Cậu Hôn Tôi Thêm Lần Nữa Đi - Chí Mặc - Chương 20: Dấu ấn
*
Lúc chưa gặp Phó Từ, Kỳ Ngôn cảm thấy cuộc sống của mình như mặt nước bình lặng không gợn sóng, xa xăm không thấy điểm cuối, chẳng những mơ hồ mù mịt mà màu sắc còn đơn lẻ đến nhàm chán. Phó Từ cứ như một hòn đá ném mình xuống nước, khiến trong lòng cậu nổi lên từng đợt sóng không hồi kết.
Cuộc sống học đường dài dằng dặc của cậu, ấn tượng sâu sắc nhất là Phó Từ, cũng chỉ có Phó Từ.
Kỳ Ngôn cảm thấy cậu đã biết mình sẽ vẽ gì.
Không phải vì để nổi bật trong cuộc thi bình chọn kia, mà để lưu giữ lại đoạn tình cảm này của cậu.
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn cong môi cười liền biết đối phương đã có ý tưởng. Hắn muốn xoa đầu Kỳ Ngôn, nhưng tay lại ướt đẫm, lúc này hắn mới nhớ ra hai người vừa dầm mưa, “Có linh cảm là tốt, gần đây có trung tâm mua sắm, chúng ta mua quần áo để thay trước.”
Hai người đến một cửa hàng gần đó.
Thay xong quần áo, Kỳ Ngôn từ trong phòng thay đồ bước ra.
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn mặc chiếc hoodie vàng ấm áp, sau lưng còn có mũ tai thỏ, hai mắt sáng lên.
Hắn chưa từng thấy Kỳ Ngôn mặc màu sáng như vậy.
Vì vẽ vời thường làm bẩn đồ, quần áo của Kỳ Ngôn quanh năm toàn màu sẫm, nếu có màu khác thì cũng chỉ có thể là màu trắng tinh, kiểu màu sắc sáng sủa này trước giờ chưa từng xuất hiện trong tủ quần áo của Kỳ Ngôn.
Lúc trước Phó Từ cảm thấy không vấn đề gì nhưng giờ nhìn lại thì lập tức hối hận.
Đáng lẽ hắn phải để Kỳ Ngôn thử các sắc độ khác nhau, thật sự… quá mức đáng yêu!
Chiếc áo màu vàng càng làm nổi bật làn da trắng của Kỳ Ngôn, phối hợp với biểu cảm bất an khiến cậu cứ như một bé thỏ vừa ra khỏi cửa hang, làm người ta không nhịn được muốn dụ dỗ về nhà giấu đi.
Kỳ Ngôn phát hiện Phó Từ cứ nhìn cậu mãi, có hơi không tự nhiên kéo kéo vạt áo “Quả nhiên vẫn không ổn, tôi đi đổi cái khác.”
Lúc vừa vào quá vội, Phó Từ lại thúc cậu thay đồ ướt ra, gần cậu nhất chính là chiếc áo hoodie này, màu sắc còn có thể chấp nhận được chỉ là chiếc mũ tai thỏ quá thật sự quá sến, cậu mặc không quen.
Cậu vừa chuẩn bị vào phòng thử đồ thay ra thì bị người kia khoác lấy vai, “Đừng thay nữa, khó khăn lắm người mới ấm lên được chút, thay nữa lại lạnh, cơ thể cậu chịu được giày vò vậy sao?”
Bước chân của Kỳ Ngôn dừng lại, cậu biết Phó Từ nói có lý, cách đây không lâu cậu còn bị cảm một lần, thể chất của bản thân thật sự không ổn, bây giờ cũng không cần biết phải lăn lội vì chuyện nhỏ này, chỉ là một cái áo mà thôi.
Nhưng… ánh mắt Phó Từ cứ là lạ, giống như nhìn thấy một sự việc gì đó mới lạ thú vị, mặc dù bề ngoài không khác gì bình thường nhưng ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi người cậu.
Lúc trước Phó Từ cũng như vậy sao? Chắc không rõ ràng như vậy đâu nhỉ?
Còn chưa để cậu nghĩ kỹ người kia đã lấy khăn phủ lên đầu cậu.
Phó Từ dùng khăn mình vừa mua đặt lên tóc Kỳ Ngôn xoa xoa, hắn chuyển chủ đề: “Không bàn về cái này nữa. Ngoài trời chắc không tạnh ngay được, ngồi xe về trường cũng lâu quá, chúng ta tìm một khách sạn gần đây ở tạm một đêm nhé? Dù gì ngày mai cũng là chủ nhật, không có tiết.”
Mặt Kỳ Ngôn bị khăn làm cho hơi ửng đỏ, nhưng cậu lại không hề hay biết, dáng vẻ bình thường trả lời: “Được, vừa hay để tôi hoàn thành bức tranh hôm nay rồi lại thử vẽ cho cuộc thi bình chọn luôn.”
