Cầu Vồng Của Ai - Hoa Linh - Chương 18: Có duyên ắt sẽ gặp lại
Nhã Linh đặt máy sưởi cầm tay lên bụng, tay lướt điện thoại buôn với Khả Hân và Chi Chi, từ hồi Chi Chi chăm sóc Tuấn Trần tới giờ mấy cô nàng ít khi tụ tập hẳn. Đang yên đang lành, em gái cô chợt reo lên: “Chị Nhã Linh, công ty chị xịn xò ghê à, được lọt top nè, lại còn có Boss siêu cấp đẹp trai nữa chứ.”
Mẹ Nhã nhanh nhảu hóng: “Đâu đâu, mày xem đâu đấy con?” Con bé đưa ngay tờ tạp chí có phần bài viết về công ty của Nhã Linh cho nhị vị phụ huynh chiêm ngưỡng. Nhã Linh nhủ thầm cực phẩm nhà cô phải giữ cho chắc, lên báo hoài thế này báo hại cô thêm nhiều tình địch. Ba người ngắm nghía trang báo chán chê, mẹ Nhã chợt lên tiếng: “Nhã Linh, cậu chàng này quen thế, mẹ gặp hôm trong viện cùng nhóm các bạn con, thì ra là sếp con à?”
Nhã Linh lười biếng đáp: “Vâng mẹ, là sếp của con ạ.” Mẹ Nhã lại hỏi: “Người ta có vợ chưa?” Nhã Linh đoán được diễn biến tiếp theo vội nói: “Sắp lấy vợ rồi mẹ ạ.” Mẹ cô thở dài cái thượt: “Biết ngay mà, người ta ưu tú như thế làm gì đến lượt con mình.” Ba cô đồng tình: “Với điều kiện của cậu ta con mình sao có cửa đâu em.” Em cô còn đổ thêm dầu: “Chị mình ế thâm niên, ha ha.”
Cả nhà quay ra nhìn cô, chỉ có mẹ là biết nhưng vẫn hóng phản ứng của Nhã Linh. Cô cười cười tuyên bố: “Cả nhà yên tâm, cục nợ này sắp có nơi rước rồi.” Ba cô và em gái tỏ rõ hoài nghi, mẹ thì xuê xoa: “Rồi, tôi chờ xem ai đến rước chị nha, giờ hai chị em cô đi nấu cơm phục vụ hai cái thân già được rồi đấy, nhanh lên, đói lắm rồi.” Thế là hai cô “cải quý” nhanh chóng xuống bếp, để lại hai thân già nhàn nhã ngồi xem ti vi.
Xuống bếp, em gái cô tò mò: “Chị nói thật hay nói chơi đó, có phải em sắp có anh rể?” Nhã Linh nhìn cái kiểu hóng hớt của nó thì không nhịn được cười: “Bộ mày nghĩ chị tuổi này rồi còn đùa được, đâu phải mình mày có bạn trai hả bé.” Con bé nhanh nhảu: “Em thì nói làm gì, yêu đương mấy cái kiểu ấy không chấp, chị xác định thật á?”
Nhã Linh nhìn con em tuy có lúc làm cô tức điên nhưng giờ này lại sinh ra cảm giác làm chị thật lớn lao, cô đáp: “Chị xác định rồi, sau này chị đi lấy chồng, em hãy ở nhà ngoan ngoãn với ba mẹ, đừng mải lông bông đánh đấm, học xong rồi xin việc đi làm, ổn định cuộc sống đi.” Con bé bĩu môi: “Chị tôi nay như bà già, kiểu này xuất chuồng đến nơi thật rồi.” Hai chị em lại ríu rít tít mù chuyện trò râm ran trong bếp.
Buổi chiều, Nhã Linh ngồi trong phòng vẽ váy cô dâu, cô không nghĩ một ngày mình muốn thiết kế váy cưới cho chính mình, nhưng vì anh, chàng trai cô yêu, cô tự muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa. Dương Vũ gọi điện tới, sợ anh bận nên cô không làm phiền, chờ anh xong xuôi công việc sẽ gọi cho cô. Thời gian chờ đó tuy khá nhàm chán nhưng cô có thể gặm nhấm nỗi nhớ anh mà nghĩ ra việc để làm. “Em đang làm gì đó?” Anh hỏi.
