Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác - Nguyệt Kiến Trà - Chương 81: Ngoại truyện (13)
Tư Tuân nhanh chóng xử lí xong công việc trước mắt, rồi tìm Đường Khiêm và Nguyễn Thu.
Cứ trễ nãi như thế nên Tư Huỳnh cũng biết họ tới, bèn sắp xếp cho cấp dưới đến đón.
Ngoài sảnh, Nguyễn Thu trông thấy Tư Huỳnh từ xa bèn gọi to: “Mẹ ơi!”
Cậu hơi vùng vẫy trong lòng Tư Tuân, dang đôi tay về phía Tư Huỳnh.
Tư Huỳnh bước tới bồng Nguyễn Thu sang: “Cục cưng Tiểu Thu của mẹ ơi, sao con lại đến đây chơi thế?”
“Con muốn ở cùng mẹ,” Nguyễn Thu dựa vào vai cô, “Cậu dẫn con đến đấy ạ.”
Đã mấy ngày không gặp Tư Huỳnh, bé gần như bám chặt vào người cô không chịu xuống.
Tư Huỳnh cũng nhớ Nguyễn Thu, dỗ dành bé: “Một thời gian nữa mẹ sẽ không bận nữa, sẽ ở bên con mỗi ngày luôn.”
“Thật ạ?” Nguyễn Thu mở to đôi mắt tròn xoe, ôm Tư Huỳnh nhỏ giọng nói: “Không sao đâu mẹ, con biết mẹ rất giỏi, có rất nhiều người cần mẹ.”
Bé lại lấy viên kẹo trong túi ra, bỏ vào tay Tư Huỳnh: “Mẹ ơi, tặng mẹ nè.”
“Cảm ơn bé cưng.”
Tư Huỳnh vuốt mái tóc bạc của Nguyễn Thu rồi dẫn bé đi dạo gần đó.
Nguyễn Thu không ở lại lâu, tự giác tìm Tư Tuân muốn về nhà với y.
Trước khi đi, Tư Huỳnh cúi người bẹo má bé: “Tối nay mẹ sẽ về ngủ với con.”
Nguyễn Thu gật đầu lia lịa, lưu luyến đi về.
Buổi tối, Tư Huỳnh đúng là về nhà trước giờ cơm chiều.
Nguyễn Mộc cầm lấy áo khoác và đồ ăn vặt mua cho Nguyễn Thu từ tay cô, rồi nắm tay cô: “Đi ăn nào.”
Tư Tuân cũng ở đây, đêm đó Nguyễn Thu vô cùng vui vẻ, mấy lần đổi chỗ ngồi trên bàn ăn, ở bên mỗi người một chốc.
Ban đêm bé buồn ngủ sớm, khi Tư Huỳnh tắm cho bé đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, vừa nằm lên giường là ngủ ngay.
Ngày hôm sau, khi Tư Huỳnh dậy, Nguyễn Thu cũng dậy.
Bé dụi mắt rồi ngồi dậy: “Mẹ đi làm ạ?”
Tư Huỳnh ôm bé đáp: “Ừa, hôm nay cậu sẽ ở nhà với con.”
Tinh thần của bé phấn chấn, đánh răng rửa mặt xong thì tiễn Tư Huỳnh và Nguyễn Mộc đi làm, sau đó đi gõ cửa phòng Tư Tuân.
Tư Tuân mặc áo khoác mở cửa, trên mặt lộ vẻ không vui vì bị đánh thức.
Khi thấy là Nguyễn Thu thì vẻ mặt y dịu đi, bế Nguyễn Thu lên: “Con dậy sớm thế, ngủ thêm một lát nhé?”
Nguyễn Thu lắc đầu: “Con muốn xem tivi ạ.”
Tư Tuân dẫn bé vào phòng khách: “Ừ, cậu xem với con.”
May mà những ngày bận rộn của Tư Huỳnh không kéo dài lâu, sau khi xác nhận quân dự bị của Liên Minh đã đủ thì cô trở nên nhàn rỗi hơn hẳn.
