CHÂN TRỜI GÓC BỂ ĐỀU LÀ EM - Chương 23 - Người anh ấy cưới là tôi
Trong khoảng thời gian này, Mục Gia Liệt dường như không rời khỏi Tô Liên Dĩ nửa bước. Phòng bệnh của cô cũng vì thế mà trở nên nhộn nhịp hơn. Không phải thuộc hạ đến tìm hắn báo cáo công việc cũng là bạn thân hắn đến thăm.
Tô Liên Dĩ không có bạn. Thế nhưng, Mục Gia Liệt đã nói:
“Anh có bạn, em cũng sẽ có bạn. Anh có cái gì, anh đều sẽ cho em.”
…
Mục Gia Liệt ngồi bắt chéo chân trên ghế, cúi đầu chăm chú gọt táo, cắt thành miếng nhỏ để lên đĩa rồi đặt xuống giường bệnh, hoàn toàn ngó lơ Mộ Dung Diễn đang ba hoa chích chòe bên cạnh.
Tô Liên Dĩ cắn một miếng táo, nhai rộp rộp, hứng thú mở miệng: “Vậy anh tán cô bé đó đến đâu rồi?”
“Ấy, em dâu, em hỏi cái này chuẩn quá.” Mộ Dung Diễn xoa xoa tay, lao vèo đến chỗ Tô Liên Dĩ, hớn hở khoe khoang: “Cô bé đó còn đang học cấp ba, điều kiện kinh tế cũng không khá giả. Tôi chỉ việc vung tiền cũng đủ khiến cô bé siêu lòng.”
Tô Liên Dĩ: “…”
Đúng là phát ngôn của tra nam thứ thiệt.
Cô đột nhiên cảm thấy biết ơn trời cao khi đã không để hắn nhiễm thói hư tật xấu của bạn bè.
Mục Gia Liệt cau mày, đá mạnh vào chân Mộ Dung Diễn khiến anh la oai oái. Bạo lực bạn thân xong xuôi, hắn thở dài.
“Em thấy chưa? Nói chuyện với nó, thà rằng em giả điếc cho rồi.”
Tô Liên Dĩ cười gượng, nhưng trong lòng sớm đã giơ chân giơ tay điên cuồng đồng tình với quan điểm của Mục Gia Liệt. Ban nãy, cô quả thật đã tốn nước bọt một cách vô ích rồi.
Mộ Dung Diễn bị chê lên chê xuống, hậm hực giậm chân, khôi phục dáng vẻ thường ngày, khoanh tay trước ngực, hừ lạnh: “Đi thôi. Mày đã giam giữ lão già kia ba, bốn ngày rồi. Không đi giải quyết một thể cho xong chuyện à?”
“Lão già” trong lời nói của Mộ Dung Diễn là ai, Tô Liên Dĩ không cần suy nghĩ cũng đoán ra được. Cô ngẩng đầu nhìn Mục Gia Liệt, lại phát hiện hắn đang chăm chú nhìn mình, giống như đang đợi sự cho phép của cô vậy.
Tô Liên Dĩ nghiêng đầu, cười nhẹ: “Anh đi đi. Nhưng phải nhớ, đừng làm gì bẩn tay mình. Em ngại bẩn lắm.”
Một người cha tệ bạc, Tô Liên Dĩ sẽ không bao dung. Huống hồ, người cha ấy đã làm ra những chuyện xấu xa với Mục Gia Liệt, chia cách cô và hắn, cô lại càng không thể bỏ qua.
“Ngoan, ở yên trong phòng, chờ anh về.”
Mục Gia Liệt cong môi cười, cẩn thận đặt lên trán Tô Liên Dĩ một nụ hôn đầy thành kính, sau đó mới đứng dậy rời đi.
…
Mục Gia Liệt rời đi chưa được bao lâu, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị gõ vang.
Tô Liên Dĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng y tá đến kiểm tra, không chút do dự nói: “Vào đi.”
Người đến vừa bước vào, Tô Liên Dĩ lập tức sửng sốt, cơn buồn ngủ bay sạch trong thoáng chốc.
Ngô Lan… tại sao cô ta lại ở đây?
“Thế nào, “dùng” chồng của tôi có cảm giác gì?”
Biết người đến không có ý tốt, càng không có ý muốn thăm bệnh, sắc mặt Tô Liên Dĩ lập tức đanh lại. Từ trước đến nay, cô chưa từng sợ bất cứ ai. Bây giờ lại có Mục Gia Liệt chống lưng, ở đất Tây Đô này, Tô Liên Dĩ hoàn toàn có thể coi là bàn thờ sống.
“Dùng? Em gái, cô dùng từ ngu ngốc vậy sao? Còn thua cả đứa nhỏ ba tuổi nữa.” Tô Liên Dĩ bật cười thành tiếng, trào phúng nói: “Tôi và Liệt là vợ chồng hợp pháp. Cho nên, cô hiện tại là đang tư tưởng đến anh rể mình sao?”
“Mày!!!”
Bị chọc trúng chỗ đau, Ngô Lan như điên lên, hét lớn: “Mày chỉ là được gả đi thay tao thôi!”
“Người anh ấy cưới là tôi, không phải cô.”
Hai mắt Ngô Lan đỏ ngầu như nhuốm máu.
Ban đầu, từ bỏ Mục Gia Liệt, ả không hối hận, dù sao hắn cũng là người tàn tật. Thế nhưng, một tuần trở lại đây, cả Tây Đô đều rầm rộ khi biết tin hai chân Mục Gia Liệt hoàn toàn lành lặn. Hắn chỉ giả liệt để kẻ thù trong tối lòi đuôi chuột, sau đó tóm gọn một mẻ mà thôi.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, rơi vào tay một kẻ không có gì như Tô Liên Dĩ, Ngô Lan không cam tâm. Người đàn ông đó đáng ra là của ả mới phải!
“Mày trả anh ấy lại cho tao. Mày không xứng!”
Ngô Lan như người điên mất trí, lao đến chỗ Tô Liên Dĩ, toan nắm lấy tóc cô, tát cô mấy cái.
Chỉ là…
Tô Liên Dĩ bình tĩnh bắt lấy cổ tay Ngô Lan, mỉm cười, nhã nhặn nói: “Đừng hành động như thể bản thân là chó cái động dục. Trên người tôi có bảo hiểm 10 tỷ chồng tôi mua cho. Nếu cô đả thương tôi, cả đời này cũng trả không hết nợ đâu!”