Nhân lúc cảm giác của cậu vẫn còn rõ ràng, chắc cậu có thể phát thảo sơ qua được.
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn mặc áo hoodie vàng sữa, chóp mũi và mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp còn vươn hơi ẩm của màn mưa, rõ ràng là một dáng vẻ vô cùng non mềm nhưng lại cứ khư khư nghĩ về chuyện vẽ tranh. Cảm giác lạc quẻ này khiến Phó Từ không nhịn được cúi đầu tựa vào vai cậu, cười không ngừng nổi, “Kỳ Ngôn, sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy?”
Kỳ Ngôn nhìn Phó Từ cười đến không đứng vững, có chút lờ mờ, “Đáng yêu cái gì?”
Bọn họ không phải đang nói về chuyện ở khách sạn và vẽ tranh sao? Tư duy của Phó Từ sao lại nhảy nhanh như vậy?
Không để Kỳ Ngôn nghĩ nhiều, Phó Từ cố gắng nhịn cười, xoa xoa đầu tóc đã khô được một nửa của cậu, “Không có gì, chúng ta đi thanh toán trước rồi tìm một khách sạn gần đây qua đêm nào.”
“Tôi vừa tìm rồi, có một khách sạn cách hồ nước ban nãy khá gần, nhìn vị trí có lẽ ra cửa ra là thấy.”
Hắn nói xong lấy thêm vài chiếc áo đến quầy tính tiền, Kỳ Ngôn nhìn thử, cùng loại với chiếc hoodie cậu đang mặc, sau mũ đều có thêm tai, nhìn Phó Từ bẹo bẹo những chiếc tai đó, cậu không biết thế nào lại bất giác sờ lên chiếc tai sau áo mình.
Sao cậu có cảm giác Phó Từ khá thích cậu mặc kiểu áo này ấy nhỉ?
Mà lúc cậu đang thất thần, Phó Từ đã tính tiền xong.
Kỳ Ngôn nhìn ba chiếc hoodie cùng phong cách trong túi, không khỏi nhíu mày, “Cậu mua nhiều thế làm gì?”
Một cái là đủ rồi, hơn nữa đều là size của cậu, Phó Từ cũng đâu mặc được.
“Đẹp thì mua thôi mà.” Lời nói của Phó Từ có chút mập mờ, “Đi thôi, đến khách sạn nào.”
Cô gái thu ngân bên cạnh nở nụ cười ngọt ngào, “Tiên sinh, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Kỳ Ngôn cứ vậy bị dẫn vào khách sạn, sau khi làm xong thủ tục, cậu thật sự muốn hỏi Phó Từ tại sao không đặt hai phòng, nhưng hai chàng trai trẻ đang phía trước làm lời nói của cậu khựng lại nơi đầu lưỡi.
Vẻ ngoài của hai người đều không tệ, người phía trước đi rất nhanh, một mặt thờ ơ, mà người phía sau thì đang đuổi theo, nhìn dáng vẻ chắc là đang dỗ người, nhấc tay thân mật cọ cọ lên cổ người kia.
Trong tim cậu lộp độp một tiếng, lập tức quay đầu nhìn Phó Từ bênh cạnh.
Quả nhiên mặt Phó Từ biến sắc, hắn nhìn bọn họ không chớp mắt, bước chân vốn dĩ đang tiến vào thang máy cũng khựng lại.
Hai người kia là đang trả phòng, mà Phó Từ cũng không đi, cứ như vậy nhíu mày nhìn bọn họ nói chuyện với lễ tân.
Lúc bọn họ đang định rời đi, Kỳ Ngôn phát hiện Phó Từ đột nhiên muốn đuổi theo.
Kỳ Ngôn giật mình vội níu tay hắn lại, miễn cưỡng kéo Phó Từ vào thang máy.
Sau khi thang máy khép lại, cậu nhăn mặt nhìn Phó Từ, “Cậu định làm gì? Người ta yêu đương là quyền tự do của người ta, cho dù cậu có không thích thì cũng đừng ở chỗ công cộng thể hiện ra như vậy.”
Phó Từ ngơ ngác, sau đó có hơi bất lực, “Không phải, cậu hiểu lầm rồi, tôi không định nói gì họ cả.”
Hắn không thích đồng tính luyến ái thật, nhưng cũng không phải là người không để ý hoàn cảnh như vậy, chuyện của người lạ không liên quan gì đến hắn cả.
“Cậu không thấy cổ của một người dán đầy băng cá nhân sao?” Phó Từ nhỏ giọng, “Dấu vết nhiều đến che không hết, vậy nên tôi nghi ngờ người còn lại có khuynh hướng bạo lực.”
Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, hắn muốn biết người kia có bị uy hiếp gì không, hắn có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng vừa mới nhấc chân hắn đã bị Kỳ Ngôn kéo vào.
Kỳ Ngôn nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Phó Từ, nhất thời chưa phản ứng kịp, “Khuynh hướng bạo lực?”
Cậu nhớ kỹ lại, trên cổ người đi trước thật sự dán rất nhiều băng cá nhân, vị trí lộn xộn không chút quy luật, bên rìa còn lộ ra vệt đỏ, dáng vẻ đó ngược lại có hơi giống…
Dấu hôn?
Kỳ Ngôn nhận ra gì đó, gương mặt có hơi cáu kỉnh, không nhịn được lườm Phó Từ, “Cậu lo chuyện bao đồng quá đấy!”
Phó Từ bị mắng có hơi tủi thân. Mãi đến khi hai người tắm rửa mặc lại xong quần áo, Phó Từ cũng không thèm nói gì với cậu. Một mình ngồi trên ghế xích đu cạnh ban công, ôm lấy gối ôm đung đưa, sau lưng hắn là màn mưa xám xịt, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
Kỳ Ngôn biết Phó Từ như vậy là muốn cậu dỗ dành hắn, cậu cũng chẳng có cách nào để Phó Từ như vậy không quan tâm, mím môi bước sang, “Tôi không phải muốn hung dữ với cậu, chỉ là cái đó thật sự không phải bạo lực gì cả.”
Tình thú của cặp đôi nhà người ta, nếu cậu thật sự để Phó Từ qua đó, lúc làm rõ mọi chuyện rồi không biết hắn sẽ xấu hổ nhiều hơn hay ghê tởm nhiều hơn.
Có lúc Phó Từ chẳng giống trai thẳng chút nào, nhưng có lúc lại thẳng đến bất ổn.
Nhưng cậu nói xong, Phó Từ chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi ngay lập tức quay đi, không nói gì.
Kỳ Ngôn thở dài, vỗ vỗ vai hắn, “Cho tôi ngồi với.”
Chiếc ghế xích đu này rất rộng rãi, hai người ngồi không thành vấn đề.
Phó Từ lại không nhường vị trí bên cạnh mà nhích về sau, ý tứ rất rõ ràng, nếu muốn ngồi cùng chỉ có thể ngồi trong lòng hắn.
Kỳ Ngôn yên lặng giằng co với hắn một lúc, cuối cùng vẫn chịu thua, ôm thì ôm, dù sao ở đây cũng không có người khác, cũng không phải lần đầu.
Vừa ngồi xuống ghế, Phó Từ đã thuần thục ôm lấy eo rồi cọ cọ vào cổ cậu.
Sữa tắm của khách sạn là mùi bạc hà rất bình thường, nhưng vì trộn lẫn nhiều tinh dầu nên có hơi rẻ tiền, lúc tắm Phó Từ vốn dĩ cảm thấy chả thơm chút nào, nhưng bây giờ hòa lẫn với mùi hương trên người Kỳ Ngôn, lại khiến người ta thoải mái lạ thường.
Kỳ Ngôn mặc chiếc áo hoodie màu vàng kia, tư thế này làm hai tai phía sau bị hắn đè hơi xiêu vẹo lên, trông khá đáng thương.
Phó Từ nghĩ nghĩ, đưa tay đội mũ lên cho Kỳ Ngôn, hai tai bông xù lập tức vểnh lên, kết hợp với biểu cảm bất lực của Kỳ Ngôn, vô cùng đáng yêu khiến hắn không nhịn được véo véo.
Kỳ Ngôn thấy hắn chơi vui cũng không ngăn cản, qua một lúc mới nói, “Không giận nữa?”
Nghe vậy khóe môi đang cong lên của Phó Từ lập tức hạ xuống, “Cũng không phải là giận, chỉ là tôi không hiểu.”
Hắn cảm thấy chỉ cần dính dáng đến đồng tính luyến ái, Kỳ Ngôn sẽ hơi mất khống chế, thường sẽ lạnh mặt hoặc hung dữ với hắn, cho dù Kỳ Ngôn cố gắng không thể hiện ra, hắn vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.
Kỳ Ngôn cũng rất ghét đồng tính luyến ái sao?
Biểu cảm bối rối của Phó Từ khiến Kỳ Ngôn hiểu rõ nếu không giải thích chuyện này rõ ràng, trong lòng Phó Từ chắc chắn sẽ để ý mãi, còn có thể sẽ nghĩ ngợi lung tung.
*
Đọc tiếp ở đây.
– ———-
Tình hình là chương sau dài gấp 4 lần một chương bình thường lận mn ạ, nên mình quyết định sẽ chia làm 2 hoặc 3 chương nhỏ cho đỡ choáng nhé!
Chúc mn một ngày tốt lành nà <3