Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng) - Chương 882 - Em thật sùng bái anh
- Trang Chủ
- Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng)
- Chương 882 - Em thật sùng bái anh
Anh ta cầm chầy sắt, quay về phía Lưu Đại La và Lưu Nhị La đánh một trận tơi tả.
Thế này thì ai chịu được? Lưu Đại La và Lưu Nhị La ngất ngưởng rồi, bị đánh tới chết đi sống lại.
Thế nhưng lấy lá gan của hai tên này thì cũng không dám phản kháng, chỉ có thể chịu sự dạy dỗ của Đại Phi.
Một trận tàn khốc, khiến Hạt Tiêu sợ tới độ hồn vía lên mây.
Một là chồng cô ả, một là đại ca của chồng mình, cô ta sợ tới độ không chịu nổi.
Hối hận vạn phần, Hạt Tiêu hận không thể tát mình vài cải, ngàn vạn lần không nên động tới Kim Thắng Toàn. Lần này chọc vào phiền phức to nên làm sao cho phải.
Ý vào việc thân quen với Đại Phi, Hạt Tiêu đi lên bảo: “Anh Đại Phi, anh đừng đánh nữa, đánh nữa thì chết người mất” Nói xong,Hạt Tiêu còn nắm tay Đại Phi, lay lay.
Đối với Đại Phi mà nói, Hạt Tiêu chỉ là món đồ chơi mà thôi, đàn bà của anh ta nhiều không đếm xuể, không thiếu gì một Hạt Tiêu cả.
Nếu không thể hiện chút năng lực Hoàng Thiên sao tha cho anh ta được? Đến giờ Long Côn mà biết thì lại không lột da anh ta?
“Cút ngay! Còn làm phiền nữa thì đánh mày luôn!”.
Đại Phi tức giận mắng, hất Hạt Tiêu đi.
Hạt Tiêu bị hất bay ra ngoài, ngã xuống đất khóc òa lên.
Hoàng Thiên bình tĩnh đứng đó nhìn, trông thấy Lưu Đại La và Lưu Nhị La bị đánh tới mức vỡ đầu chảy máu, xương sườn cũng gãy mất vài cái, Hoàng Thiên cũng không bảo Đại Phi dừng tay.
Đối với kẻ như Lưu Đại La và Lưu Nhị La, Hoàng Thiên biết không thể nương tay. Không đánh tới độ hai tên này gọi bố thì không thể xong được.
“Hức á! Đừng đánh nữa anh Đại Phi, bọn em chịu hết nổi!”
Lưu Đại La gào lên đau đớn, không quan tâm việc có mất thể diện hay không, kêu thảm xin tha.
Lưu Nhị La cũng vậy, hận không thể gọi Đại Phi là tổ tông.
“Câu xin tao cũng vô ích, cầu xin ông này đây!”.
Đại Phi chỉ Hoàng Thiên, quát lên với Lưu Đại La và Lưu Nhị La. !Lưu Đại La cũng không ngu, đương nhiên anh ta nghe ra Đại Phi đang giúp mình, chỉ cho anh ta con đường sáng.
“Ông Chu, xin bỏ qua cho tôi đi,đánh nữa thì tôi chết mất.
Lưu Đại La ngã trên đất, cầu xin tha với Hoàng Thiên.
“Đúng vậy ông ơi, ông là ông của Lưu Nhị La tôi,xin ông bảo anh Đại Phi dùng tay đi” Lưu Nhị La kêu khóc nói.
“Tôi không cần cháu trai như các cậu.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Ông tha mạng đi ạ”
Lưu Đại La và Lưu Nhị La đều hô lớn với Hoàng Thiên, sau đó hai người không hẹn mà cùng quỳ xuống, ngẩng mặt về phía Hoàng Thiên.
Lần này đều ngoài dự liệu của mọi người.
Không ai ngờ Lưu Nhị La và Lưu Đại La lại không biết xấu hổ như vậy, quỳ gọi người ta là ông.
Thật ra chuyện này cũng hết cách rồi, Lưu Đại La và Lưu Nhị La đều chịu hết nổi rồi mà.
“Đại ca, anh xem…”
Đại Phi tạm dừng một lát, gương mặt khổ sở nhìn Hoàng Thiên.
“Sau này các người phải làm thế nào, trong lòng đã hiểu chưa?” Hoàng Thiên đứng ra trước mặt Lưu Đại La và Lưu Nhị La dạy dỗ.
“Biết rồi ạ. Sau này sẽ đối xử với ông Kim như thể người thân của mình, không dám gây sự với ông ấy nữa.”
Lưu Đại La khóc lóc bảo đảm với Hoàng Thiên.
“Đúng vậy ông Chu ơi, sau này nếu ông Kim có xảy ra chuyện gì, ông bắt tôi hỏi là được! Nếu ai dám bắt nạt ông Kim, Lưu Nhị La tôi liều mạng!” Lưu Nhị La cũng khóc lóc nói.
Hoàng Thiên trông thấy cũng tàm tạm rồi, mục đích đã đạt được, không cần đánh Lưu Đại La và Lưu Nhị La nữa.
“Nhớ kỹ lời hôm nay các cậu nói, tôi chưa chắc lúc nào sẽ quay về thăm ông Kim đâu.” Hoàng Thiên cảnh cáo.
“Vâng, chúng tôi rõ rồi…”
Lưu Đại La vội vã bảo đảm.
“Hạt Tiêu, cô thì sao?”
Hoàng Thiên hỏi Hạt Tiêu ủ dột ở bên cạnh, không yên tâm nhất là cô ả này.
“Sau này tôi không dám nữa, sau này sẽ tôn trọng ông Kim”
Hạt Tiêu hiếm khi chịu thua, cô ta cũng sợ thật sự, đối phương là người cô ta không chọc nổi.
