Chân Tình Thấp Kém - Tam Yếm - Chương 29
Đào Tâm Lạc quay mặt đi, hất bàn tay đang vươn tới của Phó Thiệu Nam, không cho anh lau nước mắt cho mình.
Vết máu đỏ sẫm đông đặc trên gò má, Đào Tâm Lạc chớp mắt, nước mắt từ hàng mi chảy xuống, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
“Dì Trương nói hôm nay em ăn rất ít, là tay nghề nấu nướng của bà ấy không hợp khẩu vị của em à?”
Đào Tâm Lạc ngừng khóc, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định hơn một chút. Cậu nghe thấy Phó Thiệu Nam nói như vậy thì cảm thấy người đàn ông này thật đáng ghét.
Có lẽ cũng đoán được Đào Tâm Lạc không muốn nói chuyện với mình, Phó Thiệu Nam cố ý lôi người không liên quan là dì bảo mẫu vào, ép Đào Tâm Lạc phải mở miệng.
“Nếu không thích thì mai đổi một dì khác chăm sóc em.”
“… Không phải.”
Dường như nước mắt thấm ướt cổ họng Đào Tâm Lạc khiến chữ nào cũng dính lại với nhau. Tuy Đào Tâm Lạc trả lời Phó Thiệu Nam, nhưng cậu cũng đồng thời cúi đầu xuống không cho người đàn ông nhìn vào mắt mình.
Ban nãy Phó Thiệu Nam vào cửa nhìn thấy Đào Tâm Lạc đã cảm thấy tinh thần cậu không ổn lắm, bây giờ nghe thấy câu trả lời tùy tiện này bèn rút giấy lau gò má cho Đào Tâm Lạc.
Trước giờ Phó Thiệu Nam luôn mạnh mẽ, chuyện muốn làm sẽ không cho phép đối phương từ chối. Đào Tâm Lạc trốn mấy lần thế là bị bóp gáy, cổ tay Phó Thiệu Nam hơn dồn sức, giọng điệu bình tĩnh: “Yên nào.”
Đào Tâm Lạc ngước mắt lên nhìn thấy dấu răng đẫm máu bên cổ người đàn ông, sững sờ một lúc bị Phó Thiệu Nam bắt được cơ hội. Phó Thiệu Nam cầm giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má Đào Tâm Lạc, sau đó phát hiện mặt Đào Tâm Lạc bị mình lau tới đỏ ửng lên.
Có thể là khăn không đủ mềm, cũng có thể là Phó Thiệu Nam lau mạnh quá. Động tác của người đàn ông khựng lại, nhớ tới trước đây mình lau nước mắt cho Đào Tâm Lạc, Đào Tâm Lạc vừa khóc vừa nói mặt đau.
“Tự em lau nhé?”
Phó Thiệu Nam nhét giấy vào tay Đào Tâm Lạc, cũng không đợi cậu trả lời mà đứng thẳng dậy.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, tủ quần áo bị mở ra, Phó Thiệu Nam lấy một đôi tất mỏng quay về đeo vào cho Đào Tâm Lạc.
Đôi tất sáng màu, cổ tất siết mắt cá chân, siết tới mức cổ chân lồi lên một vòng thịt, nhìn trông mềm mịn trắng nõn. Phó Thiệu Nam vô thức đưa tay sờ, Đào Tâm Lạc lau sạch nước mắt, giơ chân lên tránh khỏi tay Phó Thiệu Nam.
Phòng ngủ yên tĩnh bỗng vang lên tiếng rung của điện thoại, Phó Thiệu Nam nhíu mày, lúc đứng dậy thuận tay cầm tờ giấy mà Đào Tâm Lạc siết chặt trong tay.
Cuộc gọi đến là của Lý Hoài Tả.
Giấy đã ướt một nửa, Phó Thiệu Nam cụp mắt lau vết máu trên gò má Đào Tâm Lạc, nhìn đôi mắt càng sáng hơn sau khi khóc của cậu.
Ánh hoàng hôn không ngừng lay động, chân trời phía xa đỏ rực như đang bốc cháy. Phó Thiệu Nam nói với Đào Tâm Lạc mình đã mua bánh ngọt rất ngon cho cậu rồi rời khỏi phòng ngủ.
