Chế Ngự Nam Thần - Thẩm Đình (full) - Chương 10
Nguy rồi, hình như là tôi hiểu nhầm thật rồi.
Triệu Y Nhiên gọi cuộc điện thoại kia, Thẩm Đình lại trùng hợp nói chuyện đi công tác, tôi đương nhiên sẽ gắn hai chuyện đó với nhau.
Tôi lúng túng nhìn Thẩm Đình, khí thế lập tức yếu hẳn.
“Anh ướt hết quần áo rồi.”
Thẩm Đình vẫn mặc đồ ngủ bằng vải bông, lúc nãy thò tay vào nước, tôi lại giãy dụa cho nên bên vai anh ướt đẫm.
“Không sao, anh cởi ra là được.”
Thẩm Đình cởi quần áo ra, vẫn nhìn tôi.
“Chuyện thứ hai, Lâm Hân, em không thích anh chạm vào em sao?”
Thẩm Đình nhìn bên ngoài thì gầy gò, nhưng lúc cởi quần áo ra thì khác hoàn toàn, vai rộng eo nhỏ, cơ bắp săn chắc, dưới ánh nến, trông anh như một pho tượng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ.
Tôi có hơi bất ngờ.
Thẩm Đình cúi đầu tiến sát lại bên tai tôi: “Ghét anh à?”
Tôi ngốc nghếch lắc đầu.
Tôi đang ngâm bồi, không một mảnh vải che thân, không hề có cảm giác an toàn, tinh thần có tốt cũng biến thành yếu đuối. Dưới ánh nhìn thèm muốn của Thẩm Đình, anh hỏi gì đáp nấy.
“Sao lúc thang máy xảy ra vấn đề không gọi điện cho anh?”
“Sợ quấy rầy anh ngủ.”
“Không muốn anh đi công tác, là vì sợ ở nhà một mình sao?”
“Không phải, cuối tuần này công ty em đi team building ở Bali, em muốn anh đi với em.”
Thẩm Đình sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhếch miệng cười thỏa mãn.
“Ừm, vậy anh đi với em.”
Giây tiếp theo, anh duỗi chân, bước vào bồn tắm lớn.
Tôi lập tức hét chói tai.
“Anh vào đây làm gì!!!!!”
17
Lúc được Thẩm Đình ôm về phòng ngủ, tôi đã mệt tới mức không mở nổi mắt.
“Anh đi nói chuyện với bảo vệ, bảo họ sửa điện đi.”
“Không sao đâu, anh tắt cầu dao mà, bật lên là được.” Thẩm Đình hôn bẹp một cái lên trán tôi.
Tôi mở mắt.
Cái gì cơ?
Hình như ánh mắt của tôi quá khiếp sợ, Thẩm Đình bật cười, lồng ngực rung lên, mắt đong đầy ý cười: “Ngủ sớm một chút đi.”
Đầu tôi rối như mớ bòng bong, tại sao mỗi lần tôi và Thẩm Đình cãi nhau đều kết thúc bằng chuyện này vậy?
Hôm sau lúc tôi tỉnh lại, Thẩm Đình đã đi làm rồi.
Tôi xốc chăn, nhìn vết lõm bên cạnh, lúc này mới nhớ ra hôm qua Thẩm Đình ngủ lại ở phòng tôi.
Tôi ôm chăn ngẩn ngơ một lúc, sau đó đứng dậy mặc quần áo xuống giường.
Trên cổ có một dấu hôn rất rõ, dùng kem che khuyết điểm cũng không che nổi, suy nghĩ một lát, tôi lấy băng dán cá nhân dán lên.
Vừa đến công ty, Tiểu Tạ đã lập tức phát hiện: “Chị Hân, cổ chị bị sao thế?”
“Côn trùng cắn.”
“Thế thì chị phải chú ý một chút, em nghe nói Bali nhiều côn trùng lắm, mang nhiều tinh dầu một chút nha.”
“Được rồi! Sao ngày nào cậu cũng nói được thế nhỉ, nếu rảnh quá thì mau làm xong cái báo cáo kia đi.” Triệu Y Nhiên bỗng nhiên nổi cáu, Tiểu Tạ giật mình, rụt cổ ngồi lại chỗ của mình.
Cô ta kìm nén sự bực bội, ra sức gõ bàn phím lạch cạch, để cốc nước trên bàn cũng phát ra tiếng rất lớn. Tôi nhìn bộ dạng kia của cô ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng hả giận.
“Triệu Y Nhiên, máy tính đắt lắm đấy, kiềm chế chút đi.”
Triệu Y Nhiên hung dữ lườm tôi: “Chuyện của cô à!”