Chầm Chậm Yêu - Summer December - Chương 11: Tối chủ nhật (Vẫn) với khun kittipong
- Trang Chủ
- Chầm Chậm Yêu - Summer December
- Chương 11: Tối chủ nhật (Vẫn) với khun kittipong
Pat và khun Jeng đứng ở chỗ trống phía trước sự kiện trước khi đến quầy đăng ký. Và khi gặp một người đàn ông cao to, phong độ, chủ nhân khuôn mặt sắc sảo trong bộ đồ vest bước ra khỏi thang máy và đi thẳng vào trong. Pat giơ tay chào.
“Xin chào P’Chot”
“Xin chào khun Jeng. Xin chào nong Pat.”
“Xin chào Chot”
Họ đi thành một hàng tại quầy đăng ký để đăng ký tham gia sự kiện. Và trên thực tế, phi Pang đã đăng ký cho họ trên trang web trước ngày diễn ra sự kiện. Lúc đó phi Pang đến hỏi Pat và phi Chot về sự việc.
“Hãy chọn thức ăn dùm phi một chút nhé. Món chính có thịt, cá hoặc gà. Món tráng miệng có đồ ăn nhẹ hoặc trái cây. Bạn có dị ứng với sữa bò hay không?”
Rồi Pat lựa chon thịt và đồ ngọt. Và sẽ không có vấn đề gì đâu bởi Pat giỏi, điều mà Pat hào hứng với sự kiện này chỉ là về ẩm thực.
Nhưng khi nói đến ngày làm việc thực tế. Pat thậm chí còn phấn khích hơn khi biết rằng anh ấy với phi Chot đến như người đại diện của Khun Kittipong. Đêm này chàng trai trẻ đã đến đại diện cho Khun Thayukom Attachiranon, người cha là chủ tịch của Tập đoàn Jian. Lớn hơn vai trò quản lý mà Pat đã thấy trong ba tháng qua. Nhân viên sau đó kiểm tra từ hệ thống trên iPad của họ và đưa cho khun Jeng một thẻ số ghế, một tấm danh thiếp có kích thước nhỏ in số.
“Khun Phakphum Tangwattana, ghế số 065, bạn có thể đưa thẻ này cho nhân viên trước phòng khiêu vũ để giúp hướng dẫn bạn đến bàn.”
“Cảm ơn,” Pat lấy tấm danh thiếp và bỏ vào túi trước khi chú ý đế một chân đế bằng acrylic trong suốt bên cạnh bàn đăng ký có dán mã QR, cho biết là chi tiết của công việc, vì vậy anh ấy đã nhấc điện thoại lên để quét vào các trang web.
Còn gần một giờ nữa trước khi buổi lễ trên sân khấu trong phòng khiêu vũ bắt đầu. Tất cả khách có thể ngồi bên trong. Nhưng bây giờ, với món đồ uống và món khai vị đầu tiên được phục vụ, khi bước qua phòng khiêu vũ vào lúc nhân viên mở cửa, đi bộ vào Pat thấy có nhiều nhóm người lớn trong đó.
Nhưng họ vẫn chưa vào vì khun Jeng vẫn chưa nói, hiện tại có khá nhiều người đang đứng trước nơi diễn ra sự kiện, nhưng nó không đông. Họ đứng nói chuyện và chào nhau. Pat nhìn quanh xen kẽ với việc đọc thông tin trên trang web, khi thấy khun Jeng đang thảo luận điều gì đó với phi Chot, Pat đã bí mật lùi lại và đi xem sự kiện một mình.
“Cảm ơn ạ” Pat quay sang nói với người phục vụ khi anh nhấc chiếc ly rượu sâm banh lên từ khay nhưng sau đó đặt lại, đổi thành nước cam. Pat không thường lái xe cho nên quên mất đêm nay mình không được uống rượu.
Âm nhạc từ một cây đàn dương cầm lớn màu trắng được chơi bởi một nhạc sĩ nổi tiếng trong bầu không khí ồn ào. Pat nâng ly nước cam nhấp một ngụm trong khi liếc nhìn xung quanh. Hầu hết mọi người đã tập trung đông đúc tại điểm bối cảnh để chụp ảnh là một tấm gỗ sơn son thếp vàng, trang trí bằng những bông hoa trắng tươi từ dưới đất lên đến từ cả hai phía trên bảng điều khiển là tên của Rising Night bằng acrylic cắt bằng phông chữ tiếng Anh. Ánh sáng trắng nhấp nháy từ dây đèn led chạy dọc theo đường viền. Mà Pat nghĩ rằng nhóm Jian của họ cũng sẽ chụp ảnh tại đây. Nhưng hãy đợi bớt người trước đã.
