Chết Đi, Bạn Trai Cũ Bắt Sống Lại - Đường Tam Giáp - Chương 7
Khi Đồng Ngộ học năm ba sơ trung (lớp 9) cậu đến tỉnh khác để tham gia cuộc thi vẽ, lúc trở về mới biết được Cố Thừa bị viêm ruột thừa phải ở bệnh viện làm phẫu thuật.
Lúc cậu vừa chạy đến bệnh viện liền thấy Thẩm Ninh đứng ở trước phòng bệnh, cậu chạy tới hỏi: “Anh ấy thế nào rồi ạ?”
Thẩm Ninh thiếu chút nữa thì bị Đồng Ngộ đụng phải, cô nhìn thoáng qua dáng vẻ mệt mỏi của Đồng Ngộ: “Gấp cái gì, chẳng qua chỉ cắt cái ruột thừa mà thôi, không chết được.”
Đồng Ngộ nhíu mày, không nghĩ cô sẽ nói như vậy, không đợi cậu mở miệng, điện thoại của Thẩm Ninh vang lên.
Sắc mặt Thẩm Ninh có chút lạnh lại, bà không để ý đến Đồng Ngộ, cầm điện thoại một bên đi ra ngoài một bên gân cổ lên la lối: “Tôi nói lại, nếu như mấy người muốn nó về Cố gia thì cầm tiền đến mà mua, chỉ cần giá cả có thể làm tôi vừa lòng, tôi không quan tâm nó là con trai hay là cháu nội của các người!”
Nhìn Thẩm Ninh phía xa, Đồng Ngộ nhăn mày —— bà ta muốn để ai về Cố gia cơ? Anh trai của cậu sao?
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Đồng Ngộ quay đầu nhìn Cố Thừa đang mặc bộ đồ bệnh nhân, trên mặt anh không có một chút huyết sắc, anh nhìn Đồng Ngộ cười cười: “Sao lại không vào thế?”
Đồng Ngộ không biết Cố Thừa có nghe được lời Thẩm Ninh nói hay không, cậu nhào đến ôm Cố Thừa: “Anh!”
Cố Thừa bị ôm chặc, đụng tới miệng vết thương, anh “Chậc” một tiếng, một bàn tay đỡ khung cửa, một bàn tay ôm lấy người trong lòng: “Em đi còn chưa đến một tuần mà đã nhớ anh như vậy sao?”
Đồng Ngộ đúng thật là rất nhớ anh, trong lòng có rất nhiều luyến tiếc, Cố Thừa năm nay học năm ba cao trung, sau khi tốt nghiệp anh sẽ đến nơi khác để học đại học, Đồng Ngộ nghĩ đến đó liền cảm thấy đau lòng, vừa rồi còn nghe Thẩm Ninh nói muốn đem anh bán đi, cậu liền sợ hãi.
Đoạn Như vừa đến liền thấy bọn họ ở cửa phòng bệnh ôm ấp: “Hai đứa con trai, đã lớn như vậy rồi còn thân mật hơn khi con nhỏ là sao chứ?”
Đoạn Như nhẹ nhàng chụp lấy đầu của Đồng Ngộ: “Trên người Tiểu Thừa có vết thương, con đừng ôm chặt quá.”
Đồng Ngộ cọ cọ lên người Cố Thừa vài cái rồi mới chịu buông ra, cậu kéo áo anh lên nhìn thoáng qua: “Anh, có đau lắm không?”
Cố Thừa đứng ở đó tùy ý để cậu xốc quần áo của mình lên: “Còn tốt, không đau lắm.”
Trước khi phẫu thuật thì mới thật sự đau, Thẩm Ninh không có ở nhà, anh nửa đêm đau đến không thể đứng dậy, tự mình gọi xe cứu thương.
