Chầm Chậm Yêu - Summer December - Chương 12: Not so smooth
Cuộc trò chuyện về ông chủ diễn ra giữa bàn trong nhà hàng Somtum có máy lạnh cạnh văn phòng trong khi chờ thức ăn được phục vụ nong Toh đặt cốc nước xuống bàn rồi trả lời.
“Cũng bận một chút nhé phi Pat. Nhưng cũng nhiều việc, như cuộc họp hàng tuần ngày hôm qua. Toh giúp tạo các slide về các chủ đề khác nhau. Cũng như sử dụng các bảng công việc trong Trello, Toh đang cố gắng thiết lập một hệ thống có thể hoạt động với các anh chị. Hiện tại, nhiệm vụ công việc lớn nhất là bảng này. Vì Toh cần phải hiểu quy trình làm việc. Nhưng khun Jeng cũng giúp đỡ rất nhiều ạ. Khun Jeng rất là tốt bụng.”
Pat vô tình nhặt lấy một cánh bắp cải tươi từ đống rau xanh có ý định nhặt chơi cho đến khi nó bị bóp nát trong tay, chỉ biết cười khan trước những lời đó khiến cho phi Nan phá lên cười, cả Fang và Toh cau mày và nhìn nhau.
Sau một tuần làm việc. Có lẽ đã đến lúc bọn trẻ những người mới như nong Toh và Pang sẽ được biết một số câu chuyện trong quá khứ.
Nó rất hợp với gỏi đu đủ tôm tươi, má heo nướng, cánh gà chiên rau thơm, canh sụn chua cay và xôi ăn vừa miệng. Món ăn ngon khiến cho câu chuyện được mở rộng. Pat lén gắp nửa con ghẹ xanh và để riêng trên dĩa. Trước khi kể lại câu truyện về sự cầu kỳ trong công việc và những lời mỉa mai trong quá khứ của khun Jeng. Lảng tránh vấn để rằng Pat đã từng tổn thương đến nổi bật khóc vì thầm xấu hổ. Nhưng chỉ những chuyện đó thôi cũng khiến cả hai nhíu mày.
“Nhưng phi cũng nghĩ khun Jeng đã cố gắng điều chỉnh nhiều thứ để có thể như bây giờ.” Phi Nan nói thêm, “Giống như cuộc họp nhóm thật vui vì không cần phải cập nhật hàng tuần vào thứ Sáu bởi vì chỉ cần đầu tuần là đủ rồi. Không cần phải họp cập nhật từng dự án, họp quá nhiều, không đủ thời gian để làm việc cho tốt cùng nhau.”
Pat gật đầu đồng ý với những việc phi Nan đề cập đến cuộc họp. Trước khi quay sang người bạn đang ngồi im lặng bên cạnh. “Rồi còn Pang thì sao, làm việc cùng team phi Pum như thế nào rồi.”
Bàn của Pang gần với Pat. Nhưng vì ở team khác nên cũng không nói chuyện nhiều. Hơn nữa đây là ngày đầu tiên Pat mời Fang đi ăn cùng cả nhóm. Bởi vì trước đó Pang luôn đi ăn với nhóm của phi Pum.
“Cũng oke, dạo này team chủ yếu nghiên cứu làm việc với team CRM” Pang đáp khi dùng nĩa xắn cơm nếp trên dĩa thành những miếng nhỏ. Pat lắng nghe và gật đầu tay cầm chiếc muôi ở giữa và múc súp cay vào chén của chính mình. “Nhưng Toh và Pang cũng cùng nhau giúp phi Ying dịch các slide và chỉnh sửa một chút.”
Vị cay lấy đầy khoang miệng, Pat liếc nhìn Nan, người đang nhìn lại một cách đầy ẩn ý. Mặc dù vẫn chưa nói gì nhưng những phản ứng nhỏ này đã khiến hai người kia chú ý, Pang và nong Toh nhìn họ với ánh mắt dò hỏi.
Chắc không đâu, Pat nhớ lại sự kiện hôm thứ Ba đầu tuần, phi Ying bước vào văn phòng với lời chào cả nhóm nói về chuyến đi Ratchaburi vào ngày thứ hai, chế ấy cũng có quà lưu niệm cho mọi người…..Ngoại trừ Pat và phi Nan…Điều đó có nghĩa là phi Ying đã kéo Pang vào nhóm.
Pat nhớ lại khi bản thân còn là nô lệ. Anh ấy đã nhận được rất nhiều bánh ngọt từ phi Ying đã mua mang đến cho. Sau khi đùn đẩy cho Pat cả đống công việc điên khùng đó. Chính trị văn phòng không phải là trò đùa chút nào. Đặc biệt là ở một công ty lớn như thế này, nó còn khó hơn ở cả rất nhiều công ty khác.
“Ồ, uh, rồi công việc có nặng không, phải phiên dịch nhiều không?” Pat hỏi một cách thận trọng không muốn quá thẳng thừng. Bởi vì biết rằng phi Ying cũng hiểu rất rõ điều gì nên và không nên.
Và bây giờ có thể còn một sự thật nữa mà Pat không biết, có thể phi Ying chỉ nhờ Pang giúp một chút thôi nên Pat không nên đánh giá phi Ying vội vã như vậy. Có thể bây giờ phi đã thay đổi khi xét đến điều mà chính Pat đã viết trong bản đánh giá về phi Ying là “Chịu trách nhiệm về công việc trong phạm vi của mình mà không làm phiền người khác được coi là điều nên làm” Khun Jeng có đưa nó ra để nói hay không hoặc là không nói?
“Cũng không nhiều. Hiện tại, chỉ có một bộ slide được dịch. Nội dung không khó lắm, chỉ cần điều chỉnh theo phản hồi của chính cơ quan.”
“Ồ, nhưng khi nào nó quá nhiều Pang cần phải nó ra nhé,” phi Nan nói. “Nếu muốn giúp đỡ hãy làm trong khả năng của mình. Bởi vì có thể chính chúng ta sẽ có những công việc đến bất ngờ. Nếu không mọi thứ sẽ hỗn loạn. Nhưng nếu thật sự không nổi nữa thì nói với phi được nhé.”
“Vâng phi Nan, cảm ơn ạ.”
Pang gửi một nụ cười đến Nan và Pat. Pat cũng thầm cảm ơn phi Nan vì đã đưa ra câu trả lời hợp lý và không quá liều lĩnh giống như câu mà Pat đã cố soạn ra trong đầu.
Cầm cánh gà lên và tiếp tục gặm, nhưng suy nghĩ vẫn tiếp tục xoay quanh chuyện cũ. Để nói rằng làm người lớn rất khó. Muốn thảo luận về các vấn đề công việc nhạy cảm ở giữa bàn Somtum, cũng vẫn phải trải qua nhiều bộ lọc trong suy nghĩ của mình.
– –/—
Ding!
Lời nhắc cuộc hẹn: Cập nhật nội bộ ‘ F49’ sẽ bắt đầu sau 15 phút.
Sau khi bữa ăn kết thúc còn khoảng hai mươi phút nữa, phi Nan và Pang đi dạo và xem xét mỹ phẩm. Nong Toh đi mua văn phòng phẩm. Pat trở lại văn phòng một mình với một ly trà sữa trân châu. Anh mở điện thoại lên xem thông báo cuộc họp trước khi cho điện thoại vào túi quần.
“Ôi nong Pat đến rồi.” Đang đi lấy máy tính trên bàn thì Pat bắt gặp phi Chot ở phía đối diện đang cầm hộp cơm ra khỏi phòng nghỉ. Pat gật đầu đáp lại cùng với một nụ cười trước khi đi thẳng đến bàn của mình. Bật máy tính và lướt qua các slide đã thực hiện một cách ngắn gọn trong khi uống trà sữa không ngừng. Nhanh chóng nhai càng nhiều trân châu càng tốt trong khi vẫn còn ngon. Bởi vì lúc khi cuộc họp kết thúc và có thể tiếp tục uống thì trà sữa của Pat đã tan chảy và vô vị rồi.
– –/—
Tiếng gõ bàn phím khi di chuyển qua các slide được kết nối với màn hình iMac trên bàn. Tạo hứng thú cho chủ nhân tác phẩm vừa rao bán xong ý tưởng trong vòng năm phút không hơn không kém. Trước khi ông chủ trẻ đưa ra câu hỏi.
“Vlog có phải là một chương trình tạp kỹ không?”
“Đại loại như vậy ạ” Pat trả lời vươn vai ngồi thẳng để lấy lại sức. Khi thấy đối phương nhíu mày tỏ vè không đồng ý Pat vội vàng giải thích. Bởi vì chỉ với một lần trình bày Pat thừa nhận rằng nó có thể gây ra bối rối. “Pat thấy rằng là option đầu tiên của chúng ta là một quảng cáo thương mại bình thường tập trung vào những hình ảnh đẹp. Phát nghĩ rằng họ muốn có một thứ gì đó khác biệt.”
“…”
“Là tùy chọn này sẽ xuất hiện dưới dạng Vlog, như thể đó là một chương trình của một người có ảnh hưởng tham gia một chuyến tham quan. Ý tưởng là thực hiện một chuyến đi trên đường, thăm trạm xăng Forge ăn các thức ăn F49, đại loại như thế, chúng ta sẽ có kịch bản sẵn để có thể nắm bắt tất cả các khía cạnh của sản phẩm. Nhưng với tính chất là một Vlog thì chủ để của toàn cảnh sẽ là thân thiện và vui nhộn…. Pat xin phép ạ.”
Pat bấm vào để quay lại trang Mood & Tone, đây là hình ảnh mà Pat chụp được từ nhiều chương trình khác nhau, trong đó có vlog của các số YouTube nước ngoài. Bao gồm các chương trình tạp kỹ của Hàn Quốc đã đi đến các tỉnh khác nhau.
“Trong option này, chúng ta không phải tạo mọi khung hình để làm cho nó mang tính điện ảnh như tùy chọn đầu tiên. Chúng ta có thể chỉ tập trung vào công việc hình ảnh ở phần xem, các điểm tham quan khác nhau. Vì đây là một chương trình, chúng ta có thể khởi chạy nó dưới dạng từng tập. Để tạo sự tương tác trực tuyến liên tục, sau đó tuân theo khái niệm mà Pat đề ra là Road Trip trong lộ trình du lịch trong nước. Pat nghĩ rằng bên cạnh sự vui vẻ và thú vị, nó còn giúp nói lên hình ảnh mà Forge miêu tả rằng anh ấy là người bạn đồng hành của những người đi đường.”
