Cậu Tốt Nhất Là Thế - Nhất Mai Nữu Khấu - Chương 34: Bạn trai của Nhan Tử Mịch?
Bên ngoài giọng nói của Lâm Xương vẫn tiếp tục.
“Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh này thì cảm thấy hơi sai, tôi nghiêm túc nhìn một cái, đây còn không phải là Nhan Tử Mịch à?”
“Bùi Hoán, cậu ta thế mà là đồng tính haizz.”
“Cậu ta không phải đồng tính thì đi gay bar làm gì? Đàn ông bình thường đi cái nơi đó à?”
“Người trên bức ảnh tôi nhận ra, anh ta nói tối hôm đó Nhan Tử Mịch cho wechat rất nhiều người.”
“Bùi Hoán cậu không phải ghét nhất đồng tính à?”
……
“Đủ rồi.” Bùi Hoán cắt lời cậu ta.
Tay chân Nhan Tử Mịch lạnh băng, đợi bên ngoài cuối cùng không còn âm thanh nữa cậu mới lúng túng mở nước, ý là rửa tay.
Có điều rửa tay xong cậu không ra ngoài, cậu vẫn đứng đấy không biết nên làm cái gì.
Toàn bộ thành viên trong phòng kí túc xá của Bùi Hoán đều ở đó, chắc hẳn lúc này mọi người đều đã nhìn thấy bức ảnh rồi.
Nhan Tử Mịch không biết bọn họ nghĩ thế nào, không biết Bùi Hoán nghĩ ra sao.
Cũng không biết bây giờ Bùi Hoán là vẻ mặt gì, liệu có phải giống giấc mơ lúc đầu của cậu, rất chán ghét, rất ghê tởm.
Cơn tức ngực tới quá nhanh, Nhan Tử Mịch vịn bồn rửa tay, trong một khắc có chút không thở được.
Lại qua một lúc, Nhan Tử Mịch nghe thấy giọng nói của Triệu Địch.
Cậu ta hỏi: “Cậu lấy những bức ảnh này ở đâu?”
Lâm Xương cười nói: “Cậu nghi ngờ bức ảnh là giả hả, tôi không đến nỗi vậy” Cậu ta nói xong lại nói: “Không cần biết tôi lấy đâu ra, dù sao tôi biết là được.”
Triệu Địch: “Ai nói với cậu đi gay bar, chơi với đồng tính thì là đồng tính?”
Lâm Xương dường như nghẹn lại chút: “Thế, thế không phải thì sao?”
Bên ngoài lại im lặng vài giây, Nhan Tử Mịch cuối cùng nghe thấy âm thanh của Bùi Hoán.
Anh dường như rất bình tĩnh, hỏi Lâm Xương: “Cậu còn có việc?”
Giọng Lâm Xương hơi yếu ớt: “Không, không còn.”
Vài giây sau, Lâm Xương ồ một tiếng, giọng nói càng yếu: “Vậy, vậy tôi đi.”
Lại qua vài giây, bên ngoài truyền tới âm thanh đóng cửa.
Tiếp đó là tiếng ho của Triệu Địch, khụ khụ khụ rất cố ý.
Nhan Tử Mịch vẫn đứng ở bồn rửa tay không động đậy, ở đây cũng không có gương, cậu không biết vẻ mặt của bản thân là gì.
Dù sao chắc chắn không dễ nhìn.
Bên ngoài cực kì im ắng, Nhan Tử Mịch đứng yên không động đậy, chân nặng như đeo chì, không thể cử động lấy một bước.
Lúc Bùi Hoán xuất hiện ở cửa phòng rửa tay, tầm mắt của Nhan Tử Mịch ngay lập tức nhận ra.
Có điều cậu không quay đầu lại, tim đập như trống, trong đầu rất loạn.
“Rửa tay chưa?” Bùi Hoán mở miệng hỏi cậu đầu tiên, đồng thời tiến bước vào.
Đầu ngón tay Nhan Tử Mịch vẫn còn dính nước, cậu gật đầu rất yếu ớt: “Rửa rồi.”