Pat tiến thẳng vào khu vực phía trong, cũng khá đông đúc nhưng không đông bằng phía trước. Theo mô tả của trang web, đây là ‘Rising Gallery’, một phòng trưng bày các bức tranh của các nghệ sĩ nghiệp dư trẻ tuổi từ nhiều nơi khác nhau. Những tác phẩm rất đa dạng. Hầu hết là những bức tranh phong cảnh thiên nhiên của Thái Lan. Theo địa chỉ cư trú của từng người.
Mỗi bức tranh được tạo ra với chất liệu khác nhau. Từ sơn dầu, sơn nước, sơn acrylic đến sơn gỗ, thứ mà Pat đang đứng và chiêm ngưỡng một tác phẩm với sự ngưỡng mộ, đó là bức tranh cánh đồng lúa rộng lớn được vẽ bằng sơn gỗ rất đẹp và tỉ mỉ.
Và trên bảng mô tả bên cạnh mỗi tác phẩm, sẽ có một bức ảnh tên của tác phẩm và một đoạn mô tả ngắn của nghệ sĩ được dán vào.
“Cánh đồng lúa mà tôi và em trai tôi đi bộ đến trường hàng ngày. Chúng tôi phải đi lên đồi cùng nhau. Đó là lý do tại sao khi tôi ở dưới chân núi và khi tôi bước lên phía trước trường, hình ảnh của cánh đồng lúa đã thay đổi.” – Master Tawan (11 tuổi), huyện Mae Klang Luang, tỉnh ChiangMai.
Những tác phẩm này sẽ được bán đấu giá. Được chia thành các vòng Silent, sẽ ký tên và trả giá trong hệ thống tại quầy trước sự kiện và lắng nghe kết quả trong phòng khiêu vũ và các vòng trực tiếp sẽ là đấu giá trực tiếp. Số tiền thu được đấu giá sau khi trừ mọi chi phí sẽ được dùng làm quỹ giáo dục đặc biệt cho trẻ em. Sự kiện này được tổ chức theo chủ trương của Forge, tập trung vào sự bền vững toàn diện đó chú ý đến tác động đối với tự nhiên, bao gồm cả sự tham gia của cộng đồng.
Khu trưng bày này sẽ trưng bày các tác phẩm lớn được đóng khung để đấu giá trực tiếp. Trong khi khu trưng bày bên cạnh sẽ cùng trưng bày các tác phẩm trong một khung nhỏ dành cho phiên đấu giá Silent.
Đến một sự kiện như thế này… Pat cho rằng khun Jeng cũng sẽ muốn đấu giá bức tranh nên trong đầu anh nảy ra một ý tưởng là sẽ bảo ông chủ trẻ đến xem khu này trước. Nhưng khi nghiêng người một gương mặt quen thuộc đã thu hút sự chú ý của anh ấy. Mặc dù chỉ gặp một lần tại một cuộc họp không mấy suôn sẻ nên chắc sẽ không nhớ nổi nhân tố như Pat. Tuy nhiên cũng nên chào hỏi một chút vì chắc phải làm việc cùng nhau trong một thời gian dài. Pat sau đó quyết định đi về phía anh ấy. Chuẩn bị một nụ cười thương mại với một nửa tự tin và thong dong.
“Xin chào khun Nick”
– –/—
“Xin chào, những người đáng kính. Chào mừng các bạn đến với Gala đấu giá từ thiện ‘Rising Night’ do Forge tài trợ. Tôi, Pailin Suwanpakdee, sẽ là MC cho đêm vô cùng đặc biệt này, nơi chúng tôi sẽ cùng các bạn gặp gỡ một số tài năng trẻ tài năng nhất. Bao gồm cả việc là một phần của việc hỗ trợ học bổng cho trẻ em thêm hạnh phúc và tạo dựng tương lai tươi sáng cho trẻ em….”