– Em ngồi nhớ anh.
– Anh cũng rất nhớ em. Nay cố làm cho xong việc, dự án sắp vào thời điểm quan trọng, anh không có nhiều thời gian bên em. Đợi anh nhé, sau đợt này bù đắp cho em tất cả.
– Anh bận công việc em hiểu mà, em chờ được, em không muốn vì em mà anh chậm chễ công việc đâu.
– Tối nay anh có thể qua nhà được không? Ba mẹ có nhà chứ?
– Gì đấy, chưa gì đã gọi ba mẹ ngọt thế?
– Thì gọi dần cho quen chứ.
– Mấy giờ anh qua được ạ?
– 7h30′ tối nhé, anh làm nốt rồi tối qua nha. Anh cúp trước, bye em yêu nhé.
– Vâng anh.
Cúp máy rồi mà Nhã Linh vẫn có cảm giác lâng lâng. Tưởng tượng anh sẽ là chồng tương lai của cô có chút ngại ngùng mà mong chờ thì chiếm phần hơn. Cô cần nhanh chóng thông báo với ba mẹ, để tối nay rể quý tới ra mắt thôi.
7h tối, cả nhà đã ngồi đăm chiêu, ba cô không khỏi hồi hộp xen chút căng thẳng, mẹ và em gái thì mong thời gian trôi thật nhanh để hóng chàng rể tương lai. Tivi vẫn bật kênh quen thuộc của phụ huynh mà xem ra không ai có tâm trạng xem.
Đúng 7h30′ tối, anh đứng trước cổng nhà cô bấm chuông. Nhã Linh phi như bay ra mở cửa. Anh xách theo túi lớn túi nhỏ cùng cô đi vào nhà. Nhã Linh không khỏi tò mò, nhìn anh nghiền ngẫm hỏi: “Dương Vũ, anh mua gì nhiều vậy, sau này đến nhà anh e biết mua gì được đây.” Dương Vũ nhìn cô, vui vẻ cười: “Vợ anh khỏi lo, anh đây chuẩn bị hết, em chỉ cần về làm bà Dương là được.” Nhã Linh biết anh thừa khả năng, nhưng tâm ý của cô thì sẽ nhất định do cô tự chuẩn bị đồ chứ, cô vui vẻ khoác tay anh và nói: “Chồng em cũng yên tâm, có em làm dâu thảo đây rồi.” Hai người vui vẻ vào nhà.
Gia đình Nhã Linh vô cùng ngạc nhiên, chàng trai trước mắt họ là người họ thấy trên tạp chí sáng nay, giờ người thật việc thật đứng ở đây, sau mấy giây mắt chữ A mồm chữ O lập tức hồ hởi, hân hoan chào đón con rể tương lai. Nhìn chàng trai khôi ngô, đĩnh đạc trước mặt không khỏi hài lòng.
Anh chào hỏi phụ huynh và em gái cô xong thì lấy túi quà ra tặng từng người. Thuốc bổ và khăn choàng cashmere cao cấp cho phụ huynh, mỹ phẩm và nước hoa cho em gái. Khỏi phải nói, nhà cô chấm phần chào hỏi chu đáo của anh chắc chắn điểm giỏi.
Mẹ Nhã không nén nổi vui mừng nhìn con rể tương lai hỏi: “Nhìn con quen lắm, lần gặp trong viện đã thấy ngờ ngợ.” Anh nhìn mẹ Nhã, ánh mắt dâng lên chút xúc động: “Dì ạ, có lẽ dì không nhớ con, nhưng con vẫn nhớ, con gặp dì không phải mới lần đầu mà cách đây gần 20 năm rồi ạ.” Cả nhà tiếp tục bất ngờ tập 2, ngay cả Nhã Linh không dấu nổi ngạc nhiên, tất cả chờ mong giải đáp từ anh.
