Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng) - Chương 880 - Vậy thì đuổi cùng giết tận
- Trang Chủ
- Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng)
- Chương 880 - Vậy thì đuổi cùng giết tận
Ở một thị trấn nhỏ thế này, có thể lái xe BMW 7 series, cũng coi là vô cùng hơn người rồi. . Truyện Ngược
Đương nhiên, làm cái nghề này để được giàu lên thì vẫn bị người ta khinh thường.
“Hai người là tới từ thành phố Bắc Ninh à?”.
Đại Phi tới gần Hoàng Thiên và Vũ Thanh, nói chuyện vẫn khá khách sáo, cũng lịch sự, ai cũng không cảm nhận được tên nhóc này là tên lưu manh xã hội.
Hoàng Thiên cũng hiểu rõ, đã lăn lội được đến mức độ nhất định ở nơi nào đó thì ai cũng đều trở nên khiêm tốn hơn ít nhiều.
Giống như Long Côn ở thành phố Bắc Ninh, bình thường cũng nho nhã lắm, nếu không nổi điện thì đi đường ai cũng nghĩ là người có gia giáo. Mặc dù không thể nào so sánh thân phận của Đại Phi và Long Côn được, thế nhưng thằng nhóc này cũng gọi là bươn chải tới mức độ nhất định. Cũng còn mạnh hơn nhiều so với Lưu Đại La và Lưu Nhị La.
“Cậu tên Đại Phi phải không, đưa người tới đây là muốn giúp hai con la kia sao?”
Hoàng Thiên chỉ chỉ Lưu Đại La và Lưu Nhị La, hỏi Đại Phi.
Câu này không hề khách sáo gì, khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc không thôi.
Anh Đại Phi ở trấn Hợp Ý, ai lại dám bất kính với anh Đại Phi?
Hoàng Thiên lại dám nói chuyện với anh Đại Phi như vậy, xem ra là chán sống rồi.
Lưu Đại La và Lưu Nhị La thầm vui trong dạ, cho rằng Hoàng Thiên nhất định sẽ bị đánh cho tàn phế, anh Đại Phi sẽ không tha cho Hoàng Thiên dễ dàng.
Thế nhưng vừa hay ngược lại hết, Đại Phi cũng chẳng tức giận mà cẩn thận nhìn Hoàng Thiên một lượt.
Đại Phi này không phải tên ngốc, anh ta cảm thấy người dám nói chuyện với anh ta như vậy chắc là có sự tự tin.
Huống chi bây giờ anh ta đưa theo mười mấy đàn em, người đồng thế mạnh, mà bên Hoàng Thiên chỉ có hai người. Trong tình hình như vậy dám coi thường anh ta chứng tỏ đối phương không đơn giản.
“Anh bạn, lời lẽ đừng có khó nghe như vậy. Lưu Đại La lăn lộn với tôi, nó bị anh đánh thì tôi cũng có thể hỏi vài câu chứ?”
Giọng điệu của anh Đại Phi vẫn rất bình tĩnh, hỏi ngược lại Hoàng Thiên. !Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng, anh nhận ra Đại Phi này đúng là vờ vịt thật.
“Được. Vậy cậu tính hỏi thế nào?” Hoàng Thiên hỏi Đại Phi.
“Đại Phi tôi không thiếu tiền, anh đã đánh Lưu Đại La, vậy thì để Lưu Đại La đánh lại, công bằng công tâm. Tôi cũng không đòi tiền anh.” Đại Phi rất ngạo nghễ nói.
Hoàng Thiên cũng có thể thấy, Đại Phi đúng thật không phải kẻ thiếu tiền, không thì không lái xe sang hàng trăm vạn.
“Ha ha, chỉ sợ khiến cậu thất vọng rồi. Nếu như cậu còn dám dây dưa với tôi thì cậu cũng bị đánh” Hoàng Thiên lạnh lùng nở nụ cười.
“Anh!”
Cuối cùng Đại Phi cũng thấy không chịu nổi, lông mày siết chặt, sự hung dữ trong mắt hiện lên.
Nhìn sự hung ác tràn ngập trong ánh mắt Đại Phi, trong lòng Hoàng Thiên khó chịu. Ánh mắt anh ta đầy sự hung hiểm, chắc là một kẻ tàn ác, bình thường ở trấn Hợp Ý chắc là loại hoành hành ngang ngược.
“Anh cái gì? Cút ngay” Hoàng Thiên trầm giọng nói. “Họ Hoàng này đúng là cứng thật, lại dám bảo anh Đại Phi cút, ha ha.” Hạt Tiêu đứng cạnh cười với Lưu Nhị La.
“Chẳng qua là không biết trời cao đất dày, tí nữa là phải quỳ xuống đất xin tha!” Lưu Nhị La cắn răng nói.
“Đù! Nói gì vậy? Có phải mày chán sống rồi không?”
Đàn em Đầu Pháo của Đại Phi đã nhào tới, hùng hùng hổ hổ với Hoàng Thiên, muốn ra tay.
Ầm!
Vũ Thanh đả một cước trong nháy mắt, khiến tên Đầu Pháo lập tức ngồi lên phi cơ đất, bay xa tận mấy mét.
Một tiếng phù phù, Đầu Pháo ngã chổng vó lên trời, suýt nữa không thở nổi. Không khí trở nên im lặng.
Ngay cả Đại Phi cũng cảm thấy kinh sợ.
Tên Đầu Pháo kia dáng người đó con, nặng tới 100 cân, lại bị Vũ Thanh đá cho một cước bay ngay ra ngoài!
Còn bay xa như vậy, đúng là không dám tưởng tượng, trên đùi tên này có sức mạnh lớn thể nào?