“Vâng.” Khun Jeng gật đầu đồng ý. Nhưng người nghe vẫn không hài lòng vì thấy rằng anh ấy vẫn nhíu mày, khuôn mặt căng thẳng như mọi khi.
Lén nắm chặt một bàn tay vừa phải dưới gầm bàn. Nếu khun Jeng gạt bỏ ý tưởng của Pat và không để Pat đi gặp khun Nadia lần nữa. Có thể nói rằng Pat chuẩn bị trừ điểm của khun Jeng vừa tăng lên 0 sẽ quay trở lại âm 10. Sẽ nói rằng nó vẫn tệ, nó không tốt. Dù sao thì Pat cũng có thể quay lại và sửa nó. Nhưng Pat chỉ xin một chút cơ hội được không?
“Khun Chot thấy như thế nào?” Còn Pat chỉ biết hy vọng chờ câu trả lời tiếp theo…và cũng khuyến khích phi Chot cho ý kiến. Khi phi Chot đang ngồi cau mày nhìn vào slide của Pat, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy trông căng thẳng không khác gì Pat.
Pat vô cùng tự tin. Không biết liệu P’Chot cũng sẽ tham gia không. Mặc dù Pat không đánh giá con người qua vẻ bề ngoài nhưng từ trải nghiệm đọc phi Chot một cách đại khái. Nhìn mặt anh đanh lại, tối sầm. Cộng với cách sống mang sẵn đồ ăn từ nhà đi ăn hàng ngày trong khi xem TED Talk trong bữa ăn. Ly uống nước cá nhân in hình một đội bóng. Phi Chot có thể không tham gia các chương trình giải trí hay vlog…
“Tôi nghĩ điều đó thật thú vị, Road Trip trong nước.” Trước khi Pat thở ra một hơi khi nghe câu trả lời của phi Chot “Ngay cả khi chúng ta quay theo phong cách Vlog như Pat đã nói. Nhưng nó vẫn bắt được các điểm tham quan rất tốt và cá nhân tôi nghĩ rằng nó có nhiều tính năng hơn so với option đầu tiên chỉ tập trung vào tính thẩm mỹ. Hiệu quả trong việc tiếp cận thế hệ người tiêu dùng mới chắc sẽ cao hơn. Một điều nữa là những mặt hàng miễn phí nhé bởi vì khi chúng ta trình bày một hình ảnh về hoạt động tiếp cận cấp tỉnh nó sẽ giúp hỗ trợ về việc mở rộng chi nhánh của Forge trên toàn quốc vào năm tới có thể thêm điểm này như một tiện ích bổ sung.”
Pat cười thật tươi rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Phi Chot, tuy nhiên khi quay sang nhìn người đối diện thì…anh lại thấy chạnh lòng vì Khun Jeng trông vẫn bình thản như cũ.
“Vâng, cảm ơn,” người thanh niên nói. Trước khi tiếp tục im lặng, nhấn chuột để cuộn qua lại các trang slide Pat…OK, vậy là xong linh cảm về việc được lệnh thay hình lại hiện về. “Về ý tưởng tôi nghĩ nó khá ổn, nhưng mà…”
“Phải kể thêm nhiều tác động hơn nữa. Đặc biệt là các slide được sử dụng để đưa ra ý tưởng. Ban đầu, tôi muốn nó ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề trở thành một trang khái niệm sử dụng hình ảnh đẹp. Bạn cũng phải nghĩ ra một cái tên cho ý tưởng, không chỉ là Road Trip với Forge. Nó nói rõ rằng nó khác với ý tưởng cho quảng cáo đầu tiên bởi vì nếu nó được trình bày trong hình thức này, nó có thể được thực hiện chiến dịch trực tuyến. Tôi không muốn bán nó dưới dạng tùy chọn thứ hai, nhưng tôi muốn tách nó thành một phần bổ sung của kế hoạch này vì đằng nào chúng ta cũng phải thực hiện các quảng cáo chính.”
Pat lật cuốn sổ trên đùi mở ra và ghi chép lại nhưng không theo kịp hàng loạt bình luận.
“Một điều khác tôi muốn thêm vào là số lượng tương tác trực tuyến cho loại danh sách này. Và nếu có thể, hãy cố gắng tìm kiếm những người có ảnh hưởng tiềm năng mà bạn cho là phù hợp. Đừng quên kiểm tra xem họ có bị kẹt không có thương hiệu nào khác trong danh mục sản phẩm sẽ trùng lặp với Forge và F49 không. Khun Chot có điều gì cần bổ sung không?”
“Vâng, tôi nghĩ đến một chuyện khác. Nghĩ rằng có thể cần phải thêm một trang để nói về bức tranh tổng thể về cách Pat sẽ kể câu chuyện. Đại khái là bạn sẽ đi đâu, sản phẩm sẽ liên quan như thế nào? Bởi vì từ những gì tôi đang xem hiện tại, chúng ta thực sự sẽ sử dụng những người có ảnh hưởng, nhưng không chỉ là thuê họ làm clip đánh giá mà nó có nội dung, chúng ta sẽ thực hiện chương trình riêng của Forge, Bản chất thương hiệu của Forge”
“Cảm ơn ạ” Pat gật đầu chấp nhận và tiếp tục ghi chép. Sự im lặng xảy ra trong khi không ai nói gì thêm Pat dành một chút thời gian để viết xong trước khi nhìn lên lần nữa để nghe Khun Jeng tiếp tục nói.
“Đối với bản cập nhật công việc từ bây giờ, tôi muốn F49 là dự án đầu tiên bắt đầu sử dụng hệ thống Trello vì khun Chot đã từng sử dụng nó trước đây có thể giúp hướng dẫn được. Pat đã từng giờ sử dụng một bảng như thế này để cập nhật công việc của mình trước đây chưa?”
Anh ấy gật đầu, “Tôi đã từng sử dụng nhưng đó là một ứng dụng khác tương tự như vậy.”
“Oke, tốt rồi” Khun Jeng trả lời và cúi xuống bấm gì đó trên iPad của anh ấy bên cạnh máy tính. “Toh vừa tải bảng mẫu đã hoàn thành. Tôi đã thêm của cả hai email vào bảng F49. Tiếp theo nếu có bản cập nhật cho tỷ lệ phần trăm của dự án này. Bạn có thể dán nó lên bảng, bạn có thể đăng nó lên diễn đàn. Tôi xin phép.”
Khun Jeng đã chuyển màn hình từ iPad sang máy tính lớn, vì vậy các slide của Put đã được chuyển thành bảng của F49 trong Trello.
Tại cuộc họp đầu tuần này đã có một bản cập nhật trên bảng này. Được coi là một trong phát triển nhỏ của bộ phận mà Pat nghĩ có lý Vì trước đây, hầu như ai cũng gửi file cho nhau trong nhóm Line. Đôi khi nó chuyển sang email nên càng khó theo dõi, thỉnh thoảng không tìm thấy file cũ. Tải không kịp file hết hạn Đôi khi quên theo dõi công việc thường xuyên. Nếu thay đổi để sử dụng một bảng như thế này. Công việc sẽ có hệ thống hơn, giúp giảm bớt những vấn đề cũ.
Mỗi dự án đều có diễn đàn riêng, nơi họ có thể đăng các tệp và tài liệu. một cách có trật tự và bình luận cho nhau một cách thuận tiện. Giúp tất cả các bên theo dõi nhiệm vụ dễ dàng hơn Có hệ thống thông báo deadline, quan trọng nhất là nhiệm vụ công việc của từng bộ phận được phân chia rõ ràng vì khun Jeng có thể viết chi tiết những gì nhóm phải cung cấp và gắn thẻ tên của những người chịu trách nhiệm cho phần đó.
Sự thay đổi này đã trở thành một chủ đề nóng trong các nhóm trò chuyện văn phòng kể từ ngày hôm qua và tất nhiên hầu hết mọi người đều không đồng ý.
Chiếc iMac tiếp tục quay về phía họ khi khun Jeng giải thích cách sử dụng nó đại khái Sếp trẻ bấm nút thêm vào danh sách của To-do-list, xem thử Pat làm xong mục nào và tick đúng. Thanh tăng dần phần tram nhiệm vụ đã hoàn thành.
“Và sau này khi bạn đăng bất kỳ cập nhật nào tôi có thể vào và bình luận, gắn thẻ tên của bạn như thế này.”
Khi lời nói kết thúc, Pat cũng đã hiểu mà không cần giải thích gì thêm.
Nhưng khun Jeng không dừng lại ở đó. Pat nhìn thấy những cố gắng không hề nhỏ của người thanh niên ngồi trước mặt anh vừa nghiêm nghị vừa đưa mắt xem trước nhận xét. Khun Jeng gắn thẻ tên Pat và cố gắng đặt một biểu tượng cảm xúc vào hộp văn bản. Khun Jeng nhấn phím tắt để mở thanh biểu tượng cảm xúc trên máy tính của mình, nhưng thay vào đó, anh nheo mắt và nhìn vào biểu tượng một lúc lâu như thể đó là một quyết định quan trọng.
Pat vốn đã hiểu ý những gì khun Jeng muốn truyền đạt nhưng nhìn thấy ý định đó anh không từ chối mà quyết định đưa ra lời khuyên.
“Khun Jeng có thể nhập từ khóa biểu tượng cảm xúc muốn sử dụng vào hộp Search sẽ được ạ.”
Người kia có một chút ngạc nhiên trên khuôn mặt. Rồi anh khẽ gật đầu, giơ tay xoay màn hình về phía mình để nhìn rõ hơn trước khi kết thúc cuộc họp sau đó.
“Cảm ơn cả hai người rất nhiều. Nếu có thêm gì hãy update liên tục trên bảng, chúng ta sẽ gặp lại vào ngày mai để xem xét slide một lần nữa.”