Bùi Hoán đột nhiên vươn tay ra, Nhan Tử Mịch bị dọa một trận, quay đầu mới nhìn thấy hóa ra Bùi Hoán đưa giấy cho cậu.
“Cảm ơn.” Nhan Tử Mịch nói xong thì nhận giấy lau tay.
Bùi Hoán hỏi: “Vừa nãy nghe thấy âm thanh bên ngoài rồi?”
Nhan Tử Mịch khẩn trương trong chốc lát, câu hỏi vô cùng đơn giản tới vậy, cậu nghĩ rất lâu mới nói một chữ: “Vâng.”
Bùi Hoán dường như do dự vài giây mới tìm tốt từ mở miệng hỏi: “Cậu là hả?”
Anh nói xong bổ sung thêm cậu: “Tiện nói không?”
Nhan Tử Mịch đột nhiên cảm thấy càng phủ nhận càng không có ý nghĩa gì, cậu theo quán tính gật đầu, hơn nữa vò đã mẻ lại càng sứt.
“Có.”
Phòng rửa tay lại lần nữa im ắng xuống, khăn giấy trong tay Nhan Tử Mịch đã bị cậu chọc thành cái lỗ lớn.
Nhan Tử Mịch nhắm mắt lại một cái nhẹ, dường như nghĩ rõ rồi nền lập tức mở mắt.
Có điều cậu còn chưa mở miệng, Bùi Hoán lại nói trước: “Cậu không cần quan tâm.”
Nhan Tử Mịch ngơ ngác.
Bùi Hoán tiếp tục nói: “Nếu như cậu không muốn người khác biết, tôi có thể làm như không biết, bọn họ cũng có thể.”
Nhan Tử Mịch im lặng trong phút chốc, lúc này mới xoay đầu nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán lại nói: “Còn nữa, tôi không ghê tởm đồng tính.”
Lời này không biết là làm sao, ngay lập tức chọc trúng thần kinh Nhan Tử Mịch, sống mũi cậu cay cay, nước mắt đột nhiên chảy ra.
Cậu vừa nãy còn muốn nói với Bùi Hoán, nếu như anh ghê tởm, cậu có thể đi.
Bùi Hoán có lẽ không nghĩ rằng Nhan Tử Mịch sẽ khóc, ngây ra vài giây mới xoay người đóng cửa lại.
“Làm sao?” Bùi Hoán bước vài bước về phía Nhan Tử Mịch: “Sao lại khóc rồi?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu, may mà khóc không phải rất nghiêm trọng, cậu vội vàng dùng giấy trên tay lau nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Không khóc.”
Chỉ là áp lực dồn nén, không khóc.
Cậu nhẹn nhàng thở một hơi, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán: “Anh không ghét em à?”
Bùi Hoán hỏi lại: “Tại sao tôi phải ghét cậu?”
Nhan Tử Mịch ngập ngừng: “Em, thích, con trai á.”
Bùi Hoán hình như cười một cái, hỏi Nhan Tử Mịch: “Thì sao?”
Nhan Tử Mịch không biết thì cái gì.
Bùi Hoán lại nói: “Thích con trai thì làm sao, xu hướng tình dục mà thôi.”
Giọng của Bùi Hoán rất nhẹ rất dịu dàng như là sợ làm tổn thương tới Nhan Tử Mịch.
Mũi Nhan Tử Mịch lại cay cay, không hiểu vì sao còn giống như trẻ nhỏ hỏi Bùi Hoán: “Vậy sau này anh còn chơi với em không?”
Bùi Hoán lúc này thật sự bật cười, anh sờ đầu an ủi Nhan Tử Mịch: “Tại sao không?” Anh nói: “Cái này có liên quan gì?”
Nhan Tử Mịch dùng sức chớp mắt vài cái, lại nín nước mắt lại, nhỏ giọng đáp một tiếng: “Ồ.”
Bùi Hoán nhẹ nhàng gõ trán Nhan Tử Mịch: “Chuyện có lớn lắm đâu.”