Bụng Cố Thừa mang theo một ít cơ bụng, tuy rằng không quá lớn, nhưng sờ vào vẫn có thể cảm nhận được, Đồng Ngộ thường xuyên nhìn anh vừa tắm rửa xong mà tự vuốt bụng của mình rồi không khỏi cảm khái, tự hỏi khi nào mới có thể giống anh, thế mà bây giờ nơi đó lại dán một miếng băng gạc lớn, nhìn cực kì chướng mắt.
Đồng Ngộ thật cẩn thận duỗi tay chạm vào miệng vết thương, Cố Thừa bị sờ có chút ngứa, anh nắm lấy bàn tay không thành thật kia: “Đi thi thế nào rồi?”
Đồng Ngộ nhướng mày nói: “Kết quả phải đợi mấy ngày nữa mới có ạ.”
Cố Thừa ở bệnh viện ở một tuần, sau khi anh xuất viện, Đồng Ngộ và Đoạn Như tìm đến Thẩm Ninh, một hai phải để Cố Thừa ở lại nhà bọn họ.
____ wattpad: 520sweet_______
Năm cuối việc học rất quan trọng, hơn nữa Cố Thừa mới vừa làm phẫu thuật cần có người chăm sóc, mấy ngày qua Thẩm Ninh chỉ đến bênh viện đúng một lần, xác định Cố Thừa còn sống liền không đến nữa, đừng nói đến chuyện ở nhà chăm Cố Thừa.
Mấy năm nay Thẩm Ninh đã quen với việc anh thường xuyên đến nhà đối diện, Đoạn Như tự mình đến nói chuyện với bà, không nói hai lời liền đồng ý cho Cố Thừa ở lại bên đó.
Cố Thừa mỗi ngày đều cùng Đồng Ngộ sống chung, nhưng Đồng Ngộ vẫn không yên tâm, mỗi ngày đi học, tan học tựa như lính trinh sát nhìn kỹ xung quanh, như sợ bọn buôn bán người từ nơi nào nhảy ra trói Cố Thừa mang đi vậy.
Cố Thừa cũng phát hiện những động tác nhỏ của cậu, chỉ là chưa nói, cũng không có ý hỏi.
Sáng hôm nay, Đồng Ngộ đột nhiên bị một cảm giác ướt át làm cho tỉnh, mở to mắt nhìn gương mặt quen thuộc đang ngủ ở bên cạnh, trái tim đột nhiên nhảy loạng xạ.
Đồng Ngộ rón ra rón rén từ trên giường đi xuống, chân vừa chạm đất liền nghe thấy Cố Thừa lẩm bẩm hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Đồng Ngộ là loại người mỗi ngày rời giường đều rất khó khăn, mỗi ngày đều ngủ đến trễ giờ mới chịu vùng dậy.
Đồng Ngộ mặc một chiếc quần tam giác, kẹp chặt chân đứng ở tủ lấy quần lót, Cố Thừa híp đôi mắt đã tỉnh ngủ: “Đái dầm?”
Đồng Ngộ không quay đầu lại, lỗ tai đỏ bừng: “Không có.”
Đồng Ngộ cầm quần lót chạy vào phòng tắm, nhìn rất giống vịt con, đôi mắt Cố Thừa có chút trầm mê, đột nhiên cười một tiếng.
Đồng Ngộ vừa thay xong quần lót bước ra, Cố Thừa đã rời giường, cậu ngượng ngùng nhìn anh một cái, liền nghe Cố Thừa nói: “Đồng Đồng của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Đồng Ngộ thính tai, nghe được câu nói đó khuôn mặt liền như bị thiêu, nóng rát.
Cố Thừa dịch sát người lại hỏi cậu: “Mơ thấy ai thế, nói cho anh biết được không?”
không thấy ẻm đang ngại hả anh =))
Nhìn gương mặt đang ghé sát, Đồng Ngộ đẩy Cố Thừa ra, cầm áo đồng phục lên: “Anh đang nói cái gì vậy, nghe không hiểu.”
