Cậu Tốt Nhất Là Thế - Nhất Mai Nữu Khấu - Chương 33: Cậu ta là gay
Mèo cũng rất thân thiết với Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch phải đi, bé lộc cộc đưa bọn họ tới cửa, cách khung cửa nhìn họ.
Nhan Tử Mịch đi một bước quay đầu ba lần, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Anh xem, bé luyến tiếc em.”
Bùi Hoán: “Nếu như thích về sau có thể tới.”
Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán: “Anh tới cùng em à?”
Bùi Hoán cười: “Chứ không?”
Nhan Tử Mịch: “Vậy được rồi.”
Ăn xong hai người liền đi dạo, buổi tối không có việc gì thì hẹn cùng nhau chơi game.
Chỉ là chơi một lúc, Nhan Tử Mịch cảm thấy hơi bất ổn.
Mắt cậu ngứa quá.
Càng dụi càng ngứa, rất khó chịu, nhìn vào gương còn hơi đỏ.
Lại chơi được một lúc, Bùi Hoán đột nhiên hỏi cậu: “Cậu sao thế?”
Nhan Tử Mịch vừa dụi mắt một cái: “Hả?”
Bùi Hoán: “Sao mà cứ đứng mãi không động đậy, có việc gì à?”
“Không có” Nhan Tử Mịch dùng sức chớp một cái, nói với Bùi Hoán: “Mắt hơi ngứa.”
Bùi Hoán: “Ngứa mắt? Tại sao?”
Nhan Tử Mịch lại dụi một cái: “Không biết.”
Bùi Hoán: “Nghiêm trọng không? Cần đi khám không?”
Nhan Tử Mịch: “Không cần, không nghiêm trọng tới vậy.”
Quả thật không nghiêm trọng, nó chỉ thi thoảng ngứa một cái mà thôi.
Nhan Tử Mịch cho rằng có thể là có gì đó rơi vào trong mắt, một lúc nữa là hết lại không nghĩ rằng thế mà lại ngứa cả buổi tối.
Tới giờ đi ngủ mới xong game, Bùi Hoán hỏi cậu: [Mắt còn ngứa không?]
Được Bùi Hoán hỏi như vậy, Nhan Tử Mịch lại dụi mắt cái nữa: [Hơi]
Cậu lại nói: [Vẫn ổn]
fire: [Sao mà vẫn hơi, buổi tối gặp phải cái gì?]
Nhan Tử Mịch ngứa đầu nghĩ một lúc: [Không có]
fire: [Sẽ không phải là cậu dị ứng với lông mèo chứ?]
Nhan Tử Mịch: [Chắc là không phải đâu]
Nhan Tử Mịch: [Trước đây em cũng từng sờ mèo rồi mà]
fire: [Ngày mai vẫn còn khó chịu tôi đưa cậu đi bệnh viện]
Nhan Tử Mịch: [Dạ]
Vì có cái chuyện này, sáng sớm ngày hôm sau Nhan Tử Mịch nhận được tin nhắn của Bùi Hoán.
Khoảng 7 rưỡi lúc còn chưa tỉnh, Bùi Hoán hỏi cậu: [Tỉnh chưa?]
Đợi tới 8 giờ Nhan Tử Mịch tỉnh liền gửi cho Bùi Hoán cái nhãn dán, Bùi Hoán gọi điện qua.
Nhan Tử Mịch mê man, giọng khàn âm được âm mất: “Alo.”
Bùi Hoán đầu bên kia bật cười: “Mới tỉnh à.”
Nhan Tử Mịch dường như sử dụng giọng mũi: “Vâng.”
Bùi Hoán hỏi: “Mắt ổn chưa?”
Nhan Tử Mịch: “Đợi chút, em xem xem.”
Cậu bật cam điện thoại, chuyển ống kính nhìn bản thân, soi mắt trái rồi lại soi mắt phải.
“Không sao rồi.” Nhan Tử Mịch nói.
Giọng Bùi Hoán không khỏi dịu dàng lại: “Còn ngủ không?”
Nhan Tử Mịch: “Vẫn muốn ngủ nhưng không thể ngủ, em sợ ngủ quên.”
Bùi Hoán: “Có việc?”
Nhan Tử Mịch trước dạ một tiếng, lại nói: “Tuần sau em phải tham gia một cuộc thi, chút nữa phải lên website tra tài liệu.”
Bùi Hoán nghe xong nói: “Cậu lại dạ một tiếng đi.”