Không lâu sau, Nguyễn Mộc được điều tới phía Tư Tuân để phụ trách xử lí một số công văn sự vụ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã trôi qua mười lăm năm, Nguyễn Thu tổ chức sinh nhật mười tám tuổi.
Cậu nhận được rất nhiều quà, ngoài gia đình và bạn bè, một vài trưởng bối của các hành tinh phụ khác cũng đặc biệt chuẩn bị quà cho Nguyễn Thu để lấy lòng Tư Tuân và Tư Huỳnh.
Ai cũng biết cậu chủ nhỏ là người được cả Liên Minh cưng chiều nhất, nhất là mấy năm nay Tư Tuân không vợ không con, y thương Nguyễn Thu không kém gì Tư Huỳnh.
Trong số quà mừng trưởng thành của Nguyễn Thu, món quý giá nhất là do Tư Tuân tặng.
Tư Tuân đã mua tặng cho cậu cả một hành tinh, và đặt tên là Hòa Lan, Nguyễn Thu là chủ sở hữu của hành tinh này.
Nhiều năm qua, Nguyễn Thu đã biết được rất nhiều chuyện từ lời kể của Nguyễn Mộc, bao gồm cả thân thế và dòng máu của cậu.
Thực chất cậu là con lai của một chủng tộc ngoài thiên hà, một số đặc điểm khác với mọi người xung quanh, ba mẹ cậu và Tư Tuân vẫn còn lưu giữ những bức ảnh về cậu khi còn là một mầm xanh nhỏ.
Đáng tiếc trong tộc chỉ còn lại cha của cậu, hành tinh cũng bị hủy diệt, chuyện này còn làm Nguyễn Thu buồn một khoảng thời gian.
Mà Tư Tuân tặng cho cậu hành tinh Hòa Lan này, theo ý nghĩa nào đó là để bù đắp chuyện này cho cậu.
Nguyễn Thu vô cùng vui vẻ, sống trên hành tinh Hòa Lan một khoảng thời gian.
Trong lúc đó, Tư Huỳnh bàn bạc có nên đưa Nguyễn Thu vào học viện quân sự hay không.
Nguyễn Thu có hai sự lựa chọn, hành tinh Harlem và hành tinh chính.
Hành tinh Harlem vẫn đi đầu trong việc phát triển quân sự, năm xưa Tư Huỳnh cũng tốt nghiệp tại học viện Harlem.
Ưu điểm của việc nhập học vào học viện trên hành tinh chính là khoảng cách gần hơn, nhưng nếu vậy thì Nguyễn Thu không cần đến học viện, Tư Huỳnh có thể dạy cậu học.
Tình trạng của Nguyễn Thu vô cùng đặc biệt, tinh thần lực của cậu rất mạnh, nhưng thể lực lại nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, tổng lại thì không hợp vào quân đội.
Nhưng tinh thần lực của cậu như thế, điều khiển cơ giáp chẳng thành vấn đề, dẫu không thể trở thành chiến sĩ thì cũng có thể xin sở hữu một cơ giáp của riêng mình.
Cậu đến học viện quân sự chủ yếu là để học kỹ năng tư thế của cơ giáp, và cách điều khiển chính xác tinh thần lực.
Nguyễn Thu rất mâu thuẫn về chuyện này, cậu không muốn rời khỏi hành tinh chính, nhưng cũng muốn thử đến trường cũ của Tư Huỳnh.
“Giờ con đã thành niên rồi,” Cậu rối rắm, “Bây giờ nhập học thì có muộn quá không ạ?”
Trong số các học sinh tại học viện quân sự, một số em nhỏ nhất nhập học khi chưa đầy mười hai tuổi, sau khi thành niên mới nhập học thì đúng là khá ít.
Nhưng tình trạng của Nguyễn Thu đặc biệt, người nhà cậu không cho cậu vào học viện quân sự trước khi thành niên.
“Không muộn đâu.” Tư Tuân nói, “Cậu đã thông báo với Tư Hạ Phổ rồi, anh ta sẽ giữ lại một học vị cho con.”
Sau khi Nguyễn Thu quyết định, cậu có thể đi bất cứ lúc nào.
