Chầm Chậm Yêu - Summer December - Chương 16: Different light
Jane J. <[email protected]>
to me
Xin chào khun Pat.
Jane đính kèm bảng báo giá sơ bộ như đã trao đổi qua điện thoại, ở phần không thể nêu chi tiết Jane đã báo giá sơ bộ, có phân tách theo từng hạng mục.
Nếu có bất kỳ nghi ngờ có thể gọi và hỏi.
Cảm ơn rất nhiều.
Jane.
—/—
“Phi Chot, Pat đã nhận được báo giá đầu tiên rồi.”
Trong tiếng nhạc từ album Fah Jarod Sai The Musical nhẹ nhàng chạy trên nền, tiếng gọi của Pat thôi thúc anh rời mắt khỏi việc dán mắt vào màn hình máy tính và ghi nhận xét vào bảng ở cuối mỗi tin nhắn, anh nghiêng đầu sang phía bên kia chiếc bàn trong phòng họp nhỏ mà họ đã làm việc từ chiều khi Pat xoay máy tính của chính mình để anh có thể xem được.
“Có vấn đề gì không bé?”
“Cũng oke á. Nhưng chi phí vận chuyển thiết bị máy ảnh, đèn chiếu đắt hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ vì phải đi tỉnh.”
Phi Chot tiếp tục tiếp tục xem xét trong khi gật đầu trước khi mở to mắt đến khi cuộn xuống cuối tài liệu ở hạng mục diễn viên,
“Khun Ben 85.000 bath luôn hả?”
“Ừ, nhưng đây chỉ là bản sơ bộ trước thôi. Pat nghĩ nên chọn người có mức độ nổi tiếng như thế này, nhưng vẫn cần phải chờ khách bán và casting lại.”
“Ồ, như thế này cũng được nhé, chế thích anh ấy.”
“Dạ mẹ”
Phi Chot chớp mắt ngọt ngào, và chớp mắt với Pat trước khi quay lại nhìn vào màn hình máy tính của bản thân tự trấn tĩnh và thở dài thườn thượt. “Ooooooooooi, nghỉ một chút nhé rồi làm tiếp, để tối nay đi hát… chết tiệt đã ba giờ rồi, Pat nhanh quá.”
“Hả ba giờ rồi sao?” Anh cũng sửng sốt trước khi nhìn vào góc trên bên phải của màn hình và thấy rằng nó thực sự là ba giờ cộng thêm năm phút. Anh đóng tài liệu báo giá trước khi quay lại mở bảng trong Google trang tính có đầy đủ thông tin các nhân vật và tác phẩm nghệ thuật.
‘Phueng muốn nhận được phản hồi cho LINE@ trước thứ Sáu tuần này. Có thể gửi bất cứ lúc nào.Vào sáng thứ Hai, nhóm Phueng sẽ xem xét lại và sau đó xác định các phương tiện truyền thông.’
“Đến đâu rồi bé?”
“Được ba trang rồi khun phi. Nhưng sắp xong rồi, còn còn khoảng ba trang nữa.”
“Oke, làm nhanh lên nhé. Xin phép tắt nhạc đi để tăng sự tập trung.”
Căn phòng trở lại trạng thái im lặng không một trò giải trí nào, chỉ có tiếng bàn phím gõ nhanh. Thỉnh thoảng có tiếng Pat, phi Chot thay phiên nhau đọc một số câu hỏi để hỏi ý kiến của nhau và bên cạnh đó có âm thanh tuyệt vọng thỉnh thoảng vang lên muốn hát một bài hát của phi Chot.
Nhưng thời gian luôn trôi một cách nhanh chóng. Và chỉ trong tích tắc một giờ đã trôi qua. Pat giơ cả hai tay lên và vặn người một cách lười biếng trước khi tiếng báo tin nhắn điện thoại của Pat và phi Chot đều vang lên. Có thể là từ cùng một nhóm trò chuyện khi thử quay đầu nhìn màn hình điện thoại di động thì đúng là như vậy.
Toh:
Sent a photo.
Sent a photo.
Mọi người nghỉ làm rồi đến nhanh nhé!
“Ôi làm sau chúng ta đến kịp đây Pat.” Phi Chot càu nhàu, mặt méo xệch, như thể nhìn thấy căn phòng karaoke sẵn sàng hoạt động anh càng không thể chịu đựng được: “Đã bốn giờ rồi mà vẫn chưa xong. Tại sao phải đợi thông qua bố rồi mới gửi được?”
“Ồ, hôm nay anh ấy đã đi đâu mà không gặp?” Pat hỏi lại khi nghe lời phàn nàn nhắc đến ông chủ trẻ trong đại từ mới mà phi Chot là người tiên phong sử dụng trong Nhóm của họ và cũng đang lan sang cả nhóm thư ký. Người bên kia cau mày trước lắc đầu.
“Không biết nữa, nhưng có lẽ quay lại rồi chứ thấy Aei nói rằng anh ấy sẽ đến vào lúc 2 giờ chiều.”
Pat gật đầu, có lẽ vậy chắc bởi ở trong phòng này suốt không đi ra ngoài nên không nắm bắt được tình hình ngoài kia.
Mười phút nữa trôi qua. Phi Chot đột nhiên phàn nàn về việc anh ấy bị tụt đường huyết nên anh ấy cần ra ngoài tìm đồ ăn nhẹ tại phòng nghỉ. Khi phi Chot hỏi muốn ăn gì Pat không nghĩ ra nên nói lấy bất cứ thứ gì cũng được. Trong lúc chờ phi Chot quay lại anh vội vàng tiếp tục đưa ra phản hồi.
Và phi Chot biến mất trong mười phút tiếp theo. Lâu đến nỗi khiến Pat cảm thấy bực bội, thấy rằng phi đã để quên điện thoại di động trong phòng và định rằng sau khi viết xong phản hồi sẽ ra ngoài tìm.
“Mọi việc như thế nào rồi?”
Chết tiệt, bố đến rồi.
Pat quay lại nhìn, trước khi giơ tay bày tỏ sự tôn trọng với khuôn mặt vẫn còn hơi trống rỗng, đằng sau lưng khun Jeng là phi Chot, người cũng đang làm vẻ mặt giống như vậy khi đang ôm chiếc túi vải lớn của bộ phận được dùng để mua sắm ở phía trước văn phòng, nhưng hiện tại nó chứa đầy đồ ăn nhẹ của Pantry vì nó trông khá chật chội.
Thiếu gia làm hành động như thể định đi vào nhưng rồi lại dừng lại giống như phát hiện ra một cái gì đó.
“Chờ tôi đi lấy iPad của mình – hay đến nói chuyện tại văn phòng của tôi được không?”
Không có lý do gì để từ chối. Pat và phi Chot định đi ra theo sau. Nhưng ngay lúc đó Pat chợt dừng lại… khi ánh mắt dán chặt vào túi bánh mà phi Chot đang cầm.
Tuy nhiên ông chủ trẻ dường như nhận ra điều đó. Nói câu tiếp theo khiến Pat và phi Chot phải đồng ý mà không do dự.
“Có thể mang theo đồ ăn nhẹ cùng luôn nhé.”
Khun Jeng bước ra ngoài trước trong khi phi Chot bước vào trong phòng để lấy máy tính. Pat nhướng mày trầm giọng hỏi.
“Đi mang cùng đến để làm gì?”
“Mang cái gì?”
“Thì khun Jeng đó.”
“Ôi, Thề luôn là chế thầm ngưỡng mộ anh ấy nhé. Nhưng bây giờ cũng không muốn mang anh ấy đến đây cùng đâu nhé.” Phi Chot thở dài trước khi nhẹ giọng nói tiếp thêm chút nữa “Là khi chế đang cố gắng ngâm kem Mochi theo hướng dẫn trên tủ lạnh, thì bố bước đến chào với nụ cười rạng rỡ. Tự dung đơ luôn, còn giúp ngâm mochi cho nữa. Và sau đó thì hỏi về công việc.”