Hai người ở trong phòng rửa tay một lúc lâu, Bùi Hoán đợi tâm trạng Nhan Tử Mịch tốt hơn chút mới mở cửa cùng cậu ra ngoài.
Kí túc xá vẫn là dáng vẻ lúc nãy, giống như Lâm Xương chưa từng tới qua, mọi người đều tự làm việc của mình, cũng không có bởi vì Nhan Tử Mịch đi ra mà nhìn ngó cậu.
Nhưng dù là thế này, Nhan Tử Mịch vẫn rất ngại.
Cậu không biết bây giờ nên rời đi hay là nên thật sự giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở lại.
Bài nghe vẫn chưa nghe xong nữa.
Đúng lúc cậu đang do dự, Bùi Hoán đột nhiên hỏi: “Chơi game không?”
Vừa hỏi cái, Vu Nam và Tiểu Đông trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
Tiểu Đông: “Chơi chơi chơi!”
Vu Nam cũng vội vàng lấy điện thoại ra: “Nói rồi, dẫn đàn em tới kí túc xá thế mà còn luyện nghe.”
Tiểu Đông tiếp lời: “Không thể chấp nhận được!”
Vì vậy Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch: “Luyện nghe hay là chơi game.”
Ánh mắt của ba người đồng thời phóng lên trên người cậu, dường như tiếp sau đó cậu phải làm một quyết định rất to lớn.
Nếu như vẫn luyện nghe thì hơi giả bộ.
Nhan Tử Mịch cười nói: “Chơi game.”
Tiểu Đông lập tức: “Vào vào vào! Tao gọi Băng Sương.”
Vu Nam: “Online!”
Bùi Hoán sờ đầu Nhan Tử Mịch, quay về ngồi lên ghế, cầm điện thoại lên.
Sự phát triển mơ hồ, từ lúc Lâm Xương tới cho đến lúc trò chơi bắt đầu, Nhan Tử Mịch cảm thấy bản thân vẫn chưa phản ứng lại được, người đã đang đi rừng rồi.
Hơn nữa cậu phát hiện hôm nay lúc chơi game, Vu Nam và Tiểu Đông cực kì sôi nổi, càng huống hồ Triệu Địch không tham gia trò chơi cũng ở bên cạnh nói đỉnh đỉnh đỉnh.
Bầu không khí này khiến Nhan Tử Mịch có cảm giác yên tâm.
Thực ra cậu lại không cảm thấy mình thích con trai thì có làm sao, cậu sẽ phủ nhận bởi vì không muốn gặp rắc rối, cũng sẽ phủ nhận bởi vì đối phương quá phiền, nhưng sẽ không phủ nhận bởi vì hổ thẹn.
Thái độ bây giờ của Bùi Hoán càng khiến cậu ngược lại không sợ gì cả.
“Thằng Lâm Xương này, tao ngứa mắt nó lâu lắm rồi” Được một lúc, Triệu Địch đột nhiên chậc một tiếng: “Tử Mịch, nó có một thằng em ở lớp cậu hả?”
Nhan Tử Mịch ừ một tiếng.
Triệu Địch: “Em trai nó thế nào?”
Nhan Tử Mịch nói: “Rất đáng ghét.”
Triệu Địch cười: “Quả nhiên hai anh em là một loại, tôi lớn thế này thật sự còn chưa từng gặp người không biết xấu hổ như nó, đố kị giai đoạn cuối.”
Vu Nam tiếp lời: “Lòng dạ hẹp hòi.”
Tiểu Đông: “Dài dòng phiền phức.”
Triệu Địch lại nói: “Đúng là ăn no rửng mỡ, liên quan gì đến nó chứ.”
Nhan Tử Mịch bật cười.
Tầm mắt cậu thấy Bùi Hoán hình như đang nhìn cậu, vì vậy ngước mắt lên, quả nhiên Bùi Hoán đang nhìn cậu.
Nhan Tử Mịch lại cười với Bùi Hoán.
Bùi Hoán cũng cười lại, theo thói quen sờ đầu Nhan Tử Mịch.
Một trận này, phòng kí túc xá cả buổi chiều đều chìm đắm trong game.