– –/—
“Phi sẽ gửi thông tin về số lượng Tương tác trực tuyến, các loại mặt hàng khác nhau cho Pat. Nếu có Influencer nào thú vị cũng sẽ đề xuất. Hãy điều chỉnh như Khun Jeng đã nói trước đây. Phi sẽ giúp lên ý tưởng cho sản phẩm và câu chuyện ngắn của chương trình. Hãy trao đổi lại vào tối nay nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn rất nhiều phi Chot.” Pat giơ tay để tỏ lòng kính trọng phi Chot cười và nói rằng anh ấy không cần phải tỏ lòng kính trọng vì phi Chot cảm thấy già. Pat không biết trả lời thế nào thế nào nên đã giả vờ đã hiểu. Gật đầu và nói OK, nhưng lại giơ tay để bày tỏ sự tôn trọng lần nữa. Có tiếng cười khe khẽ sau lưng.
Nhanh chóng quay lại bàn. Đặt máy tính trên bàn mở sổ phản hồi đã được viết vội vàng đến mức nghệch ngoạc. Công việc của khun Jeng vẫn có những phần hay như cũ. Đó là đưa ra những nhận xét tốt có thể giúp cải thiện công việc. Nhưng lần này Pat sẽ cho nhiều điểm hơn ở khía cạnh phát triển, cách dùng từ không còn mỉa mai gây cảm giác tồi tệ như ngày xưa. Và Pat mong rằng dù bất cứ điều gì nó vẫn sẽ tiếp tục tốt mãi mãi như thế này.
Pat mở máy tính, cố gắng truy cập bảng công việc mà anh ấy vừa được thêm vào, thì thấy một thông báo từ Khun Kittipong vài phút trước.
Kittipong A. (Jeng): @Pakpoom T. (Pat)
Anh ngẩng đầu lên và liếc nhìn qua tấm rèm. Thấy nong Toh cầm máy tính mở ra ngồi nói chuyện với khun Jeng.
Nhớ đến những lời mà nong Toh đã nói rằng khun Jeng tốt bụng. Pat cũng cảm thấy thoải mái bởi vì khun Jeng cũng tốt bụng với Pat hơn rất nhiều giống vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bạn không thể tin tưởng 100%. Trải nghiệm địa ngục trong ba tháng không thể xóa nhòa bằng một nụ cười trong vài ngày. Mọi thứ vẫn còn trong sâu thẳm. Chính vì vậy, Pat luôn lường trước những tình huống xấu nhất để kịp thời tìm cách thoát thân. Suy nghĩ cách chuẩn bị sẵn sàng thậm chí chìm trong nước mắt đề phòng khi Khun Jeng quá bức xúc. Làm Pat lại muốn khóc lần nữa. Ngoài ra, vẫn mở trang web tìm việc vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Lưu công việc thú vị. Đề phòng là khi Pat sẽ hoàn thành việc từ chức chỉ phí thêm thời gian hỉ mũi và sẵn sàng nhấp vào nộp đơn.
Nhưng mặc dù đã nghĩ như vậy. Dù tâm trí khun Jeng có thể trở lại như cũ bất cứ lúc nào.
Nhưng khi nó đến khi nó thực sự xảy ra Pat cảm thấy tồi tệ hơn nhiều so với dự kiến.
– –/—
“Như tôi đã nói trước đây nhé khun Jeng. các bạn chỉ cần tóm tắt một chút và giúp đưa ra feedback cũng như approve các nội dung khác nhau.”
“Vâng, nhưng như team của tôi cũng đã nói với khun Nick, tất cả đề xuất đều là Ultimate Plan, có thể thương lượng điều chỉnh tăng giảm nếu không nhận được sự đồng ý. “
“…”
Cuộc họp ngẫu hứng diễn ra tại bộ phận kỹ thuật số của Tập đoàn Jian vào tối hôm sau đã diễn ra trong bầu không khí tối tăm ngay từ đầu và có xu hướng ngày càng căng thẳng.
“Nhưng tôi chỉ muốn bạn lắng nghe những gì nhóm của tôi đang cố gắng đề xuất vào lúc này. Hãy xem điều này đầu tiên. Đó là một ý tưởng cho một chiến dịch trực tuyến có một mục đích rõ ràng là khác với TVC, nó có ý định thâm nhập vào thế hệ khán giả mới và sử dụng các số liệu khác nhau để tạo sự tương tác có thể kéo dài cả năm, tạo kết nối cảm xúc với mọi người, bao gồm cả việc chia sẻ tầm nhìn của Forge. Nếu chúng ta có thể nói chuyện chi tiết, khun Nick sẽ hiểu hơn. Thấy rằng khun Nick tốn thời gian để đến họp với team tôi ở đây tôi muốn quay trở lại với công việc. Hãy để tôi nói ngắn gọn trong khoảng mười phút.”
Những lời giải thích của khun Jeng tất cả đều là ý tưởng từ công việc của Pat, khiến cảm xúc của Pat rất mãnh liệt. Và anh cứ ngồi đó cho đến khi tê liệt… Khi người bên kia đưa tay ra và yêu cầu thứ gì đó từ Pat.
Không cần nói một lời nào, Pat biết chính xác khun Jeng muốn gì. Vì vậy anh đã đưa cái clicker trong tay vừa dùng để trượt bài thuyết trình về phía trước. Và mọi thứ chỉ mới được cải thiện gần đây lại quay trở lại điểm ban đầu một lần nữa.
Và Pat thật sự không nghĩ sai một chút nào. Khi có ý định luôn luôn để mắt đến hành vi của khun Jeng.
Bởi vì dù khun Jeng có nói tốt thế nào đi nữa. Nhưng cuối cùng thì hành động cũng là điều quan trọng hơn.
– –/—
Trở lại vào buổi sáng, Pat và phi Chot vào cập nhật ý tưởng với Khun Jeng. Nửa tiếng sau đó khun Nadia đã gửi email xin lỗi khun Jeng khi phải yêu cầu hoãn cuộc họp đột ngột vì chuyến bay bị hoãn khiến thời gian không thể điều chỉnh được. Do đó, cuộc hẹn đã bị hoãn lại vào thứ Năm tới bởi vì sẽ dính vào nhiều ngày lễ Songkran. Đó vẫn không phải là điều gì đó để cảm thấy tồi tệ.
“Thư ký của khun Nadia vừa cập nhật lại rằng khun Nick sẽ đến nghe cuộc họp. Họ sẽ đến văn phòng của chúng ta lúc bốn giờ chiều. Pat và Chot hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chưa hoàn thành cũng không sao đâu. Hãy tập trung vào năm ý tưởng đầu tiên đầu tiên.”
Ngay cả khi biết tin về một cuộc hẹn ngẫu hứng mới từ khun Jeng. Pat cũng chỉ hồi hộp khi gặp lại khun Nick, người vừa gặp và chào hỏi tại buổi dạ tiệc và khun Nick tối hôm đó không giống với khun Nick đã tranh luận với khun Jeng tại cuộc họp một tháng trước. Và khi khun Nick vừa đến và chào nhau người kia vẫn tươi cười thân thiện.
Cho đến khi bước vào cuộc họp Phi Chot bắt đầu mở slide phần Ads, khun Nick bất ngờ cắt ngang từ trang thứ ba.
“Nếu muốn cập nhật phần này nó không sao cả. Tôi đã xem các slide. Đó là công việc mà các bạn đã mang đến cho khun Nadia mà không thông qua team của tôi.”
Khun Nick chỉ bắt đầu với như thế Pat bắt đầu cảm thấy bầu không khí không tốt một chút nào.
Phi Chot im lặng một lúc. Pat đã nghe khun Jeng trao đổi công việc với khun Nadia, nhưng phi Chot có thể không hiểu nhiều về nó. Do đó khun Jeng thay vào đó là người trả lời khun Nick.
“Đúng vậy, tôi xin lỗi nếu điều đó khiến team của khun Nick không thoải mái. Mục đích của buổi gặp với khun Nadia chỉ là để lấy thêm ý kiến. Nhưng tôi biết chúng ta không có nhiều fast-track để hỏi feedback trước, mà tôi định giải quyết vòng đầu tiên và sau đó đến cập nhật với team của khun Nick khi chúng tôi có một cuộc họp lớn với Headquarter”
“Vâng, nhưng bằng cách nào đó khun đã bỏ qua rất nhiều process và điều đó khiến chúng tôi trông như đang làm việc trong một mớ hỗn độn.”
“Tôi không nghĩ nó lộn xộn. Tôi chỉ đang tìm cách để team của chúng tôi có thể quảng bá F49 một cách tốt nhất vì bản thân sản phẩm có nhiều tiềm năng hơn những gì nó vốn có không chỉ có đồ uống và thức ăn của Forge. Đặc biệt là vào năm Forge dự định đẩy tỷ lệ Non-oil lên bằng oil, đây là một cơ hội tốt. Nhưng nếu khun Nick đã xem qua slide điều đó cũng không sao cả. Hôm nay team của tôi có một ý tưởng muốn trình bày và khun Nick là người đầu tiên được nghe. Đây là một chiến dịch trực tuyến sẽ khai thác thêm tiềm năng của F49 và tập trung vào việc kể câu chuyện về Forge ở nhiều khía cạnh. Tôi sẽ để Pat trình bày về nó.”
Mặc dù luôn chú ý lắng nghe người lớn nói. Nhưng Pat vẫn khá sốc khi nghe thấ ytên của chính mình. Anh vội vã nhận clicker từ phi Chot cùng với chiếc Macbook trượt đến trước. Kéo chuột để nhấn vào thanh bên để nhấn bắt đầu trên trang trình bày.
‘Vâng, đó là – ờ – về phần này, nó sẽ không chỉ là một cách để quảng bá sản phẩm, mà nó sẽ là một chiến dịch trực tuyến mà chúng tôi dự định sẽ thu hút khách hàng trong một thời gian dài’. Khi bắt đầu trình bày trang đầu tiên giọng nói của Pat run rẩy đến nỗi anh tự phát cáu với chính bản thân mình. Quá sốc bởi vì phải thuyết trình đột ngột và vì áp lực từ bầu không khí không tốt. Ngay cả phi Pang người đến ngồi ghi chép cuộc họp cũng có sắc mặt không mấy tốt đẹp. ‘Theo như team nghiên cứu chúng ta có thể thực hiện chiến dịch này từ nửa năm đến cả năm, chia thành các Phase như sau đây.’