Dì Trương đang sắp xếp dụng cụ trong nhà bếp, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân bèn đi ra. Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, đưa ra vài yêu cầu. Dì Trương vội vàng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Rất nhanh dì Trương đã chú ý thấy dấu răng vẫn còn dính máu bên cổ Phó Thiệu Nam, lộ vẻ mặt kinh ngạc. Bà ấy chỉ bên cổ Phó Thiệu Nam, mắt lộ sự quan tâm.
“Không sao.”
Phó Thiệu Nam thực sự không cảm thấy đau, anh tùy ý sờ dấu răng kia, thấy vết máu dính trên tay thì im lặng vài giây.
Dường như dì Trương nhìn ra được cảm xúc khác qua sự im lặng của người đàn ông, không kìm được mỉm cười. Bà ấy ra hiệu Phó Thiệu Nam đợi một lát rồi đi tới phòng khách cầm một hòm thuốc nhỏ tới.
Hòm thuốc nhỏ mở ra, động tác của dì Trương thuần thục, xử lý xong vết thương một cách đơn giản, xé một miếng băng cá nhân dán lên dấu răng rõ ràng kia.
Khoảng mười giờ tối, đèn tường trên cầu thang sáng lên. Đào Tâm Lạc đứng trên cầu thang tầng hai, cẩn thận dè dặt nhìn xuống.
Cả tầng một chỉ có huyền quan sáng đèn, Đào Tâm Lạc nhìn chăm chú vào phòng khách tối đen, lặng lẽ đi xuống cầu thang.
Cửa tủ lạnh mở ra, bên trong đặt đầy đồ ăn. Đào Tâm Lạc nhìn thấy một chiếc hộp quen thuộc, bốn mặt đều là màu đen, góc dưới bên phải có in một chuỗi LOGO tiếng Anh bằng phông chữ màu đồng.
Bụng kêu lên mấy tiếng, Đào Tâm Lạc nhíu mày nhìn chiếc hộp kia. Cậu đứng yên tại chỗ đấu tranh tư tưởng lần cuối, cuối cùng khuất phục trước hiện thực.
Chiếc bánh ngọt Phó Thiệu Nam mua lần này là loại hoa hồng gấp đôi socola loại nhỏ vừa đủ để một mình Đào Tâm Lạc ăn. Đào Tâm Lạc cố gắng hành động thật khẽ, cầm dĩa chọc vào những hoa văn tinh xảo được chạm khắc trên mặt bánh thành từng mảnh.
Đào Tâm Lạc ăn hơn một nửa, ăn no rồi đặt chỗ bánh ngọt còn lại vào hộp, sau đó đặt chiếc hộp trở lại tủ lạnh. Trước khi rời đi cậu xác nhận lại xem mình đã đặt đồ đạc trong tủ lạnh về đúng vị trí ban đầu chưa.
Đánh răng xong nằm trở lại giường, Đào Tâm Lạc trốn vào trong chăn như đêm qua, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Không lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người đẩy cửa đi vào. Trong bóng tối Đào Tâm Lạc nín thở, cảm nhận được người đàn ông đang tới gần mình.
Cửa phòng ngủ khép hờ, nhờ ánh đèn hành lang sau lưng, Phó Thiệu Nam ôm Đào Tâm Lạc lẫn chăn vào lòng.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Đào Tâm Lạc giả vờ ngủ thất bại, mở mắt đẩy Phó Thiệu Nam ra. Phó Thiệu Nam lôi người ra khỏi chăn, Đào Tâm Lạc đúng lúc tát một phát vào mặt anh.
Phòng ngủ tĩnh lặng vang lên tiếng bạt tai rõ ràng, Đào Tâm Lạc tự mình đánh mà đau tay, vô thức nhíu mày lại. Hai người nằm trên gối, Phó Thiệu Nam phủ lên, cọ mũi lên gò má ấm áp của Đào Tâm Lạc như mãnh thú.
“Ăn bánh chưa?”
