Chanh Nhân Dâu - Châu Yến - Duy Khánh - Chương 21
“Em qua kia ngồi nhé?”
“Tại sao? Không thoải mái chỗ nào à?” Duy Khánh vuốt vuốt tóc nó, hỏi han quan tâm.
“Thôi đi, họ đang chú ý về hướng này đấy” con bé cục súc đáp, phải nói là hai anh em nhà này quả thật rất giống nhau, tính tình nóng nảy, hai bên chân mày nó nhíu lại “Anh không có việc gì để làm thật à? Ngồi đây không chán sao?”
“Có, anh đang quan sát nhân viên mới còn gì? Em ở đây thì không chán” anh chẳng những không phản ứng gì với thái độ của nó mà còn cười ôn hòa.
“Em không thích bị chú ý” rùng mình khẽ nhớ lại những năm hồi còn đi học, Châu Yến toàn bị bạn bè trong lớp tẩy chay vì nghĩ rằng nó giả vờ ngây thơ các thứ, khiến con bé bây giờ càng thêm ghét ánh nhìn của mọi người.
“Vậy từ mai anh xếp cho em một phòng làm việc riêng nhé?”
“Sẽ rất chán đó, họ là đang chú ý đến anh, chỉ cần anh tránh xa em chút là ổn”
“Ồ…” Duy Khánh nhích cái ghế ra xa chừng năm xăng ti mét “Xa như này đã đủ chưa?”
“…”
Châu Yến giận dỗi thật rồi. Nó quay đi chỗ khác chẳng thèm nói chuyện với anh nữa, Duy Khánh đành phải ngậm ngùi qua kia ngồi với Đức Việt theo như ý muốn của nó thôi. Hoàng Tuấn trên tay cầm cốc trà sữa bước đến đặt lên bàn:
“Đây, cho mày”
“Cảm ơn nhé” Châu Yến cầm lấy, cắm ống vào, hút một hơi ngon lành.
“Ông anh ngồi bên kia cứ nhìn mày chằm chằm thế” Tuấn cúi xuống, ghé sát vào tai nó “Mày nợ tiền người ta hả? Bao nhiêu? Tao trả cho”
Dù không đưa mắt theo hướng tay Tuấn đang chỉ, Yến cũng thừa biết đó là Duy Khánh. Nó nhếch miệng cười:
“Tao nợ…”
“Nhiêu?”
“Sáu tỷ”
“Cái quái? Người đó cho mày vay hẳn sáu tỷ luôn à?” Hoàng Tuấn tròn mắt “Cũng làm nhân viên như mình mà giàu thế?”
“Không, thực ra nhà anh ấy bán đá vụn, sắt vụn và cám lợn… À, bây giờ còn kinh doanh thêm nước lã nữa”
“Mày bị mê sảng hả Châu Yến?”
Nó nhún vai: “Không”
Trong đầu hiện lên cửa tiệm bán vàng lẫn kim cương, kế tiếp là cái nhà hàng, sau cùng là cái công ty rượu này. Nó liệt kê đúng quá rồi còn gì?
“Đồ con lợn, cho tao ké miếng” Gia Vĩ bước vào, nhìn thấy trên tay nó là ly trà sữa, cậu nói rồi chộp luôn, hút lấy một hơi.
Châu Yến cũng không thèm đòi lại, bây giờ nó thừa tiền mua mấy trăm ly như thế luôn cơ mà. Chợt ông anh nó quay sang nhìn người con trai vừa rời đi:
“Bạn em à?”
“Từng là bạn học ạ” năm đó Châu Yến bị tẩy chay, chỉ chơi được với Tuấn bởi vì cậu ta khá hòa đồng và thoải mái, không bao giờ để ý tới những chuyện nhỏ nhặt.
“Trông có vẻ khá quan tâm mày nhỉ?” Gia Vĩ đặt cái cốc xuống, lấy bóp ra, rút tờ năm trăm nghìn đưa Châu Yến ngụ ý trả tiền cốc trà sữa.