“Nhưng nó vẫn chưa có hoàn thành mà. Mang đến xem nó ngay bây giờ xem xét chỗ nào cần sửa, chỗ nào chưa sửa ư?”
“Thôi nào, đến khi hoàn thành dù sao thì anh ấy cũng sẽ phải kiểm tra. Thử xem trước coi sao có thể giúp đỡ được điều gì đó chăng.”
– –/—
“Phần hình ảnh này của phần này phần logo giống như bị bóp méo. Nó trông phẳng và kéo dài hơi khác thường một chút.”
“…”
“Phần này bị sai rồi. Vui lòng kiểm tra lại theo bản cập nhật CI mới vì logo này nó không thể được đặt xuống trên hình ảnh. Nếu được sử dụng với các bức ảnh đơn sắc, phải sử dụng logo màu trắng hoặc chỉ màu đen. Tôi hiểu rằng mọi người làm rất nhiều và có thể quên một số chi tiết, nhưng tôi chỉ nhấn mạnh để lần sau sẽ không bị bỏ sót.”
“Vâng.”
“Về phần này tôi nghĩ “Dịch vụ cao cấp tiết kiệm thêm 30% truyền đạt nội dung thực tế. Nhưng có lẽ không thích hợp. Bởi vì gói này dành cho các thành viên VIP của Forge, họ không có động cơ tiết kiệm tiền để đổi lấy một số sản phẩm và dịch vụ quá đặc biệt. Đề nghị đại lý sử dụng một thông điệp hoàn toàn mới cho cả ba phần.”
“Được ạ”
Khun Jeng cũng thật sự giúp đỡ….. đó là một sự giúp đỡ tốt.
Nhưng hãy để tôi thầm ngu ngốc trong lòng một chút thì sẽ tốt hơn. Nếu đây không phải là ngày party Karaoke thì có thể tiếp tục nhưng bây giờ đã là 5:45 và mọi người trong bộ phận đã lên xe và đi tới quán.
Bên ngoài, đèn đã tắt gần hết chỉ còn ánh đèn dọc hành lang toàn bộ bộ phận đã rời đi. Chỉ còn Pat và phi Chot… bị mắc kẹt với khun Jeng trong căn phòng rèm trong quá trình phản hồi mặc dù chúng gần như đã hoàn thành nhưng với con mắt đại bàng của khun Jeng có thể tìm kiếm những sai sót khác nhau một cách nhanh chóng và rõ rệt vượt trội hơn phi Chot và Pat đã để sót rất nhiều thứ. Trong khi khun Jeng chỉ mới kiểm tra tờ thứ hai trong cả bốn tờ, Pat thực sự không thể tưởng tượng được bao nhiêu công việc sẽ phải làm và khi nào công việc của họ sẽ kết thúc.
Mười lăm phút sau họ dường như có thể thở dễ dàng hơn một chút khi khun Jeng xin phép ra ngoài.
“Pat.”
Anh nhìn qua đoạn mình vừa hoàn thành trước khi quay đầu theo giọng nói điềm tĩnh của phi Chot. Bắt gặp một khuôn mặt đầy nghiêm trong với ánh mắt lấp lánh đầy quyết tâm làm cho Pat phải tập trung và chờ đợi những lời tiếp theo.
“Chế muốn hát ngay bây giờ. Cưng nghĩ rằng nếu chúng ta yêu cầu khun Jeng rẵng hãy ngừng làm việc và đi hát trước đã. Bố sẽ cho đi chứ hả.”
Đôi mắt tròn của anh nheo lại khi thở dài……không hề nghĩ tới. Pat không hề nghĩ là phi Chot thực sự sẽ nói điều gì đó nghiêm túc trong tình huống này. “Không cần nói là chúng ta, phi tự đi xin một mình đi.”
“Ôi, mày điên rồi à, nói đùa sao, tao không dám ấy?”
Pat bật cười một chút, anh thấy câu nói đùa đó giúp làm giản đôi lông mày đang cau lại. Khi nghĩ về một vấn đề khác, Pat đã sử dụng khuỷu tay húc nhẹ vào người phi Chot trước khi hỏi: “Ồ, bộ đồ mà phi bảo đặc biệt mua cho bữa tiệc ở đâu rồi? Đang mặc đồ bình thường mà.”
Phi Chot không trả lời ngay mà chỉ cười. Chọc Pat và ra hiệu cho anh lại gần trước khi mở cổ áo sơ mi hải quân quá khổ mà anh ấy đang mặc trong ngày thứ Sáu hôm nay, để lộ thứ được giấu bên trong.
Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên kêu gọi họ quay lại với công việc. Ông chủ trẻ quay lại với hai chai nước nhỏ đặt xuống, Pat và phi Chot nói lời cảm ơn và quá trình làm lại tiếp tục…. trước khi kết thúc lúc sáu giờ ba mươi hai phút.
– –/—
“À, đúng ạ, nếu khun phi đến từ Silom sau đó cắt với đường Witthayu rồi đi thẳng cho đến hết ngã tư, rẽ trái và lái xe thêm một chút nữa là đến nơi. Tôi mặc áo ngắn tay màu xanh đậm, tôi sẽ đi theo qua bản đồ và đứng vẫy tay như ống dẫn khí trước showroom ô tô.”
Giữa tiếng xe cộ ồn ào trên đường Pat nghe thấy phi Chot nói chuyện với người lái xe. Trước khi anh Kae cúp máy và mời Pat và khun Jeng quay trở lại đợi trong tòa nhà.
Pat với khun Jeng
Khun Jeng…
“Chúng ta nên đi như thế nào? Gọi xe được không?” Khi nghe câu hỏi đó sau khi đóng máy tính lại, Pat nhướng mày nhìn phi Chot cũng có nét mặt bối rối không kém vẫn không trả lời gì, ông chủ trẻ tuổi dường như đọc được bầu không khí nên tiếp tục giải thích. “Tối nay tôi không mang xe đi.”
Nhưng khun Jeng chắc đã đọc nhầm một chút…
Này…Khun Jeng nghĩ rằng họ đợi đi chung xe của anh ấy…có phải là như vậy phải không? Nhưng thực ra điều mà Pat đã nghĩ trong đầu là họ sẽ đi riêng. Pat đi cùng xe với phi Chot. Và khun Jeng sẽ lái xe riêng của anh ấy.
Tuy nhiên khi khun Jeng nói như vậy họ không có lý do gì để từ chối. Ông chủ trẻ sau đó trở thành một trong những thành viên đi chung xe. điều mà Pat hơi có một chút thất vọng vì nếu chán vì kẹt xe thì Pat có thể giết thời gian bằng cách trò chuyện phi Chot trên đường đi nhưng nếu có khun Jeng thì điều đó chắc không xảy ra.
Đứng xem điện thoại và chờ một lúc thì phi Chot đang dán mắt vào app gọi xe liền dẫn cả bọn ra ngoài, vẫy 2 tay giống như cái ống gió trước showroom ô tô, như lời anh ấy nói khi chiếc xe màu trắng chạy tới phi Chot ra hiệu và Pat đi thẳng ra mở cửa chiếc xe sau đó vội vã vượt lên trước vì có vẻ như không thể đỗ lâu cho đến khi kết thúc tiếng đóng cửa. Pat quay lại nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi và chớp chớp mắt trong ba giây cùng với sự bối rối.
Tại sao phi Chot lại ngồi phía trước?
Và tại sao khun Jeng lại phải ngồi với Pat…. thế này thì nói chuyện bí mật không được đâu…
Giờ tối muộn thứ sáu tắc đường như dự đoán, không nói chuyện phiếm được với sếp Pat lăn ra ngủ tựa đầu vào cửa sổ. Vô tình tỉnh giấc vài lần khi xe đang chạy qua con đường gồ ghề khiến cho đầu đập vào kính.