Tay chân đều bị trói chặt, Đào Tâm Lạc quay mặt đi, mặc kệ câu hỏi của Phó Thiệu Nam.
May mà Phó Thiệu Nam chỉ tùy tiện hỏi vậy, chẳng mấy chốc anh đã buông Đào Tâm Lạc đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chăn được trải gọn gàng bị vò cho loạn hết lên, phòng ngủ trống trải lại yên tĩnh. Ánh đèn ở đầu giường hắt một cái bóng lớn lên tường, Đào Tâm Lạc che chăn qua đỉnh đầu, mím chặt môi.
Hôm sau vẫn là Phó Thiệu Nam tỉnh dậy trước, đêm qua trước khi ngủ Đào Tâm Lạc quay lưng lại với anh, Phó Thiệu Nam cũng không ép buộc cậu.
Điện thoại trên tủ đầu giường hiển thị bây giờ là sáu giờ sáng, Phó Thiệu Nam hơi buồn ngủ nhắm mắt lại. Lúc này Đào Tâm Lạc đang ngủ trên ngực anh, một tay còn túm chặt cánh tay Phó Thiệu Nam, khuôn mặt vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Phó Thiệu Nam cụp mắt lẳng lặng nhìn Đào Tâm Lạc, đợi khi thực sự tỉnh táo rồi mới cử động. Anh giơ tay lên, chậm rãi xoa nốt ruồi màu nâu trên sống mũi Đào Tâm Lạc.
Chàng trai chìm trong giấc ngủ sâu sẽ không kháng cự anh như ban ngày, Phó Thiệu Nam sờ tới mí mắt mỏng của cậu, nhớ tới cảnh tượng Đào Tâm Lạc khóc vô cùng đáng thương hôm qua.
Dì Trương trở về từ bên ngoài, xách mấy túi đồ đi vào cửa, đúng lúc bắt gặp Phó Thiệu Nam đi ra ngoài.
Theo như yêu cầu hôm qua của Phó Thiệu Nam, dì Trương mua rất nhiều giấy về, mềm hơn so với giấy bình thường, dành riêng cho Đào Tâm Lạc dùng. Muộn một chút sẽ có người đưa thảm được đặt mua tới biệt thự, trước đây lúc ở Hải Loan Viên có mấy lần Đào Tâm Lạc bị Phó Thiệu Nam bắt gặp không đi dép, thỉnh thoảng còn đi chân trần trong phòng ngủ.
Dì Trương thấy Phó Thiệu Nam thì vô cùng kinh ngạc, Phó Thiệu Nam gật đầu với bà ấy coi như chào hỏi. Dì Trương phản ứng lại rất nhanh, chỉ vào bên cổ Phó Thiệu Nam như hôm qua, muốn xem dấu răng hơi đáng sợ ngày hôm qua kia.
Khả năng phục hồi của người đàn ông rất mạnh, vết thương đã kết vảy. Dì Trương nhìn xong cảm thấy thực sự không có vấn đề gì lớn, bèn xé miếng băng cá nhân rách việc kia ra.
Hôm nay Phó Thiệu Nam cũng về biệt thự vào khoảng chiều tối, khi đó Đào Tâm Lạc đang nằm bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy bóng dáng của Phó Thiệu Nam thì lập tức xoay người ngồi bên giường.
Phòng ngủ đã được trải thảm, cũng là màu sáng. Bộ đồ ngủ trơn màu gạo rộng rãi thoải mái, để lộ xương quai xanh trắng nõn của Đào Tâm Lạc.
Phó Thiệu Nam đi vào, phát hiện Đào Tâm Lạc đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Người đàn ông cũng không nghĩ nhiều, nửa quỳ xuống như hôm qua, dù sao tư thế này cũng tiện nhìn rõ biểu cảm của Đào Tâm Lạc hơn.
Cùng lúc đấy, Đào Tâm Lạc vươn nắm tay vẫn luôn dấu dưới gối ra. Cán dao lạnh lẽo bị nhiệt độ của lòng bàn tay làm ấm lên, thần kinh Đào Tâm Lạc căng thẳng, kề lưỡi dao bên cổ Phó Thiệu Nam.
