Chanh Nhân Dâu - Châu Yến - Duy Khánh - Chương 22
“Cô nhớ đừng đến gần cặp gà Onagadori nhé, nó là gà của ông chủ cũng tức là bố của cậu Duy Khánh nuôi đấy, quý lắm! Nên ông ấy sẽ nổi giận nếu biết ai dám động vào nó.”
Thế càng tốt, nếu làm vậy thì nó sẽ nhận được thêm một vé phản đối yêu nhau với Duy Khánh còn gì. Châu Yến từ từ mở cửa lồng ra, dùng hết sức lực của mình tóm lấy con gà, vật qua vật lại với thứ gia cầm kia tầm ba mươi phút, cuối cùng cũng ném được lên vỉ nướng đã chuẩn bị từ trước. Duy Khánh vừa hay mang vali về đến nhà, anh đảo mắt xung quanh một lượt để tìm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy, bèn quay sang hỏi người giúp việc:
“Con bé đâu?”
Chỉ thấy ai cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết, đột nhiên có mùi khói xộc thẳng vào mũi anh, Duy Khánh lập tức không nghĩ nhiều nữa liền nhanh chân chạy khắp nhà để kiếm nó. Đến khi lên tầng thượng anh che mũi lại, kho khù khụ:
“Châu Yến! Cháy à?”
Nhận thấy bóng lưng nó hơi né ra, để lộ nguyên con gà trị giá cả chục triệu đang nằm khỏa thân phơi bụng trên chiếc vỉ nướng, bên dưới là một đống than đỏ cùng với lửa phập phồng. Duy Khánh ngớ người chừng vài phút thì mới nghe thấy tiếng của con bé cất lên.
“Ăn chung không ạ?”
Tim của anh chợt thót mấy lần, đây là con gà mà bố anh yêu quý nhất, nuôi rất lâu và phải chăm sóc kĩ lưỡng mới có được một bộ lông dài tuyệt đẹp như kia. Nhớ có lần anh chỉ lỡ đạp trúng đuôi con gà có một tí thôi mà bị bố dùng roi quật mấy cái còn đòi cắt đứt cả quan hệ cha con nữa. Nhìn Châu Yến cầm dao bổ con gà khiến anh đau như đứt từng đoạn ruột. Chợt có tiếng cửa mở ngầm khẳng định rằng bố mẹ anh vừa về đến nhà. Thôi toang.
Chẳng nghĩ gì nhiều, anh bế Châu Yến xuống tầng hai, nhốt con bé vào phòng, sau đó từ bên ngoài mà khóa trái cửa, xong xuôi anh lại lên tầng thượng ngồi cạnh bên cái vỉ nướng, nhắm mắt chịu trận. Quả nhiên bố anh sau khi ngửi được mùi khói liền mò đến nơi, nhìn thấy con gà quý bị làm thịt liền nổi giận lớn tiếng:
“Cái thằng này, lâu lâu mới về nhà mà lại gây chuyện nữa rồi?”
“Tự dưng con thèm ạ” anh dùng vẻ mặt thản nhiên đáp.
“Thèm thì ra chợ mua chứ làm quái gì nướng con Onagadori? Phải chi con khác thì không nói nhưng con này bố mày nuôi hơn bốn năm rồi”
“…” Duy Khánh cười trừ.
“Con bé đấy đâu?”
“Sao bố biết?” anh giật mình ngẩng đầu lên.
“Giúp việc nhà này do tao thuê không báo cáo cho tao thì báo cáo cho ai? Nếu không phải trông ngóng con dâu tương lai thì tao cũng chẳng thèm về đây” ông Huỳnh nói, xong quay đi để lại một câu “Đem đưa cho bạn gái mày, còn mày nhịn đi”
Hôm đó Duy Khánh nhìn Châu Yến ăn nguyên con gà Onagadori một cách ngon lành nhưng chẳng hề biết rằng trong lòng con bé đang rầu rĩ đến mức nào. Ông ấy chẳng hề cấm nó quen Duy Khánh hay sao? Không lí nào lại như thế được. Đột nhiên có tiếng cốc cốc, Duy Khánh bước ra mở cửa, thấy mẹ mình bê đĩa trái cây đứng bên ngoài.