Nhưng trước khi đến quán cũng phải mất khoảng nửa tiếng nữa. Khi đến nơi phi Chot dẫn đoàn báo tên nong Toh để nhân viên dẫn đường vào phòng lớn bên trong, và vừa mở cửa là bài hát Four Mod do bộ đôi phi Manao và phi Aei song ca vang lên. Phá vỡ mọi nhạc lý bay bổng.
“Aou, khun Jeng, phi Pat, phi Chot, đã tới rồiiiii.”
Người bên cạnh nhìn rõ mặt dưới ánh đèn khá mờ có ánh đèn vũ trường nhấp nháy với nhiều màu sắc khác nhau, đó là nong Toh đang tiến về phía họ hướng dẫn không gian bên trong. Trong thời gian đó, Pat để ý đến cách trang trí buồn tẻ của phòng karaoke kiểu cũ, tương tự như với một quán karaoke Hàn Quốc ở LA nơi bạn bè người Hàn Quốc trong nhóm Pat thích rủ tới khác với phong cách nhà hàng dành cho người lớn đã từng đến dưới thời quản lý của phi Wirun. Có thể nói là phù hợp với bài hát của nong Toh và Pat đã sắp xếp để song ca cùng với nhau tối nay.
“Phi Pat muốn uống gì? Rượu Whiskey vừa mới mở ra. Hay là uống bia trước?”
Nong Toh rất hào hứng. Trên đường đi mới đi được ba bước, Pat đã bị kéo lên xe đẩy đồ uống với một nhân viên trẻ đang đứng đó và có phi Arm đang tự mình thêm đá vào ly quay sang chào.
Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời
“Oh Nong Pat muốn uống gì? – Xin chào khun Jeng, lấy loại nào thì tốt đây?”
Trước ánh mắt của phi Arm nhìn về phía sau Pat trong khi giơ tay tỏ ý tôn trọng, Pat bước sang một bên để nhường đường.
Anh hỏi nhân viên một ly bia và đi theo chỉ dẫn của nong Toh đến chỗ trống ở cuối chiếc ghế sofa hình chữ U mà vẫn còn một bàn trống một và được dành riêng những người cuối cùng như họ. Pat ngồi xuống trước khi di chuyển sang trái cho phi Chot bước vào và ngồi xuống theo sau là ông chủ trẻ.
“Cảm ơn,” anh nói với người phục vụ đã phục vụ khoai tây chiên và cánh gà chiên cùng với viêc đặt hai cuốn thực đơn cho Pat và Chot cuốn còn lại dành cho khun Jeng gọi thêm một đĩa cơm chiên thịt lợn lớn để dùng chung với salad, phi Chot đã âm thầm mời khun Jeng dùng chung đối phương đồng ý một cách dễ dàng. Pat vội vàng gọi thêm một dĩa Pad Thái với tôm bổ sung.
Pat sợ không no. Nếu dạ dày không có thức ăn mà uống quá nhiều, Pat có thể bị say, mà trải nghiệm say rượu cuối cùng cùng với khun Jeng, điều này thật… như một bộ phim kinh dị Pat sẽ không bao giờ để lịch sử đó lặp lại
Vì vậy bây giờ bắt đầu nhẹ nhàng với bia trước, Pat đặt chiếc cốc đã uống bốn hoặc năm ngụm lớn xuống và tập trung chủ yếu vào khoai tây chiên và gà rán.
“Bài hát tiếp theo, Butterfly Night, của ai đây? tên là phi Pum và Khaopod hả? Wow, tới nào.” Khi phi Manao và phi Aei hát xong, họ thông báo hàng đợi tiếp theo. Pat bỏ khoai tây chiên vào miệng khi anh định tán thưởng cặp song ca nhưng rồi giật mình quay lại khi anh cảm thấy một lực đẩy…. vào đùi mình. Anh quay sang hét lên với phi Chot và tìm thấy anh ấy với vẻ mặt méo mó như thể đang cố kìm nén điều gì đó theo sau là âm thanh thì thầm.
“Ê! Bướm đêm!”
Phi Chot trông như thật sự muốn hát nên Pat đã khuyến khích anh ấy đứng dậy hát và nhảy hãy tiếp tục tạo hiện tượng mới ngay từ bây giờ. Nhưng phi Chot vừa lắc đầu vừa hít một hơi thật sâu như yoga. Nâng ly bia lên và uống cạn nửa ly. trước khi rủ Pat chọn bài nhưng vì Pat còn vướng cánh gà rán thơm ngon nóng hổi nên đã từ chối kêu anh ấy đi trước đi.
Bên kia không chịu. Nhưng khi di chuyển màn hình lựa chọn đến trước mặt Pat là một màn hình được gắn vào tường bên cạnh nó giống như vùng chiếu của máy chiếu.
Pat lấy khăn giấy và lau đầu ngón tay trước khi nâng ly bia uống thêm ngụm nữa mời ông chủ trẻ nhấp ngụm whisky pha nước ăn cùng một đĩa khai vị. Vì trước đó anh vừa nhận ra rằng Khun Jeng không ăn đồ chiên. Anh ngồi xuống và tiếp tục ăn một mình trong khi lắc đầu theo điệu nhạc hiện tại. Có đủ tiếng cười vì phong cách nhảy của phi Khaopod quá xuất sắc đến nỗi phi Pum phải trốn mất.
“Khun Jeng, phi Pat.” Thành viên trẻ nhất của bộ phận quản lý đêm nay đi về phía anh mỉm cười thích thú. “Hãy ra ngoài và chọn một bài hát. Ồ, rồi thì khun Jeng phải nói vài lời phát biểu sau đó hát một bài. Đó là một phước lành cho chúng tôi.”
Oke, Pat nghĩ nong Toh bắt đầu say rồi. Dù mặt không đỏ nhưng mắt miệng cười toe toét và nghe những gì nong nói Pat thậm chí còn buồn cười hơn trước. Đây là tiệc karaoke hay là làm công đức hàng năm vậy chứ?
Anh không khỏi quay sang nhìn sang ông chủ trẻ muốn biết khun Jeng có phản ứng như thế nào với những lời đó. Thấy rằng bên kia đang mỉm cười như mong đợi Bởi vì khun Jeng cũng rất tốt bụng với nong Toh. Nhưng điều ngoài mong đợi của Pat là việc gật đầu nhận lời.
“Được nhé, nhưng hãy để mọi người hát xong mấy bài này trong danh sách chờ đã nhé.”
“Dừng lại không được đâu, hàng dài lắm. Bây giờ có hàng trăm bài hát. Khun Jeng hãy ra ngoài và chọn bài hát trước đi.” Nong Toh nói, cả giọng nói và biểu cảm của nong đều nghiêm túc. “Phi Pat nữa luôn. Bài hát của chúng ta phi Pat. Bài hát của chúng ta. Hát cùng với nhauuuu.”
Một tay bị nong Toh nắm lấy, định lôi đi. Tay còn lại thả cánh gà rán lên đĩa và đứng dậy trong khi bí mật lau tay vào quần, Pat được dẫn đến màn hình máy karaoke vừa lúc phi Chot chọn xong bài hát, sau đó quay lại nhìn nó trước khi đi ngang qua Pat với vẻ mặt cáu kỉnh khiến Pat nghi ngờ bài hát mà anh ấy đã chọn.
Cả Pat và Nong Toh đều sẵn sàng mời ông chủ trẻ đến chọn bài hát trước. Nhưng Khun Jeng chỉ cười nhạt, lắc đầu bảo họ chọn cùng nhau trước đi.
“Đây phi Pat nằm trong danh sách một trăm bài hit mọi thời đại”. Đối với bài hát song ca của họ Pat chỉ biết đứng nhìn vì hình như Nong Toh tìm thấy nó ngay lập tức. Anh gật đầu đồng ý trước khi xem qua các bài hát khác và thêm hai bài hát muốn hát bằng cách đặt nó vào hàng đợi dưới cùng.