Là một con dao gọt hoa quả, nhỏ bé sắc bén, buổi chiều Đào Tâm Lạc lén lấy lên từ phòng bếp. Đào Tâm Lạc chủ động nói chuyện, là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Phó Thiệu Nam trong hai ngày nay.
“Cho tôi về nhà.”
Bốn chữ này nói rất khẽ, nếu bỏ qua sự run rẩy trong gọng nói, lời đe dọa kia có vẻ rất có khí thế. Phó Thiệu Nam ngước mắt lên, im lặng nhìn Đào Tâm Lạc.
– -Sắc mặt tốt hơn hôm qua, thủ đoạn phản kháng lại lợi hại hơn hôm qua, cũng không khóc. Phó Thiệu Nam chẳng màng tới con dao, suy nghĩ trong lòng là Đào Tâm Lạc tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều.
Nhưng với lá gan của Đào Tâm Lạc mà làm chuyện này thì trong lòng chắc chắn sẽ sợ hãi, nghĩ vậy Phó Thiệu Nam lại cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt người đàn ông thực sự quá bình tĩnh, Đào Tâm Lạc đối diện với anh, nhìn gương mặt lạnh căm căm của Phó Thiệu Nam, lúc cất lời chẳng còn bao nhiêu can đảm: “… Anh nói gì đi!”
Với khả năng của Phó Thiệu Nam thì cướp con dao trong tay có lẽ chỉ cần hai ba giây, chẳng qua anh chắc chắn sẽ không cướp.
Liếc thấy bàn tay phải cầm dao của Đào Tâm Lạc vẫn luôn run rẩy, mà Đào Tâm Lạc không đợi được câu trả lời cũng nôn nóng. Dao cầm trong tay bất cẩn không vững, lưỡi dao sắc bén cứa rách da trên cổ.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, Đào Tâm Lạc giật mình hoảng hồn. Dao gọt hoa quả rơi xuống thảm mỏng, bị Phó Thiệu Nam nhặt lên.
“Không sao đâu cục cưng.”
Phó Thiệu Nam tùy ý rút mấy tờ giấy ra ấn lên vết thương đau nhói, Đào Tâm Lạc trừng to mắt, sững sờ nhìn bàn tay vươn tới của Phó Thiệu Nam.
Người đàn ông sờ khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch của Đào Tâm Lạc, dịu giọng an ủi cậu: “Em đừng sợ.”
Trong phòng khách tầng một, dì Trương xử lý vết thương vẫn còn đang rỉ máu ở cổ cho Phó Thiệu Nam.
Dì Trương cùng quay về từ nước Y với Phó Thiệu Nam, trước đây đã từng xử lý rất nhiều vết thương nghiêm trọng hơn cho Phó Thiệu Nam. Trong mắt bà ấy vết thương mà Đào Tâm Lạc gây ra như dấu răng kia vậy, chỉ có thể coi là trò đùa trẻ con thôi.
Có lẽ cũng đoán được Phó Thiệu Nam đang có mâu thuẫn với Đào Tâm Lạc, dì Trương có hơi dở khóc dở cười. Bản thân Phó Thiệu Nam cũng không quan tâm, đợi dì Trương xử lý xong thì lên tầng.
Cổ áo dính máu, màu trở nên sẫm hơn. Nhưng Phó Thiệu Nam vốn đã mặc áo phông màu đen, không nhìn ra được sẫm hay nhạt.
Như nhớ ra điều gì đó, Phó Thiệu Nam nói với dì Trương rằng sau này mình sẽ về biệt thự này ở qua đêm.
“Phòng ngủ quá to, Tâm Tâm ngủ không quen.”
Lúc ở Hải Loan Viên đêm nào lúc ngủ Đào Tâm Lạc cũng phải dựa sát vào Phó Thiệu Nam, Đào Tâm Lạc tưởng người đàn ông không biết, lần nào cũng lén nắm tay Phó Thiệu Nam hoặc nắm cánh tay Phó Thiệu Nam mới ngủ được.
Phó Thiệu Nam bình tĩnh giải thích: “Tôi ngủ cùng em ấy mới ngủ ngon được.”