Cậu Hôn Tôi Thêm Lần Nữa Đi - Chí Mặc - Chương 18: Rốt cuộc Phó Từ để tâm điều gì?
- Trang Chủ
- Cậu Hôn Tôi Thêm Lần Nữa Đi - Chí Mặc
- Chương 18: Rốt cuộc Phó Từ để tâm điều gì?
Chuyển ngữ: Phương Tử Bối
*
Bóng cây to lớn che khuất hình dáng họ, hai người ôm lấy nhau trên con đường nhỏ yên tĩnh, gió thổi lẫn vạt áo vào nhau theo tiếng lao xao của lá cây, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ.
Phó Từ nhận thấy người trong lòng chủ động tựa gần, hắn ngơ ngác, trong phút chốc không phản ứng kịp.
Kỳ Ngôn chủ động ôm hắn? Còn đang dỗ dành hắn?
Trước giờ hắn chưa từng có được đãi ngộ này, mỗi lần muốn gần gũi Kỳ Ngôn đều phải tìm một mớ lý do, bây giờ… không phải hắn đang mơ đó chứ?
Mặc dù đầu óc vẫn chưa hiểu rõ nhưng cơ thể hắn đã đáp lại, hắn vô thức ôm lấy eo Kỳ Ngôn, để người kia càng dán sát mình hơn.
Kỳ Ngôn cũng thuận thế áp mặt vào ngực hắn, dáng vẻ cho phép hắn ôm mình.
“Như vậy là dỗ được rồi sao?” Kỳ Ngôn hỏi lại lần nữa.
Phó Từ cố gắng đè nén nội tâm đang nhảy nhót, xoa mạnh tóc Kỳ Ngôn, cố giả vờ nặng nề nói: “Chưa đâu, tôi vẫn còn rất bực.”
“Cần phải dỗ thêm.”
Nếu như lúc này Kỳ Ngôn ngẩng đầu, ngay lập tức có thể nhìn thấy khóe miệng cong đến tận trời của Phó Từ, còn có đôi mắt tràn ngập ý cười. Hắn không hình dung được cảm giác này, cứ như được chữa lành.
Dường như chỉ cần Kỳ Ngôn ở bên cạnh, từng phút từng giây đều là điều hạnh phúc.
Kỳ Ngôn làm sao không nghe được ý cười trong giọng nói của hắn, nhưng cậu không vạch trần, yên lặng để người kia ôm thêm nửa phút mới đẩy ra, “Được rồi, đừng ăn gian.”
Con đường nhỏ này dù hơi tối, ít người đến, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người đi qua.
Mặc dù hai người tách nhau ra nhưng bàn tay đang nắm lấy nhau vẫn chưa buông, Kỳ Ngôn cẩn thận kiểm tra tay trái Phó Từ.
Mảnh vỡ bình hoa rất sắc, cậu không biết tay Phó Từ có bị thương hay không.
Phó Từ phối hợp xòe tay ra cho người kia xem, “Tôi cẩn thận lắm, không sao cả.”
Kỳ Ngôn gật gật đầu, “Lần sau đừng kích động như vậy, tôi còn tưởng…”
Cậu chỉ nói nửa câu, không tiếp tục phần sau.
Lần ở cấp ba, Phó Từ đánh cho ba tên lưu manh kia vào thẳng bệnh viện, có người còn gãy cả mũi. Cảnh tượng tối nay làm cậu ngay lập tức nhớ về lúc đó, cậu hoàn toàn không cản được Phó Từ đang nổi điên, cậu sợ Phó Từ sẽ vì cậu mà gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
“Tôi tự có tính toán.” Phó Từ dùng đầu ngón tay xoa xoa mặt cậu, biết cậu lo lắng, hắn trấn an nói, “Tôi đã không còn là tên nhóc cấp ba bồng bột nữa.”
Hắn có nhiều cách để Thang Hạo biết được cái giá của việc xúc phạm Kỳ Ngôn là gì, không cần thiết phải tự mình ra tay.
Phó Từ nghĩ đến gì đó, lại nhỏ giọng bổ sung: “Chỉ cần cậu không sợ tôi là được.”
Hắn thừa nhận lúc đó không khống chế được bản thân mình, chỉ là lời lẽ của Thang Hạo khiến hắn nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp của vài năm về trước, đạp thẳng vào vùng cấm kỵ của hắn…
Hắn không cho phép bất cứ ai động vào Kỳ Ngôn, đặc biệt là đồng tính.
Hắn bắt buộc phải dạy dỗ Thang Hạo một trận.
Chẳng qua hắn không ngờ Kỳ Ngôn lại dẫn người đến nhanh như vậy, vẫn còn chưa kịp xử lý hiện trường thì Kỳ Ngôn nhìn thấy một màn máu me này.
