Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh - Hạ Trí Khan - Chương 91: Kết Hôn
Bộ váy cưới hôm trước cầu hôn cô cũng đã nói với anh rằng cô có thể mặc lại nó nhưng Hạ Trí Khanh sao lại đồng ý chứ?
Anh nói:
“Anh cũng đã đặt làm cho em thêm vài bộ váy cưới mới rồi, em yên tâm đi.”
Cô bất ngờ hỏi anh:
“Anh điên sao? May nhiều thế làm gì?”
Anh siết eo cô gần lại anh, tựa lên vai cô nói:
“Không phải đám cưới chỉ có duy nhất một lần thôi sao? Thế thì anh phải cho em một đám cưới to nhất, đẹp nhất và lộng lẫy nhất. Anh không muốn vợ của mình bị thiệt thòi tí nào đâu.”
Lễ cưới được tổ chức ở Pari như dự định đã tính từ trước, chỗ này cũng là nơi mà cô cũng từng ước mình sẽ được tổ chức đám cưới.
Vào ngày cưới, Lâm Quỳ mặc chiếc váy cưới lộng lẫy đang ngồi yên lặng trong phòng chờ, xung quanh cô là thợ trang điểm và thợ làm tóc
Mẹ Lâm và mẹ Hạ còn có phụ dâu đang vây xung quanh cô, trên mặt họ đều là ý cười. Hai bà xui thì càng nhìn càng thích cứ cười lớn.
Hạ Giai nói:
“Wow, chị dâu quả thật xinh đẹp đó nha.”
Hạ Giai vừa khen trên tay thì lại chụp hình cô không gớt khiến cô đỏ mặt, Thu Nhiên và Băng Nhiên cũng đứng bên cạnh nói:
“Em nói gì vậy, Quỳ Quỳ từng là hot girl của trường chúng tôi đó nha trời.”
Hạ Giai phì cười bái phục nói:
“Đúng đúng, bây giờ quả thật em đã rất bái phục con mắt nhìn người của anh ba em rồi.”
Trong phòng lập tức mọi người đều cười lớn. Hơn mười giờ mới trang điểm xong, Doãn Ny cũng sợ cô sẽ đói nên đi kiếm gì đó đến để đưa cho cô ăn.
Ở phía ngoài thì, Hạ Trí Khanh cùng Hạ Diên đang cùng nhau tiếp khách. Đám cưới này của anh đặc biệt mời rất nhiều ông lớn và các đối tác lớn của Hạ Thị và KQ.
Lúc Hạ Trí Khanh đi phát thiệp cưới, bọn họ còn tưởng là Hạ Diên cưới chứ không ngờ tới người cưới lại là Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh quanh năm lạnh lùng, bao nhiêu đối tác ngỏ ý muốn gả con gái cho anh cũng chẳng được nhưng bây giờ lại thông báo sắp đám cưới??
Bây giờ thì ai nấy cũng nôn nóng để xem mặt cô dâu, xem xem gu thẩm mỹ của Hạ tổng đây là người như thế nào.
Hạ Trí Khanh đang tiếp khách thì điện thoại ting ting người tới nhiều thông báo.
Là của Hạ Giai, cô ấy gửi cho anh mấy tấm ảnh của Lâm Quỳ đang cười rạng rỡ. Anh thuận tay lưu lại rồi quay người vỗ nhẹ vào lưng của Tống Nam nói:
“Mày tiếp khách hộ tao, tao đi đây cái.”
Nói xong chưa đợi Tống Nam trả lời thì anh đã rời đi. Trong phòng chờ bây giờ cũng chỉ còn có mình cô. Cô ngồi ngắm mình trong gương.
Cô quả thật cũng không nhận ra đây chính là mình nữa. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô nhẹ nhàng nói:
“Ai đó?”
Hạ Trí Khanh lú đầu vào mỉm cười rồi bước vào trong. Anh mon men đi lại ngồi cạnh cô nói:
“Anh vào đây làm gì? Như vậy sẽ không tốt đâu? Anh mà gặp em trước giờ hành lễ thì sẽ..”
Chưa kịp nói gì thì Hạ Trí Khanh đã cắn vào môi cô thật mạnh rồi nói:
“Sẽ ở bên nhau đến chết.”
Cô phụng phịu nói:
“Anh làm trôi son của em rồi.”
Anh cười hả hê nói:
“Lát anh sẽ cho người vào make up lại cho em. À em đã đói chưa!”
Cô gật đầu nhẹ nhàng nói:
“Lúc nãy em đã ăn rồi.”
Lúc Doãn Ny đi vào thấy Hạ Trí Khanh đang ngồi nói chuyện với Lâm Quỳ. Trai tài gái sắc quả thật rất đẹp đôi.
Như Doãn Ny sao có thể cho Hạ Trí Khanh nán lại đây lâu như vậy được. Cô ấy nhanh chóng đuổi Hạ Trí Khanh đi.
Hạ Trí Khanh lưu luyến, bất lực nên đứng dậy nói:
“Anh đi ra ngoài gọi make up đến cho em.”
Lâm Quỳ mỉm cười gật đầu.
Khi khách khứa đến đông đủ, thì hôn lễ mới được chính thức bắt đầu.
Lúc Lâm Quỳ đi xuống, mọi sự chú ý đều dồn vào cô. Trên mặt ai nấy đều hiện lên tia bất ngờ và khó tin.
Quả thật Lâm Quỳ hôm nay thật sự rất đẹp, đẹp đến mức làm lay động lòng người. Hôm nay cô như một nàng tiên tuyệt thế bị giáng xuống đây.
Ánh nắng vàng rực rỡ, chiếu loạn trên người của cô, làm nỗi bật lên từng đường nét của cô cả nụ cười làm xôn xao lòng người.