Đại Phi rất chấn động, không dám coi thường Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Tuy rằng trong lòng kinh sợ nhưng Đại Phi dù sao cũng đông đảo,lại còn ở địa bàn của mình, anh ta còn chưa rén.
“Được lắm. Đúng là có tài” Đại Phi đẩy mắt kính một cái, cười khểnh, nhìn về phía Vũ Thanh. “Mày luyên thuyên cái gì!”.
Vũ Thanh mất kiên nhẫn, bước qua cho ngay một cú lên mặt Đại Phi!
“Á!” Đại Phi không kịp phản ứng, mắt kính cũng bị đánh bay, cơ thể tí nữa thì nghiêng ngả ngã chổng vó.
“Tự coi mình là cái gì vậy còn chạy tới đây hỏi chuyện, mày hỏi đã hiểu ra chưa?” Vũ Thanh chỉ vào mũi Đại Phi, giáo huấn một trận.
“Mẹ mày! Bọn mày muốn chết à!”
Đại Phi cũng không và vịt nữa, bộc lộ dáng vẻ hung ác vốn có, muốn sai đàn em tới tấn Vũ Thanh và Hoàng Thiên.
Anh ta còn chưa ra lệnh, mười mấy đàn em của anh ta đã vọt lên, đa số là chạy tới phía Vũ Thanh, số ít thì tấn công về phía Hoàng Thiên.
Vũ Thanh cũng lười ra tay, ra tay với đám cặn bã này thật sự chẳng có ý nghĩa gì.
“Rốt cuộc là ai muốn chết?” Vũ Thanh lạnh lùng nói, trong nháy mắt lấy súng ra chỉ lên đầu Đại Phi.
Thấy tình hình như vậy, mười mấy đàn em của Đại Phi đều dừng tay hết, đứng đó không biết làm sao.
Bọn họ đánh nhau không phải tay mơ, bắt nạt người khác cũng là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng chưa có ai thấy người như Vũ Thanh, lấy súng ra luôn.
Đại Phi cũng trợn tròn mắt, nòng súng lạnh lẽo ở trên đỉnh trán, lúc nào đầu cũng có thể nở hoa.
“Không cần lấy súng giả ra dọa người chứ?” Đại Phi cố răng miệng, nói với Vũ Thanh. “Dọa người?” Vũ Thanh chau mày, bóp còi ngay!
Ầm!
Một tiếng súng vang rền, kinh tâm động phách.
Phù phù.
Địa Phi thoáng cái sợ hãi ngã trên đất, mặt trắng bệch một mảnh! Sợ tới độ chân đứng không vững.
Lại nhìn lên đỉnh đầu Đại Phi, da đầu bị xẹt qua một phát, máu tươi chảy ra ồ ồ.
Ngoài trừ Hoàng Thiên và Vũ Thanh, ai cũng há to miệng.
Đại Phi đau tới mức nhe răng nhếch miệng. Đây là lần thê thảm nhất từ lúc anh ta sinh ra đời tới giờ.
Anh ta cũng biết rõ, đối phương đã có ý nhẹ tay không lấy mạng anh ta.
Nếu không thì giờ anh ta đã nát đầu rồi..
“Bây giờ, mày còn bảo tao dọa người không?”
Vũ Thanh hỏi Đại Phi nằm trên đất.
Đại Phi bò dậy từ dưới đất, mặt đầy mồ hôi, vừa nãy anh ta sợ tới mức bay cả hồn phách. Chuyện như vậy phải trải qua mới biết được đáng sợ thế nào. Đại Phi cũng là kẻ tàn nhẫn
nhưng không chịu nổi cơn hoảng sợ thế này.
“Rốt cuộc hai người là ai?” Đại Phi cố bình tĩnh, nhìn Vũ Thanh và Hoàng Thiên.
“Mày không xứng biết. Cút đi.” Vũ Thanh nói với Đại Phi.
Đại Phi sao có thể đi như vậy được? Nếu như cứ vậy chịu thua, sau này đừng hòng lăn lộn ở chốn này nữa, sẽ bị người ta cười chê.
“Hừm, đừng tưởng có súng thì ghê gớm lắm! Bọn mày không phải là khách ở nhà này sao? Rồi cũng có lúc đi? Chờ lúc đó nhà này sẽ bị đuổi tận giết tuyệt!”
Đại Phi lạnh lùng hừ, anh ta lại bắt đầu nổi lên bản tính lấy Kim Thắng Toàn ra uy hiếp.
Vũ Thanh tính tình nóng nảy, nào chịu được sự khiêu khích như vậy?
Anh ta vốn đã lo cho sự an toàn của Kim Thắng Toàn,thế mà Đại Phi không biết sống chết này lại lấy Kim Thắng Toàn ra uy hiếp.
“Anh Đại Phi uy vũ! Ha ha,bọn nó chỉ hủ tí thôi, em không tin là bọn nó dám nổ súng thật chứ?” Hạt Tiêu cười ha hả bảo.
“Đúng vậy. Hôm nay nhất định phải làm theo lời anh Đại Phi, không thì hai đứa mày còn sống rời khỏi đây thì lão Kim cũng đừng hòng sống qua hôm nay” Lưu Nhị La gào mồm lên.
“Cậu chủ, đảm khốn này nóng lòng muốn chết, chúng ta tác thành cho bọn nó đi.”
Vũ Thanh nhìn Hoàng Thiên một cái, thương lượng với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có sự nhẫn nại khá lớn, điều này không ai so được với Hoàng Thiên.
Đối diện với sự gào gáy của bọn phế vật này, Hoàng Thiên đã đưa ra quyết định.