Nhan Tử Mịch nghe không hiểu: “Dạ? Cái gì?”
Bùi Hoán cười: “Không có gì, cậu dậy đi.”
Chỉ là không nghĩ rằng, Nhan Tử Mịch chân trước còn nói với Bùi Hoán mắt không ngứa, lúc này mới từ giường đứng lên, cảm giác khó chịu quen thuộc từ khóe mắt truyền ra.
Nhan Tử Mịch vô thức dụi một cái, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bùi Hoán: [Xong rồi]
Nhan Tử Mịch nói: [Ngứa rồi]
Gửi hai dòng qua, điện thoại của Bùi Hoán lại gọi tới.
Anh mở miệng nói: “Đi bệnh viện đi, có thể cậu bị dị ứng rồi.”
Nhan Tử Mịch nghĩ: “Nhưng mà lát nữa……”
Bùi Hoán hình như biết cậu muốn nói gì, tiếp lời cậu: “Điện thoại có thể làm việc được không?”
Nhan Tử Mịch: “Có thể.”
Bùi Hoán: “Cậu rửa mặt ăn chút gì đi, tôi tới tìm cậu.”
Lúc rửa mặt, Bùi Hoán từ chỗ Nhan Tử Mịch hỏi về địa chỉ trang web và cách thức đăng nhập được đăng cách đây vài hôm.
Đợi rửa mặt xong, Bùi Hoán liền nói với cậu: [Tôi làm cho, cậu xuống dưới ăn gì đi]
Nhan Tử Mịch tin tưởng Bùi Hoán vô điều kiện: [Vâng]
Bởi vì là cuộc thi số lượng thí sinh không nhiều vì vậy thời gian đăng kí chỉ có hai tiếng, người biết cũng không nhiều, bỏ lỡ thì bỏ lỡ.
Tuy rằng người tham gia ít nhưng lại không phải một cuộc thi nhỏ, cộng thêm Nhan Tử Mịch không phải một người lề mề, vì vậy quá 9 giờ một chút cậu liền mở điện thoại muốn hỏi thăm tiến độ của Bùi Hoán.
Không nghĩ rằng Bùi Hoán gửi ảnh chụp màn hình qua trước, một ảnh là tài liệu anh điền của Nhan Tử Mịch, một ảnh là ảnh chụp màn hình đăng kí thành công.
Bùi Hoán: [Tôi thuận tiện in bảng đăng kí mang qua cho cậu]
Nhan Tử Mịch mới biết còn có bảng đăng kí.
Bởi vì Bùi Hoán làm những cái này, tới lúc ăn cơm Nhan Tử Mịch hơi chút lơ đãng.
Nhan Tử Mịch hơi suy nghĩ viển vông, cậu nghĩ tới câu hỏi lúc trước Lâm Kiệt hỏi cậu “Anh ta rốt cuộc thẳng hay không?”
Lòng Nhan Tử Mịch hơi ngứa ngáy.
Đương nhiên, chỉ là hơi ngứa một xíu.
Bỏ đi.
Nhan Tử Mịch làm việc trước nay quả quyết, rất ít tiến tiến lùi lùi như thế này, do dự lưỡng lự nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng nửa bước cũng không dám bước, tự bản thân cậu cũng ghét phiền.
“Nghĩ cái gì thế?”
Một đôi tay đột nhiên lắc trước mặt Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch sững sờ.
“Không có gì.” Nhan Tử Mịch nói với Bùi Hoán.
Bùi Hoán ngồi xuống chỗ đối diện cậu, vươn tay nâng cằm Nhan Tử Mịch lên: “Tôi xem nào.”
Bùi Hoán xoay đầu của Nhan Tử Mịch sang trái rồi lại xoay sang phải.
Nhan Tử Mịch một tay cầm đũa một tay cầm thìa, mặc người bố trí.
Rất nhanh, Bùi Hoán đưa ra kết luận: “Hơi đỏ.”
Nhan Tử Mịch: “Dụi đỏ.”
Bùi Hoán hỏi: “Mang thẻ chưa?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Mang rồi.”
Bùi Hoán: “Từng mở ở bệnh viện Nhân dân à?”
Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện gần nhất, không tới 5 phút là tới.
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Từng mở.”
Bùi Hoán nghi hoặc: “Tại sao từng mở?”
Nhan Tử Mịch: “Năm ngoái cảm một lần, đi truyền nước.”
Bùi Hoán ừ một tiếng: “Đưa số thẻ cho tôi, tôi đi lấy số.”