Giữa trưa Đồng Ngộ gửi tin nhắn cho Cố Thừa nói cậu muốn cùng bạn học cùng khối ăn cơm, trên thực tế là cậu muốn ngồi một mình ở trong phòng học ngủ bù, nằm trên bàn nhìn ra của sổ, nhớ lại giấc mơ buổi sáng, mơ cái gì thì cậu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ người trong giấc mơ của cậu chính là Cố Thừa.
Đột nhiên bàn của cậu bị gõ hai cái, Đồng Ngộ ngẩng đầu liền thấy một người nữ sinh đứng ở trước bàn của cậu, trong tay cầm một phong thư, ngượng ngùng nói: “Đồng Ngộ, phong thư này cậu……”
Đồng Ngộ nhìn nữ sinh trong lòng dâng lên một nỗi phiền lòng: “Anh trai tớ còn phải thi đại học, mấy cậu có thể đừng làm phiền đến anh ấy nữa được không vậy?”
Nữ sinh sửng sốt một chút, giải thích: “Không phải, cái này cho cậu.”
Đồng Ngộ: “……”
Đồng Ngộ lúc nãy không biết tình huống rõ ràng liền trách nữ sinh, cậu ngượng ngùng đứng lên xin lỗi: “Thực xin lỗi a, tớ còn tưởng……”
“Không có việc gì.” Nữ sinh cười cười, “Cái này cho cậu.”
Đồng Ngộ ma xui quỷ khiến duỗi tay nhận lấy phong thư còn kèm thêm một hộp bánh quy nhỏ do cô gái đó tự làm, nhận xong cậu liền hối hận, vừa định cất vào, tầm mắt liền thấy ở cửa có người đứng, sau khi nhìn rõ đó là ai, Đồng Ngộ hoảng hốt, vội vàng đem lá thư nhét lại vào tay nữ sinh.
Nữ sinh bị hành động của cậu làm cho sửng sốt, quay đầu lại liền thấy Cố Thừa đã đi tới.
Tuy rằng người trong trường thích Cố Thừa rất nhiều, nhưng người sợ hắn lại càng nhiều hơn, nữ sinh này chính là một trong số đó: “Cái kia, tớ đi trước.” Trước khi đi, nữ sinh đem lá thư cùng bánh quy nhỏ để lại lên bàn Đồng Ngộ: “Đây là tớ tự làm, cậu có thể nếm thử.”
Nữ sinh từ phòng học chạy đi mất, Đồng Ngộ nhìn lên bàn, lấy cũng không được, không lấy cũng không xong.
_____watppad: 520sweet____
Cố Thừa nhìn lướt qua giấy viết thư màu hồng phấn trên bàn: “Ăn cơm chưa?”
Đồng Ngộ lắc đầu, không hiểu sao lại đột nhiên chột dạ rồi lại gật gật đầu.
Cố Thừa nhìn cậu không mở miệng.
Đồng Ngộ chột dạ: ”Anh……”
Cố Thừa không muốn nghe: “Đi ăn nào.”
Đồng Ngộ theo sau Cố Thừa đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy Cố Thừa nói: “Không thích thì có thể không đồng ý,cũng có thể không nhận thư, đừng có tuỳ tiện nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Đồng Ngộ im lặng gật đầu: “Em biết, em vừa rồi chỉ là…….”
Cố Thừa đột nhiên dừng lại: “Tại sao nói dối anh là cùng bạn ăn trưa?”
Đồng Ngộ đụng đầu vào lưng Cố Thừa phía trước, sau đó cúi đầu lui ra phía sau một bước, ngậm chặt miệng không nói.
Trước giờ đứa nhỏ có gì giấu anh đều trầm mặc như thế này, Cố Thừa đột nhiên cảm thấy cậu lớn lên như này có chút không tốt.
“Không muốn nói thì thôi cũng được.”
– ————-
[270223]