“Anh chu đúng là ngầu quá, em thật sự sùng bái anh” Đông Tử thật sự không kìm được, chạy tới trước mặt Hoàng Thiên nói với vẻ sùng bái.
Hoàng Thiên cười nhạt với Đông Tử, Hoàng Thiên rất vừa mắt với cậu nhóc này.
“Sau này chăm sóc ông Kim nhiều hơn. Em là hàng xóm của ông ấy, chăm sóc cũng tiện”
Hoàng Thiên vỗ vai Đồng Tử, dặn dò.
“Vâng! Anh Chu yên tâm, em nhớ kĩ lời anh nói rồi.”
Đông Tử đồng ý ngay tắp lự.
Hoàng Thiên hài lòng gật đầu, nói với Đông Tử: “Sau này có khó khăn hay rắc rối gì tới thành phố Bắc Ninh tìm anh”
“Vâng!”
Đông Tử kích động gật đầu thật mạnh, cậu ta cũng biết, Hoàng Thiên ở thành phố Bắc Ninh. Nhất định là người có địa vị.
Cùng với người thế này qua lại, tiền đồ vô lượng lắm. Một cậu nhóc nông thôn như cậu ta, chỉ cần Hoàng Thiên liên lạc với sếp là cậu ta có thể thăng chức rất mau.
“Các người cút hết đi.”
Hoàng Thiên phất tay với bọn Đại Phi, ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Đại Phi như được đại xá, liên tục cảm ơn Hoàng Thiên, đưa theo mười mấy đàn em chạy lên xe.
Lưu Đại La và Lưu Nhị La dắt díu lấy nhau, hai tên này bước đi cũng khó khăn, cùng Hạt Tiêu rời khỏi đây.
Đông Tử và Hoàng Thiên trò chuyện một lát sau đó quay về nhà.
Chỉ còn lại ông Kim Thắng Toàn,Hoàng Thiên bảo ông vào nhà.
Kim Thắng Toàn đã sợ chết mất rồi, sự lo lắng ban đầu của ông đã không còn lại gì nữa rồi. Thay vào đó là sự vui sướng vạn phần và sự an ổn trong lòng.
Hôm nay có Hoàng Thiên và Vũ Thanh ra mặt giúp ông ấy, sau đó còn ai dám quay về bắt nạt ông già này nữa?
“Hoàng Thiên, Vũ Thanh, haizz, chú Kim không biết cảm ơn các cháu sao mới được.”
Kim Thắng Toàn kích động, lau nước mắt.
“Chú Kim đừng nói như vậy, trong thẻ này có một trăm vạn, mật mã đã viết ở trên mặt trái thẻ, chú nhận lấy”
Hoàng Thiên lấy tấm thẻ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Kim Thắng Toàn.
Kim Thắng Toàn nhận lấy thẻ Hoàng Thiên đưa cho, nước mặt ông đã trào ra.
Cho dù Hoàng Thiên là bạn tốt của Đặng Kim Du, cũng không tới độ cho nhiều tiền thế chứ?
“Không được, Hoàng Thiên à, chú Kim không thể lấy, chỗ này nhiều quá” Kim Thắng Toàn từ chối.
“Nhận lấy đi chú à, đây là chút lòng của cháu” Hoàng Thiên kiên quyết nói.
“Đúng vậy Chú Kim nhận lấy đi, tính anh Kim chí còn không hiểu à, nếu chú không lấy anh ấy sẽ không vui đâu”
Vũ Thanh khuyên nhủ Kim Thắng Toàn. Kim Thắng Toàn sửng sốt một lát sau cùng vẫn rưng rưng nhận.
“Hoàng Thiên, Vưu Tửu, chú hỏi các cháu một chuyện, các cháu phải nói thật cho chú biết.”
Kim Thắng Toàn im lặng chốc lát, nói với Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Hoàng Thiên và Vũ Thanh nhìn nhau một lát, trong lòng hai người đều linh cảm được Kim Thắng Toàn hỏi gì.
“Con trai Đặng Kim Du của chú, có phải đã xảy ra chuyện gì ở Phi Vực không? Sao vẫn không liên lạc được?”
Kim Thắng Toàn tha thiết chờ mong nhìn Hoàng Thiên, lại nhìn Vũ Thanh, hỏi điều ông vẫn luôn không dám hỏi.
Vũ Thanh đã sớm chuẩn bị. Vẻ mặt anh ta rất thanh thản, nói với Kim Thắng Toàn: “Không xảy ra việc gì cả, tối qua cháu còn gọi điện cho Đặng Kim Du rồi, nhưng tín hiệu bên cậu ấy không được tốt cho lắm”
Đối với Vũ Thanh mà nói chỉ đơn thuần là báo thù cho Đặng Kim Du.
Thế nhưng với Hoàng Thiên mà nói, không chỉ là vì thù giết cả nhà Đặng Kim Du, còn một nguyên nhân, đó là Migfis đã phải người tới thành phố Bắc Ninh giết Hoàng Thiên rồi.
Cũng có thể nói, mối thù của Hoàng Thiên và Migfis, ban đầu là vì Tiền Tiểu Phi và Tiền Hải.
Migfis chiếm được quặng mỏ của Đặng Kim Du, Tiền Tiểu Phi và Tiền Hải vì lợi ích mà làm việc cho Migfis ở Phi vực.
Đáng hận nhất là, Migfis chống lưng cho Tiền Tiểu Phi, giúp anh ta quay lại Viêm Hạ tìm Hoàng Thiên trả thù.
Tiền Tiểu Phi không làm được, Migfis lại phái hai nhóm người tới gây chuyện, Hoàng Thiên không nhịn được nữa.