“Không phù hợp với bản tóm tắt chút nào hết.”
“Không đúng như thế nào vậy?” không có thời gian dù chỉ là một giây để nghĩ ra câu trả lời vì khun Jeng ngắt lời trước. “Tóm tắt là đưa ra chiến lược tiếp thị kỹ thuật số của F49 và trình bày một kế hoạch phải không?’
‘Vâng, nó là tiếp thị kỹ thuật số. Chứ không phải là chiến dịch trực tuyến như khun đã nói đến”
Chiến dịch trực tuyến sẽ được cung cấp là tiếp thị kỹ thuật số.’
“Như tôi đã nói trước đây thưa khun Jeng. Là bất cứ kế hoạch nào khun đưa ra cuối cùng cũng có thể sẽ không được sử dụng. Phần sẽ cho phép kỹ thuật số chịu trách nhiệm chỉ là nội dung trực tuyến. Phần nào được chọn và khi nào, Các bạn chỉ cần tóm tắt một chút và giúp đưa ra feedback cũng như approve các nội dung khác”
“Vâng, nhưng như team của tôi cũng đã nói với khun Nick, tất cả đề xuất đều là Ultimate Plan, có thể thương lượng điều chỉnh tăng giảm nếu không nhận được sự đồng ý. “
“…”
“Nhưng tôi chỉ muốn bạn lắng nghe những gì nhóm của tôi đang cố gắng đề xuất vào lúc này. Hãy xem điều này đầu tiên. Đó là một ý tưởng cho một chiến dịch trực tuyến có một mục đích rõ ràng là khác với TVC, nó có ý định thâm nhập vào thế hệ khán giả mới và sử dụng các số liệu khác nhau để tạo sự tương tác có thể kéo dài cả năm, tạo kết nối cảm xúc với mọi người, bao gồm cả việc chia sẻ tầm nhìn của Forge. Nếu chúng ta có thể nói chuyện chi tiết, khun Nick sẽ hiểu hơn. Thấy rằng khun Nick tốn thời gian để đến họp với team tôi ở đây tôi muốn quay trở lại với công việc. Hãy để tôi nói ngắn gọn trong khoảng mười phút.”
Và tầm quan trọng của Pat đã biến mất ở đó. Kể từ khi khun Jeng trả lời khun Nick đến khi Pat đưa clicker cho khun Jeng tiếp tục công việc của mình.”
Khun Jeng đang sắp biến mọi thứ trở lại tiêu cực hơn xưa.
Bài thuyết trình được thực hiện ngắn gọn kết thúc trong vòng 15 phút. Khun Nick tỏ thái độ thờ ơ không cho thấy anh ấy có đồng ý hay không khiến chủ nhân của việc này là Pat rất khó chịu mặc dù anh ấy không phải là người trình bày nó. Còn khun Nick chưa bình luận gì thêm ngoài việc chỉ nói về cùng một câu chuyện rằng sẽ không có ngân sách, không muốn họ mong đợi nhiều từ việc này trước khi rời đi.
Họ chào tạm biệt khun Nick trước cửa phòng và quay lại thu dọn đồ đạc trong khi khun Jeng đi theo và tiễn khun Nick ra ngoài.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Những suy nghĩ chạy trong đầu Pat lẫn lộn với nhiều cảm xúc tiêu cực.
Hai tay ôm macbook bước ra ngoài với tâm trạng rầu rĩ, gặp khun Jeng vừa quay lại từ phía trước thang máy chuẩn bị sẵn tinh thần bị gọi vào trong phòng nói chuyện tiếp.
“Chút tôi phải lên lầu tiếp tục cuộc họp chắc sẽ kéo dài. Hãy nói về nó vào ngày mai.” Lời nói của khun Jeng hơi bất ngờ. Không làm cho bất cứ điều gì tốt hơn, nhưng vẫn khiến thoải mái hơn một chút. Bởi vì lúc này Pat cảm thấy rất tức giận và nghĩ rằng có thể vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện với khun Jeng Anh chỉ gật đầu đồng ý trước khi cúi đầu bước đi cùng phi Chot.
Trở lại bàn làm viêc, còn một giờ nữa trước khi tan làm và bởi vì không có gì khác cần làm, vì vậy Pat không thể thoát khỏi những suy nghĩ và cảm xúc của mình về việc này. Tay bấm phím mũi tên lên và xuống, cuộn qua các trang slide trong khi suy nghĩ kỹ.
Và mặc dù biết rằng Pat nên thành thật nói với khun Jeng sau cuộc họp vừa rồi. Nói ra khun Jeng lại làm như thế một lần nữa. Bởi vì Pat biết rằng Pat có thể nói với khun Jeng được. Nhưng trong suy nghĩ của Pat thì đang rất là mâu thuẫn.
Pat muốn nói một cách trung thực rằng hành động của khun Jeng làm cho Pat không hài lòng. Nhưng Pat đã quá tức giận để nói ra một cách tử tế, không sử dụng cảm xúc. Đây là một bất lời mà Pat phải tự mình xoay xở. Nhưng nó cũng rất khó khăn. Bây giờ Pat chỉ biết chờ đợi bản thân thoát khỏi sự tức giận trước đã.
Nhưng một nửa tâm trí còn lại…. Pat cảm thấy Pat không muốn nói với khun Jeng, anh không muốn nhắc lại câu chuyện cũ.
Cũng chính những chuyện cũ mà khun Jeng đã biết là không nên làm nhưng cuối cùng thì vẫn hành động như vậy.
Đau đầu, tức giận, bực bội, bức xúc đủ thứ đến mức không muốn chịu cảnh chen chúc trên tàu giờ tan ca, Pat gọi Grabbike. Trong thời gian kẹt xe trên đường Pat bấm gọi gà rán mong giúp cho tâm trang sẽ tốt hơn khi về đến nhà và có vẻ như đây là một cách hay. Hôm nay chỉ như vậy thôi.
Anh vội vã đi tắm và thay bộ đồ ngủ, thầm thương cái bụng chưa xẹp của mình kể từ tháng trước và có xu hướng to hơn trước khi ngồi xuống ăn gà cùng với việc mở máy tính để xem phim hoạt hình không gì phù hợp với tâm trang như lúc này How to train your dragon. Hãy để sự đáng yêu của Răng sún xoa dịu trái tim.
Nhưng chỉ xem phim với tâm trí mông lung. Bởi vì sự việc hôm nay khiến Pat phải một lần nữa nghĩ đến việc từ chức. Sau khi trò chuyện cởi mở với khun Jeng chưa đầy nửa tháng. Hôm nay, câu trả lời của Pat dường như trở lại rõ ràng….
Giống như Pat bắt đầu thấy rõ ràng là ngay cả khi khun Jeng nói rằng anh ấy sẽ tiến bộ.Nhưng nếu cuối cùng thật sự có thể sẽ không làm được. Dù sao thì nó cũng chẳng có ích gì.
– –/—
Đôi mắt sắc bén lướt qua những quả trứng gà tươi trên kệ trong siêu thị. Một tay cầm một hộp trứng và đọc nhãn hiệu. Bởi vì nhãn hiệu yêu thích của anh là những quả trứng từ những con gà mái hạnh phúc được nuôi thả tự nhiên không sử dụng chất kích thích tăng trưởng không có trên kệ hàng. Hôm nay Jeng chắc phải thử mua hãng kháccó tính chất tương tự xem sao. Trong khi tay còn lại cầm điện thoại di động đưa vào tai để nghe.
[“Xin chào khun Kittipong”]
“Hôm nay có về cùng nhau không?” anh hỏi, cố tình phớt lờ lời chào ghẹo gan tránh làm phiền các dây thần kinh. Tay đặt hộp trứng gà vào xe trước trước khi đẩy xe đẩy hàng đến quay thịt nằm ở phía xa hơn.
[“Về chung chaaaa”] Jab trả lời nói với giọng bình thường một cách vui vẻ [“Này hia vẫn chưa về à?”]
“Chưa đến mua sắm ở Central Food Hall nhưng sắp xong rồi. Chờ một chút khoảng năm phút nữa gặp nhau ở Paul nhé.”
[“OK, giờ đi.”]
“Rồi đã ăn tối chưa?”
[“Ăn rồi”]
“Ăn những gì?” Anh hỏi, bình thường anh chỉ hơi kỹ tính một chút chứ không quá kỹ tính. Nhưng là do Jab vừa mới làm chuyện vớ vẩn vào đầu tuần, than phiền đau lòng cần phải ăn thật nhiều để lấy lại tinh thần, ăn hết hai bát mì Tom Yum và nửa ký kem nước cốt dừa. Kết thúc bằng việc tiêu chảy nặng khiến anh lo lắng vào sáng hôm sau phải thức dậy lúc 5 giờ sáng để ra ngoài mua thuốc, Nên hôm nay phải hỏi một chút bởi vì lo lắng sợ lỡ ăn phải thứ gì đó sẽ tái phát.
Em trai anh đã hai mươi bảy nhưng vẫn cư xử như một đứa trẻ bảy tuổi thường xuyên.
[“Ăn gà, uh, gà luộc”] và nó vẫn nói dối. Mở lời đầu tiên gà chắc chắn là gà rán, một đứa trẻ như Jab sẽ không bao giờ ăn gà luộc.
Anh đặt câu hỏi về sự thật trong khi đặt ba gói ức gà vào xe đẩy cho đến khi cuối cùng Jab phàn nàn và thừa nhận rằng đã ăn gà rán với một người nào đó tại văn phòng và sau đó cúp máy trước khi anh cúp máy. Jeng không chú ý nhiều. Anh tiếp tục lấy rau tươi, chọn cà rốt, khoai tây và bông cải xanh. Đặt nó trong một túi giấy màu nâu.
Nhưng cuối cùng mặc dù anh thường phàn nàn Jab về chuyện thức ăn nhưng khi chuẩn bị tiến đến xếp hàng thanh toán Jeng vẫn ghé qua ngăn đá để lấy kem. Hương vị macca mà em ấy thích từ trước đến giờ. Đó là một trong số ít món tráng miệng mà anh ấy cho phép Jab ăn và mua ở nhà mọi lúc.