Nữ MC diện váy dạ hội dài ánh vàng mở đầu sự kiện với giọng nói tuyệt vời. Phát âm rõ ràng bằng cả tiếng Thái và tiếng Anh. Đồng thời, kích thước của màn hình LED mô tả trên sân khấu lớn chiếu một video hoạt hình về biểu tượng tiêu đề của sự kiện trên nền vàng, phát ra ánh sáng nhấp nháy dần dần sáng lên rồi tắt dần cho đến khi người dẫn chương trình mời CEO của Forge of Thailand đọc diễn văn khai mạc. Và nội dung trên màn hình đã đổi thành tên của Khun Kanchanathen.
Giọng nữ MC nói lời cảm ơn, sau đó là một tràng vỗ tay khi bài phát biểu kết thúc. Sau khi Khun Pailin kết thúc bài phát biểu. Phiên đấu giá Silent tại phòng trưng bày bắt đầu và có một ban nhạc được mời chơi nhạc jazz tạo bầu không khí.
Ánh đèn mờ trong phòng dần dần trở lại với ánh sáng như bình thường, các nữ phục vụ trong bộ đồng phục chỉnh tề mang theo những chiếc đĩa phủ vòm bạc xếp thành hàng. Sẵn sàng để phục vụ các bữa ăn. Họ ngồi thành hàng dọc theo một chiếc bàn dài.
“Xin cảm ơn.” Kittipong nói khi người phục vụ dọn đĩa salad dưa chuột. Các lát trứng cá hồi với nước sốt cam yuzu được dùng làm món khai vị và món chính là phô mai Hy Lạp nướng. Ăn kèm với nước sốt chanh bạc hà và khoai tây với nấm champignon.
Xuyên suốt bữa ăn không có tiếng trò chuyện. Nhưng trong sự im lặng, anh dùng đôi mắt để nhận thức tình hình xung quanh và biết được nhiều chi tiết nhỏ. Jeng biết rằng phong cách của Thanachot phù hợp với lịch sử mà anh đã đọc từ sơ yếu lý lịch một phong thái trang nghiêm phù hợp với một người ba mươi tuổi và kinh nghiệm làm việc trong các tổ chức lớn trong một thời gian dài, bao gồm cả việc là một đại diện cho phía học thuật của trường đại học kể từ khi đi học.
Đối với công việc tối nay sự ngạc nhiên của anh ấy là bởi vì Pat.
Mặc dù đã từng được thấy Pat ở nhiều góc độ khác nhau. Nhiều thứ đến từ nhiều hoàn cảnh, cả trong công việc, sự nghiêm túc, ở những góc độ khác lạ và khó hiểu. Nhưng đêm nay, Pat là một Pat ở một khía cạnh khác mà anh chưa từng thấy. Điều này có lẽ là do chưa từng bao giờ xuất hiện tại loại công việc như này cùng nhau.
Trong suốt ba tháng quen biết. Anh có thể thấy và cảm nhận rằng Pat có một tính cách rất lôi cuốn. Không khó để thu hút mọi người như đã nhận xét trước đây. Mà sự thật đã được khẳng định hơn từ khi thấy Pat chào hỏi và trò chuyện với khun Nick trước sự kiện. Đi dạo quanh phòng trưng bày một cách cẩn thận. Bao gồm cả việc nói chuyện trực tiếp với nhân viên đấu giá một cách lịch sự khi Pat thuyết phục anh và Chot cùng nhau đến khu đó trước khi vào tham dự sự kiên. Và khi họ ngồi vào bàn theo số ghế, Jeng chào ba người lớn mà anh ấy biết. Chot và Pat tự giới thiệu bản thân, sau đó khun Phonpun từ Phòng Phát triển Kinh doanh Forge ngồi bên cạnh Pat. Sau đó đã tiếp tục cuộc trò chuyện với bên kia một cách thân thiện hơn một chút.
Những sự kiện đó phù hợp với ký ức của Pat trong tâm trí anh, nhưng điều bất ngờ chỉ là với những cử chỉ nho nhỏ trong bữa tối có thể thấy rằng Pat biết cách cư xử trang trọng trên bàn ăn. Cho dù đó là chọn quần áo, khăn ăn được gấp vào góc thành hình tam giác trước khi đặt lên đùi và khi cần gấp khăn ăn thì góc trong sẽ được gấp ra để sử dụng. Hoặc đó sẽ là việc sử dụng dụng cụ hợp lý, đặt nĩa và dao trên đĩa salad khi nghỉ ngơi và khi ăn uống được thực hiện một cách cơ bản. Một chút nghi thức nhỏ như nói lời cảm ơn tới cô hầu bàn được nghe mọi lúc.