Hạ Trí Khanh đứng từ xa, chăm chú nhìn ánh mắt của mọi người đang nhìn ngắm cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
[Truyện “CHẤP NIỆM DUY NHẤT CỦA HẠ TIÊN SINH” chỉ đăng độc quyền tại nền tảng Noveltoon. Bất kỳ nền tảng nào trên google, w.a.t.t.p.a.d, truyện full..v.. Đều là những nền tảng mạo danh để ăn cắp tác phẩm của tác giả Cus! Vui lòng khi gặp những bản ăn cắp thì mọi người giúp tác giả báo cáo tác phẩm của các nền tảng đó nhé! Mãi yêu!!]
Ai nấy đều lấy điện thoại ra để quay lại cảnh đẹp này. Tống Nam khâm phục nói nhỏ vào tai anh:
“Hai đứa mày quả thật là duyên trời định đó, xa nhau lâu vậy cuối cùng lại có thể quay lại với nhau. Quả thật khâm phục khâm phục.”
Hạ Trí Khanh cười nhếch môi quay sang nhìn Tống Nam:
“Thế thì không mau gọi sư phụ đi?”
Tống Nam nhỏ giọng văng tục một câu:
“Sư phục cái dmm!!”
Lâm Quỳ khoác tay bố Lâm bước chầm chậm tiến về phía anh, anh cũng nở nụ cười rạng rỡ nhìn cô.
Lúc đi tới, bố Lâm đặt bàn tay của Lâm Quỳ lên tay của Hạ Trí Khanh nói:
“Ta biết các con đã từng có chuyện gì xảy ra nhưng ta mong rằng sau này khi con đã trở thành chồng của con bé. Bố mong con sẽ hết lòng hết dạ đối tốt với nó. Nó còn nhỏ lắm, khi tủi thân vẫn sẽ khóc, khi sẽ giận dỗi bướng bỉnh nhưng ta mong con vẫn sẽ luôn dùng sự bao dung để ở bên cạnh nó.”
Lâm Quỳ nghe bố Lâm nói đứng ở bên cạnh đỏ mắt không nỡ nắm chặt tay bố Lâm.
Hạ Trí Khanh nghe bố Lâm nói thì mỉm cười nắm chặt tay cô:
“Dạ, con đã hiểu rồi con sẽ một lòng một dạ đối tốt với cô ấy. Nhất định sẽ không phải để cô ấy rơi một giọt nước mắt nào.”
Bố Lâm cười hài lòng, vỗ nhẹ tay Lâm Quỳ để cô bỏ tay ông ra rồi đi xuống.
Anh cùng cô đọc lời thề, tới nghi thức trao nhẫn. Thóc Thóc cùng với Hạ Diên và Doãn Ny đang từ từ bước vào.
Trên tay Thóc Thóc cằm theo một hộp nhẫn đi tới chỗ anh và cô.
Thóc Thóc đặt hộp nhung vào tay Hạ Trí Khanh rồi nói:
“Papi nhất định phải đối tốt với mami đó. Con sẽ không tha thứ cho papi nếu papi làm mami khóc đâu.”
Hạ Trí Khanh xoa đầu Thóc Thóc nói:
“Được.”
Thóc Thóc đi tới ôm Lâm Quỳ nói nhỏ:
“Mami, hôm nay mami đẹp lắm.”
Lâm Quỳ phì cười hôn nhẹ vào má của Thóc Thóc. Sau khi hoàn tất xong mọi thứ thì bắt đầu nhập tiệc.
Lâm Quỳ cũng bận rộn đi thay tận mấy chiếc váy cưới. Bộ nào bộ nấy khi cô mặc lên người cũng tôn dáng cô lên.
Loay hoay tới chiều, Hạ Trí Khanh bên cạnh xoa nhẹ eo của cô thấp giọng hỏi: “Mệt chưa? Có cần vào trong nghỉ ngơi không?”
Lâm Quỳ lắc đầu nói:
“Không cần đâu, em không mệt tí nào.”
Đến khi hôn lễ kết thúc, Lâm Quỳ cũng cùng Hạ Trí Khanh tiễn khách khứa ra về. Trời cũng đã tối đen, Lâm Quỳ mới mệt mỏi tựa người vào Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh nhẹ nhàng ôm eo cô: “Đã mệt rồi sao? Đi nghỉ nhé?”
Lâm Quỳ mệt rã người, lười biếng nói: “Vâng.”
Mẹ Lâm và mẹ Hạ thấy hai người như vậy thì cũng lên tiếng nói:
“Hai đứa cũng mệt rồi, mau về đi ở đây cứ để bọn ta lo là được.”
Hạ Trí Khanh gật đầu: “Vâng, vậy phải nhờ vào mọi người. Con đưa Lâm Quỳ về nghỉ ngơi trước.”
Hạ Trí Khanh và Lâm Quỳ rời đi. Ra đến xe tài xế của Hạ gia đã chờ sẵn ở đó. Thấy anh và cô dắt tay nhau đi ra thì lật đật mở cửa.
Vào trong xe, Hạ Trí Khanh mở giày cao gót của cô ra nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô:
“Đã đỡ đau chân chưa?”
Lâm Quỳ như con sâu nhỏ gật gật đầu xích lại gần anh ôm chặt cánh tay anh cọ cọ nói:
“Kết hôn mệt thật, em không muốn kết hôn nữa đâu. Thật là đau nhức cả người.”
Hạ Trí Khanh bật cười nhéo má cô nói:
“Em còn muốn lấy ai hả?”
Cô ngước lên nhìn anh cười hì hì rồi hôn nhẹ môi anh một cái nói:
“Không có, lấy anh là đủ rồi.”