Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng - Chước Nhiễm - Chương 22
Thitkhocaichua
Cô gái kia hiển nhiên cũng chú ý đến Eno, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu một chốc liền nở nụ cười tủm tỉm, ngón tay ngoắc ngoắc.
Eno theo bản năng nhấc chân, nhưng Việt Sạn liền vươn tay giữ lại cổ tay cậu, nhíu mày nói: “Điện hạ?”
Bước chân Eno không khỏi khựng lại, nhìn cô gái kia rồi lại nhìn Việt Sạn, mạc danh cảm thấy như ngửi được mùi thuốc vừa nóng vừa đắng.
Cô gái không nói chuyện, chỉ nhìn cậu nhướng mi rồi xoay người bỏ đi. Trong nháy mắt lúc cô ta xoay người, đuôi mắt lại chứa đầy phong tình, như cái móc câu câu lấy tâm người khác.
Đáng tiếc, Eno với Việt Sạn bên này vẫn như vậy.
Bất quá, Eno lại bị cái bớt kia hấp dẫn sự chú ý. Thấy cô ta rời đi, liền nhanh chóng hất tay Việt Sạn, đuổi theo.
Việt Sạn: “……”
Tầm mắt hắn nhìn qua bàn tay vừa bị Eno hất ra, trog lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, nhất thời ngẩng ra.
Eno nhanh chóng đuổi theo cô gái, khi đến chỗ ngoặc thì cô gái kia chủ động dừng bước, xoay người nhìn cậu nở nụ cười thần bí, hỏi: “Điện hạ đuổi theo ta làm gì?”
Thanh âm khá thấp, có chút khàn, không hề giống với cái bề ngoài.
Eno cũng không để ý vì cậu hiện tại chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí đuôi mắt, chần chừ một lúc, hỏi: “Mạo muội xin hỏi, ngôi sao ở đuôi mắt cô…… Là bớt sao?”
Đối phương sửng sốt, chợt tới gần cậu, cúi người cười khẽ, mê hoặc nói: “Điện hạ sờ chẳng phải sẽ biết?”
Eno lúc này mới phát hiện, đối phương còn cao hơn mình, vì thế chắc chắn với giả thuyết, người này nhất định là vị Thủ tướng tương lai của Đế quốc, hiện tại đang nam giả nữ.
Tuy rằng hắn là người Liên bang, nhưng trong sách cũng nói rõ, Thủ tướng chính là gián điệp mà Đế quốc bồi dưỡng, vừa thành niên đã được đưa đến Liên bang, ai ngờ chớp mắt qua 5 năm, hắn trực tiếp thành tổng lý Liên bang, cũng không trở lại.
Nhữnng cấp cao ở Đến quốc cũng ngại việc này lộ ra sẽ mất hết mặt mũi, nên không hề đề cập đến.
Nhưng sau đó, người này ở Liên bang lại đổi thân phận, chạy trở về Đế quốc náo loạn. Trận hỗn loạn này thế mà đưa hắn một bước thành Thủ tướng Đế quốc, chỉ kém một bước nữa… Khụ, là lên giường của tiểu hoàng đế- cũng chính là cậu.
“Ngươi tên là gì.” Eno bỗng nhiên trực tiếp hỏi.
Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới cậu có thể trực tiếp như vậy, không khỏi cúi đầu cười một tiếng, ngay sau đó kề đến gần tai Eno, nhẹ giọng nói: “Chương Vực.”
Eno: “!!!”
Thủ tướng tương lai của Đế quốc tên là Chương Vực a! Thứ này đúng là gan chó, tên cũng không chịu đổi một chút sao?
Chương Vực đương nhiên không biết Eno đang suy nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nắm tay cậu nâng lên chạm vào đuôi mắt chính mình, nói: “Điện hạ thật không muốn sờ thử sao?”
Thanh âm hắn càng lúc càng thấp, mang theo hương vị mê hoặc, nắm chặt tay Eno, chậm rãi di chuyển xuống, đến trước ngực, dụ hoặc nói: “Hay là, điện hạ muốn chạm vào vị trí khác? Chỗ nào cũng được hết a.”
Eno phải thừa nhận, cậu hiện tại bị cái vị Thủ tướng tương lại này làm cho sợ cứng người, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khiêu khích nói: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Bất quá là silicon thôi mà, có gì mà không dám?
Eno nói xong còn cố tình bóp mạnh, sau đó khiêu khích mà nhìn hắn một cái.
Chương Vực quả thật giật mình, bất quá không phải vì hành động của Eno, mà là… Đối phương vậy mà không bị thanh âm của hắn mê hoặc, quả thật rất kỳ quái.