Từ những gì từng sợ hãi với hình ảnh san bằng quầy thức ăn của Pat khi trong sự kiện Facebook. Anh mới biết rằng mặc dù Pat có tính cách trẻ con và rất thích ăn. Mọi món ăn trên dĩa tối nay, hay thậm chí là món bánh mì khai vị Pat cũng xử lý tất cả. Nhưng Pat biết chiến thuật và cách hành xử hợp lý. Nếu chưa trải qua loại sự kiện này điều đó có thể có nghĩa là rằng Pat đã làm tốt bài tập về nhà của mình.
“Chú ý, xin thông báo buổi Đấu giá Silent sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa. Xin cảm ơn”
Kết thúc một bài nhạc jazz khác được nhấn mạnh bởi giọng nói của người dẫn chương trình nữ trong khi hình ảnh logo trên màn hình mờ đi dần dần và biến thành nền kem biểu thị các thông báo trước khi ban nhạc tiếp tục chơi trong thời gian chờ đợi còn lại.
Khi âm thanh saxophone kết thúc ở nốt cuối cùng. Tiếp theo là những tràng vỗ tay từ người tham dự sự kiện, các nhân viên xếp hàng để lấy đĩa và phục vụ món tráng miệng. Mà trước đó anh ấy đã chọn trái cây tươi. Trong khi món ăn của Chot với Pat là bánh ngọt. Những miếng nhỏ phủ một ít kem và vàng lá lấp lánh xung quanh đĩa.
Và vì phía mà Pat ngồi bên tay trái, cùng phía với sân khấu nên lúc Jeng định nhìn người dẫn chương trình khi nghe thông báo kết quả của cuộc đấu giá Silent, đôi mắt anh vô tình bắt gặp khuôn mặt bên cạnh của Pat, người vừa cho một miếng bánh ngọt nhỏ vào miệng.
Không đoán được ngon hay không? Nhưng có lẽ nghiêng về phía sau nhiều hơn bởi vì Pat cau mày. Trước khi Pat đột ngột quay về phía anh. Anh cũng nhướng mày thay cho câu hỏi.
Pat vẫn ngồi yên với biểu cảm đó, miệng ngậm chặt, nuốt miếng bánh trước khi nhắm mắt lại khiến người nhìn càng thêm hoang mang trước khi hướng ánh nhìn quay trở lại sân khấu. Cùng lúc đó biểu cảm của Jeng bắt đầu thay đổi. Mà nếu Pat vẫn còn nhìn, chắc Pat sẽ nhướn mày và đảo mắt lại với anh. Thay vì hỏi tại sao anh ấy cười cho chắc chắn.
Hình ảnh từ vòng đấu giá Silent sẽ được hiển thị trên màn hình và những người chiến thắng sẽ được công bố. Anh và Chot, những người tham gia đấu giá tranh biển và núi, cả hai người đều trượt. Sau khi công bố kết quả của ba mươi lăm tác phẩm, cuộc đấu giá trực tiếp bắt đầu trong một phong cách vẫn đầy trang trọng. Nhưng nó khá sặc sỡ. Vì host nữ giúp tạo hưng phấn trong quá trình tăng giá, dùng giọng to nhưng trơn chu, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu. Kích thích bầu không khí của sự kiện một cách hợp lý mà không mất đi hình ảnh thanh lịch.
“Bức tranh tiếp theo. Bãi cát với biển lúc hoàng hôn. Ánh sáng lấp lánh với sóng nước, được đặt tên là “Biển vàng”, được tạo ra bằng màu nước. Từ tác phẩm của cô bé Kanda Arunsap, 13 tuổi đến từ tỉnh Trang. Rất đẹp và ấn tượng Hãy để tôi bắt đầu cuộc đấu giá với giá hai ngàn năm trăm bath… Số 102.”
“Ba nghìn năm trăm bath.”
Tính đến thời điểm hiện tại, đã có 5 tác phẩm lọt qua vòng Đấu giá Trực tiếp, tất cả đều đạt mốc chục nghìn. Chàng trai cầm cốc nước lên nhâm nhi trong khi khách mời trong sự kiện, dần dần đưa ra mức giá cao hơn cho bức tranh này.
Trong suốt thời gian qua, cả anh, Chot và Pat đều không tham gia vòng đấu giá. Anh suy ngẫm về bầu không khí liên tục. cho đến khi giá cuộc đấu giá bức tranh “Biển vàng” đã lên tới tám nghìn bath. Thanh niên huých nhẹ tay Pat, đối phương hơi giật mình trước khi quay sang nhìn anh với đôi mắt to.