Vào khoảnh khắc đó, hắn không biết tại sao lại có chút hoảng loạn, không phải vì hoảng vì đánh người bị phát hiện, mà hoảng vì sợ Kỳ Ngôn giống như những người khác sợ hãi hắn, cảm thấy thủ đoạn của hắn quá tàn nhẫn.
Cũng may là không có, phản ứng đầu tiên của Kỳ Ngôn là bảo hắn ném mảnh vỡ trong tay, ân cần kiểm tra vết thương cho hắn, còn dỗ dành hắn cho hắn ôm.
Kỳ Ngôn cảm nhận được nỗi thấp thỏm đó của Phó Từ, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Tại sao tôi phải sợ?”
“Cậu vì tôi nên mới xảy ra xung đột với Thang Hạo, nếu như phải nói đến, đáng ra tôi phải cảm ơn cậu.”
Cậu bẹo bẹo ngón tay Phó Từ, cong môi, “Cảm ơn cậu, Phó Từ.”
Chỉ có Phó Từ mới có thể cho cậu cảm giác an toàn như vậy.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Hai người cùng nhau về ký túc xá, Tống Dương và Lưu Liễu vẫn chưa về.
Phó Từ lấy điện thoại hỏi tình huống bên đó, hai người nói rất nhanh sẽ về, không có việc gì lớn.
Lúc này tảng đá trong lòng Kỳ Ngôn mới được buông xuống.
Phó Từ nhìn dáng vẻ thở phào một hơi của Kỳ Ngôn, vỗ vỗ đầu cậu, “Yên tâm, hai người đó có thể ổn định được tình hình.”
Đừng nhìn Lưu Liễu và Tống Dương bình thường hihi ha ha, những lúc quan trọng rất đáng để trông cậy.
Kỳ Ngôn còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị Phó Từ đẩy vào phòng tắm, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tắm rửa thả lỏng chút nào.”
Hôm nay xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, phải tắm một cái xả xui.
Lúc Kỳ Ngôn tắm có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ở trước cửa, cậu biết Phó Từ vẫn luôn ở ngoài trông cậu, có lẽ vì lo lắng cậu gặp phải chuyện như vậy trong lòng sẽ sợ hãi chăng?
Cậu không nhịn được bật cười, tại sao Phó Từ cứ luôn xem cậu là trẻ con vậy?
Mặc dù nói thế nhưng cậu vẫn tăng nhanh tốc độ tắm rửa.
Xong xuôi hết, Kỳ Ngôn định hoàn thành bản thảo của Hồ Dao trước, cậu đã vẽ được hơn một nửa, bây giờ chỉ còn vài nét cuối nên tối nay chắc có thể gửi đi.
Cậu nói với Phó Từ một tiếng rồi kéo rèm giường lại.
Cậu thích vẽ trên giường, kéo rèm lại sẽ có cảm giác hơn.
Nhưng vẽ chưa được bao lâu thì Phó Từ vươn người trèo qua giường cậu, vừa nhìn bản vẽ đã buồn bực nói: “Vẫn đang vẽ cho cô ta à?”
Hắn còn tưởng có thể nhân cơ hội Lưu Liễu và Tống Dương chưa về cùng Kỳ Ngôn tận hưởng một lát thế giới của hai người chứ!
Phó Từ ôm Kỳ Ngôn vào lòng, gác cằm lên vai cậu, hắn nhìn bức tranh trước mặt với ánh mắt chua loét.
Kỳ Ngôn ngồi trước bức ảnh của Hồ Dao vẽ mấy ngày rồi, nhìn là thấy phiền.
“Đã nói hôm nay nghe lời tôi mà, cậu một chút thời gian cũng không cho tôi.”
Kỳ Ngôn đương nhiên biết hắn nói gì, nghĩ đến hiệp định không công bằng mà bản thân đã đáp ứng, cậu hơi mất tự nhiên ho một tiếng, “Tôi chỉ muốn vẽ xong cho nhanh.”
Cậu sẽ không thừa nhận mình bị hành động càng ngày càng càn rỡ của Phó Từ làm cho có tật giật mình, sợ bản thân không cẩn thận lộ ra sơ hở.
Vẽ tranh vừa hay là một cái cớ không tệ.
“Cậu cũng biết sau đó tôi còn một cuộc thi bình chọn mà. Chỉ vẽ xong cái này tôi mới có tâm tư nghĩ về nó.”
Phó Từ nghe cậu nói vậy cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ ôm chặt người kia hơn, sau đó vùi đầu vào cổ cậu hít một ngụm, cứ như đang lấy chút phúc lợi, “Vậy tôi tạm tha cho cậu.”