Anh nói xong thì lấy bảng đăng kí trong túi ra, đặt lên trên bàn.
Bởi vì vừa nãy nghĩ như vậy một, Nhan Tử Mịch không lập tức lấy thẻ ra.
Cậu nhận lấy bảng đăng kí nhìn trước, tiếp đó nói với Bùi Hoán: “Em có thể tự mình đi.”
Bùi Hoán lắc đầu: “Mèo là do tôi mang cậu tới sờ, làm sao có thể để cậu tự đi.”
Nhan Tử Mịch dường như muốn nói gì đó, há miệng đóng miệng, đóng miệng rồi lại há miệng.
Cuối cùng nuốt lời muốn nói lại.
Được! Rồi!
Trong lòng Nhan Tử Mịch nói to hai chữ này.
Cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, vì vậy Bùi Hoán giúp chỗ này chỗ kia chỉ là trách nhiệm mà thôi, chuyện đăng kí hoặc có thể gọi là nhân tiện phục vụ.
Nhưng Nhan Tử Mịch vẫn hơi không cam tâm, đợi những lời trong miệng nuốt xuống, cậu hỏi Bùi Hoán: “Ngày hôm đó tại sao anh lại mua trà sữa cho em?”
Bùi Hoán đại khái không nghĩ rằng Nhan Tử Mịch đột nhiên nhắc tới chuyện này, trái lại ngây ra một lúc.
Tiếp đó anh hỏi: “Không phải cậu muốn uống à?”
Nhan Tử Mịch: “Em muốn uống anh liền mua cho em?”
Bùi Hoán lần này trả lời rất nhanh cũng nghi hoặc hỏi ngược lại: “Không được?”
Nhan Tử Mịch cắn răng hàm một cái.
Ai da thôi bỏ đi.
Bỏ đi bỏ đi bỏ đi.
“Không có gì.” Nhan Tử Mịch ỉu xìu.
Lại nói nữa cậu có thể muốn khóc.
Cậu bây giờ đang làm gì vậy?
Người ta quan tâm sâu sắc cậu nhiều như thế, cậu hùng hổ dọa người giống như anh có lỗi với cậu.
Không nghĩ rằng Bùi Hoán vẫn truy hỏi: “Làm sao? Trà sữa có vấn đề à?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không có, không sao” Vì để tránh cho chủ đều này tiếp tục, Nhan Tử Mịch còn dụi mắt một cái: “Ngứa quá.”
Lực chú ý của Bùi Hoán quả nhiên bị thu hút, anh nắm lấy cổ tay Nhan Tử Mịch: “Đừng dụi nữa.”
Nhan Tử Mịch lập tức nghe lời: “Ồ.”
Bùi Hoán bỏ tay Nhan Tử Mịch ra, lại không thu về, đột nhiên lại vươn ra cởi cổ áo của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch trái lại hít sâu một hơi.
Nhưng Bùi Hoán không nghe thấy, anh nhìn chằm chằm xương quai xanh của Nhan Tử Mịch: “Chỗ này sao cũng đỏ vậy.”
Nhan Tử Mịch: “Thế hả?”
Bùi Hoán nói thì nói, vẫn dùng ngón tay lau một cái.
Nhiệt độ da dẻ khác biệt lập tức kích thích thần kinh Nhan Tử Mịch, tay cậu nắm chặt đũa không dám động.
Cậu biết bây giờ là thời điểm mẫn cảm, nhưng cậu chính là……
“Ngứa hả?” Bùi Hoán thu tay về.
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không ngứa.”
Bùi Hoán: “Có lẽ là mẫn cảm lông mèo, hôm qua nó cọ cậu chỗ này.”
Nhan Tử Mịch: “Ồ.”. Truyện Cung Đấu
Bùi Hoán đăng kí trực tuyến tiết kiệm không ít thời gian, hai người đợi ở bệnh viện nửa tiếng là tới lượt, nói triệu chứng cho bác sĩ xong, bác sĩ khám cho Nhan Tử Mịch nói là viêm kết mạc, kê thuốc rửa mắt cũng viết tờ xét nghiệm máu nguyên nhân dị ứng.
Bùi Hoán hỏi bác sĩ: “Nghiêm trọng không?”
Bác sĩ rất bình tĩnh: “Nhanh mà nói truyền nước một ngày là có thể khỏi.”
Tiếp đó, hai người cùng nhau xuống nơi lấy máu ở tầng một.
Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch: “Nếu như dị ứng lông mèo thì phải làm sao?”
Nhan Tử Mịch chưa gì đã khó chịu rồi: “Vậy thì về sau không thể nuôi mèo rồi” Giọng cậu rất nhỏ: “Mẹ em cũng dị ứng.”
Bùi Hoán: “Di truyền.”
Không khí trầm lặng mấy giây, Bùi Hoán đột nhiên kéo Nhan Tử Mịch lại, sờ đầu cậu: “Buồn à?”
Nhan Tử Mịch: “Hơi” Cậu nói: “Nhưng mà trước đây em cũng từng sờ, có chuyện gì đâu?”
Bùi Hoán nói: “Bác sĩ nói rồi, có lẽ là sờ mèo xong dụi mắt.”
Nhan Tử Mịch nghĩ ngợi: “Vậy về sau nếu như em sờ nhưng không dụi mắt thì có phải có thể không?”
“Không được” Bùi Hoán không đồng ý: “Chuyện này luôn luôn không thể tránh khỏi.”
Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Được rồi.”
Còn buồn hơn so với việc dị ứng đương nhiên là về sau không thể nuôi mèo.
Lúc tới lượt Nhan Tử Mịch lấy máu, vào khoảnh khắc kim tiêm sắp đâm vào da, cậu nhíu mày rồi xoay đầu không nhìn.
Bùi Hoán có lẽ là hiểu nhầm cậu sợ kim tiêm, lập tức đi tới dựa gần Nhan Tử Mịch, đặt tay lên đầu cậu, Nhan Tử Mịch cũng thuận thế dựa lại vào.
Trên đơn hiện rằng kết quả phải tuần sau, sau khi ra ngoài, Bùi Hoán trước tiên nhỏ thuốc mắt cho Nhan Tử Mịch, cũng nói với cậu: “Tay đừng dụi.”
Nhan Tử Mịch rất nghe lời: “Ồ.”
Bùi Hoán xoay đầu liếc nhìn cậu: “Còn buồn không?”
Nhan Tử Mịch: “Tốt hơn chút” Cậu quay đầu cười với Bùi Hoán: “Cũng không phải rất nghiêm trọng, vẫn là có thể chơi với những con mèo khác, chú ý rửa tay không được sờ vào mắt là được.”
Bùi Hoán công nhận gật đầu: “Tự mình nghĩ thông rồi?”
Nhan Tử Mịch: “Bằng không thì sao.”
Bùi Hoán: “Bạn nhỏ Nhan rất giỏi.”
Nhan Tử Mịch phụt cười: “Anh mới là bạn nhỏ.”
Nhan Tử Mịch vốn là người tự mình có thể nghĩ thông suốt, sự tình vẫn chưa tới mức độ tệ nhất, cậu từ trước tới nay không tự chuốc lấy phiền não.
Qua một lúc, Bùi Hoán lại nói: “Tôi tưởng rằng cậu phải buồn rất lâu.”
Nhan Tử Mịch hỏi: “Nếu như em thật sự buồn rất lâu thì sao?”
Bùi Hoán ài một tiếng: “Vậy thì đau đầu rồi, tôi không biết dỗ người.”
Trên miệng Nhan Tử Mịch nói ồ, trong lòng lại tan vỡ.
Anh còn không biết dỗ người, anh biết dỗ người nhất ý.
Lên xe rồi, Bùi Hoán nhấc túi thuốc mắt lên hỏi Nhan Tử Mịch: “Tự mình nhỏ được không?”
Nhan Tử Mịch liếc nhìn túi thuốc.
Cái thứ này không phải có tay là làm được à?
Nhưng Nhan Tử Mịch nói: “Không thể.”
Bùi Hoán hỏi: “Hôm nay có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì tới chỗ tôi đi, hôm nay nhỏ xong khéo khỏi.”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Vâng.”
Bùi Hoán: “Nếu như chán thì tôi cho vài câu đề cấp bốn cho cậu làm.”
Nói xong trong xe yên tĩnh mất một giây, tiếp đó hai người đều bật cười.
Nhan Tử Mịch: “Thầy Bùi thật là cống hiến.”
Thầy Bùi cười đùa nói: “Sắp thi rồi, cậu nếu như không đỗ thì tôi mất mặt lắm.”
Nhan Tử Mịch: “Áp lực đè nặng lên người.”
Bùi Hoán tiếp tục: “Hôm nay chưa làm đủ bốn tiếng không cho về.”