“Mang lên cho con bé này” bà Huỳnh đưa cho Duy Khánh nhưng mắt thì cứ ngó vào bên trong
“Cháu chào bác ạ” Châu Yến mỉm cười cúi đầu.
“Có cần gì nữa không con?” bà ấy bước vào trong ngồi cạnh nó, tay vuốt vuốt tóc.
“Dạ không ạ”
“Con quen con trai bác như nào thế?”
“Dạ vì sáu tỷ…” nó ngớ người một lúc xong vội sửa lại “Vì anh ấy là bạn thân của anh trai cháu ạ”
“Ra vậy sao, con cứ ở đây tự nhiên như ở nhà nhé, muốn thì bác đưa sổ đỏ cho con luôn cũng được”
Mẹ anh trông có vẻ khá vui nhưng làm gì có ai biết được rằng bà đang hạnh phúc đến chừng nào khi đã có người chịu hốt thằng con quý tử của mình. Lần nào bà hẹn coi mắt cho Duy Khánh, anh đều cũng giả vờ bị ung thư giai đoạn cuối trước mặt người khác, nếu không thì là giả vờ lảm nhảm như bị khùng, còn may mắn hơn nữa thì là trốn biệt tích và không xuất hiện luôn.
“Dạ không cầ…”
“Nếu con thấy ít thì bác mua thêm vài căn nữa cho con cũng được?” bà cắt ngang lời Châu Yến.
“Không cần đâu ạ…” nó cười gượng, gia đình này có vẻ hơi hào phóng nhỉ?
“Thế con trai, nhớ chăm sóc con bé cẩn thận đấy?” bà quay sang nhìn anh.
Duy Khánh gật đầu, đồng ý một cách chắc nịch, lần này nó hết đường lui thật rồi. Sau đấy mẹ anh rời đi, trả lại không gian riêng tư cho con mình. Bà quay trở về phòng nhìn người chồng đang nằm trên giường, gác tay lên trán kia. Ông Huỳnh nhìn vợ:
“Sao rồi em?”
“Rất ngoan và hiền, chỉ có điều là hình như thằng quý tử nhà mình dùng sáu tỷ để bắt con bé ở bên cạnh mình” bà ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
“Cũng may nhà mình không thiếu tiền”
“Sao thế? Mất con gà quý không tiếc à?”
“Mất con dâu lại tiếc hơn, thằng con ngỗ nghịch đó chịu thích một người là may rồi” ông thở dài để trút bớt gánh nặng trong lòng mình ra.
Bên phía Duy Khánh, anh đang giúp Châu Yến xếp đồ đạc vào tủ, trong lúc nó đang vừa ăn bánh vừa gọi điện cho Gia Vĩ. Chất giọng cộc cằn của ông anh nó vang lên nhờ chế độ loa ngoài:
“Mày có ổn không?”
“Cũng được ạ” nó lười biếng đáp.
“Tối nay ngủ ở chỗ tao, yên tâm” Duy Khánh đang ngồi gấp lại quần áo của nó “Tao sẽ chăm sóc tận tình”
“Chẳng cần, nó lớn rồi tự lo được” giọng Gia Vĩ hơi gắt hơn, chắc là đang sợ anh sẽ làm gì em gái mình thật.
“Đùa thôi, nó vẫn béo tốt, không cần quá lo”
“Được”
Gia Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tin tưởng thằng bạn của mình do trong quãng thời gian ở lại nhà cậu thì anh có khiến con bé Châu Yến tăng lên thêm mấy cân vì quá nuông chiều thói ăn uống của nó. Thôi kệ, Duy Khánh giàu mà, nó muốn gì chẳng lẽ anh lại không mua được. Sau đó Châu Yến cúp máy, nó ngáp ngắn ngáp dài mấy lần làm anh hơi để ý.