Jeng không trả lời. Anh hất mặt về phía tấm biển số 065 cắm trong chiếc bình trong suốt bên cạnh cốc nước của Pat. Trước khi tay anh để ngang cạnh bàn giơ ngón trỏ lên số một theo sau là nắm đấm thay cho số không.
Anh nhìn lên và thấy rằng Pat vẫn đang chìm trong suy nghĩ, có vẻ mặt hơi khó xử khi lắc đầu.
“Tám nghìn bath lần thứ hai.. mời số 014.”
“Chín nghìn năm trăm bath.”
Jeng với tay muốn lấy số của Pat và chờ người kia đưa cho mình. Người kia nhíu mày trông như vẫn còn do dự, anh chỉ gật đầu xác nhận bảo hãy cầm lấy. Cuối cùng Pat cầm lấy tấm biển số với vẻ mặt khó xử.
“Số 065, xin mời.”
“Mười nghìn bath.”
“Mười nghìn bath từ số 065, mười nghìn bath….mời số 143.”
“Mười ba nghìn bath.”
“Lại là số 065.”
“Mười lăm nghìn bath.”
Dõi mắt nhìn theo số 143, ở bàn bên cạnh gần như trong góc phòng, quay lại khi nghe thấy âm thanh của ai đó bên cạnh không mong đợi trước.
Thấy rằng trước đó Pat có vẻ lúng túng nên không nghĩ Pat sẽ kêu giá để tiếp tục cạnh tranh một cách ngẫu hứng như thế này. Sau khi nói xong, Pat quay lại nhìn anh với đôi lông mày nhướn lên rồi chớp mắt… có lẽ thay cho câu hỏi tại sao anh lại cười. Giống như anh đã tưởng tượng lúc trước.
“Bid tiếp tục được không ạ?” Lông mày anh nhíu lại khi Pat cúi mặt tiến đến gần hơn và thì thầm hỏi. Anh không giấu nổi nụ cười lưu luyến, khẽ gật đầu trả lời nhỏ.
“Được nhé”
“Khun Jeng muốn đấu giá nên Pat nghĩ rằng khun muốn có được bức tranh này.”
“Ừm hãy tiếp tục đấu giá, tôi thực sự muốn nó.”
“Mười năm nghìn bath. Đây là lần thứ hai rồi nhé các khách mởi có ai muốn tiếp tục… mời số 022.”
“Mười sáu nghìn bath.”
“Go on.” Anh lại nghiêng người sang bên trái. Thì thầm khi bên kia trông như bất động. và nhận thấy một số thứ khác lạ nhưng lại hơi quen thuộc khiến anh hởi nghi hoặc. Vì hôm nay anh không ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc từ Pat, như mọi ngày đi làm. Thay vào đó nó là một mùi hương hoa nhẹ, giống như dầu gội đầu hoặc nước xả vải từ quần áo.
“Mười sáu nghìn baht, lần đầu — Số 065, xin mời.”
Cuộc đấu giá càng diễn ra càng ngày càng khiến Kittipong phải nhịn cười trước tinh thần chiến đấu của phe mình. Giá tăng không dừng và sau đó bắt đầu chậm lại khi nó đạt đến con số hai mươi tám từ một người đến từ Forge, người vừa công bố mức giá cao hơn so với mức hai mươi hai nghìn bath của Phat, và Pat không ngần ngại giơ cao tấm biển với vẻ tự tin.
“Ba mươi…nghìn bath” nhưng lại nói với giọng yếu ớt và quay lại nhìn anh lần nữa. Thì thầm hỏi với biểu cảm khuôn mặt nghiêm túc.
“Nó có đắt quá không khun Jeng?”
“Không đâu, được nhé.”
“Được phải không?”
“Ừm, được nhé.”
“Khun có ngân sách tối đa không nó là bao nhiêu?”
Anh suy nghĩ một lúc khi nghe người chủ trì báo giá ba mươi nghìn bath lần một. Trước khi lắc đầu, vẻ mặt của Pat lúc này có vẻ tràn đầy hoảng loạn. Và thật lạ là đột nhiên anh đột nhiên không thể cảm nhận được bức tường của bên kia như mọi khi.
“Và ba mươi nghìn baht một lần– số 004 một lần nữa xin mời.”
“Ba mươi lăm nghìn bath.”