Dương Vũ từ tốn đáp: “Hôm gặp dì trong viện con đã nhận ra, dì từng chăm sóc mẹ con trong viện, con vẫn nhớ dì kể chuyện rất vui, tiếc là khi đó mẹ con bệnh nặng không qua khỏi.” Mẹ Nhã chợt nhận ra: “Dì nhớ ra rồi, cậu bé năm đó cùng mẹ, dì vẫn ấn tượng mãi, con rất hiếu thảo, lúc mẹ con mất dì cũng có mặt, lúc đó dì đã nghĩ con lớn lên nhất định sẽ là chàng trai tốt, mẹ con ở trên cao sẽ yên lòng vì con. Nói đến mới thấy, nhân duyên thật kỳ diệu, dì cũng không thể ngờ, gặp lại con trong hoàn cảnh này, Nhã Linh quen được con dì cũng mừng. Coi như đã biết con từ lâu, chúng ta cũng yên lòng, mong các con tìm hiểu rồi tính chuyện lâu dài thật nghiêm túc, chín chắn.”
Dương Vũ nhìn ba mẹ Nhã Linh, ánh mắt anh rất kiên định, anh đứng bật dậy, cúi thấp người trước ba mẹ và tuyên bố: “Con và Nhã Linh tuy chưa có thời gian tìm hiểu lâu nhưng chúng con cũng đã thấu hiểu về nhau, con xin phép chú dì, qua Tết Âm lịch gia đình con sẽ sang bàn chuyện cưới hỏi ạ.”
Ba Nhã lúc này mới ân cần nói: “Đứng lên con, chúng ta cứ từ từ nói chuyện như bình thường, con không cần e ngại hay lễ nghi quá, cứ thoải mái như người nhà, chúng ta đồng ý, có dịp qua đây chơi nhiều hơn để chuyện trò, qua Tết âm cũng không còn xa, con cứ bàn bạc gia đình rồi báo lại thời gian cụ thể nhé.”
Được sự đồng ý của phụ huynh, Nhã Linh cùng Dương Vũ nhìn nhau cười hạnh phúc. Cả nhà mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ, ba cô còn hồ hởi đòi giót rượu vang chúc mừng. Buổi tối vui vẻ, ấm cúng cứ thế trôi qua.
Nhã Linh tiễn anh ra cổng. Dương Vũ bước đi chầm chậm: “Ước gì cổng nhà em kéo dài đến hết dẫy phố.” Nhã Lĩnh khoác tay người yêu phì cười: “Anh cũng có lúc hài hước ghê ha, mà hôm nay em mới biết chuyện anh gặp mẹ ngày xưa, sao anh không nói em biết sớm?”
– Anh phải chờ gặp mẹ rồi mới nói chứ, nói em biết trước còn gì bất ngờ.
– Hy vọng chồng em không có nhiều bất ngờ dấu em nữa.
– Em yên tâm, chỉ chuyện này thôi, còn anh không có gì dấu em cả.
– Nay anh uống chút rượu vang có lái xe được không?
– Anh uống ít, mà rượu nhẹ, lo cho anh à, hay muốn anh ở lại?
Nhã Linh vỗ vai anh cười: “Mặt dầy, ai cho anh ở lại bao giờ.” Anh túm lấy tay cô, cô chợt ghìm lại: “Này đây là trước cửa nhà em đấy.” Dương Vũ đành tiếc nuối, thì thầm: “Mai chủ nhật, mình đi hẹn hò đi, còn chưa hẹn hò nhiều mà đã đòi cưới là anh có lỗi với em đấy. Em lên lịch xem muốn đi đâu, làm gì xong nhắn anh nhé, chỉ cần em muốn, anh nghe theo em hết.” Dương Vũ luôn như vậy, anh khiến cô cảm giác mình đã quen dựa vào anh, một người đàn ông rất đáng tin cậy và ấm áp.
Nhã Linh quyến luyến, không muốn xa anh; “Lát về tới nhà nhắn tin cho em, mai em chờ anh.” Dương Vũ lên xe về mà Nhã Linh chờ cho xe anh khuất hẳn mới vào nhà.