Quay sang nong Toh, người đã biến mất trong giây lát khi chạy qua với phi Chot Fang và phi Nan nói về việc sắp xếp một bài hát mà nhóm Newbie sẽ hát cùng với nhau. Giống như bây giờ sẽ là một buổi lễ đón chính thức danh dự của tập đoàn Jian khi mọi người thấy nong nói giọng và biểu cảm rất nghiêm trọng. Phi Nan và Pang chọn song ca một bài, tiếp theo phi Chot bảo nong Toh kéo bài ở hàng số 17. Khi Pat nhìn thấy tên bài hát cảm xúc bay bổng trên cả sự thích thú và ngạc nhiên. Anh giơ tay bịt miệng đang há hốc mồm vì ngạc nhiên và không thể tưởng tượng được màn biểu diễn.
À, ban đầu Phát đoán chắc chắn bài của P’Chot sẽ là Cloud Throne hoặc Sky to Sand, nhưng theo đã thấy thì… hình như hơi bất ngờ. Nhưng nó vẫn là bài hát được xếp vào thể loại bắt tai.
Pat cùng phi Chot đi về chỗ của mình. Để sếp trẻ cùng nong Toh chọn bài và một điều lạ nữa của đêm nay là sẽ được thấy khun Jeng hát.
Nốt cuối của “Bướm đêm” giọng phi Khaopod và phi Pum bay bổng lệch cả tông cả hai đứng trên ghế, giai điệu nhỏ dần. Trước khi nong Toh nhấn nút tạm dừng, hơi lảo đảo, nụ cười nở trên má khi nhận lại mic từ cả hai anh chị.
Em út của bộ phận giơ tay ra hiệu cho nam nhân viên trong phòng. Và đèn disco thay đổi từ cầu vồng nhấp nháy sang màu xanh di chuyển chậm. Tiếp theo là đèn chiếu màu trắng chiếu vào nơi nong đứng.
“Xin chào,” nong Toh bắt đầu nói. Trước khi nở một nụ cười thật tươi và nhìn quanh phòng, “Xin chào các anh chị. Sau khi chúng ta hâm nóng không khí trong một thời gian dài. Bây giờ chủ tịch của buổi lễ đã tới rồi. Hãy cho một tràng pháo tay với Khun Jeng ạaaaaaa!”
Tiếng la hét và vỗ tay vang khắp phòng. Chắc chỉ có Pat là không hét lên thôi vì đang ngậm miệng cos kiềm nén tiếng cười khi thấy khun Jeng vừa cau mày vừa mỉm cười, hơi cúi đầu, như thể xấu hổ với vai diễn mà nong Toh. Điều này đối với những người như khun Jeng thì thực sự xấu hổ. Nong Toh khi bắt đầu say thì rất quậy, đúng như Pat dự đoán.
“Vâng, và bây giờ là thời điểm thích hợp để xin phép mời khun Jeng có bài phát biểu khai mạc chính thức. Xin hãy đến đây khun Jeng!”
Cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Trong khi ông chủ trẻ nâng ly rượu whisky của mình và uống đến hết mới đứng dậy. Và Pat mới để ý rằng hôm nay là Friday casual, mọi người đều mặc quần áo bình thường, trừ khun Jeng người vẫn đến trong bộ quần áo gần như bình thường. Giống như một ngày bình thường, chỉ không có áo vest và cà vạt. Vai trò rất hợp với người phát biểu khai mạc có vẻ như chính thức, như nong Toh đã nói.
Nong Toh nhảy ra khỏi ánh đèn sân khấu và mời Khun Jeng bước vào bên kia đã cười trước khi đồng ý làm như vậy. Ông chủ trẻ cầm lấy micrô, dùng lòng bàn tay gõ vào đầu micrô vài cái rồi giơ lên phát biểu.
“Xin chào tất cả mọi người. Đây là bữa tối chính thức đầu tiên của cả team.”
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ khác hẳn với bầu không khí xung quanh. Vì vậy, có thể thấy rằng làn da siêu trắng của khun Jeng hơi đỏ một cách tinh tế do rượu.
“Đối với tối nay. Tôi hy vọng mọi người thích nó. Cảm ơn rất nhiều.”
Khun Jeng cúi đầu chào mọi người trước khi trả lại mic tuy nhiên nong Toh từ chối, chạy trở lại máy karaoke trước khi nhấn phát bài hát tiếp theo. Màn hình và giai điệu của piano vang lên. Mắt Pat mở to cho đến khi trán nhăn lại, môi cố nén một nụ cười.
Chà, nó không phải là một bài hát xa lạ. Và thành thật mà nói, nó giống như một bài hát hay từ thế hệ của khun Jeng….chỉ là… Pat không nghĩ đến là khun Jeng….. sẽ chọn nó.
Trong khi đoạn giới thiệu quen thuộc của bản hit huyền thoại vang lên, hầu hếtmọi người trong phòng đều cầm điện thoại quay video. Khiến Pat cuối cùng cũng bật cười vì khun Jeng đang làm một khuôn mặt rất kỳ lạ giơ tay lên như muốn che máy ảnh. Tuy nhiên điều đó không thể giúp được gì, chàng trai trẻ thoát khỏi ánh đèn sân khấu và đến trốn bên bức tường bên cạnh và đối mặt với màn hình theo đường chéo Nhưng các nhân viên trẻ có vẻ cố tình điều chỉnh ánh đèn sân khấu để theo dõi cho đến khi mọi người tiếp tục bật cười. Khun Jeng cười thật tươi trước khi cầm mic lên khi hát câu đầu tiên… của bài hát “Back at one.”
Lần này cả phòng không còn cười nữa, nhưng lại dành một tràng pháo tay huýt sáo hết cỡ. Pat cũng rất ngạc nhiên vì khun Jeng có một giọng hát hay có thể so sánh với một số ca sĩ. Với một nụ cười rộng trong khi nhắm cả mắt lại khi bị trêu chọc với tiếng hét to của một vài người. Pat cũng không ngạc nhiên lắm với những hành động này vid mọi người ai đều có phản ứng như vậy. Vì bản thân Pat đã gặp khun Jeng trong nhiều hình ảnh còn kỳ lạ hơn nhưng vẫn ngạc nhiên với giọng hát của khun Jeng. Hãy chọn xem điều gì kỳ lạ nhất trong các hình ảnh, khun Jeng hát, khun Jeng quét nhà hay là khun Jeng đăng ký Instagam.
Nhưng người ngạc nhiên đến mức không thể không nổi nữa rồi là phi Chot đã nhặt một chiếc gối trên ghế sofa và ôm chặt. Quay sang nhìn Pat tìm một điểm chung nhưng Pat chỉ đảo mắt. Và Khun Jeng vẫn không ngừng tạo ra một chiều bí ẩn trong biểu cảm của mình, từ vẻ xấu hổ khi cầm micro bằng cả hai tay lúc đầu, anh ấy đã hành động trái ngược khi từ từ quay về phía họ ở phần điệp khúc.
Một nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt anh. Trước khi khun Jeng bắt đầu thể hiện cử chỉ mà anh ấy đã làm. Hãy để Pat bật cười đến mức anh ấy phải vùi mặt vào tay.
“One…” Khun Jeng giơ ngón trỏ ngang tầm với người cầm mic kia, “–bạngiống như một giấc mơ trở thành hiện thực vậy.”
Và khi câu hát tiếp theo vang lên “Hai.” Giơ hai ngón tay theo lời bài hát “Chỉ muốn bên em”.
Thề rằng không ai là không cười. Nhưng mọi người có thể không xấu tính như Pat chút nào. Bởi vì không ai cười nhiều như vậy. Pat không thở được, toàn thân run rẩy.
“Ba. Rõ ràng là….rằng bạn là người duy nhất đốivới tôi, và, bốn,…lặp lại bước một đến bước ba. Năm.Khiến anh phải lòng em.”