Kỳ Ngôn cố gắng không để ý đến hơi thở quá gần ở cổ kia, gật đầu, bình tĩnh đợi Phó Từ rời đi, nhưng đối phương lại chẳng hề nhúc nhích, còn giục cậu, “Sao lại không vẽ? Vẽ xong biết đâu còn dư cho tôi chút thời gian.”
“Cậu không đi?” Kỳ Ngôn quay đầu nhìn hắn, “Cậu ôm tôi thế này làm sao tôi vẽ?”
Phó Từ ngồi sau lưng cậu, hai tay ôm lấy eo, chân dán lên chân cậu, hai người đều vừa mới tắm xong, đồ ngủ lại mỏng, nhiệt độ hòa vào nhau khiến chẳng mấy chốc cậu đã cảm thấy hơi nóng.
“Tại sao không thể vẽ?” Phó Từ ra vẻ đương nhiên hỏi lại, “Tôi cũng không cản tay cậu.”
Kỳ Ngôn đen mặt nhưng Phó Từ dường như đã hạ quyết tâm, nói thế nào cũng không chịu đi.
Cậu cắn răng, dứt khoát không thèm để ý hắn, bình tâm lại tiếp tục vẽ.
Cũng may người bên cạnh rất an phận, cũng có thể là hơi thở đối phương quá đỗi quen thuộc, chẳng mấy chốc cậu đã tiến vào trạng thái tập trung.
Phó Từ ôm người trong lòng, cũng không dám có hành động dư thừa nào, chỉ xem Kỳ Ngôn vẽ tranh, nhưng trong vô thức, tầm nhìn của hắn đã dừng trên mặt Kỳ Ngôn, không rời đi nữa.
Hắn biết Kỳ Ngôn đẹp, nhưng dáng vẻ nghiêm túc vẽ tranh của cậu lại có một mị lực riêng.
Đôi mắt cụp xuống, lông mi vừa dày vừa đen, ánh mắt chăm chú nhìn vào bảng vẽ, ở bên trên không ngừng tô tô sửa sửa. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, khi gặp chỗ khó sẽ vô thức đè đầu bút lên môi, cánh môi xinh đẹp lõm vào trong cho hắn một cảm giác không nói thành lời.
Phó Từ ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn lên môi Kỳ Ngôn.
Xúc cảm ấm nóng trên tay mang theo sự mềm mại khác lạ.
Lúc hắn định thần lại phát hiện Kỳ Ngôn đã lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mình.
Trong lòng Phó Từ hoảng loạn, lập tức rụt tay lại vô thức nói: “Lớn cả rồi còn cắn bút!”
Kỳ Ngôn nhíu mày, “Tôi không cắn.”
Phó Từ chỉ vào cây bút trên tay cậu, chuẩn xác nói: “Cậu xem, chứng cứ đó.”
Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn đầu bút màu đen hơi ươn ướt, dưới ánh đèn lộ ra bóng nước.
Chắc do lúc đậu đè lên môi không cẩn thận dính đây mà.
Kỳ Ngôn bỗng chốc hơi đỏ mặt, đưa ngón trỏ chuẩn bị lau sạch sẽ, nhưng người nào đó nhanh hơn cậu, hắn đưa tay lau nó, còn gõ gõ vào bảng vẽ, “Được rồi, đừng có lười, vẽ tiếp đi.”
Kỳ Ngôn nhìn hắn một cái, cậu không nói gì, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Phó Từ thấy cậu không hỏi nữa, thở phào một hơi, nhưng bàn tay đặt bên eo Kỳ Ngôn lại có chút không tự nhiên.
Ngón tay lúc nãy ấn lên môi Kỳ Ngôn phảng phất vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mềm ấm ấm, lúc lau qua đầu bút lại âm ỷ mang đến cảm giác thứ gì đó đang dâng trào.
Kỳ Ngôn nhận thấy bàn tay trên eo không an phận, cúi đầy nhìn một cái, phát hiện ngón trỏ và ngón cái của Phó Từ đang vô thức cọ vào nhau, sượt qua quần áo của cậu.
“Phó Từ.” Kỳ Ngôn gọi hắn, “Tại sao lúc nãy cậu nhìn thấy Thang Hạo chặn tôi ở quán ăn lại tức giận như vậy?”
Đột nhiên cậu muốn hỏi rõ.
Lúc nãy cậu cũng có hơi hoài nghi, cho dù Phó Từ muốn trút giận cho cậu, nhưng trong tình huống chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, không có lý do gì để hắn đánh Thang Hạo tàn nhẫn như vậy.
Cậu chắc chắn chưa nói cho Phó Từ nghe Thang Hạo quấy rối mình.
Vậy rốt cuộc Phó Từ để tâm điều gì?
*
Đọc tiếp ở đây.