Pat quay sang mở mắt to hơn trước với mức giá mà anh đã nghe thấy. Anh gật đầu một lần nữa khẳng định giá có thể đẩy cao hơn. Trước khi anh suýt phá lên cười khi Pat, người vẫn còn do dự, quay lại giơ tấm biển và đưa ra mức giá 40.000 bath. Nhưng khi tay anh đặt lên đùi, Pat liếc nhìn anh môi khẽ nhếch lên, chớp chớp mắt. Như thể hỏi có ổn không một lần nữa, anh mỉm cười và gật đầu đáp lại.
“Và… bốn mươi nghìn baht, lần thứ ba…. Xin kết thúc phiên đấu giá “Biển Vàng” với giá bốn mươi nghìn bath Người chiến thắng là người số 065.”
Tiếng vỗ tay nổ ra xung quanh. Bàn tay mảnh khảnh vẫn run rẩy khi hạ xuống. Tấm biển được đặt trở lại chiếc bình trước khi tự tin ngồi thẳng lưng, tự vỗ tay và quay lại cười thích thú với cả anh và Chot. Có vẻ như là rất là vui mà chính anh ấy cũng đã tận hưởng nó. Khi cuộc đấu giá bức tranh tiếp theo bắt đầu, anh đã cố gắng thì thầm hỏi Pat một lần rằng có muốn đấu giá tiếp hay không. Tuy nhiên, bên kia đã quay lại để từ chối với một cái nhìn nghiêm khắc trên khuôn mặt.
“Không được đâu nhé khun Jeng. Nó quá hồi hộp.”
– –/—
Công việc trong hội trường kết thúc lúc 10:50 tối. mà vẫn có Networking ở bên ngoài. Bàn cocktail nằm rải rác trong không gian sự kiện với quầy bar mở. Phục vụ rượu vang và rượu sâm panh miễn phí với thịt nguội, phô mai và trái cây sấy khô như đồ ăn nhẹ.
“Bạn thế nào Khun Chot, công việc hôm nay?”
“Rất tốt, khun Jeng. Tôi dường như đã hiểu một cách sơ bộ về Forge. Họ khá là truyền thống.” Chot trả lời về cái nhìn. Giọng điệu thoải mái trong câu cuối cùng khiến anh đáp lại bằng một cái gật đầu và nụ cười thấu hiểu. Trước khi anh đặt cốc nước có lát chanh vừa uống xuống chiếc bàn cocktail ở trước mặt. Trong khi Chot nâng ly rượu lên nhâm nhi.
Sau khi Jeng đưa thẻ tín dụng của mình cho Pat để kiểm tra tại khu vực dịch vụ của người trúng đấu giá, lúc này họ đang đợi Pat ở phía trước. Anh gọi Chot đi theo khi thấy những người lớn từ Forge đó là những người thân thiết với cha anh, trò chuyện lịch sự và giới thiệu Chot với mọi người. Ngay khi anh thấy Pat vừa rời khỏi phòng cũng nhân cơ hội gọi bên kia tới tham gia và giới thiệu là một thành viên trong team trước khi mọi người tách ra.
“Thế nào rồi?” Anh vừa hỏi vừa đưa tay nhận lại thẻ tín dụng từ Pat, đối phương vẫn mang những biểu cảm hồi hộp xen lẫn căng thẳng.
“Pat vẫn thấy phấn khích quá” và Pat có lẽ vẫn còn hào hứng như anh ấy nói. Bởi vì Pat nói mọi thứ mà không cần thông qua bộ lọc như trong cuộc đấu giá. Chot bật cười khe khẽ. Trong khi anh mỉm cười khi cúi đầu cất thẻ vào ví trước khi thả nó vào túi bên trong áo vest. “Anh phải viết một địa chỉ để gửi bức tranh tới. Pat đã ghi địa chỉ của văn phòng.”
“Vâng, cảm ơn cả hai rất nhiều vì đã tham gia cùng nhau hôm nay.”
“Tôi cũng vậy”
“Vâng”
Jeng đưa hai người họ đi bộ đến chào một nhóm người lớn khác. Trước khi họ rời khỏi sự kiện và cùng nhau đi xuống thang máy.
“Thứ ba chúng ta hẹn nói chuyện đúng không? Lúc bốn giờ chiều?” anh cất tiếng hỏi phá vỡ sự im lặng khi nhớ lại. Pat quay lại và gật đầu.