Eno khiêu khích xong, cũng học bộ dáng của hắn, kề sát vào tai Chương Vực, thần bí nói: “Ta biết thân phận của ngươi, tổng lý đại nhân.”
Chương Vực không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng càng kinh ngạc.
Trong lúc hắn đang nghĩ có nên đem Tiểu hoàng tử đi “Trò chuyện” hay không, Việt Sạn rốt cược cũng xuất hiện, khuôn mặt đen thui lạnh lẽo, một tay túm Eno về bên cạnh, ngữ khí nguy hiểm: ” Hai người đang làm cái gì?”
Eno liền nhớ lại hành động của mình, không biết vì sao, ở trước mặt Chương Vực tghif không có cảm giác gì, nhưng bị Việt Sạn bắt gặp lại đỏ mặt.
Chương Vực lại có chút kinh ngạc vì phản ứng của cậu, ngay sau đó liền nhìn qua Việt Sạn, giống như minh bạch thứ gì, không khỏi lên tiếng khiêu khích: “Tôi cùng điện hạ đang làm gì, Việt thiếu tướng không phải đã thấy hết sao? Đáng tiếc ngài đến quá sớm, bằng không…”
Việt Sạn càng nghe, sắc mặt trầm đến càng lợi hại, Eno vội từ phía sau hắn ló đầu ra, nhanh chóng ngắt lời: “Tôi chỉ bóp cái silicon mà thôi, anh đừng nói bậy, nói xạo là bị thiến nha.”
Chương Vực: “……”
Việt Sạn: “……”
Lần này, mặt cả hai đều đen.
Sau bữa tiệc tiếp đãi sứ đoàn Liên bang, Chương Vực với khuôn mặt âm trầm bước vào phòng nghỉ, bàn tay đem ngực giả lột ra rồi ném qua một bên, sau đó không khỏi cười lạnh.
Một con bạnh tuộc nhỏ trong hồ cá ở bàn bên bò ra, chân chó mà giúp hắn xoa bóp vai, thấy sắc mặt hắn tốt lên, mới nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, sự tình không thuận lợi?”
“Không thuận lợi?” Chương Vực cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ đơn giản như vậy? Quả thật không thể nói là đơn giản! Thằng nhóc kia không biết từ đâu mà biết được ta chính là Liên Bang tổng lý.”
Tiểu bạch tuộc vừa nghe, tức khắc đại kinh thất sắc, khiếp sợ nói: “Vậy cậu ra có biết ngài kỳ thật là Quốc tướng Hải quốc?”
Chương Vực: “……”
“Giọng của ngươi lớn hơn chút nữa, không chừng ngày mai toàn bộ người ở Thương Lam tinh đều biết.”
“Ức!” Bạch tuộc nhanh chóng câm miệng, nghiêm túc mà xoa bóp vai cho Chương Vực.
Xoa bóp trong chốc lát, thấy Chương Vực có dấu hiệu nguôi giận, nó lại cẩn thận nói: “Đại nhân, ngài nhất định phải nhẫn nại, chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, từ tổ chức tinh tặc tra ra Đế quốc, rồi lại từ Đế quốc tra ra Liên bang, lại từ Liên bang trở về Đế quốc, cuối cùng cũng biết quả trứng kai ở đâu. Lần này đến hoàng cũng Scott, nhất định phải đem quả trứng kia…”
“Làm càn.” Chương Vực bỗng nhiên gầm lên, nhíu mày gắt: “Cái gì quả trứng quả trứng? Đó là vị hôn thê của ta, là tiểu công chúa Hải quốc, là hải vương tương lai, sự tôn kính đâu?”
Bạch tuộc: “… Vâng vâng vâng!” Tiểu điện hạ vẫn là quả trứng, ngài vậy mà chắc chắn là nữ?
Chương Vực: “Tóm lại, chuyến này đi nhất định phải lấy quả trứng… Khụ, lấy tiểu điện hạ làm trọng, còn chuyện khác không cần quan tâm. Còn chuyện Quốc sư cùng gia tộc Mayne, để bọn họ tự giảu quyết đi.”
Bạch tuộc nghe vậy, lại cẩn thận lên tiếng: “Nhưng quốc sư cũng vì muốn trộm quả… khụ, trộm tiểu điện hạ mới đáp ứng thỉnh cầu của gia tộc Mayne. Bọn họ đã quyết định trong yến hội ngày mai sẽ hạ dược vị tiểu hoàng tử Đế quốc…”
“Vậy để bọn chúnh tự tùim người hành động, đối phương đã biết rõ thân phận của ta, ta còn lên, chính là ngại bản thân sống quá lâu?”