“Tài nguyên của hành tinh Harlem quả thực tốt hơn,” Tư Huỳnh thở dài, “Chỉ hơi một chỗ là Tiểu Thu chưa bao giờ xa nhà một mình thôi.”
“Học viện Harlem khá tốt,” Nguyễn Mộc cũng không yên tâm lắm, “Nhưng có phải xa quá không? Không tiện về nhà.”
Tư Tuân lên tiếng đúng lúc: “Chuyện này cậu yên tâm, mở bước nhảy lượng tử thì sẽ về nhanh thôi.”
Nguyễn Mộc muốn nói mà thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống câu hỏi “liệu có đắt quá không”.
Nguyễn Thu nhìn mọi người rồi hạ quyết tâm: “Con muốn đến hành tinh Harlem.”
Tư Huỳnh nói cậu không cần đợi đến tốt nghiệp, cứ xem như một lần thể nghiệm và thử nghiệm, nếu không thích thì về lúc nào cũng được.
Với cả Nguyễn Thu cần chú ý che giấu những điểm đặc biệt trong tinh thần lực của cậu, như tốc độ hồi phục quá nhanh, khả năng tự động hấp thu và chuyển hóa…
Sự bất tương xứng giữa tinh thần lực và thể lực của cậu đã là một trường hợp rất đặc biệt, để tránh những rắc rối không đáng có, tốt nhất là không nên dễ dàng lộ ra với người ngoài.
Sau đó, Tư Huỳnh tự chọn một nhóm quân Liên Minh đi theo Nguyễn Thu đến hành tinh chính, ở bên cạnh bảo vệ cậu.
Ngày đến hành tinh Harlem là vào hai tháng sau, Nguyễn Thu vẫn đủ thời gian để chuẩn bị.
Vài ngày sau, Nguyễn Thu về hành tinh chính.
Dạo này cậu rất ham chơi, buổi tối đọc truyện tranh cả buổi, sáng hôm sau thì ngủ nướng nên dậy muộn.
Đường Khiêm sang phòng giục cậu dậy, Nguyễn Thu hớt hải sửa soạn, và vội mấy miếng đồ ăn sáng vào miệng, ôm mấy quyển sách đi gặp Tư Tuân.
Tư Tuân đang đợi cậu trong vườn, Nguyễn Thu bước nhanh qua hành lang, khi rẽ ở khúc ngoặt thì suýt đụng phải ai đó.
Nguyễn Thu ngẩng đầu, bỗng sửng sốt.
Trong hành lang có một số quân Liên Minh xa lạ mà Nguyễn Thu chưa bao giờ gặp trước đây.
Trong đó có một người mặc quân phục tương tự những người bên cạnh, nhưng thoạt nhìn thì hắn vô cùng nổi bật.
Hắn rất cao, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, khoảng hai mươi lăm đến hai mươi tám tuổi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống cậu.
Quân Liên Minh đi đầu lập tức lùi về sau, khom lưng hành lễ: “Thưa cậu chủ nhỏ.”
Vài người đồng loạt lùi sang một bên để Nguyễn Thu đi qua.
Nguyễn Thu siết chặt cuốn sách trong ngực, cúi đầu vội vàng rời đi.
Khi đi ngang qua, cậu lờ mờ cảm thấy có ánh mắt luôn nhìn mình.
Nguyễn Thu đi được vài bước, rồi muộn màng quay đầu lại, trông thấy quân Liên Minh đang rời đi ở góc rẽ.
Trong vườn, Tư Tuân đang trò chuyện video với Tư Huỳnh.
“Một người bị giáng chức rồi lại chuyển về hành tinh chính thì không thích hợp lắm đâu.” Tư Tuân nói, “Theo lệ cũ, lẽ ra nên đưa cậu ta đến biên giới.”
Tư Huỳnh nói: “Tình huống của Tập Uyên rất đặc biệt, em là người duyệt điều chuyển cậu ta về.”