“Vâng, Pat sẽ cập nhật hình ảnh đã được thêm vào và sẽ trao đổi chi tiết công việc cho phi Chot nghe.”.
“Oke nhé”
“Khun Jeng ạ.”
“Vâng?”
“Là, vừa rồi Pat có thêm ý tưởng cho F49 Pat…Pat biết điều đó hơi bất ngờ nhưng Pat muốn thử trao đổi với Khun Nadia vào thứ Năm thêm cả điều này nữa.” Pat nói với vẻ mặt hơi không chắc chắn. Anh vẫn im lặng để tiếp tục lắng nghe, nhưng dường như lời nói vừa kết thúc.
Thang máy dừng ở tầng sảnh nên họ bước ra ngoài trước, Jeng tiếp tục nói sau đó.
“Hãy thử trình bày nó với team trước nhé.”
Là một câu trả lời ngắn mà anh nghĩ rằng nói như thế sẽ tốt và và cố ý nói bằng giọng nói bình thường của mình. Không cố tạo khoảng cách như trước.
Pat gật đầu nhận lời. Trước khi Chot xin phép rời đi khi xe đã đến. Anh và Pat đi cùng nhau ra ngoài sảnh. Thông báo cho nhân viên lễ tân để mang xe ra họ sử dụng Dịch vụ đỗ xe có người phục vụ của khách sạn.
Họ trở lại ngồi đợi trên chiếc ghế dài bên trong. Chàng trai trẻ mở lịch trong ứng dụng điện thoại để note lại lịch làm việc. Khin thoáng nhìn qua người đối diện anh thấy rằng Pat đang sử dụng điện thoại của mình để chụp ảnh đài phun nước và cây trồng trong nhà cách chỗ ngồi của họ một khoảng ngắn. Trước khi bên kia tiếp tục gõ gì đó, có lẽ là đăng ảnh lên IG như đã làm trong sự kiện, vì anh thấy Pat chụp ảnh đồ ăn trước khi ăn.
Xe của Pat đến trước. Pat giơ tay chào anh rồi lập tức đứng dậy khiến cho anh không kịp chào lại. Trước khi người thanh niên đứng dậy và đi theo bởi vì cho rằng xe của anh cũng được mang đến rồi.
Pat đi vòng qua chiếc xe màu trắng để đến chỗ ghế lái. Nhưng trước khi mở cửa xe khi Pat nhìn thấy anh ở phía bên kia Pat lại giơ tay chào một lần nữa. Ngay lúc đó Jeng cảm thấy…. bản thân mình đã già. Mặc dù Pat hay những người khác thường tỏ lòng kính trọng với anh ấy như hôm nay tại sân cầu lông cũng chắp tay chào không biết bao nhiêu lần.
Nhưng những gì đã xảy ra ngay bây giờ khiến anh cảm thấy như một đường phân cách tại đây nó quá rõ ràng… rõ ràng đến nỗi khó có thể thân thiết với tất cả thành viên trong team như mong đợi. Bởi vì nghĩ lại khi còn trẻ, mỗi ông chủ đều có hình tượng đường nét rõ ràng, đây hẳn là một hình tượng cần thời gian để điều chỉnh. Và phải nói rằng, việc đánh cầu lông cùng mọi người hôm nay có vẻ mang lại kết quả tốt. Kể cả việc tham gia sự kiện với Pat và Chot khiến chúng tôi hiểu nhau hơn.
Tuần đầu tiên của nỗ lực này có thể không có nhiều tiến triển, nhưng những điều tốt đẹp đã xảy ra.
– –/—
Pat không đếm nổi đã tự tát mình bao nhiêu cái. Đã bao nhiêu lần buộc phải hét lên trong xe. Mãi 11h đêm mới mang được cái thân sắp hết pin về đến nhà.
Vừa vào phòng bật công tắc đèn, anh liền cởi bỏ bộ vest. Vắt vào vào lưng ghế trước khi ném mình xuống giường, bàn tay cố gắng nới lỏng nút thắt cà vạt. Tay còn lại cầm điện thoại vuốt màn hình để xem phản ứng của bạn bè trên story Instagram. Lật người lại và nằm sấp sau đó gõ một câu trả lời cho Prick người gửi tin nhắn cho hình ảnh đĩa tráng miệng đẹp mà Pat đã gõ trong phần mô tả là “Chua”
ppppppppppppkpppk replied to your story:
– So so so so so so fancy
– Những vảy vàng đó có ăn được không?