Bạch tuộc: “…”
Bên kia, Eno chột dạ đi theo phía sau Việt Sạn, nhanh chóng trở về phòng
【 kỳ quái, vì sao mình phải chột dạ? 】
Bước chân Việt Sạn hơi khựng, sau khi vào phòng trực tiếo lấy ra một viên giải áp cầu, ném cho Eno.
Eno lung tung tiếp được, vẻ mặt ngốc ngốc, hỏi: “Cho tôi cái này làm gì?”
“Điện hạ không phải thích bóp sao? Tiếp tục bóp đi.” Việt Sạn mặt vô biểu tình nói.
Eno: “……”
【 quá xem thường người khác mà, tôi là cái loại người tùy tiện động tay chân với người khác hay sao?】
“Tôi thật sự không làm gì cả,” vừa bóp bóp quả cầu vừa luống cuống giải thích, “Hắn là đàn ông, ngực cũng là giả, hắn cố tình khiêu khích tôi. Kỳ thực hắn chính là gián điệp mà Đế quốc cài vào Liên bang, hiện tại chính là Liên Bang tổng lý……”
【 ầy, quả cầu này vậy mà bóp thích thật. 】
Việt Sạn xoa xoa giữa mày, cảm thấy tiểu hoàng tử đã nói năng lộn xộn, logic hỗn loạn, mỏi mệt nói: “Điện hạ không cần nói nữa, việc này dừng ở đây, cô ta là người mà Liên bang đưa cho bệ hạ, ngài tốt nhất là đừng tiếp xúc.”
Eno lại cảm thấy Việt Sạn không tin mình, không khỏi thất vọng, nhưng nghĩ lại thì ——
【 mình vì sao phải giải thích với hắn? Đường đường là hoàng tử, việc mình làm đâu cần người khac xen vào, hừ! 】
Tự kỷ mà an ủi chính mình, rất nhanh ấm ức trong lòng cũng tan, Eno trực tiếp mở cửa trở lại phòng mình.
Việt Sạn nhìn bóng dáng cậu, âm thầm thở dài một tiếng.
Đóng cửa lại, hắn liền gọi cho Việt Ca, nói: “Tình huống tiểu hoàng tử càng ngày càng nghiêm trọng, bệnh tử kỷ càng lúc càng tăng, chứng vọng tưởng cũng vậy…”
Sau đó, hắn kể lại vài chuyện vụn vặt gần đây phát sinh.
Việt Ca nghe xong, nghiêm túc suy tư một lát, bỗng nhiên nói: “Em trai, em có hay không cảm thấy… Em bị chính ý nghĩ của mình ảnh hưởng, cái này giống như… trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?”
Việt Sạn nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”
“Em cảm thấy, tiểu hoàng tử tùy tiện hướng người khác ảo tưởng? Hay là khi nghe thấy cái tên Hỗ Dật Trần, Tạ Thanh Nhiên mới kích phát?”
“Vô cùng rõ ràng, cái tình huống này không phải lúc nào cũng vậy, tiểu hoàng tử tựa hồ chưa từng gặp mấy người này, nhưng lại biết họ có tồn tại. Hơn nữa tình huống mà cậu ta ảo tưởng, lại có chút chân thật…”
Mi Việt Sạn càng nhăn càng sâu, xen lời anh trai: “Chẳng lẽ anh cảm thấy sau này em sẽ thành cái loại người giống như tiểu hoàng tử tưởng tượng, thích cầm tù, cường… Khụ, cưỡng bách cậu ta?”
“Đương nhiên không phải ý tứ này.” Việt Ca vội giải thích, “Ý anh chính là, em vì mâu thuẫn việc tiểu hoàng tử ảo tưởng ra cái ‘ Việt Sạn ‘ kia, nên mới phủ định ảo tưởng của tiểu hoàng tử. Nhưng em có hay không nghĩ lại, tiểu hoàng tử ảo tưởng đối với Hỗ Dật Trần, Tạ Thanh Nhiên, đều là nửa thật nửa giả, nhưng không phải là không có căn cứ.”
“Giống như Hỗ Dật Trần quả thật có thiên phú về việc chế tạo cơ giáp, tương lai nhất định có thể trở thành đại sư chế tạo cơ giáp. Còn Tạ Thanh Nhiên, hắn vì điều tra chuyện của Tông gia mà rơi vào tình cảnh đó, vừa vặn trong ảo tưởng của tiểu hoàng tử chính là nhân vật lợi hại, hơn nữa thái độ hắn lại đối với quý tộc, quả thật không khác gì ảo tưởng của tiểu hoàng tử…”
Việt Sạn cũng không ngốc, chỉ là đúng với câu Việt Ca đã nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lúc này được Việt Ca vừa nhắc nhở, rất nhanh liền phát hiện… Chứng ảo tưởng của tiểu hoàng tử quả thật có chút quái dị.
hực mau cũng phát hiện, tiểu hoàng tử vọng tưởng chứng…… Xác thật có điểm quái dị.