Những câu tiếp theo trong lời bài hát đếm 3, 4, 5. Dĩ nhiên là tay khun Jeng vẫn thực hiện các động tác đó. Và Pat thực sự tôn trọng tấm lòng của anh ấy. rằng khun Jeng vẫn có thể cười thật tươi như đang nhớ về chính mình mà vẫn có thể hoàn thành bài hát một cách trọn vẹn. Là một bản tình ca ngọt ngào không nên buồn cười nhưng lại rất hài hước khiến Pat cười cho đến khi má bị đau và phải nhấc ngón tay lên để lau nước mắt trước khi anh vỗ tay hoan hô như mọi người trong phòng.
Khun Jeng bắt đầu hát với một phong cahcs thoải mái hơn mặc dù trông anh vẫn nghiêm túc vì ăn mặc như một giám đốc ngân hàng. Phát lắc đầu theo bài hát trước khi giật mình khi bị phi Chot nắm tay Pat lắc tới lắc lui.
“Mày tao hỏi thật. Sếp của chúng ta vẫn nổi chứ hả. Hới hihihi” Pat bật cười trước những tiếng thì thầm và khuôn mặt méo mó của phi Chot rồi lắc đầu “Gì chứ vẫn đang cỡ này cơ mà”
Đến phần điệp khúc, Phi Chot dẫn đầu cả team bằng cách giơ một ngón tay lên cuối cánh tay. Hóa ra triệu chứng giấu kín cả tháng trời đã bắt đầu bộc lộ trước khi cất lên tiếng hát của chính mình, mọi người bắt đầu giơ ngón tay như có ý giúp nam ca sĩ bớt ngượng ngùng. Nhưng kết quả lại ngược lạiKhun Jeng rút micro ra một lần nữa, anh ấy đứng bật cười cùng mọi người một lúc rồi mới hát tiếp tục.
Khi đến phần sau yêu cầu cao độ hơn nữa khun Jeng có vẻ quyết tâm hơn trước mặc dù không thể hát đúng từng nốt, từng chữ, nhung vẫn hát hết cả bài đến khi âm nhạc dừng lại. Nhưng nhìn chung thì nó rất ổn, được coi là một người có thể hát những bài hát hay, không giống như Pat, người chỉ có một chút yêu thích.
“Tuyệt vời khun Jeng! Xin hãy cho một tràng pháo tay thật lớn nào, ồ ồ”.
Sau khi bài hát kết thúc khun Jeng vội vàng trả lại mic và đi về chỗ của mình nhưng nong Toh vẫn không ngừng trêu chọc. Pat và vỗ tay và tiếp tục cười. Anh quay lại nhìn người bên kia vừa mới ngồi xuống ghế sofa đúng lúc phi Chot đứng dậy, cố gắng làm một khuôn mặt bình thường nhất có thể. Nhưng cuối cùng lại phá lên cười với khun Jeng.
Và màn biểu diễn tiếp theo được đánh giá là sôi động không kém bài hát của khun manager
“A Whole New World”
Tiêu đề của bài hát đã không gây sốc cho bất cứ ai. Chỉ có tiếng reo hò xen lẫn tiếng vỗ tay. Trong khi phi Chot bước ra cầm micro của nong Toh đứng khom lưng trong phần giới thiệu.
Giọng hát trầm ấm của phi Chot giọng hát hay đến mức ai cũng phải tròn mắt hét lên với sự ngạc nhiên. Ngay cả Pat cũng chưa từng biết là chế có thể hát bằng một giọng trầm như vậy. Sự quen thuộc mơ hồ của bài hát này khiến Pat dần dần mở to mắt khi chỉ cần nhìn vào nhịp đập, cường độ biểu diễn phi Chot đang tăng lên đều đặn là có thể đoán được. Mọi thứ vẫn trôi chảy, nhạc vẫn tiếp tục. Giọng hát tuyệt vời của phi Chot đầy cảm xúc ấn tượng đắm chìm trong vai diễn Aladin trên tấm thảm thần cho đến khi lời bài hát màu xanh xuất hiện trên màn hình karaoke. Với câu tiếp theo… như tựa đề bài hát màu đỏ.
“A whole new worlddddddđ.”
Ngay lập tức, hoàng tử Aladdin bị công chúa Jasmine chiếm hữu, và vì đã đoán trước được nên Pat chăm chú quan sát những người xung quanh. Điều đó cũng thú vị như quan sát phi Chot cởi khuy áo sơmi để lộ kim sa lấp lánh ánh bạc từ chiếc áo ba lỗ bên trong lấp lánh ánh đèn trong phòng.
Pee Aei đánh rất mạnh vào vai phi Manao, hét lên và nói: “Tao đã nói rồi mà!!”
Trong khi Pat và mọi người dành một tràng pháo tay xen lẫn tiếng cười.
Phi Prem dường như đã ngồi trợn mắt hốc mồm, cơ thể đông cứng lại, không biết còn thở hay không. Làm cho Pat bật cười cho đến nỗi chảy nước mắt. Nhưng trái tim sẵn sàng giúp mở cuộc chiến nếu P’ Prem, người có suy nghĩ thiển cận có nguy cơ làm tổn hại đến tình cảm của các anh chị em LGBTQ, đột nhiên nói điều gì đó không tốt về phi Chot.
Không khí vui vẻ vẫn tiếp tục dù nó là một bài hát chậm, phi Chot chạy và nhảy xung quanh không gian trong phòng hết mức có thể. Trước khi kết thúc bài hát với động tác cúi đầu chào xung quanh đáp lại tiếng hét và nong Toh đến tiếp quản.
“Tuyệt vời Tới luôn nào phi Chot! Người tiếp thị vĩ đại!” Tài năng làm MC của nong em út bắt đầu tỏa sáng hơn nữa. Không ngừng kêu gọi tiếng cười trước khi nong quay sang Pat vẫy tay gọi như cần gạt nước “Đến nhanh đi phi Pat!! Bài hát của chúng ta!!!”
Tud, Tud, Tu, Tu, Tud, Tud, Tud.. Tu, Tu, Tu, Tu, Tu, Tu, Tud, Tud…
Đây rồi, bài hát của Pat tới rồi.
Anh vội vàng đứng dậy đi ngược chiều với phi Chot người vừa bước vào nên anh dừng lại giơ tay tỏ lòng kính trong một lần. Trước khi đi thẳng đến cầm mic của nong Toh, người đã nhiệt tình đứng chờ đưa mic.
Bài hát “Respectful” từ biểu tượng của thập niên 90 của bộ đôi Raptor được trình bày bởi cặp đôi Pat- To có thể khiến cho khun phi Joni và khun phi Louis phải thất vọng.
Thực tế là Pat chưa từng song ca với nong Toh trước đây. và khi anh đề nghị họ cùng nhau hát này tại quán karaoke, không ngờ lại hợp nhau đến vậy. Cả hai méo giọng, lạc nhịp, vũ đạo nặng nề như trong lớp thể dục nhịp điệu. Pat thậm chí còn nghỉ hát để đứng cười khi nong Toh bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy như thể đang hát một bài nhạc rock. Trước khi họ có thể tiếp tục hát trong các phần thay phiên nhau một cách tự nhiên. Các bài hát của Raptor phải được hát và phát âm nhẹ nhàng để phù hợp với bản sắc của bản gốc, điều này tất nhiên là Pat và nong Toh vẫn giữ nguyên. Bao gồm cả những bước nhảy huyền thoại khi đến phần điệp khúc.
Họ đã có thể trình diễn một màn trình diễn hoàn hảo, mời nhiều anh chị đang ngồi đứng dậy và nhảy theo. Mà Pat cảm ơn chính mình vì đã chọn mặc quần vải lanh đến ngày hôm nay Bởi vì nó cho phép Pat di chuyển rất dễ dàng qua lại, kéo gấu áo thun đang mặc phủ lên để di chuyển linh hoạt hơn.