Cô giải thích với Tư Tuân rằng thiên phú của Tập Uyên vô cùng cao, là một hạt giống tốt, tính cách thì hơi khiếm khuyết, nhưng không hề có thói xấu, chỉ cần được hướng dẫn thì chắc chắn sẽ có tiềm năng vô hạn.
Chỉ có điều là sau khi thành niên thì Tập Uyên bỗng mắc bệnh lạ. Khi phát bệnh, hắn dễ mất kiểm soát và tấn công bừa bãi, đã thử nhiều cách nhưng không khỏi. Sau này chỉ đành dựa vào thuốc để kiểm soát.
Nhưng hắn bị giáng chức vì gần đây tình trạng của hắn trở nên tệ hơn, hắn đã làm bị thương một số người.
Tư Huỳnh luôn mãi suy tư, quyết định chuyển Tập Uyên bị giáng chức về hành tinh chính. Một là tình trạng của hắn trở nên tệ hơn nên tạm thời không thích hợp ở lại quân đội, hai là lấy lí do này để mời một số bác sĩ khám cho hắn trên hành tinh chính luôn.
Cô vốn muốn bồi dưỡng Tập Uyên làm chỉ huy, và không muốn dễ dàng từ bỏ hắn.
Tư Tuân biết nguyên nhân nhưng vẫn không đồng ý lắm: “Người như vậy quá nguy hiểm.”
Y rút lại lời nói vừa rồi, lẽ ra nên nhốt Tập Uyên lại để tránh hắn mất kiểm soát và làm tổn thương người khác.
Tư Huỳnh khuyên y: “Dạo này cậu ta uống thuốc ức chế, hiệu quả tốt hơn nhiều rồi. Mà em cũng đã báo trước với cậu ta nên tránh xa Tiểu Thu ra rồi.”
♠♠♠
Thời tiết trên hành tinh chính quanh năm tốt đẹp, mãi đến trưa mới ló mặt trời, chẳng nóng noi chút nào.
Nguyễn Thu đọc sách trong vườn hoa, rồi lấy bài tập mấy ngày trước ra cho Tư Tuân kiểm tra.
Ở góc hành lang ngoài vườn, một bóng người lặng lẽ đứng thẳng, xuyên qua tán lá đung đưa nhìn Nguyễn Thu từ xa.
Từ góc độ của Tập Uyên có thể thấy rõ sườn mặt của Nguyễn Thu, mái tóc bạc mềm mại bị gió thổi bay, lộ ra một chút vành tai.
Hắn nhìn mải miết, trông thì như lơ đãng nhưng ánh mắt luôn dõi theo Nguyễn Thu.
“Cậu ở đây hả.” Một người quân Liên Minh từ sau bước, thở phào nhẹ nhõm: “Hồi nãy đội trưởng tìm cậu đó.”
Tập Uyên không lên tiếng, đồng đội cũng nhìn theo tầm mắt của hắn: “Ủa?”
“Là cậu chủ nhỏ kìa.” Đồng đội cảm thán: “Nghe nói cậu chủ nhỏ được chủ tịch tặng hẳn một hành tinh hôm sinh nhật luôn… Quả là sinh ra ngậm thìa vàng.”
Anh ta nói xong mới nhận ra Tập Uyên vẫn chẳng đáp lại, hắn vừa chăm chú vừa im lặng nhìn Nguyễn Thu trong vườn, chẳng chút e dè.
Hắn luôn là vậy, đồng đội cũng đã quen từ lâu, nhưng thấy hắn dạo này cứ luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thu thì cảm thấy hơi bất ổn trong lòng.
“Cậu…” Đồng đội muốn hỏi nói mà thôi, hỏi: “Trước đây cậu từng gặp cậu chủ nhỏ hả?”
Với thân phận của Nguyễn Thu, họ chẳng thể nào trèo cao nổi, hơn nữa Tập Uyên luôn độc thân, cũng không chịu ai tới làm quen, chẳng giống như…
Thế nên đồng đội đưa ra một suy đoán khác để giải thích cho hành vi của Tập Uyên.
Tập Uyên nhìn sang nơi khác, quay người phun ra hai chữ: “Không có.”
___
1/10/2023.
00:32:56.