“Zab Kak” đúng như mong đợi. Khi trở về nhà, khuôn mặt Jab nở nụ cười, ngồi bó gối bên bàn ăn, mở một hộp kem và dùng thìa để ăn. Nói một vài lời khen ngợi bằng ngôn ngữ Isaan, bị ảnh hưởng bởi người bạn thân tên là Khanun. Jeng nghe nó khá thường xuyên nên anh ấy nghe hiểu những từ đơn giản như thế này Zab Kak có nghĩa là rất ngon.
Sau khi cởi bỏ bộ đồ, tháo cà vạt và thắt lưng, anh thu dọn đồ đạc trong tủ lạnh trước khi vào bếp một lúc sau. Thực đơn dễ nấu với gà nướng và khoai tây. Ăn cùng với bông cải xanh xào dầu ô liu.
Nhưng trong suốt thời gian nấu cho đến khi dùng bữa và cầm bát đi rửa, anh vẫn nghĩ đến công việc.
Hôm nay có khá nhiều điều phiền muộn. Nhưng vấn đề khiến anh bận tâm không chỉ là cuộc họp cập nhật với nhóm Phát triển Kinh doanh vào tối qua. Không phải là một cuộc tranh luận về công việc với khun Nick không như mong đợi. Bởi vì cụ thể hơn vấn đề mà anh ấy cứ lo lắng là về hành động của chính mình trong cuộc họp F49.
Bởi vì lúc đó anh rất tin tưởng vào idea của team. Nghĩ rằng hãy giới thiệu trình bày trước dù thế nào nó cũng sẽ trôi chảy. Có thể để lại gì đó trong tâm trí của khun Nick khi lắng nghe. Và nó sẽ mở đường cho công việc bán hàng tại cuộc họp lớn dễ dàng hơn, và thêm nữa bởi vì khun Nick đã đến một mình. Có thể bày tỏ ý kiến thuận tiện hơn là trong các cuộc họp lớn với các thành viên trong team và các sếp những người phải tuân theo các quy tắc giống nhau.
Tuy nhiên có lẽ anh đã hiểu sai trò chơi và tiếp tục dính vào thói quen cũ của mình là người thích làm mọi thứ một mình. Bởi vì bây giờ cố gắng đẩy doanh số bán ý tưởng bên cạnh đó không mang lại kết quả tốt cho đối tác. Phản ứng của những người trong team có vẻ không tốt chút nào.
Sau khi tắm xong anh bước ra ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Bật iPad trên bàn lên tra cứu chỉ số chứng khoán trực tuyến. Trước khi thoát ra khỏi biểu đồ trên màn hình tập trung vào chiếc điện thoại trên tay. Mở thông tin liên lạc của Pat.
Chàng trai trẻ đã nắm bắt được tâm trạng của đối phương từ cuộc trò chuyện trước phòng họp với tư cách là một trưởng nhóm có lỗi, anh không muốn cả nhóm cảm thấy như vậy. Điều tồi tệ từ những gì anh ấy đã làm mặc dù đó là với mục đích tốt. Nhưng bây giờ đã là 10 giờ tối, không phải là thời điểm tốt để gọi điện nói chuyện công việc. Pat có thể tức giận vì anh làm phiền thời gian cá nhân mà không phải việc khẩn cấp hoặc quan trọng. Đây cũng là một sai lầm khác của anh.
Vì vậy anh cất điện thoại đi gập màn hình ipad. Trước khi về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, giữ lại chút lo lắng về công việc quản lý cần phải giải quyết phù hợp vào ngày mai.
– –/—
Đầu ngón tay cái lướt qua thiết bị điện tử màu đen. Và đẩy cửa ra bước vào một bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa phát ra nhẹ vì sáng nay Pat đến văn phòng sớm một cách lạ thường.
Đèn trong phòng giám đốc vẫn sáng. Tất cả các rèm mở đủ để được nhìn thấy bên trong, nhưng chủ nhân của căn phòng không có ở đó. Pat đặt túi xuống bàn phát hiện ngoài mình chắc còn có Phi Chot đã đến nữa vì thấy túi trên bàn. Pat bước đến phòng nghỉ định lấy cái cốc và thìa để ăn cháo và thấy rằng phi Chot đang đứng rửa bát đĩa bên bồn rửa.
“Xin chào phi Chot.” anh chào đón một cách rạng rỡ. Trước khi có chút nghi hoặc vì phi Chot không trả lời gì cả. Có lẽ vì không nhìn thấy Pat đang đứng phía sau…hay là Pat nói quá nhỏ? Anh định chào lại bằng một giọng thật to. Nhưng chợt nhìn thấy rằng phi Chot đang đeo Airpods. Vì vậy Pat đổi ý và chỉ đi đến lấy đồ trong tủ bát đĩa bên cạnh thay vào đó và khi nhìn thấy nhau bất cứ lúc nào cũng có thể nói lời chào.
Nhưng đúng lúc Pat bước lại gần phi Chot cũng đóng vòi nước cùng lúc. Pat nghe tiếng phi Chot ngân nga một bài hát.
“Ngày nào em cũng lén nhìn anh…âm thầm nhìn anh rưng rưng nước mắt”
Pat đã bị sốc… thật sự không hề ít. Nhưng anh đã có thể kiểm soát biểu hiện của mình như bình thường khi phi Chot quay sang và bắt gặp và hóa ra chính phi Chot cũng bị sốc.
“Xin chào phi Chot” anh giơ tay tỏ lòng kính trọng với một nụ cười thân thiện. Và người kia sau khi loại bỏ một trong những chiếc airpod trước khi chào lại một cách dịu dàng hơn bao giờ hết….tiếp theo là một giọng nói mà Pat chưa bao giờ nghe thấy.
“Xin chào.” Kèm theo nụ cười và tiếng thở dài khe khẽ. Kết thúc với câu giải thích ngắn gọn “Đúng vậy phi là gay”.
“Vâng Phi.”
Pat trả lời với giọng điềm tĩnh và mỉm cười như thường lệ.
Nhưng… Pat không biết rằng có thể kiểm soát nét mặt của mình thật tốt được không bởi vì đôi mắt của Pat đang bộc lộ nhiều thứ hơn thế.
Vì hình ảnh phi Chot mà Pat luôn thấy không hề có dấu hiệu là gay nào trước đây cả. Anh đã cố gắng không thể hiện bất cứ điều gì bởi vì sợ phi Chot sẽ hiểu lầm gì đó. Hay hiểu là Pat chán ghét hay gì đó mặc dù Pat không hề cảm thấy như vậy. Pat biết vấn đề này rất nhạy cảm và Pat chỉ có thể dùng từ ngữ để phá vỡ sự im lặng lúc này là.
“Thật ra Pat cũng..”
“Ừ, phi nhìn ra được, nủ cũng là gay nhưng không giống như phi.” Nghe vậy Pat chỉ có thể sững sờ ừ à rồi im bặt. Phi Chot rửa sạch dĩa và vẫy nó vài lần trước khi nhặt chiếc khăn tay treo bên cạnh và lau tay “Nủ là người đầu tiên ở đây biết. Phi vẫn chưa dám nói với ai”.
Phi Chot nói xong thở dài. Treo khăn vào vị trí cũ và bàn tay nhắc một cốc nước của đội Manchester United, uống nó với tiếng rít nhẹ nhàng và tự nhiên. Trước khi nhặt Airpods đang đặt bên cạnh đưa cho Pat cùng với một cái gật đầu và ánh mắt mời gọi. Phàn nàn về việc muốn hát một bài hát để nạp năng lượng vào buổi sáng trước khi những người khác đến. Pat chỉ biết chớp mắt vì chưa kịp định thần. Tay nhận chiếc Airpods để đeo vào. Ngay lập tức, một sân khấu nhỏ bắt đầu trong phòng nghỉ.
“Anh bí mật gặp em mỗi ngày…..bí mật nhìn em bằng đôi mắt của mình….và muốn quay lại. Đã trở lại…như…ngày xưa…” Pat, với tư cáchlà một khán giả, lắc đầu với phi Chot. Cùng với việc bắt đầu cười cho đến khi run rẩy phi Chot hát không to chút nào, nhưng về điệu bộ thì không nhẹ chút nào. “Đau quá… nhìn chằm chằm vào nỗi đau…tan vỡ”, tay túm lấy áo trước ngực mặt méo xệch nhìn lên trần nhà. “khi biết…rằng đã quá muộn.”
Pat biết bài hát này từ khi anh đi ăn và hát karaoke trong thời gian thực tập vì phi Ae hát rất nhiều. Giai điệu nghe trong tai nghe bắt đầu tăng tốc làm tăng thêm nỗi đau. Phi Chot thể hiện hết sức lực của mình.
“Muốn làm cho em quay lại. Muốn làm cho em hiểu….” Một tay giơ ra phía trước nắm lấy không khí. Bước lại từ từ “Đó là những gì tôi đã làm…rất nhiều.”
Đúng lúc đó một vị khách không mời mà đến lọt qua khung cửa phòng đựng thức ăn mà phi Chot đang quay lại Pat mở to mắt. Nhưng phi Chot người đang nhắm mắt chìm đắm trong âm nhạc không hề nhận ra. Và tất cả diễn ra quá nhanh, quá nhanh để Pat có thể nói bất cứ điều gì.
“Phi Cho-“
“Và biết rằng cuối cùng……..hở!!!”
Phi Chot thốt lên vì sốc khi đối mặt với ông chủ trẻ ngay khi anh lùi lại và đâm sầm vào. và Pat chỉ có thể nhìn đi chỗ khác.
Pat muốn biến mất khỏi đây….
Anh thậm chí không dám nhìn vào cảnh tượng trước mắt mình, đó là, đây là gì đây Khun Jeng tai sao lại xuất hiện mà không gây ra tiếng động rồi tại sao, tại sao phi Chot—ôi— ý là nó thực sự xấu hổ. Mặc dù khun Jeng có vẻ đã tử tế hơn mười lăm phần trăm rồi. Nhưng những lời của phi Chot nó sẽ là hơi nhiều.