Nó cầm lấy, bĩu môi đáp: “Vâng, em từng cứu cậu ta khỏi phải bị ghi tên trên sổ đầu bài đó”
“Chà, cao cả vậy sao?”
“…”
Bên kia Duy Khánh sớm đã hầm hầm, anh không thích việc Châu Yến cứ thân mật với tên kia như thế chút nào cả. Chuyện đó khiến anh vô cùng khó chịu trong lòng, cảm giác cứ như bị hàng trăm con kiến bò khắp cơ thể vậy. Minh Tuân và Đức Việt ngồi cạnh nhìn thấy, chỉ biết nhìn nhau cười thầm hả hê, coi như trả thù cho mấy cái vết bầm mà Gia Vĩ ban tặng. Đáng lẽ ra Duy Khánh phải là đứa bị đánh mới đúng, ai dè lại là hai người hứng trọn hết.
“Tao thấy thằng đó làm em rể tao được đấy”
Sau khi nghe được câu đó từ miệng của Gia Vĩ, Duy Khánh lập tức đập bàn đứng dậy, mọi ánh nhìn đều dồn hết về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy anh tiến đến lườm Gia Vĩ một cái rõ sắc lẻm rồi bừng bừng tức giận kéo Châu Yến ra ngoài. Con bé ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu cái mô tê gì cả.
“Anh sao thế?” nó hỏi.
“…” Duy Khánh chẳng nói gì cả, trực tiếp lôi nó vào trong ô tô, kéo đai an toàn cẩn thận cài vào cho nó, anh qua ngồi bên ghế lái, rồi khởi động cho xe chạy đi. Châu Yến bĩu môi chẳng thèm để tâm tới nữa.
Đột nhiên anh cất giọng khiến nó giật mình: “Sau này em tạm thời sang nhà anh sống”
“Hả? Tại sao?”
“Tí anh sẽ bàn bạc với anh trai của em sau”
“…”
Nhìn Duy Khánh cứ cáu gắt kiểu gì ấy, không vui vẻ và hiền hòa giống như thường ngày, đến cả vô lăng cũng bị cầm chặt đến nỗi nhăn nheo cả lớp vỏ bao bọc ở bên ngoài. Anh lái đến thẳng một căn biệt thự to đùng có hàng rào được xây xung quanh. Sau đó anh ném chìa khóa xe cho một gã đàn ông nào đó rồi dẫn nó vào bên trong. Duy Khánh dặn dò người làm trong nhà, xong xuôi mọi thứ rồi nhấn nó ngồi xuống sofa.
“Từ nay em chỉ cần làm một việc duy nhất, đó chính là chơi ở trong căn nhà này, muốn làm gì thì làm, ra ngoài thì báo anh một tiếng”
“Vậy cũng được sao?” Châu Yến trả lời qua loa xong nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.
Duy Khánh chỉ “ừm” một tiếng, xoa xoa đầu nó rồi rút điện thoại, di chuyển ra góc khuất, bấm một dãy số trên màn hình sau đó nhấn gọi.
“A lô, mày đem em gái tao đi đâu rồi” chất giọng cộc cằn kia, nghe là biết của Gia Vĩ.
“Qua nhà tao sống rồi, mày khỏi lo, tí tao sang lấy đồ đạc”
“Qua nhà mày khiến tao mới lo đấy?”
Duy Khánh nhếch miệng dù rõ là đối phương sẽ không nhìn thấy: “Mày không tin tưởng tao à?”
“Ừ”
“…” anh im lặng một lúc rồi lại nói “Kệ mày, tí tao sang lấy đồ”
Không đợi Gia Vĩ kịp trả lời, Duy Khánh cúp máy luôn. Anh đi tìm Châu Yến, nhìn thấy con bé đứng lấp ló bên bếp, anh tò mò lại gần, nhỏ giọng dịu dàng hỏi:
“Làm gì thế?”
“Em mới bắt được con cá ở cái hồ anh nuôi đó, đang nhờ bác giúp việc nướng hộ”
“Hả?”