– Ăn được nhé
– Hãy tổ chức bữa tiệc chia tay của you đến level này nhé?
– Hahaha sẽ hỏi xem Pearl & Oliver có làm được không
Prick đã gõ một câu trả lời gần như ngay lập tức. Pat hơi sửng sốt trước cái tên quán mà bạn đề cập đến…. quán nơi Prick sẽ tổ chức một party nhỏ. Để chia tay trước khi phải bay về Sydney, làm sao mà Pat thấy cái tên này quen thuộc quá.
Nhưng không suy nghĩ lâu. Ngay sau đó cũng tìm ra câu trả lời cho bản rằng Pearl & Oliver chính là quán của Hia Tae và Khun Jeng.
Ding!
Khun Jeng.
Người đàn ông này qua là linh đi. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến cái tên một lần thì điện thoại đã rung lên một cái. Cùng với thanh thông báo ở trên cùng — Kittipong A. Sent you a message.
Cái gì nữa…nó là gì nữa đây? Pat đảo mắt vẫn chưa nhấp vào để đọc. Chà, Pat đã ca ngợi khun Jeng trong suốt hai giờ tại sự kiện. Khi ở sự kiện Pat dành vài lít lời khen cho khun Jeng bởi vì khun Jeng không hung dữ chút nào cả mặc cho Pat làm rất nhiều trò điên rồ khi Pat hồi hộp đến mức không hề nhận ra. Rồi giờ khun Jeng có yêu cầu gì từ Pat nữa vậy? Hay do chính bản thân Pat lên tiếng là có thêm ý tưởng cho công việc của F49 để trình bày? Pat thở dài trước khi nhấn đểxem thông báo và thấy rằng mình đã đoán sai.
Nó chỉ là một tin nhắn ngắn. Khác với các tin giao việc, yêu cầu gửi file và ‘Xin vui lòng đến văn phòng của tôi’ như trước đây. Pat đọc xong trong một giây nhập câu trả lời trước khi đặt điện thoại xuống và ra khỏi giường để đi tắm chuẩn bị đi ngủ.
Đêm nay Pat phải ngủ để nạp lại năng lượng chuẩn bị cho ngày mai. Rằng dù là ngày Thứ hai là một ngày nghỉ lễ. Nhưng Pat muốn đứng dậy và đi làm vì anh bắt đầu thích thú với ý tưởng vừa nảy ra trong buổi dạ tiệc cho đến mức thực sự muốn viết nó ra một kế hoạch thật sự.
Anh bước ra khỏi phòng tắm để lau mái tóc ẩm ướt của mình. Nhặt máy sấy ở chiếc bàn cuối giường lên sấy khô tóc rồi đứng dậy tắt đèn phòng. Chỉ còn lại chiếc đèn đèn ngủ ở đầu giường.
Trước khi kết thúc một ngày Chủ Nhật dài với đầy các hoạt động. Pat lại cầm điện thoại lên chơi một lần nữa. Đọc tin nhắn Papa gửi đến. Gõ tin nhắn trả lời với một nụ cười nhắm tịt cả mắt.
PAPA [11.55pm]
(Gửi hình ảnh đĩa dưa hấu)
Dưa hấu từ Turke
Ủng hộ một cửa hàng mới trong khu phố
Pat:
Hiiiiiii
Nó có ngon không vậy?
Papa:
Nhạt nhẽo
Không ngon chút nào, vị nhạt nhẽo, Pa tiếc,
Muốn quay lại ăn đồ ăn của Thái hơn
Pat:
5555555555
Hãy trở lại nhanh đi. Pat dẫn đi ăn đồ ăn ngon ạ
Papa:
Đang lên kế hoạch nhé, Pa rất là nhớ con.
Hôm nay sẽ ra ngoài đi dạo. Pa sẽ chụp ảnh và gửi cho xem.
Muộn rồi đi ngủ đi.
Good night, sweetheart.
Pat:
<3 <3 <3
Have a fun trip and say hi to Carol and Sam for me.
Gửi lời nhắn cuối cùng đến Pa và gửi yêu thương đến gia đình ở bên kia và sau đó kết thúc bằng cách nhấp vào cuộc trò chuyện mà khun Jeng trả lời Pat với một từ để xóa thông báo trước khi khóa màn hình điện thoại. Nhanh chóng mất nhận thức và chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng bởi vì kiệt sức.
– –/—-
Home?
Vâng
Okay