Cho đến khi kết thúc bài hát, Pat đã đổ mồ hôi. Cùng với sự chóng mặt khi đi bộ trở lại ngồi trên ghế sofa. Hai ly rượu mà P’Aei mang đến để phục vụ Pat và nong Toh trong buổi diễn, nó bắt đầu phát huy tác dụng. Và với không khí vui nhộn, ánh đèn lung linh khiến Pat bắt đầu thấy choáng váng. Ý thức bắt đầu giảm cấp độ, làm tan chảy một số bức tường cảm xúc, cho phép bản thân có thể vui vẻ nói chuyện với những người thường xuyên không nói chuyện như phi Prem.
Khi phi Nan và Pang hát “The Day You Went Away” của M2M, nó đã đến ở giữa bài hát. Phi Chot và Pat với tư cách là những khan giả đầy cảm xúc nhận một micro để giúp hát và nghịch camera trên điện thoại mà phi Prem đang cầm để quay video họ.
Phi Chot có thể hát chính xác gần như mọi đoạn rap của bài hát mà thậm chí không cần nhìn vào màn hình. Dù chỉ một chút cho đến khi phi Nan hòa giọng một cách ấn tượng. Cùng với tiếng cười của những người khác Vì phi Chót không chỉ hát. Mà còn nhiệt tình biểu diễn với biểu cảm với một nội tâm đau khổ nặng nề. Trong câu mà bài hát nói nước mắt giàn giụa, anh rút khăn giấy giả vờ lau nước mắt trong khi hoàn thành câu hát trước khi đưa mic cho Pat trong khi chỉ còn phần điệp khúc. Pat đứng dậy nheo mắt nhìn màn hình trong khi hát lầm bầm bằng giọng trầm. Hét thật to vào micro mà không chú ý đến phím bấm vì giọng không cao bằng nữ chủ nhân ca khúc.
Tiếng cười lớn hơn nữa Pat đã trả lại mic nửa chừng vì rất mệt liền thả người ngồi ở sô pha đột nhiên giật mình với bề mặt không bằng phẳng và lực kẹp trên cả hai cánh tay trước khi vội vàng di chuyển ra bên trái tạo khoảng cách sau vụ tai nạn kinh hoàng vừa rồi.
Thất vọng, thực sự thất vọng. Cho dù bây giờ tê liệt như thế nào, vẫn ý thức được những gì xảy ra. Bởi vì Pat gần như ngồi lên người khun Jeng.
Patt! Vừa! Ngồi! Lên! Khun! Jeng!
Trên thực tế, mọi việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Thật tốt khi khun Jeng bắt được Pat và đúng lúc. Vì vậy Pat do có thể di chuyển ra ngoài. Pat giơ tay xin lỗi cậu chủ trẻ trước khi cầm ly của mình loạng choạng rót đầy đồ uống. Vừa rồi còn bận ca hát và nhảy múa, chỉ có thể tưởng tượng rằng mình đã ngồi cạnh Khun Jeng một lúc vì phi Chot đã không thể ngồi yên được nữa nhưng không nghĩ là sẽ tới mức độ đó
Người nhân viên không còn đứng ở quầy nước nên Pat bắt đầu tự pha chế rượu của mình, pha rượu whisky định chỉ thêm một lượng nhỏ, nhưng lại vô tình đổ thêm gần nửa ly trước khi rót coca. Vừa quay người định bước về chỗ ngồi thì gặp phi Khaopod đang cầm ba ly cùng một lúc nên Pat tình nguyện giúp rót đồ uống và mang một trong những chiếc ly đó và đưa cho phi Ying. Điều này có lẽ là do bầu không khí say xỉn và vui nhộn lúc này khiến phi Ying mỉm cười và nói lời cảm ơn với Pat. Trong khi đang đong đưa cơ thể hát bài “Sudrit Suddet” với sự nỗ lục hết mình.
Anh bước về chỗ ngồi. Giờ cả khu vực chỉ còn lại khun Jeng còn phi Chot bắt đầu bò dọc theo bức tường của căn phòng với phi Manao. Thức ăn đã gọi đã được để đó một lúc cho đến khi bắt đầu nguội lạnh vì Pat vui quá quên cả đói, còn khun Jeng thì đang ngồi ăn cơm rang một mình.
Âm thầm ám ảnh suýt chút nữa đã đè chết khun Jeng, Pat vần còn choáng váng, nhưng khi tỉnh táo lạiPat đã ngồi lùi lại giữ khoảng cách tối đa khoảng nửa mét để vẫn có thể sử dụng không gian trên bàn. Anh ấy cầm chiếc thìa ở giữa để múc cả cơm chiên và pad Thái từ đĩa lớn vào đĩa riêng của bản thân và bắt đầu ăn và uống.
Không lâu sau, cảm giác tỉnh táo mới bắt đầu quay trở lại lại trôi tuột đi khi Pat uống một ly theo lời mời của những người lớn tuổi. Đi loanh quanh trong khi ba bài hát khác kết thúc cơm trên đĩa bắt đầu đông cứng lại. Pat dùng hết sự tỉnh táo còn lại để đi và gọi nhân viên, yêu cầu đóng gói mọi thứ về nhà rồi quay lại và ngồi xuống ghế sofa. Tựa đầu vào vai phi Chot ngồi lướt Instagram một lúc trước khi phi đẩy đầu Pat ra để dựa vào lưng ghế sofa ở phía bên kia. Sau đó đứng dậy hát bài MaLuek Kukkeis
Bộ tiết tấu nhanh một lần nữa chuyển sang chế độ nhạc chậm, bây giờ là bài hát Miss You một bài hát khác của Raptor band, lần này được hát bởi phi Prem và phi Arm. Pat cũng lắc đầucười cho đến khi suýt sặc nước trái cây khi nong Toh tiến về phía anh và vẫy thẳng tay cùng với chiếc thìa cắm vào một chai bia để giả làm micro trong khi thả mình xuống ngồi bên cạnh Pat. Một cánh tay vòng qua cổ anh giả vờ cầm mic để Pat hát theo phi Prem và phi Arm ở phần điệp khúc. Ở đoạn sau, Pat và Nong Toh không nhớ lời bài hát nên hát ngẫu hứng trước khi bật cười cùng nhau.
“Những người trẻ được sinh ra cùng thời với bài hát này?”
Một câu hỏi đặt đúng chỗ của người đàn ông đã ngồi im lặng hồi lâu. truyền giọng nói đủ lớn để cạnh tranh với âm nhạc trong phòng. Thế là anh cau mày quay sang cậu chủ trẻ rồi quay sang nhìn vào mặt nong Toh, cố nghĩ rằng bài hát này nó được phát hành từ khi nào? Trước chậm rãi gật đầu hai cái, sau đó lắc đầu mạnh.
“Không biết nó phát hành thời gian nào. Nhưng Pat chỉ biết đến nó khi đã trưởng thành,” Pat nói và nong Toh gật đầu đáp lại cũng như vậy. Pat cầm ly rượu lên uống cạn. Anh nở một nụ cười khi nghĩ ra một câu chuyện khác mà anh muốn kể: “Ồ, lại có bài hát này nữa cùng với khun Jeng Một bài hát cũ mà Pat chỉ biết khi lớn lên.”
“Làm sao vậy?”
Ôi, tuổi chưa lớn mà sao lỗ tai không tốt vậy nhỉ… Pat nghĩ thầm trong đầu trước khi sử dụng một tay để đặt trên đệm sofa tay kia đưa lên che miệng, ghé mặt lại gần “Pat bảo là còn có một bài hát cũ nữa mà khi lớn lên mới biết, hát như thế này!”
Pat không biết mình có nói to quá không vì khun Jeng hơi giật mình trước khi Pat ngồi xuống như thường lệ cố gắng giữ lại một nụ cười bình thường bắt đầu hát bài hát.
