Chế Ngự Nam Thần - Thẩm Đình (full) - Chương 8
Hiệu suất làm việc ở công ty rất cao, sáng sớm thứ hai vừa gửi báo cáo, hôm sau đã có người trả lời.
Tiểu Tạ hưng phấn gào khóc, làm loạn cả phòng làm việc: “Khách hàng lớn duyệt phương án đó rồi, mục tiêu quý đã hoàn thành, lão Từ còn cho chúng ta đi team building nữa.”
“Team building thì có gì mà vui?” Tôi cúi đầu tiếp tục sắp xếp tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên.
Tiểu Tạ chạy đến cạnh tôi, “bộp” một tiếng, đập tờ giấy trong tay tôi xuống bàn.
“Chị Hân, chị không biết cái này sao? Lão Từ nói team building lần này đi chỉ để vui vẻ thôi, chúng ta đi Bali, chị có thể mang người nhà theo nữa.”
Triệu Y Nhiên liếc nhìn tôi: “Lâm Hân, cô có mang người nhà theo không?”
Tôi sửng sốt, đang định nói Thẩm Đình sẽ không đi lại bị câu tiếp theo của Triệu Y Nhiên chặn họng.
“Nếu cô không mang thì tôi mang.”
Hình như cô ta đang nhướng mày thị uy với tôi, tôi giận đến mức tức ngực.
Cô ta có ý gì, tôi không mang thì cô ta mang, đang ám chỉ Thẩm Đình à? Sao Thẩm Đình có thể đi cùng cô ta được?
Tiểu Tạ không hiểu lắm, gãi đầu nói: “Chị Triệu, chị không biết hả, không phải là chỉ được mang một người đâu, tất cả mọi người đều có thể mang người thân đi cùng. Cả chị và chị Hân đều mang người nhà đến đi, càng nhiều người càng vui.”
Triệu Y Nhiên cười cười: “Tôi biết chứ, nhưng mà tôi và cô ta chỉ có thể mang theo một người tôi.”
Tiểu Tạ càng khó hiểu hơn, tôi thật sự không nhịn được, mặt đen sì nhìn Triệu Y Nhiên: “Cô có mang người nhà theo không thì liên quan gì đến tôi.”
Tôi không thể mắng người ta chỉ vì suy đoán của mình được, hơn nữa lúc làm việc, tôi cũng không muốn xử lý chuyện cá nhân ở đây. Tiếp đó, tôi không thèm để ý đến Triệu Y Nhiên cả ngày.
Đến chiều, Triệu Y Nhiên gọi điện thoại ngay trước mặt tôi.
“Tuần này có rảnh không? Thứ tư bắt đầu đi, từ ngày 15 đến ngày 19, năm ngày.”
“Xin nghỉ phép đi với tôi đi, bao ăn bao ở.”
“Được, quyết định như vậy nhé, để tôi chuẩn bị đồ.”
Cúp điện thoại xong, Triệu Y Nhiên giơ điện thoại lên nói với tôi: “Ok rồi, tan làm thôi.”
13
Tôi rất tức giận, nhưng cũng chưa mất lí trí. Thẩm Đình là người có gia đình, không thể đồng ý đi du lịch với người khác được.
Phương án mới đã được chấp nhận, hôm nay công ty hiếm khi được tan làm đúng giờ, lúc tôi lái xe về nhà, Thẩm Đình đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha.
Ánh hoàng hôn vẫn chưa tàn, tia sáng màu cam ấm áp chiều vào từ cửa sổ phía tây hắt lên người anh. Thẩm Đình mặc một chiếc áo bông màu trắng, lọn tóc rủ xuống trước trán, trong sự lạnh lùng lại có chút đáng yêu, không hề xa cách như thường ngày.
Tôi hay tan làm về muộn, bình thường Thẩm Đình đều ăn cơm trong căn tin trường học xong mới về. Thấy tôi không nói gì, anh vén tay áo lên, để sách xuống, tự giác đi vào bếp nấu cơm cho tôi.
Tôi lắc đầu: “Em ăn ở ngoài rồi.”
Thật ra là ăn tức no rồi, không muốn ăn cơm anh nấu.
“Ừm, vậy ăn chút trái cây đi.” Thẩm Đình đẩy đĩa táo xanh qua.
“Vừa hay anh có chuyện muốn nói với em, cuối tuần này anh phải đi công tác một chuyến.”
Tôi đứng ở cửa, vừa thay dép xong, không dám tin vào tai mình.
Anh đồng ý nghỉ phép đi chơi với Triệu Y Nhiên?
Chúng tôi là đồng nghiệp đấy, chẳng lẽ anh không hề suy nghĩ đến cảm nhận của tôi, rốt cuộc trong mắt anh, tôi là cái gì?
Tôi vô cùng thất vọng, ngơ ngác nhìn Thẩm Đình, không nói được bất kì câu nào.
Thẩm Đình thấy tôi đứng bất động thì hơi kinh ngạc bước tới, đưa tay sờ mặt tôi: “Cảm thấy không khỏe sao?”
“Đừng động vào em.”
Tôi lập tức quay đầu đi, có chút chán ghét tránh né bàn tay anh, tránh né sự đụng chạm của anh. Thẩm Đình sửng sốt, môi lập tức mím lại.
Tôi tức giận nhìn sang chỗ khác: “Em hơi mệt, em đi ngủ trước đây.”