Mặt trời mùa đông lặn rất sớm, không qua bao lâu trời bên ngoài đã có dấu hiện sắp tối.
“Tôi thấy chiều nay cậu không dụi mắt nữa, đỡ nhiều chưa?”
Trận game sắp kết thúc, Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch lúc này mới nhớ ra trên người cậu còn đang mang bệnh ngứa mắt.
“Không ngứa nữa.” Nhan Tử Mịch lắc đầu.
Bùi Hoán lại vươn tay ra, kéo cổ áo của Nhan Tử Mịch xuống: “Không đỏ nữa.”
Nhan Tử Mịch: “Bác sĩ đã nói chỗ này không liên quan gì mà.”
Gần đến giờ rồi, xong trận này mọi người đều thoát ra, cùng nhau xuống căn tin ăn cơm.
Ăn xong Bùi Hoán lại nhỏ một giọt thuốc mắt cho Nhan Tử Mịch, hỏi cậu: “Trước khi ngủ nhỏ thêm một giọt, tới lúc đó tôi không ở cạnh cậu thì phải làm sao?”
Bùi Hoán nói xong câu này, Triệu Địch đang nghịch điện thoại ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như tò mò Nhan Tử Mịch sẽ làm thế nào.
Nhan Tử Mịch cười khan, lắc đầu: “Tự em thử xem, có lẽ là làm được.”
Bùi Hoán cất thuốc nhỏ mắt đi: “Thật sự có thể?”
Giọng Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng hơn: “Dù sao cũng đã đỡ rồi, trước khi ngủ có thể không cần nhỏ.”
Quả thật là ý này, Bùi Hoán không truy hỏi thêm mà cột túi lại đặt trước mặt Nhan Tử Mịch.
Từ nhà ăn đi ra, trời bên ngoài đã tối đen.
Sắp tới chỗ phải tách ra, có điều Nhan Tử Mịch không còn gì để nói thêm, chỉ có nói tạm biệt với Bùi Hoán.
Bùi Hoán cũng nói tạm biệt Nhan Tử Mịch.
Lần này Nhan Tử Mịch rời đi cũng không có lén lút quay đầu đưa tiễn Bùi Hoán.
Có một vài chuyện trông thì có vẻ vẫn là dáng vẻ đấy, nhưng thật sự tất cả đã thay đổi.
Nhưng điều Nhan Tử Mịch không biết là, Bùi Hoán vừa đi vừa đưa mắt tiễn cậu một đoạn dài cho tới khi bóng dáng cậu trở nên nhỏ đi mới thu hồi ánh mắt.
“Ấy? Mấy cậu cũng ở đây à.”
Rời khỏi nhà ăn không bao lâu, đột nhiên một giọng nói truyền tới, các thành viên trong kí túc xá nhìn nhau nhưng không có một ai quay đầu lại.
Lâm Xương vẫn còn một tính cách rất đáng ghét chính là mặt dày.
Dù cho đã từng xảy ra xích mích không vui rất lớn với bạn học, cuối cùng cậu vẫn có thể mặt dày sán lại gần.
“Vừa nãy tôi nhìn thấy Nhan Tử Mịch á” Lâm Xương mặt dày mặt dạn bước tới cạnh bọn họ: “Mấy cậu vẫn ăn cơm với nhau à?”
Giọng điệu Bùi Hoán vô cùng không thân thiện: “Liên quan gì tới cậu?”
Lâm Xương cười khan: “Cậu ta không phải là cái kia à” Cậu ta vẫn nhỏ giọng nói: “Mấy cậu không cẩn thận chút à? Đặc biệt là cậu Bùi Hoán.”
Bùi Hoán hỏi thẳng: “Cẩn thận cái gì?”
Lâm Xương: “Cậu ta là đồng tính luyến ái, cậu không sợ cậu ta thích cậu à?”
Bùi Hoán: “Đồng tính luyến ái là đứa con trai nào cũng sẽ thích à?”
Lâm Xương vẫn cười hì hì: “Cũng không phải là không có khả năng mà.”
