng ta đi xem phim nhé?”
Cố Thừa nhìn Đồng Ngộ: “Đồng Đồng… “
Thấy anh muốn từ chối, Đồng Ngộ mím môi, đôi mắt đen nhánh mở to, lập tức phủ một tầng nước.
Cố Thừa thở dài: “Được, anh đi đặt vé.”
– ——- wattpad: 520sweet———–
Lần đó ở bệnh viện, Thẩm Ninh nói Cố Thừa cũng nghe thấy, lúc sau anh có hỏi qua Thẩm Ninh, hoá ra là Cố gia muốn đưa anh trở về.
Năm đó, Cố gia không thích xuất thân của Thẩm Ninh, không cho Cố Giang Vân cưới cô vào cửa, Cố Giang Vân từ nhỏ ngậm muỗng
Thẩm Ninh không có nói cho Cố Giang Vân việc cô mang thai, mãi đến khi sinh Cố Thừa, Thẩm Ninh mới gọi điện thoại thông báo cho Cố Giang Vân rằng hắn còn có một đứa con trai.
Cố gia không muốn chấp nhận Thẩm Ninh, cũng không thể nhận Cố Thừa, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Cố gia, Cố lão gia tử cho Thẩm Ninh một ngôi nhà, cộng thêm tiền cấp dưỡng mỗi tháng hằng năm.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, Cố Giang Vân cưới nữ nhân kia nhiều năm như vậy cũng không sinh được con trai, mà ông năm trước ngoài ý muốn mà mất, vì không muốn ông khi chết lại không ai chăm lo hương khói, Cố lão gia tử mới định cho Cố Thừa trở về.
Ý của Cố gia là, Cố Thừa đã trưởng thành, nếu không cho anh trở lại Cố gia, bọn họ liền chặt đứt tiền cấp dưỡng của Thẩm Ninh, lời này không khác gì kích thích Thẩm Ninh, cho nên mới dẫn đến việc lúc trước Thẩm Ninh ầm ĩ ở bệnh viện.
Lúc Thẩm Ninh nói với Cố Thừa lời này, Cố Thừa liền thẳng thắn nói cho Thẩm Ninh, anh không thích nữ nhân.
Thẩm Ninh nghe được lời này không những không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ, Cố gia muốn cho Cố Thừa trở về kéo dài hương khói, nhưng Cố Thừa lại là đồng tính luyến ái, để báo thù Cố gia chẳng phải cách này là tốt nhất rồi sao?
Mấy tháng nay Thẩm Ninh cũng chưa từng nhắc lại chuyện này, Cố Thừa không biết Thẩm Ninh cùng Cố gia thoả thuận gì, nhưng anh biết Thẩm Ninh đã bị Cố gia bức đến điên cuồng, bây giờ cái gì bà cũng có thể làm được.
Trong 90 phút xem phim, Đồng Ngộ một câu cũng không nói, Cố Thừa suốt thời gian đó luôn nắm tay cậu, nắm đến ra mồ hôi cũng không buông.
Lúc sắp hết phim, Đồng Ngộ dụi dụi mắt: “Anh, lát nữa chúng ta đi “
Đèn trong rạp chiếu phim bỗng nhiên sáng lên, đôi mắt Đồng Ngộ đã sưng lên vì khóc.
Cố Thừa đau lòng đem người kéo vào trong lồng ngực: “Ngoan, hai năm, hai năm sau anh đến đón em.”
Hai ngày sau, Cố Thừa bị người của Cố gia mang đi, trước khi đi Cố Thừa cũng không có để lại bất kì lời nhắn nào, Đồng Ngộ không biết Thẩm Ninh dùng bao nhiêu tiền để bán Cố Thừa đi.
Nhưng kể từ ngày đó, Đồng Ngộ và Cố Thừa cắt đứt liên hệ.
Đồng Ngộ đi tìm Thẩm Ninh hỏi điện thoại của Cố Thừa vì sao gọi không được, Thẩm Ninh nói cho cậu biết, Cố Thừa bị Cố gia đưa đi nước ngoài, anh có thể sẽ không bao giờ liên lạc với cậu nữa.
Năm đó, Đồng Ngộ 16 tuổi…
– ————————-
[290723]