“Cause, one…” và Pat đã trở thành một kẻ ngốc cười nhạo chính mình, bật cười ngay từ chữ đầu tiên của lời bài hát “Back at one” đã hét lên và giơ cao một ngón tay với khun Jeng. Cậu chủ trẻ thở dài trong khi vẫn mỉm cười trước khi giả vờ giơ tay giữ thái dương. Nhưng Pat vẫn không ngừng trêu chọc, còn có cả nong Toh cũng hùa vào nữa. “Two”
Pat nhấc hai ngón tay lên và đưa chúng lại gần cho đến khi chúng gần như chạm vào trán khun Jeng, anh ấy không né tránh. Quay sang nhìn Pat và gật đầu như chấp nhận nói hãytiếp tục hát Người thanh niên mím chặt môi như cố tỏ ra bình thường. Nhưng cuối cùng, cũng không làm được và phá lên cười.
Khun Jeng định giơ tay lên nắm lấy cổ tay Pat. Nhưng bên kia đã rời đi trước rồi quay sang ngồi cười với nong Toh.
Sau đó, nhiều bài hát cũ đã được chọn để hát. Khi phi Prem mở danh sách bài hát Pat thấy bài hát All out of love của Air Supply, bài hát đã được thêm vào hàng đợi. Pat vội sà vào đòi cầm micro vì đây là bài hát mà Pat yêu thích được Papa mở cho nghe từ nhỏ. Và đến tận bây giờ vẫn còn thích lắm, Pat lấy điện thoại bật camera trước và quay video ôm cổ Toh hát say sưa rồi gửi cho cả Papa nữa.
Nhạc chậm, chuyển nhạc nhanh. Hầu như mọi người hát với nhau suốt vì không có quá nhiều thành viên. Mở đầu ca khúc tiếng Hàn, Pat cùng với nong Toh nhảy nhiệt tình. Trong khi phi Chot và phi Aei bước ra nhảy với những bước chân khiến họ phải sợ hãi. Nhảy một hồi cùng với sự mệt mỏi vì dậy sớm và ngồi làm việc trí óc cả ngày thì Pat bắt đầu ngáp. Nhưng khi nhấc điện thoại lên nhìn đồng hồ thì chỉ mới 11 giờ rưỡi còn nữa tiếng nữa cho đến khi hết thời gian và vẫn không có ai ngất xỉu cả.
“Phi Manao, mấy giờ chúng ta về?” Pat bước tới hỏi phi Manao, người đang ngồi ăn đậu, trong khi chậm rãi lắc đầu theo bài hát “We are” của phi Ying. Phi Manao đến từ Samsen về đến nhà, Pat ở Ari chỉ đi một lúc sau khi nong Toh mời mọi người xếp hàng lên xe về nhà từ một vài ngày trước Pat rất vui khi có người đi chung xe tối nay.
“Quay về khi quán đóng cửa nhé cưng — Wow, bài hát của chế, P’Arm! Tới rồi!”
Cuộc trò chuyện chỉ bị cắt ngắn bởi bài hát ” Love with siren” bắt đầu. Pat lại đưa mu bàn tay lên lau nước mắt vì ngáp. Uống cạn ly bia còn sót lại một nửa. Trước khi quay lại chỗ ngồi giờ đã trống cả bàn lẫn ghế sofa, khun Jeng đã biến mất, có lẽ đã về nhà rồi.
Pat đặt chiếc ly rỗng lên bàn trước khi nằm xuống chơi vì anh bắt đầu cảm thấy uể oải, chóng mặt và bí mật buồn ngủ. Nhưng tiếng nhạc lớn khiến Pat không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ được. Phát chỉ muốn nằm yên tại chỗ để cảm giác khó chịu từ cốc bia vừa rồi vơi đi đôi chút.
– –/—
Hết pin rồi.
Anh từ phòng vệ sinh đi bộ quay lại gặp chủ nhân của một số buổi biểu diễn đêm nay đang nằm nghiêng trên ghế sofa trong khi mọi người vẫn đang vui vẻ ca hát.
“Khun Jeng, mời đi lối này lần nữa.” Nhưng Jeng còn chưa kịp quay về chỗ ngồi đã bị Toh và những người khác xông nắm tay kéo đến i để hát bài hát “Boomerang” Anh biết bài hát đó nhưng hiếm khi hát và cũng không thể nhảy được.
“Khun Jeng, wowwwwww.”
Nhưng không muốn từ chối giao lưu với những nong, anh chấp nhận cầm một chiếc micro để đọc lời bài hát khi chúng xuất hiện trên màn hình. Âm thanh vui nhộn khi bài hát bắt đầu đến mức anh ấy suýt bật cười khi lắc lư theo nhịp điệu, khi đoạn hook kết thúc anh vội vàng trả mic lại vì thực sự không thể tiếp tục.
Người thanh niên đi lại, đảo mắt xem xét ngẫm nghĩ xem nên ngồi ở đâu bởi vì Pat gần như chiếm hoàn toàn không gian ở giữa chiếc ghế sofa hình chữ U. Nhung những ghế trống còn lại chứa đầy túi xách của mọi người. Jeng chọn cách đi bộ đến chỗ ngồi của mình lúc này đầu của Pat đang bên cạnh chiếc túi xách và di chuyển chiếc túi ra một chút để chừa khoảng trống ở phía bên trái của Pat một chút. Mà anh chọn đến đây vì không dám ngồi ở phía bên trái bàn chân của Pat. Cho dù đối phương đã ngủ say không biết gì nhưng lúc Pat choáng váng bất tỉnh cũng nên cẩn thận. Đứa trẻ này từng gây ra cho anh không ít đau đớn.
Hai mươi phút nữa quán sẽ đóng cửa. Nhân viên thông báo sau khi bài hát kết thúc. Anh ngồi tại chỗ một chút trước khi đứng dây nói chuyện điện thoại. Suốt thời gian đó Pat cứ nằm im như vậy. Mọi người ghé qua chụp ảnh Pat nhắm mắt há miệng. Chot thậm chí còn úp mặt vào để chụp ảnh tự sướng, mà anh đang ngồi gần đó cũng chỉ biết nhìn và cười trừ. Có thể đoán rằng nếu Pat thức dậy và nhìn thấy bức ảnh tự sướng chắc sẽ náo loạn mất.
Cánh tay trái đã được nâng lên trên ghế một lúc bắt đầu di chuyển khi một ngón tay gõ theo nhịp điệu của bài hát mà mọi người đang hát. Tay kia nâng ly nước lên uống một hớp, khóe mắt bên tay trái thoáng thấy người nằm bắt đầu cựa quậy, anh liền quay sang nhìn. Lông mày vẫn nhíu lại đôi môi đầy đặn nhếch lên trước khi Pat từ từ mở mắt ra, từ từ rồi đột nhiên mở to mắt và nhìn thẳng vào anh. Làm mặt kinh ngạc, như nhìn thấy ma, Jeng thắc mắc.
Khuôn mặt góc cạnh của anh ấy….trông nó đáng sợ như vậy ư?
“Về nhà chứ. Quán sắp đóng cửa rồi.” Anh vẫn cúi đầu nhìn Pat, hỏi giọng không lớn lắm, chắc Pat không nghe thấy hoặc vẫn chưa có tỉnh táo. Đối phương nhắm mắt lại trước khi dụi mắt.
Anh nhấc tay trên ghế ngồi xuống thì Pat từ từ ngồi dậy bên cạnh đang ôm một chiếc gối cho đến khi anh muốn nói chuyện. Nhưng Pat có vẻ đang mơ màng chưa thể tiếp nhận bất cứ điều gì. Đến lúc người kia nhấc điện thoại lướt nhìn màn hình rồi từ từ mở to mắt rồi hét gọi Chot chạy đến người đang đứng giữa phòng karaoke có thể do nhìn thấy bức hình rồi…. nó chính xác là những gì anh đã mong đợi.