“Nhưng Liên Bang vị kia bị đưa tới liên hôn tiểu thư……”
“Nói không chừng hắn thật là nam giả nữ trang.” Việt Ca chống cằm, nghiêm túc suy tư, “Bất quá việc này xác thật có điểm kỳ quái, cái chuyện tiểu hoàng tử nghĩ đến ai thì kẻ đó sẽ y như tưởng tưởng của cậu ta sao? Nếu thật như vậy, không lẽ cậu ta thật sự trở thành chi chủ thế giới? Hoặc là, tiểu hoàng tử trọng sinh? Nên có thể biết trước một số việc…”
Việt Sạn: “…” Không phải anh chính là người tin tưởng khoa học hay sao?
Haizz, quả thật phí thời gian ở đây nghe Việt Ca nói nhảm, không bằng hắn trực tiếp đi hỏi tiểu hoàng tử, nói không chừng… Tiểu hoàng tử tin tưởng mà nói cho hắn nghe.
Nhưng đáng tiếc, Eno tạm thời không muốn nói với ai chuyện ai, vì cậu biết không một ai tin lời cậu nói.
Việt Sạn đến phòng Eno, thì cậu đã nằm ngoan trên giường, trực tiếp lên tiếng đuổi khách: “Tôi buồn ngủ rồi, buồn ngủ.”
Việt Sạn có chút mất mát, đành phải đứng dậy rời đi. Nhưng vô tình ở mép giường lại lộ ra hai mảnh hình tròn cứng.
Hắn nhìn thoáng qua, giống như một viên ngọc cỡ ngón tay, một nửa trong suốt, một nửa lại có màu lam trong, có chút giống… Vảy cá.
Tiểu hoàng tử trước nay luôn yêu sạch sẽ, tại sao lại xuất hiện vảy cá tại đây? Còn không chỉ có một.
Việt Sạn theo bản năng nghiêng đầu, lại thấy trên giường tiểu hoàng tử bọc chăn như cái kén, phía trên chỉ lộ ra đỉnh đầu, quả thật đã ngủ rồi.
Ánh mắt hắn lại chuyển xuống, vừa vặn thấy được bàn chân lộ ra khỏi chăn mỏng của Eno, ngón chân trắng nõn, mượt mà đáng yêu, không phải…… Đuôi cá.
Ánh mắt Việt Sạn ấm áp, tiến lên một bước, cúi người chỉnh lại tư thế ngủ cho tiểu hoàng tử, còn kéo chăn đặp lại đàng hoàng cho cậu.
Đứng thẳng dậy, hắn lại nhìn thứ trong tay, cuối cùng bàn tay nắm chặt, bỏ thứ đó vào trong túi áo.
Ra khỏi phòng, hắn trực tiếp đi đến Bộ kĩ thuật tìm người giám định.
Kết quả cũng nhanh chóng ta tới, xác thật đó chính là vảy cá.
Việt Sạn không khỏi ngơ ngác, nhưng lại cảm thấy không có gì quá bất ngờ.
Chỉ có nhân viên trong Bộ kĩ thuật lại cảm thấy kì quái, không hiểu tại sao Việt Sạn lại đưa hai miếng vảy cá đến cho họ giám định, nhưng cũng không nhịn được mà cảm khái: “Vảy quả thật xinh đẹp, không biết của loại cá nào.”
Việt Sạn lại không trả loài, bước chân có chút không ổn, mơ hồ vừa đi mà vừa nghĩ.
Đầu óc hắn hiện tại chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất ——
Trên giường tiểu hoàng tử có vảy cá, lời nói lại nửa thật nửa giả, đúng rồi, còn lần trước trong bồn tắm hắn nhặt được trân châu, biểu tình khi đó của Eno vô cùng khẩn trương…
Những chi tiết nhỏ từng bị hắn xem nhẹ hiện tại lần lượt hiện lên, những phỏng đoán cũng lần lượt chạy qua trong đầu hắn.
Ngón tay Việt Sạn nhẹ nhàng vuốt ve miếng vảy, bỗng nhiên trong đầu hiện lên tưởng tượng đến cả hắn cũng bất ngờ ——
Chẳng lẽ, tiểu hoàng tử thật là nhân ngư?
– —-Còn tiếp—–