Không thể cư xử đúng mực, không thể nói bất cứ điều gì. Đôi mắt của Pat nhìn chằm chằm vào chiếc tủ lạnh nó đã trở thành tâm điểm của ánh nhìn. Hai bàn tay nắm chặt, không thể thể nổi. Chắc chắn sẽ chết, Phat và phi Chot chắc chắn chết.
Trong sự im lặng khó xử đó, phi Chot ho nhẹ một tiếng trước khi cất giọng u ám để chào ông chủ trẻ, “Uh xin lỗi khun Jeng…Xin chào.”
“Xin chào” Pat nghe vậy liền giơ tay chào người bên kia. Nhưng mắt anh vẫn dán chặt vào chiếc tủ lạnh như trước.
“Xin chào”
“…”
“…”
“…”
Triệu chứng khó thở nặng hơn trước và trở nên ngạt thở. Cứu với…giúp…Pat…với…cái tình huống quái quỷ gì thế này.
“Khun Pat.”
“Vâng.” anh giật mình. Cúi đầu nhìn về phía tiếng gọi của khun Jeng. Bắt gặp một biểu cảm bình tĩnh không đoán trước được điều gì.
Liệu Pat có bị mắng không đây… nhưng Pat không hát gì cả mà khun Jeng. Pat chỉ là người đứng xem. Khun Jeng gọi Pat làm gì có mắng cũng là mắng phi Chot chứ. Hơi không đúng đâu nhé. Cấm la mắng nhé. Còn ba phút nữa mới tới giờ làm. Và họ có quyền hát vì âm thanh không lớn để làm phiền bất cứ ai Hoặc… hoặc chắc không phải đâu? Khun Jeng từng mắng Pat vì Pat khóc trong văn phòng. Và khun Jeng cũng sẽ cấm họ hát ư? Gì vậy chứ? “Hát” đây có phải hành vi trong danh mục những việc làm sai trái. Nếu vậy Pat sẽ xin phép đi đòi công lý Từ Bộ Lao động—
“Khoảng chín giờ mười lăm phút Khun Pat hãy đến gặp tôi một chút nhé.”
Đợi đã chỉ có Pat thôi ư, cái gì vậy chứ. Nói về chuyện gì đây.
Mệnh lệnh của khun Jeng khiến tâm trí Pat như đang lạc trôi, mặc dù điều đó không làm giảm bớt bất kỳ mối lo ngại hay nghi ngờ nào. Nhưng Pat chỉ có thể trả lời trước.
“Vâng”
Ông chủ trẻ gật đầu. Hai tay đút túi quần vừa nhìn phi Chot và Pat và để lại lời nói cuối trước khi bỏ đi “Cứ thoải mái nhé.”
Và Pat lại càng hoang mang hơn… không biết họ có hát được hay không… như thế gì….
Tuy nhiên, nỗi buồn bao trùm bầu không khí giữa phi Chot và Pat khiến không ai dám cắt nghĩa của những từ này. “Cứ thoải mái nhé.” Sau đó sân khấu bị hủy bỏ. Bữa sáng của họ bắt đầu và kết thúc trong yên bình. Trước khi ra ngoài nói chuyện và cập nhật công việc cùng nhau tâm trí bỏ qua các sự kiện đã xảy ra. Rồi giải tán khi Phi Chot bị phi Aei gọi để nói về một dự án khác.
Pat ngồi kiểm tra email và đợi chín giờ mười lăm phút. Sau cơn hoảng loạn từ sự cố trong phòng nghỉ đã lắng xuống. Tuy nhiên, một linh cảm nhỏ mách bảo rằng vấn đề mà khun Jeng muốn nói có thể liên quan đến cuộc gặp ngày hôm qua. Nhưng bây giờ Pat không thể biết liệu Pat có thực sự muốn nói về nó hay không. Những âm ỉ cả đêm đã phai nhạt đến mức anh chỉ muốn buông xuôi và yên lắng đi xin một lá đơn từ chức. Ngoài ra bởi vì bây giờ sự bối rối của sự kiện trong phòng nghỉ vẫn còn một chút. Đến nỗi Pat không thể nói chuyện bình thường cùng với khun Jeng. Không tốt như tưởng tượng đêm qua chút nào.
Đặc biệt là khi đến lúc Pat bước vào phòng quản lý và thấy bức tranh “Biển vàng”. Nó ở trên bức tường phía sau bàn. Hàng loạt cảm giác kỳ lạ và hoang mang từ đêm hôm đó lại xâm nhập đến nỗi Pat không thể nghĩ ra điều gì khác. Cảm thấy như não đang quay cuồng.
Tuy nhiên, mọi suy đoán về chủ đề thảo luận dường như là hoàn toàn sai lầm. Khi Pat ngồi xuống trước mặt khun Jeng. Câu đầu tiên mà bên kia nói khi đôi mắt vẫn đang dán vào máy tính khiến lông mày nhíu lại nhiều hơn.
“JD ở Singapore gửi cho tôi một sản phẩm mới, bạn có muốn dùng thử không?”
“Vâng?”
Hành động thay cho lời giải thích của khun Jeng là nhặt một gói bánh mì nằm trên bàn và đưa cho Pat.
“Brioche đầy Butterscotch Tôi không giỏi nếm món tráng miệng, Pat hãy nếm thử và cho tôi biết nó như thế nào.”
“Vâng.” Trả lời trong khi lông mày vẫn nhíu lại. Lớp giấy gói bánh mì màu trắng được xé ra, mùi bơ xộc vào mũi khiến anh nhấc ổ bánh mì lên ngửi cho rõ hơn, trước khi đưa vào miệng cắn một miếng, hai, ba miếng hết nữa cái.
“Thế nào rồi nó có ngon không?” khi nghe thấy câu hỏi từ ông chủ. Pat gật gù đáp lại thay cho câu trả lời bởi vì nó thật sự khá ngon.
Trước khi nhận thấy rằng bên kia đã không quay lại nhìn anh, khun Jeng vẫn đang gõ một cái gì đó trên máy tính Pat chưa kịp trả lời thì người bên kia lại hỏi tiếp:”Như thế nào vậy?”.
Miệng nhai và nhai càng nhanh càng tốt. Bình tĩnh trước đã nào khun Jeng. Hãy cho một chút thời gian. Pat cho hơi nhiều vào miệng nên nó lấp đầy má anh.
“Có ngon không? Pat không thích hả?”
Đừng ép Pat phải trả lời lúc đang nhai chứ!
“Khun Pat-“
“Ngon ạ” Pat buột miệng và cau mày nhìn người bên kia. Trước khi trở lại bình thường khi khun Jeng bỏ tay khỏi máy tính và quay sang nhìn anh “Bánh mì mềm và dai, không quá ngọt. Nó khá nổi bật, làm át đi mùi bơ một chút. Nhưng nói chung là ngon.”
“Cảm ơn.” Khun Jeng gật đầu và tiếp tục im lặng.
Tay nắm chặt nửa gói bánh còn lại. Một câu hỏi hiện lên trong đầu.
Mục đích của việc gọi đến này là gì?
Khun Jeng vẫn chưa nói gì cả. Ngón trỏ gõ trên bàn phím vài cái trước khi di chuyển tay đóng bao da ipad. Đồng thời tâm trạng thất thường khiến Pat bắt đầu do dự không biết có nên nói chuyện ngày hôm qua với khun Jeng hay không… Nhưng khi phải cố nghĩ ra từ để nói thì càng thấy khó chịu.
“Hôm qua tại cuộc họp với Khun Nick.” Dòng suy nghĩ dừng lại khi khun Jeng nói ra vấn đề đang vẩn vơ trong đầu Pat. “Tôi không chắc mình có phải đã làm cho Pat cảm thấy không tốt hay không.”
“…”
“Thật ra tôi không cố tình trình bày công việc của Pat. Tôi chỉ muốn thử nói chuyện với khun Nick trước và có rất ít thời gian vào thời điểm đó. Tôi thừa nhận rằng tôi không giỏi xử lý áp lực, nhưng khi chúng tôi có cơ hội trình bày tại một cuộc họp chung, tôi sẽ để cho Pat tự mình trình bày.”
“…”
“Nhưng nếu điều đó làm Pat cảm thấy tồi tệ. Tôi thật sự xin lỗi.”
Pat bất ngờ lắng nghe khun Jeng giải thích, nhưng anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Và giống như là Pat nhận được câu trả lời… không chỉ là sự rõ ràng từ chuyện trong phòng họp.
Kể từ khi nhìn thấy sự thay đổi của khun Jeng từ đánh giá công việc. Pat luôn tự nhủ rằng dù khun Jeng có vui vẻ bao nhiêu. Nhưng Pat cũng không thể tin tưởng được. Bởi vì khun Jeng thay đổi đột ngột, mọi thứ diễn ra quá nhanh so với sự thật. Bởi vì, trên thực tế mọi sự thay đổi cần có thời gian.
Và bởi vì nó cần có thời gian….. Khun Jeng có cơ hội phạm sai lầm. Mặc dù Pat đã tự mình nghĩ ra điều này nhưng lại hoàn toàn quên mất. Mà bây giờ khi sai lầm nó đã thực sự xảy ra trong khi bản thân Pat vẫn có nhược điểm có những thiếu sót riêng cần phải được sửa chữa. Và Pat cũng đang làm việc chăm chỉ để cải thiện nó, không khác gì khun Jeng.
Khi nghĩ như vậy Pat phải tự hỏi bản thân rằng trong quá khứ. Việc Pat cứ tập trung vào những sai lầm của khun Jeng mặc dù bên kia vẫn cần thời gian để thực hiện nhiều điều chỉnh. Mặc dù bản thân Pat vẫn chưa được tốt cho lắm….
Trong quá khứ.. Pat có quá thành kiến với khun Jeng hay không?
“Vâng.” Sau khi suy nghĩ về nó một lúc Pat cúi đầu nói: ” Không sao đâu Pat hiểu mà.”
“Cảm ơn nhé.”
Có tiếng sột soạt của chiếc túi nhựa khi Pat siết chặt nắm túi bánh mì trong tay.
Trong sự ngạc nhiên vì lời cảm ơn của khun Jeng. Pat không trả lời gì nữa. Anh ngồi yên lặng một lúc khun Jeng nói cảm ơn một lần nữa. Sau đó Pat đi ra với phần bánh mì còn lại.
