Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full) - Chương 1061
CHƯƠNG 1061
Trình Kiêu tiếp tục tăng thêm sức lực, nếu không phải Tôn Minh Hạo cũng là một võ giả thì hiện giờ tay của anh ta đã bị gãy lìa rồi.
Mọi người xung quanh đều âm thầm toát mồ hôi hột, ngay cả ông Lưu cũng có hơi căng thẳng. Cho dù Tôn Minh Hạo có kiêu ngạo và thô lỗ đến đâu đi nữa thì anh ta vẫn là người của thế gia trung y, nếu Trình Kiêu làm anh ta bị thương thì dù có gộp tất cả mọi ở đây lại cũng không gánh vác nổi!
Tuy nhiên, những lo lắng của mọi người rất không cần thiết.
Loại cậu ấm chưa từng chịu khổ như Tôn Minh Hạo chỉ chống đỡ được một hơi, hễ anh ta thở ra hơi đó thì ý chí của anh ta sẽ như bờ sông bị lũ cuốn trôi chảy băng băng đi ngàn dặm “Dừng lại, dừng lại, tôi xin lỗi!”
Tôn Minh Hạo không còn chút sức lực nào đau xót gào lên.
Sau đó Trình Kiêu mới chịu buông tay ra, Tôn Minh Hạo tức tốc rút tay về, kinh hãi trừng Trình Kiêu.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, quần áo của anh ta đều ướt đấm bởi mồ hôi lạnh.
“Xin lõi!” Tôn Minh Hạo cúi đầu nhanh chóng nói một câu với Ninh Lan Lúc anh ta cúi đầu xuống, hai mắt Tôn Minh Hạo đã đỏ cả lên, như thể anh ta đã phải chịu một sự sỉ nhục cực lớn.
Tôn Minh Hạo thầm thề trong lòng: “Tên nhãi kia, mày nhất định sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay của mình! Tao thề!”
Khi ngẩng đầu lần nữa, Tôn Minh Hạo vội vàng ngồi trở lại chỗ.
của ông Lưu, lạnh lùng nhìn ông Lưu, hỏi: “Y Vương của các ông đâu? Không phải muốn thách đấu với thế gia trung y của chúng tôi sao? Kêu ông ta ra đây!” “
Ông Lưu đáp: “Cậu đã gặp Y Vương rồi đấy.”
Tôn Minh Hạo thầm nguyền rủa trong lòng một câu: “Thế mà tên nhãi này lại là Y Vương thật!”
“Vậy thì được, nếu cậu đã là Y Vương vậy hãy so trình độ với tôi đi. Nói đi, cậu muốn so như thế nào?” Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu nói, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia kiêng dò.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Tôn Minh Hạo, anh ta nói răng muốn so tài y thuật với Trình Kiêu.
Nhấn mạnh đến hai chữ y thuật như vậy rõ ràng là vừa rồi bị một chiêu kia của Trình Kiêu dọa cho hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều có hơi khinh thường, người của thế gia trung y chỉ là mấy tên mềm nắn rắn buông mà thôi.
Tuy nhiên, không một ai dám đánh giá thấp y thuật của thế gia trung y cả.
Ông Lưu đích thân cất lời nhắc nhở: ‘Anh Trình, thế gia trung y học có y thuật xuất sắc, anh là người thách thức nên có quyền chủ động, có thể lựa chọn loại y thuật mình tỉnh thông nhất!”
Sở Vân Hoa cũng nói: “Phương diện yếu nhất của thế gia trung y hẳn là thuật châm cứu”
Những người xung quanh cũng hét lên: “Y Vương, người cứ chọn Thái Thanh khí châm đi! Cho dù có so với thế gia trung y cũng sẽ không kém cạnh Cốc Thiên Sơn cười nhạo nhưng không nói lời nào: “Hừ, căn cơ của thế gia trung y là thứ mà các bệnh viện bình thường như các người có thể đoán được sao!”
Trình Kiêu như thể không nghe thấy lời khuyên của mọi người, mặt không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thèm coi trọng Tôn Minh Hạo: “Tuỳ tiện đi.”
Mọi người nhất thời không nói nên lời!
“Vị Y Vương mới này vẫn ngạo mạn như xưa!”
“Đây là người đầu tiên dám nói tùy tiện với người của thế gia trung y đấy.”