Ngay sau đó là tiếng cười của Chot vang vong qua mic trước khi Chot xông thẳng vào ôm Pat đang đứng đó với vẻ mặt cáu kỉnh, Toh đã túm lấy Pat và lắc qua lắc lại trêu ghẹo theo lời bài hát và đưa micro cho Pat. Nhưng Pat không nói gì cả. Nhìn xuống màn hình điện thoại đang mở hình ảnh của chính mình trước khi cuối cùng phá lên cười.
Đèn đầy màu sắc đã tắt. Cả căn phòng sáng lên với ánh sáng trắng khi thời gian chỉ còn năm phút trước khi đóng cửa. Bầu không khí nơi này mọi người dường như đang cười nói vui vẻ. Cùng với đó, trưởng nhóm như anh ngồi đây xem cũng thấy vui như thể một trong những nỗ lực để điều chỉnh động lực của đội đang đi theo hướng tốt hơn.
– –/—
Sáng thứ hai đầu tiên của tháng năm Pat đứng đợi BTS với những người làm công ăn lương với nhiều hạnh phúc hơn bình thường một chút. Bởi vì bài hát đang nghe là bài hát yêu thích của Pat và bởi vì công cụ để lắng nghe đã được nâng cấp.
“Khun Pat đã làm việc được ba tháng. Tôi cũng sẽ coi đây là một đánh giá về Thử thách của bạn….. mà bạn đã vượt qua lương cơ bản tăng ba nghìn bath theo thỏa thuận trong hợp đồng lao động.”
Ba ngàn đó, cộng thêm tiền cá nhân hơn một ngàn nữa xuất hiện dưới dạng nong AirPods giúp tạo sự tiện lợi khi nghe nhạc, giảm bớt sự lộn xộn của những sợi dây bị rối và Pat thường quá lười sửa chữa mà để rối thành một cục. Đây được coi là một trong những cách mà tiền có thể mua được hạnh phúc thực sự đáng giá.
“Trạm tiếp theo…Chidlom…”
Rrr- Rrr-
Giai điệu bị gián đoạn bởi cuộc gọi đến từ ứng dụng WhatsApp và cái tên khiến trái tim rung động. Nhưng vì tàu khá đông và vẫn chưa xuống tàu nên Pat bấm tắt máy trước khi nhập tin nhắn phản hồi vào cuộc trò chuyện có tên Matty rằng anh sẽ sớm gọi lại.
“Dude! I miss you!” Lời chào đầu tiên truyền qua cuộc gọi vừa được kết nối trong khi đi xuống cầu thang từ sân ga Matty hoặc Matthew anh ấy là một người bạn người Mỹ gốc Thái rất thân với Pat trong thời gian anh học thạc sĩ, một người trong nhóm châu Á đã ở chung một căn hộ với nhau trong suốt hai năm học. Ngoài Matty, nhóm của họ còn có hai người bạn khác đến từ Hàn Quốc là Joshua và David.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng về nước như Pat. Ngoại trừ Matty, người đinh cự tại L.A. Hiện đang làm việc tại một công ty quảng cáo nhỏ của một đàn anh ở Ek và đã gặp Papa Pat thường xuyên hơn chính Pat.
[“Tao đã đến gặp bố mày vào tuần trước. Ông ấyđã cho tao một hũ mứt cam tự làm rất lớn. Nó ngon tuyệt đấy, anh bạn.”]
Pat mỉm cười trước những gì anh ấy nghe được. Papa vẫn vui vẻ và hào hứng khi bạn của Pat ghé thăm nhà trước khi Matty tiếp tục bằng tiếng Thái nhưng giọng không giống người Thái.
[“Ồ, vậy là mày vẫn chưa quay lại đây à? Đã một năm rồi đấy.”]
“Tao đã nghĩ về nó nhưng tao không có tiền” trả lời một cách thành thật và thực sự buồn nhưng Matty đã phá ra cười. Trước khi Pat còn buồn hơn khi cố đi xuống ga Chidlom là một trường hợp đặc biệt, nhưng khi đi bộ xuống lối đi bộ bên phía Soi Lang Suan chỉ tìm thấy sự trống rỗng không có cửa hàng, hàng quán nào cả ngay cả xôi gà chiên Pat yêu thích….bởi vì hôm nay là thứ hai.
Muốn ăn gà nhưng lại không có và bận nói chuyện điện thoại đến nỗi quên nghĩ đến. Pat lùi lại một bước và đi như cũ khi tiếp tục cuộc trò chuyện với Matty, rồi càu nhàu về chuyện không ăn được xôi gà. Trước khi đến quán cà phê trong khi chờ xếp hàng mua Americano đá và bánh mì vẫn đang nói chuyện với Matty đánh giá cao sự tiện lợi không phô trương của AirPods Biết thế này lẽ ra mua lâu rồi, còn chần chừ gì nữa.
[“Nhân tiện, mọi thứ thế nào rồi? Chưa thực sự thấy cập nhật của mày. Tao chỉ nghe từ cha của mày rằng đã đau khổ rất nhiều à.”]
“Ừ, tao–” Pat định nói đồng ý. Nhưng rồi ý nghĩ đó vấp trở lại bởi vì bây giờ Pat dường như vừa mới nhận ra điều đó rằng anh không cảm thấy làm việc tại Tập đoàn Jian lại là một cực hình.
“Thật ra, nó đã trở nên tốt hơn.”Pat trả lời “Nếu không, tôi đã nghỉ việc từ tháng trước rồi.”
[“Good for you, bro Nhưng tao hy vọng mày sẽ không quá bận rộn trong tháng Sáu. Vì tao sẽ dành hai tuần ở Bangkok với Janice và hy vọng là ba hoặc bốn ngày ở Phuket với mày nữa.”]
“Shit, are you coming for real?” Pat hào hứng hỏi. Anh hãm mình lại, không đi đến chỗ xếp hàng chờ thang máy, mà tiếp tục đứng bên cây cột trong tòa nhà, “Khi nào? Chính xác là khi nào?”
[“We’re deciding. Nhưng tao sẽ cho mày biết càng sớm càng tốt được chứ? Bạn có thể nghỉ một vài ngày phải không?]
“Possibly. It depends. But I think I can make it.”
Cuộc trò chuyện tiếp tục và nhanh chóng kết thúc. Pat đi đến hàng đợi thang máy. Trong lúc chờ đợi, tiếp tục nhắn tin trò chuyện với Matty, người vừa gửi hình ảnh khách sạn mà anh ấy đang xem để giúp anh ấy lựa chọn và cũng tốt bụng tìm một nơi có phòng đẹp. Một phòng đôi có quạt và một phòng đơn cho Pat, xem qua trước khi trả lại một bản yêu cầu tóm tắt duy nhất, Gì cũng được miễn là nó không đắt tiền.
Không khí tại văn phòng sáng nay thật nhiều màu sắc. Bởi vì phi Aoi đang mở một bộ phim truyền hình Hàn Quốc đang chiếu trên màn hình tivi phía trên chiếc bàn tròn và đang cố gắng rủ mọi người cùng xem, Pat bước vào và đặt đồ lên bàn chào phi Nan và chuẩn bị đi đến ngồi và ăn sáng cùng nhau trong phòng đựng thức ăn nhưng ánh mắt bắt gặp một phong bì trên bàn trước khi mở nó ra để xem và tìm thấy một bức ảnh Polaroid của mình được trang trí với ba ngôi sao dán trên cạnh của bức ảnh. Gắn chung với nó là notepad bằng kẹp giấy.
Pat nở một nụ cười nhẹ trước khi đặt nó xuống cầm một cốc cà phê với một hộp Sandwiches đi thẳng đến phòng đựng thức ăn. Và nhắc nhở bản thân đừng quên quay lại và di chuyển notepad và hình ảnh vào sổ ghi chép cá nhân. Vì như vậy có thể dễ dàng mở nó ra xem mỗi ngày.