Pat ngồi trở lại bàn và tiếp tục ăn hết ổ bánh mì, suy nghĩ vẩn vơ một lúc trong khi ngồi nghe nhạc. Và ý thức dần dần tiếp tục trở lại với công việc…nghĩ tên cho ý tưởng dự án F49 sẽ được trình bày.
Làm việc một cách hăng say không để ý thời gian. Khi bắt đầu cảm thấy mệt Pat vào xem nhóm chat trên máy tính định trả lời tin nhắn của Prick nhắc thời gian hẹn ăn trưa vào buổi trưa ngày mai. Nhưng rồi mắt anh bị thu hút bởi thông báo nhắc có năm mươi tin nhắn chưa đọc của nhóm trò chuyện bộ phận kỹ thuật số, đây là một nhóm riêng tư của họ không có khun Jeng. Mà Pat dù chưa ấn vào xem nhưng có thể thấy tin nhắn gần đây từ phi Nan đã viết rằng.
Nan: Phi Nan có thể đi được nhé. Bất cứ nơi nào nhưng Sathorn prefer hơn.
Điều kỳ lạ về tin nhắn đó là…. P’Nan đã trả lời nhóm trò chuyện về chủ đề có vẻ như đó không phải là một công việc?
Thế là Pat tò mò nhấn vào xem thử. Thấy rằng tin nhắn mà phi Nan và những người khác đã phản hồi đến từ Nong Toh.
Toh:
Anh chị ơi, Khun Jeng muốn dẫn team đi ăn vào thứ 6 cuối tháng.
Toh xin phép khảo sát về các quán sau.
1. Karaoke R&B, chi nhánh Sathorn
2. Shakariki 432 Thonglor (+ phòng karaoke)
3. Hoặc nếu muốn ăn tối mà không hát karaoke. Đó sẽ là một nhà hàng ở khu vực Thonglor-Ekkamai (Vị trí TBU na krub).
Mọi người có muốn ca hát không hãy trả lời Toh với nhé.
Hoặc nếu có các quán khác muốn giới thiệu, xin vui lòng cho biết nhé các anh chị.
Thử lướt qua xem, tất nhiên tất cả câu trả lời của mọi người nghiêng về karaoke…. nhưng tại sao… Pat cảm thấy xấu hổ lạ thường với sự xuất hiện của sự kiện karaoke này.
Và không thể không nghĩ đến… buổi biểu diễn diễn ra tại phòng nghỉ sáng nay.
Anh lại liếc nhìn người trong căn phòng rèm. Nhưng Khun Jeng không có ở đó, khi anh quay lại và thấy rằng Khun Jeng đang đi quanh bàn quanh P’ Yingvà P’ Prem. Pat ngoảnh mặt đi vừa kịp quay lại màn hình máy tính thì ông chủ trẻ lướt qua.
Nhấp để xem lại cuộc trò chuyện nhóm để đọc câu trả lời của người khác. Trên thực tế, Pat rất thích hát karaoke. Và nhìn vào xu hướng bây giờ dường như ai cũng muốn đi hát cùng nhau. Nhưng… nếu nghĩ rằng đó sẽ là một buổi karaoke với một ông chủ như khun Jeng… làm sao có thể vui được?
Pat sau đó quyết định đi ngược xu hướng và bỏ phiếu chọn số ba. Tuy nhiên đúng như dự đoán karaoke giành chiến thắng quyết định kết thúc với lựa chọn số một. Khiến Pat thật sự tưởng tượng không đúng chút nào. Hình ảnh khun Jeng chơi cầu lông và khun Jeng khi hát một bài hát, còn gì lạ hơn.
Nhưng nói không phải chỉ có vậy. Bởi vì có một khun Jeng khác đang quét nhà, mà khun Jeng này đã chiếm vị trí số một trong các hành động kỳ quặc của khun Kittipong.
Pat giơ nắm đám lên má má, đặt khuỷu tay trên bàn. Mắt đuổi theo người anh đang nói buôn chuyện trong lòng. Khun Jeng đi vòng qua phía bàn của nong Toh và nói về điều gì đó trước khi mắt anh lướt qua Pat một lần nữa. Với một nụ cười cố gắng tỏ ra thân thiện. Pat chợt nhận ra nãy giờ mình cứ cau có nên từ từ thả lỏng khuôn mặt và gượng cười đáp lại.
Chính xác thì khun Jeng là ngươi như thế nào? Hiện tại Pat vẫn chưa thể đưa ra kết luận và cũng không biết mình cần phải biết khun Jeng bao lâu để có thể giải quyết bí mật của vũ trụ này.
Nhưng hôm nay Pat có thể chấp nhận rằng khun Jeng không xấu tính và cũng rất cảm ơn vì đã cho Pat ăn thử bánh mì. Nó thật sự rất ngon. Ngày nào Jian Group chính thức nhập về Pantry, Pat sẽ bí mật đi lấy dự trữ nó trong ngăn kéo của riêng mỗi đầu tuần và ăn nó với Nutella.
– –/—
“Này Pae, Can you pass me that dish?”
“Cái này là Spring roll hả Pat?”
“Yep. Thank you.”
“Ồ, rồi hia Tae đã biến đi đâu mất rồi?”
“Đến rồi kìa, cứ tưởng ngủ quên trong nhà bếp rồi cơ chứ?.”
Kim trêu chọc chủ nhà hàng hôm nay đảm nhận vai trò đầu bếp trong một dịp đặc biệt khiến mọi người trong bàn bật cười, hia Tae mỉm cười thật tươi tiến đến để phục vụ một đĩa thức ăn lớn và vẫn đang đeo tạp dề. Hai chiếc đĩa gốm hình vuông được đặt trên hai đầu của chiếc bàn dài bàn để tất cả mười người đều có thể với tới. Pat nhắc điện thoại lên để chụp hình món ăn như những người khác nhưng không nghiêm túc để đứng hẳn lên như Prick đang ở bên cạnh.
“Prik rất nhớ kỹ năng của hia Tae. Cho xin cái này nữa được không, mì xào mà hia thích nấu khi đón Pat và Prick ở trường học.”
“Hổ, từ khi chúng ta vẫn ở cùng nhau tại nhà của Sathon hả.”
“Đúng rồi hia làm cho Pat ăn một chút đi nhớ ạ.”
“Hai đứa chết tiệt này” Hia Tae giả vờ lẩm bẩm, lắc đầu cười làm mọi người trong bàn bật cười. Nhưng Pat và Prick vẫn quyết định chọn món đó bởi vì chỉ cần nghĩ về nó cũng khiến cơn thèm ăn trỗi dậy. Một thực đơn mà không ai có thể nấu ngon như hia Tae cho đến cuối cùng người là đầu bếp cũng phải chấp nhận “Ờ, để đi làm. Ăn cái này trong khi chờ đi. Anh cho bọn trẻ đi chợ trước đã.”.
“You’re the best!” Pat khen ngợi khi ôm cánh tay của hia Tae một cái. Trước khi hia giơ tay và xoa đầu cho đến khi Pat hét lên, sau đó anh ấy đứng dậy và đi ra sau bếp.
Pat quay lại ngồi nói chuyện với Prik và những người thân khác. Anh đến để thưởng thức một bữa tiệc chia tay Prick trước khi bay trở lại Sydney vào thứ Hai. Sau khi bắt đầu ăn món khai vị đã xuất hiện được một thời gian và đó là món nhúng đặc trưng của hia Tae, một bộ ba nước chấm được bao quanh bởi bánh tortilla có cần tây tươi, cà rốt non và củ cải cắt lát. Pat nhặt ba miếng khoai tây chiên và nhúng vào nước sốt trắng. Nhận thấy rằng đó là một loại cream có hương vị phong phú. Đối với sốt màu vàng nhạt, đối với món khai vị nó rất ngon. Pat thật sự thích nó. Nhưng món cuối cùng là sữa chua trộn dưa chuột. Cảm giác giống như món ăn Hy Lạp mà Pat từng ăn trước đây nhưng không thích mấy.
Pearl & Oliver vào ban ngày trông khá khác so với ban đêm. Ngoài chiếc bàn dài của họ, thì những chiếc bàn khác chật kín khách hàng vào buổi trưa thứ bảy. Sân khấu trống không nhưng có một chiếc máy chiếu chiếu những hình ảnh mờ ảo của Before Sunrise lên bức tường trắng phía sau mà không có âm thanh. Để giai điệu R&B từ chiếc máy hát ở góc cửa hàng lấp đầy bầu không khí.
Ánh sáng tự nhiên chiếu qua hệ thống cửa sổ và cửa ban công. Làm cho có thể thấy bên trong quán rõ ràng và càng cảm nhận được phong cách trang trí truyền thống như một căn hộ hơn Một trong những chi tiết mà hôm nay Pat mới để ý là bộ đò ăn và ly khác nhau. Chúng không phải là một bộ với nhau. Có nhiều kiểu khác nhau tạo cảm giác như đang ăn cơm ở nhà của một người bạn.
Cả hai chiếc dĩa ở đây cũng rất đẹp. Với những họa tiết hoa văn trông giống như chiếc đĩa ở căn hộ của Pat khi còn ở California. Khi nói đến ly nước lọc thì hơi xốn sang một chút bởi vì của Pat là ly trong suốt có in logo của đội Boston Celtics từ các giải đấu NBA. Về phần Prick khi lật ngược lại sẽ thấy đó là ly Class of 2009 của chính trường Đại học của hia Tae.
“Pat tao muốn chụp thêm nhiều bức hình nữa, lại đây đi.” Ăn cơm xong, họ nói chuyện với nhau một lúc. Sau đó một vài người ra ngoài hút thuốc Prick rủ Pat đến ngồi chụp ảnh tại căn gác lửng chưa mở cửa phục vụ. Và có khả năng là một khu vực được truyền cảm hứng từ phòng ngủ, nhìn vào thiết kế của ghế sofa, kết hợp với thiết kế của giường. Pat vừa trả lời điện thoại vừa sắp xếp một góc để chụp ảnh cho Prick. Người đã ngồi xuống và tạo dáng như một người chuyên nghiệp. Khi hài lòng Prick chạy lại và yêu cầu chụp thêm nhiều bức ảnh hơn nữa.