“Buồn ngủ sao?”
Nhận thấy nó gật đầu, anh mới nhổm người sang bấm tắt công tắc đèn rồi nói tiếp: “Đánh một giấc đi”
Nó chẳng kiêng dè gì liền nhắm mắt ngủ luôn, Duy Khánh vẫn ngồi đấy xếp quần áo cho nó, sau đó anh bê cái mớ đấy cất vào trong tủ. Anh di chuyển vào trong phòng tắm để đánh răng rửa mặt, một lúc sau lại ra nằm cạnh con bé, ôm nó, hít mùi hương trên tóc nó mấy lần mới chịu ngủ.
Sáng hôm sau, Châu Yến thức sớm hơn mọi ngày, nó giật mình, vừa quay sang đã thấy Duy Khánh mở hai mắt lù lù nhìn nó rồi. Trông anh có vẻ rất bình tĩnh:
“Đói không? Anh nấu sẵn bữa sáng cho em rồi đấy”
Châu Yến gật đầu vội đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì Duy Khánh dẫn nó xuống bếp, ngồi chiếc bàn có xếp đầy món con bé thích, chưa kịp định hình thì anh đã gắp thức ăn vào bát của nó rồi. Mẹ anh vừa đi xuống, thấy tình cảnh như thế liền nhếch mép bĩu môi nhìn Duy Khánh. Bà nuôi nấng mấy năm còn chưa được thằng con trời đánh chăm sóc đến thế nữa cơ mà.
Không sao, dù gì cũng là con dâu tương lai, không thể để vuột mất được.
Châu Yến vừa thấy bà đã liền cúi đầu: “Buổi sáng vui vẻ ạ”
“Mẹ ngồi xuống ăn chung với bọn con đi” Duy Khánh cười tươi tiếp lời.
Bà khinh bỉ đứa con trai cưng của mình, có bao giờ thằng này tốt bụng và hiền từ như thế đâu? Lúc trước toàn cắm đầu vào điện thoại, nếu không thì là mặc kệ sự đời, bố mẹ kêu gì còn chẳng thèm nghe nữa cơ mà. Sao bây giờ nhìn giả tạo thế không biết? Nể mặt Châu Yến đang ngồi đây nên bà cũng ngồi xuống và nở một nụ cười tươi, hơi gằn giọng đáp:
“Ừm, cảm ơn con, con tốt quá!“
Châu Yến liền lấy một đôi đũa khác sạch hơn, gắp cho bà mấy món vào bát. Dù sao thì ngoài mẹ nó ra, có lẽ bà Huỳnh là người phụ nữ hiền hậu và ấm áp nhất nó từng biết, tốt hơn bà Hoa của nó nhiều.
“Tí nữa mẹ cần hỏi chút chuyện” bà quay sang Duy Khánh nói nhỏ, chỉ thấy anh gật nhẹ đầu.
Mẹ anh buổi đó rất vui vẻ, còn kêu giúp việc nấu thêm mấy món để bồi bổ cho Châu Yến nữa. Ăn xong, để con bé vào vườn nhà hái trái cây thỏa thích, còn mình thì kéo Duy Khánh lên phòng riêng.
“Mẹ nói đi” anh bình thản dựa vào tường.
“Con thích cô ấy thật?”
“…” anh gật đầu.
“Con biết cô ấy không có tình cảm với con?”
“…” anh lại gật đầu.
“Tốt thôi, mẹ mày giúp mày lần này con ạ, giờ thì kể mọi thứ xem nào”
Bà Huỳnh cười hiền từ, nghe thằng quý tử nhà mình nói một tràn dài từ lúc gặp Châu Yến cho đến tận bây giờ. Sau cùng, bà ghé sát vào tai Duy Khánh dặn dò mấy thứ.