Nhan Tử Mịch cúi đầu xuống, lại phì cười.
Không nên cười không nên cười.
Trên đường trở về, Bùi Hoán xem xong hết tờ hướng dẫn sử dụng to trong hộp thuốc mắt, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Không qua bao lâu hai người liền tới kí túc xá của Bùi Hoán.
Mọi người đều tập thành thói quen Nhan Tử Mịch thường lui tới, Tiểu Đông còn hiểu chuyện tắt thuốc, lấy sách quạt không khí.
Bùi Hoán bỏ túi xuống, xoay đầu hỏi Nhan Tử Mịch: “Thật sự cho cậu bài tập?”
Nhan Tử Mịch không ý kiến: “Được.”
Cậu thật ra rất bất đắc dĩ, cậu chính là muốn ở cùng một chỗ với Bùi Hoán.
Đại khái nghĩ rằng quả thật không có chuyện gì làm. Bùi Hoán tìm một vòng trên máy tính, đưa cho Nhan Tử Mịch hai đề nghe.
Trong tức khắc, kí túc xá chìm vào trạng thái hàng ngày, giống như có Nhan Tử Mịch hay không thì đều như thế này.
“Mắt không ngứa tới vậy à?”
Được vài câu, Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch lúc này mới phát hiện quả thật rất lâu rồi không dụi mắt.
Tính toán thời gian, Bùi Hoán lại lấy thuốc nhỏ mắt ra.
“Ngửa đầu lên.” Bùi Hoán đứng bên cạnh Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch ngửa đầu lên.
Nhan Tử Mịch mắt rất to, vì vậy căn bản không cần banh mắt.
Bùi Hoán đứng ở cạnh cậu, đỡ cằm cậu lên, trông thấy một giọt sắp rơi vào, Nhan Tử Mịch đột nhiên co lại, vươn tay ra.
Bùi Hoán lúc này tay cũng run run, vài giọt thuốc nhỏ mắt đột nhiên rơi lên tay Nhan Tử Mịch.
“Cổ xót.” Nhan Tử Mịch ngại ngùng cười.
Bùi Hoán mở nắp thuốc nhỏ mắt, vẽ nửa vòng tròn trước mặt Nhan Tử Mịch: “Nhìn vào tôi.”
Nhan Tử Mịch làm như anh bảo.
Nhưng không nghĩ rằng tư thế này trông thế mà.
Kì quái.
Nhan Tử Mịch không cần Bùi Hoán đỡ cằm, đầu cũng không cần ngửa tới vậy, cậu chớp mắt nhìn Bùi Hoán, cảm nhận rằng Bùi Hoán cách cậu càng ngày càng gần, còn dựa gần vào.
Càng huống hồ, một cẳng chân tiến vào giữa chân cậu.
Yết hầu Nhan Tử Mịch không khỏi chuyển động một cái, cùng lúc đó, thuốc nhỏ mắt nhỏ xuống.
“Đừng động.”
Bùi Hoán nói xong câu này lại càng dựa gần vào Nhan Tử Mịch, nhỏ nốt mắt còn lại.
Nhịp tim Nhan Tử Mịch không khỏi cứ âm thầm đập.
Vì vậy nhỏ xong, Nhan Tử Mịch đứng dậy, tùy tiện tìm một cái cớ: “Em đi rửa tay.”
Phòng rửa tay kí túc ở trong góc, đúng lúc bị giường ngủ che khuất, Nhan Tử Mịch nhân lúc mặt mình đang đỏ còn chưa bị phát hiện liền vội vàng chuồn đi.
Lúc cậu ở bên trong vừa mới mở vòi nước thì nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
Âm thanh quen thuộc, có điều có lẽ không phải là Lâm Thịnh, là anh trai cậu ta Lâm Xương.
Người đó bước vào cửa liền hô: “Bùi Hoán” Tiếp đó nói: “Cậu đoán xem tôi phát hiện ra cái gì!”
Không đợi Bùi Hoán tiếp lời, Lâm Xương nói: “Tôi mẹ nó phát hiện ra Nhan Tử Mịch cậu ta là gay!”
Nhan Tử Mịch phút chốc cứng đờ.
Bên ngoài Lâm Xương lại nói: “Cậu nhìn bức ảnh này, cậu biết đây là chỗ nào không? Đây là gay bar, cậu ta đi cùng với nhóm gay, cậu ta là đồng tính á Bùi Hoán.”