“Pat mày có chụp ảnh không?” Pat lắc đầu và để Prik ngồi xem lại những bức ảnh đã chụp. Khi nhìn vào cách trang trí ở phần giá sách, nó trông rất chân thực vì tất cả những cuốn sách được đặt trên kệ đều là thật. sách giáo khoa hoặc sách về điều hành doanh nghiệp, dạy về tài chính, đầu tư và sách cải thiện bản thân. Thậm chí có sách về những cách sắp xếp ngôi nhà giúp nâng cao hiệu quả trong sinh hoạt và làm việc.
Chợt nghĩ đến một ông chủ khác của quán. Bởi vì những cuốn sách này nhìn có vẻ như là của khun Jeng.
Khi quay trở lại bàn, món mì xào với hương vị thời thơ ấu hia Tae đã được mang ra phục vụ. Pat ăn một miếng đầu tiên đã suýt rơi nước mắt vì sung sướng vị mặn của TomYum chua và một chút cay. Liên lục ăn mì cho đến khi bụng căng phồng lên và không thể nếm thêm bất cứ thứ gì khác. Anh nghe Khim và hia Pond. Một người anh khác mà Pat hiếm khi gặp. Đang bàn về công việc tại khách sạn của gia đình để Prik thử việc sau khi tốt nghiệp. Trong khi mở menu xem qua để tìm món tráng miệng thú vị.
Thiết kế của nhà hàng này dường như nhằm mang khái niệm về toàn bộ nơi ở thậm chí là cả thực đơn. Về đồ uống thì có dạng một tờ báo, còn menu đồ ăn thì thiết kế nhại lại tạp chí Boston Globe, trông dễ thương bởi vì nó dường như cố tình đưa vào một chút không khí của ngày xưa. Một chút không khí hiện đại, nhưng đẹp và trang nhã.
Và câu trả lời cho từng chi tiết trong thiết kế của nhà hàng đã được giải thích trên trang đầu tiên của thực đơn mà Pat đã bỏ qua.
Bởi vì trang đầu tiên của menu là bức ảnh chụp một con phố ở đâu đó ở Mỹ vào ban ngày, nên có một chút màu xanh nhạt và vết chấm vương vãi trong bức ảnh như thể được chụp bằng máy ảnh phim.
Boston, MA, Hoa Kỳ. 2008.
Văn bản này được in đậm, chữ màu trắng. Được đặt ở góc dưới bên trái của bức ảnh, và bên dưới là mô tả về đoạn văn của cửa hàng đã dẫn dắt Pat tìm hiểu về lịch sử của Pearl & Oliver và nhiều điều khác nữa.
Tae, Por và Jeng ở chung nhà trên phố Pearl. Tim và Ai ở chung một căn hộ áp mái trên phố Oliver.
Khi họ đang học thạc sĩ. Tim, Ai và Por là bạn cùng lớp. Jeng và Tae là những đầu bếp tuyệt vời. Một ngày nọ, Por mời Tim và Ai đến ăn tối tại nhà của họ do Tae và Jeng nấu, và đó là khởi đầu của mọi chuyện.
Tình bạn của họ rất tốt đẹp, trọn vẹn và thân thiện về mặt địa lý, vì Pearl và Oliver chỉ cách nhau 3 phút đi bộ.
Khoảng 10 năm sau, trong một đêm đoàn tụ ở Khao Yai, Tim say xỉn đã đề xuất một ý tưởng để lưu giữ những kỷ niệm của họ. Và mọi người đã đồng ý. Vì vậy, đây là ‘Pearl& Oliver’, một nhà hàng kết hợp nấu tại nhà vào ban ngày, một quán bar ấm cúng để tụ tập bạn bè vào ban đêm. Lấy cảm hứng từ Boston, MA. Phục vụ ở đây tại quê hương của họ: Bangkok,Thái Lan.
Khi đọc xong, Pat đã hiểu Pearl & Oliver muốn nói gì và biết được điều gì đó mới mẻ về ông chủ của mình là khun Jeng biết nấu ăn và chắc cũng phải ngon theo bạn bè đã viết trong phần này.
Trang tiếp theo là những bức ảnh về bầu không khí của căn hộ một trong số đó được trang trí giống như những góc của quán. Trước khi quay lại trang thực đơn món tráng miệng nhưng có một món với cái tên khá kỳ quặc gọi là Breakfast at Midnight đó là một loại ngũ cốc Honey bunches of oats phục vụ với sữa trong hộp để bạn tự rót. Trong set còn có thêm bánh quế trứng. Ngoài ra những món khác là những món đông lạnh có thể dễ dàng mua ở siêu thị về ăn và sẽ rẻ hơn so với ăn ở quán. Mà Pat đoán ý tưởng viết mô tả menu như thế này chắc phải đến từ Hia Tae.
Đúng luôn.
Pat đã trả lời câu hỏi nhỏ đó khi anh ấy đọc một cuộc phỏng vấn với Pearl & Oliver trên blog của Thailand Tatler.
Bầu không khí của Pearl & Oliver có vẻ thoải mái và ấm cúng, nhưng khi tôi lướt qua các menu, tôi cảm thấy hơi vui vẻ và kỳ quặc* từ giọngđiệu. Tất cả những thứ này đến từ đâu?
Tất cả mọi người ngoại trừ anh ta nói ‘Tất cả là từ Tae.’
Sau khi ăn xong ở nhà hàng, họ ghé qua The Commons uống cà phê và nói chuyện đến năm giờ mới rời đi. Khi ở trên xe của hia Pond đang đưa Pat và Khim về nhà. Cả hai thảo luận về chứng từ quyền sử dụng đất trong khi Pat ngồi bấm điện thoại. Và cố gắng tìm kiếm tên của Pearl & Oliver trên Google cho đến khi tìm thấy blog có nội dung như đã nhập.
Các bức ảnh trong blog trông tuyệt vời. Đặc biệt hình ảnh của đĩa thức ăn, nó trông ngon miệng. Nhưng bức ảnh trông kỳ lạ khiến Pat cau mày và nhìn chằm chằm hồi lâu là một trong năm chủ cửa hàng trong bức ảnh.
P’Tae, Khun Ai, Khun Tim, Khun Po, mọi người đều ăn mặc thoải mái, bản thân khun Jeng thì mặc áo sơ mi kết hợp với quần lửng và giày thể thao khá phù hợp với lứa tuổi trong set đồ công sở. Bộ đồ công sở khá giống với bộ đồ chơi cầu lông. Nhưng điều đó vẫn không làm Pat ngạc nhiên bằng khuôn mặt tươi cười của khun Jeng trong ảnh đang tươi cười với bạn bè. Xem xong cho hỏi một điều là khun Jeng có phải đang giả vờ tươi cười khi chụp ảnh để có những bức ảnh tự nhiên. Hoặc có thể là do nhiếp ảnh gia chụp ảnh giỏicũng không biết nữa.
Pat đọc đi đọc lại cuộc phỏng vấn và tìm hiểu một khía cạnh khác của khun Jeng người trông giống như một người bình thường nhưng không bình thường cho lắm. Ngoài bức ảnh tươi cười không giống thật còn có một bức ảnh khác còn đáng ngạc nhiên hơn, đó là bức ảnh Khun Jeng đang thái rau trong bếp, tay áo sơ mi gấp lại cùng với tạp dề.
Hình ảnh tiếp theo là một đĩa thức ăn. Ức gà nướng bên trên có các loại rau có lá màu xanh đậm. Xung quanh là cà chua nướng và một số loại đậu được rắc lên trên.
Chú thích ở góc của bức ảnh có nội dung Pearl & Oliver’s Signature dish: Surprisingly – good baked chicken breast, trong đó có một cuộc phỏng vấn mô tả về món ăn.
Ý tưởng đằng sau món ăn đặc trưng này là gì? Vì sao gọi là Surprisingly – good baked chicken breast ‘?
Jeng: Đơn giản là vì ức gà không được ưa chuộng rộng rãi, và hồi đó tôi cũng không thích nó.Nhưng trong thời gian ở Boston, tôi tình cờ tìm được một số mẹo nấu ăn. Vì vậy, sau một vài lần thử, món ức gà nướng của tôi trở nên ngon một cách đáng kinh ngạc, đặc biệt là khi ăn kèm với cải xoăn xào với dầu bơ, cà chua áp chảo và mắc ca xay thô. Điều quan trọng là chọn thịt gà tươi thả rông từ tran gtrại được chứng nhận hữu cơ để thịt mềm và ngon ngọt tự nhiên, sau đó nấu chín kỹ và đúng cách.’
Và Pat cũng được biết khun Jeng ở một khía cạnh khác. rằng ngoài việc là người có nhiều vấn đề trong công việc còn có rất vấn đề khác nữa. Ngay cả việc chọn ăn ức gà cũng phải đến từ các trang trại hữu cơ. Lớn lên trong một hệ thống cho phép những con gà chạy nhảy tự do chơi đùa suốt cuộc đời. Và phải ăn kèm với các loại rau củ không xào bằng dầu thường mà phải là dầu bơ. Cùng với cà chua nướng và hạt macca xay thô rắc thêm. Khun đúng thật là một ông chủ.. chỉ đọc đến đây thôi vẫn thấy nhức đầu, Pat xin bình luận một lần rằng đó là một món ăn rất cầu kỳ.
Anh ấy tiếp tục đọc cho đến khi kết thúc. học hỏi quan điểm của khun Jeng và bạn bè của anh ấy. Và tìm hiểu cuộc sống của họ khi cùng nhau điều hành một nhà hàng, Pat cảm thấy khun Jeng dường như là một người bình thường như rất nhiều người khác. Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng nhìn chung khun Jeng có vẻ là một con người hơn so với hình ảnh đầu tiên được giới thiệu trong văn phòng. Dường như là cùng một người với khun Jeng mà Pat đã được làm quen mới gần đây.
Sau đó… đột nhiên một câu hỏi nảy ra trong đầu. Điều mà Pat không thể tìm ra câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.
Pat chỉ nghĩ thơ thẩnrằng nếu Pat không quen biết khun Jeng tại Tập đoàn Jian, mà quen biết anh ấy vớitư cách là bạn của hia Tae thì nó sẽ như thế nào?