Chỉ thấy nó hướng ngón tay vào cái hồ cá Koi màu cam được xây ở bờ tường bên kia, chà…
Duy Khánh ngơ người hẳn một lúc khá lâu, Châu Yến thấy lạ.
“Không phải nuôi để ăn sao? Nhìn giống cá chép mà”
“À ừ… Cho em ăn cả” anh gượng cười.
Không phải anh keo kiệt hay gì, Duy Khánh thừa sức mua cả trăm con như thế nhưng mà đây là hồ cá của bố anh. Mất một con chắc cũng chẳng ai phát hiện ra đâu nhỉ? Anh lén dùng điện thoại nhắn tin đặt thêm vài chục con nữa cho Châu Yến bắt thỏa thích.
“Ở đây chơi nhé? Anh có công việc, tí về với em” Duy Khánh mỉm cười, không còn vẻ cáu gắt như lúc trên xe nữa. Nhận thấy con bé gật đầu rồi mới dám đi.
Bên phía Gia Vĩ lúc này, cậu ngồi sofa cùng Minh Tuân và Đức Việt, ba người đang cùng nhau coi bộ phim Ấn Độ dài tập mà Châu Yến thích nhất mặc dù nó không có ở đây. Người cảm thấy lo lắng nhất chắc chắn là ông anh trai của nó, tuy nhiên Gia Vĩ lại không hề biểu lộ ra bên ngoài. Được một lúc thì có tiếng động ở sau lưng vang lên, kéo hết sự chú ý của tất cả về phía phát ra âm thanh, là Duy Khánh mở cửa bước vào.
“Em gái tao đâu?” đây là câu đầu tiên mà cậu thốt ra khi nhìn thấy anh.
“Bên nhà tao, bao giờ mày từ bỏ cái ý định để thằng khác làm em rể mày thì tao sẽ mang con bé về”
“…” Gia Vĩ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của thằng bạn mình đang rảo bước lên phòng Châu Yến, liền bất lực thở dài một hơi.
“Sao thế? Không cản à?” Minh Tuân hỏi, tay đưa ly nước ép lên uống một ngụm.
“Sao tao lại có thể đánh em rể mình được?” Gia Vĩ cười khẩy “Nhỉ?”
“Xem ra là chấp nhận rồi à?” Đức Việt tắt màn hình, đặt chiếc điện thoại xuống bàn.
“Ừ nhưng phải thử thêm vài lần nữa thì mới yên tâm nổi” với tư cách là một người anh trai, kiểm tra sơ sài quá thì không chắc chắn được Duy Khánh có thật sự là đối tốt với đứa em của mình hay không nữa.
Cứ để nó qua đó vài hôm, nếu nó gọi điện hay chạy về khóc lóc đều đồng nghĩa với việc coi như thằng bạn thân này mất cơ hội làm em rể của cậu rồi. Còn ngược lại, nếu con nhóc đó thấy vui vẻ, đương nhiên rằng Gia Vĩ sẽ tống nó sang đó sống luôn cho đỡ tốn gạo nuôi nhưng vẫn đặt ra một vài điều kiện. Phải đảm bảo an toàn cho Châu Yến là ưu tiên hàng đầu, tiếp theo là không thể để nó chịu khổ, cuối cùng là cho nó hạnh phúc. Duy Khánh đáp ứng đủ, cậu sẽ yên tâm được phần nào. Nghe tiếng lục cục ở trên, đoán chắc là đang nhét đồ vào trong vali, Gia Vĩ vào bếp nhét vài loại trái cây và đồ ăn vặt vào một cái bọc to đùng, đợi Duy Khánh bước xuống liền đưa cho anh.
“Cái này gửi Châu Yến, nhớ nhắc nó đừng thức đêm”
“Đừng lo, chắc chắn sẽ không thức” Duy Khánh cầm lấy, chợt khựng lại “Mày không phản đối?”
“À có… Tao vẫn sẽ cân nhắc để thằng kia làm em rể hơn” Gia Vĩ lại tiếp tục diễn cho tròn vai.