“Cậu ấy có thích tôi hay không cũng chẳng liên quan gì tới cậu, dù sao thì sẽ không thích cậu” Biểu cảm của Bùi Hoán vô cùng không kiên nhẫn: “Từ giờ trở đi đừng có tới kí túc xá của tôi nữa.”
Sắc mặt Lâm Xương trong nháy mắt trở nên khó coi, cười gượng một tiếng muốn rời đi.
Nhưng mới quay đầu, Bùi Hoán nắm lấy cổ áo kéo cậu ta quay lại.
“Chuyện của Nhan Tử Mịch quản ít thôi, đừng để tôi nghe thấy tên cậu ấy phát ra từ cái miệng cậu, dám nói bừa thử xem.”
Nói xong Bùi Hoán dùng lực đẩy người đi: “Cút được bao xa thì cút.”
Lâm Xương mất mặt, lảo đảo vài bước suýt ngã, ỉu xìu không nói thêm câu gì, lẳng lặng rời đi.
Vừa mới đi, Triệu Địch phì một tiếng: “Cái thứ gì không biết.”
Vu Nam cũng nói: “Sao mà cái gì cũng thích chõ mũi vào, liên quan tới cậu ta à, cạn lời.”
Triệu Địch: “Buồn cười, cho mình là ai chứ, dám nói Tử Mịch của chúng ta.”
Tiểu Đông: “Chuẩn.”
Tiểu Đông nói rồi đột nhiên bật cười: “Có điều để mà nói, tôi từ trước tới nay chỉ là nghe nói, lần đầu tiên bên cạnh mình có đồng tính luyến ái thân cận tới vậy.”
Bùi Hoán chen lời: “Thì sao? Có gì khác biệt?”
Tiểu Đông: “Cũng không có gì, không nói thì ai biết.”
Triệu Địch nói đỡ: “Vốn cũng chỉ là xu hướng khác nhau mà thôi, đều là con trai mà.”
Vu Nam: “Chuẩn.”
Tiểu Đông cũng nói: “Chuẩn.”
Lúc này, Triệu Địch và Vu Nam nháy mắt liếc nhau ở chỗ mà Bùi Hoán không thấy.
Đối thoại trong mắt đại khái như sau.
“Hoán không phải là kì thị đồng tính luyến à?”
“Tao không biết.”
“Mày đi hỏi xem?”
“Nếu hỏi thì mày hỏi ý.”
Im lặng.
Thôi, trông có vẻ không kì thị.
Qua một lúc, Tiểu Đông lại a một tiếng: “Lại nói, Bùi Hoán, lần trước có phải mày hỏi đàn em có bạn gái hay không đúng không? Liệu có phải thật ra cậu ấy có bạn trai rồi không?”
Bước chân của Bùi Hoán dừng lại: “Bạn trai?”
Tiểu Đông: “Đúng vậy.”
Từ bạn trai này dường như đột nhiên đột ngột xuất hiện trong từ điển của Bùi Hoán.
Bạn trai của Nhan Tử Mịch?
Tự bản thân Bùi Hoán nhíu mày mà không biết: “Có lẽ không có.”
Tiểu Đông ồ một tiếng, tò mò hỏi: “Thế thì có chàng trai mình thích không?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Không biết.”
Một mặt vừa nói không biết, một mặt khác một vài hình ảnh đột nhiên lao vào trong đầu Bùi Hoán.
Chẳng hạn như tin nhắn “Mày và nam thần của mày gần đây thế nào rồi” mà Nhan Tử Mịch nhận được.
Chẳng hạn như Nhan Tử Mịch sẽ tránh anh nói chuyện với bạn bè.
Còn thí dụ như tối hôm đó Nhan Tử Mịch không thừa nhận câu “Không vừa mắt?”
Cái nhíu mày của Bùi Hoán không khỏi nhíu lại càng chặt, Tiểu Đông bên cạnh lại mở miệng.
“Không thì mày hỏi đàn em đi?”
Bùi Hoán không thèm suy nghĩ, trả lời rất dứt khoát: “Không hỏi.”