Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư - Chương 7: Nữ chính kéo tay áo của cậu, không phải tên Bạch Y
- Trang Chủ
- Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư
- Chương 7: Nữ chính kéo tay áo của cậu, không phải tên Bạch Y
Beta: Nơ
Chớp mắt một cái đã tới cuối tháng.
Mặc dù sắp tới kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhưng trước khi nghỉ, học sinh còn phải đối mặt với một kỳ thi tháng.
Hơn nữa trường học cố ý sắp xếp ngày thi vào hai ngày 27 và 28.
Bởi vì thế nên ngày 30 trước khi nghỉ, học sinh chắc chắn sẽ cầm được giấy báo thành tích trong tay.
Bài kiểm tra cơ bản lần trước Bạch Y xếp thứ 48 toàn khối, mà một phòng thi có 50 người.
Cho nên lần nay cô thi ở phòng thi số một.
Cùng phòng thi còn có người xếp đầu khối Chương Vụ Tuân và người đồng hạng Ngô Văn Bân.
Bởi vì Chu Vụ Tầm không có xếp hạng nên lần này cậu thi ở phòng cuối cùng.
Bạch Y hiểu rõ thực lực của Chu Vụ Tầm không giống người thường, cũng biết mình không có khả năng vượt qua Chương Vụ Tuân.
Về phần Ngô Văn Bân, Bạch Y thực sự không chắc chắn.
Mặc dù bình thường Ngô Văn Bân cà lơ phất phơ, lên lớp hay ngủ gật, nhưng ai cũng không thể phủ nhận rằng cậu ta thông minh, đầu óc linh hoạt, mấy môn Toán -Lý – Hóa lại càng xuất sắc.
Nếu không cậu ta đã không thể kiêu ngạo ngủ ngay trong lớp, giáo viên lại mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Dù cho có lúc giáo viên chủ nhiệm thực sự không nhìn nổi nữa nên gọi cậu ta đứng lên, nhưng người này lại biết rõ giáo viên đang nói đến đâu, thậm chí còn có thể đang ngái ngủ mà vẫn nói ra đáp án đúng và các bước giải đầy đủ.
Giống như ngoài mặt cậu ta đang ngủ, nhưng trong não vẫn suy nghĩ về bài giảng của giáo viên.
Mà so với cậu ta, logic của Bạch Y không kỹ càng bằng, suy nghĩ cũng không nhanh bằng.
Chỉ có loại ngữ cảm tự nhiên môn Tiếng Anh là có thể hơn cậu ta.
Nhưng vẫn không đủ.
Cô phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để làm đề mới có thể miễn cưỡng không bị rơi xuống.
Nếu phải định nghĩa về hai người họ, vậy Ngô Văn Bân chính là loại học sinh có thiên phú, chẳng qua thiên phú của cậu ta còn chưa đủ để sánh vai cùng Chương Vụ Tuân và Chu Vụ Tầm.
Mà Bạch Y, là kiểu chăm chỉ cố gắng.
Bạch Y nghĩ tới rất nhiều lần, lần thi tháng này thứ bậc tốt nhất cô có thể giành được là hạng ba.
Tính toán này vẫn phải căn cứ vào việc cô đồng hạng với Ngô Văn Bân thêm lần nữa hoặc may mắn hơn là cô vượt qua được Ngô Văn Bân.
Suy cho cùng, cô căn bản không có cách nào vượt qua được Chương Vụ Tuân và Chu Vụ Tầm.
Cô chỉ có thể cố gắng đuổi theo.
Cho nên việc đồng ý với mẹ phải ngồi ổn định ở vị trí thứ hai trong lớp, có lẽ sẽ không thực hiện được.
Trong lòng Bạch Y rất áp lực.
Cô có thể tưởng tượng được thái độ và lời nói của mẹ sau khi xem tờ giấy báo điểm.
Vì thế, khoảng thời gian trước khi diễn ra kỳ thi, Bạch Y cố gắng nỗ lực học thêm kiến thức.
Mỗi ngày đều làm đề tới tận đêm hôm khuya khoắt mới đi ngủ.
Buổi chiều ngày 27, thi môn Toán đầu tiên.
Sau khi thi xong, tất cả mọi người đều vội vã đi tới nhà vệ sinh.
Bạch Y đang ra khỏi phòng thi, Ngô Văn Bân dùng giọng nói hào sảng của mình hỏi Chương Vụ Tuân đang cùng đi ra ngoài: “Anh Chương! Câu 4 phần trắc nghiệm anh chọn gì thế? Kết quả là 30 hay 25?”
Chương Vụ Tuân thản nhiên nói: “Thi xong rồi, bây giờ so đáp án làm gì nữa, chuẩn bị cho môn Tiếng Anh chốc nữa thi đi.”
Ngô Văn Bân cười nói: “Câu này em không chắc chắn, anh nói cho em biết đi! Nếu không lúc nữa thi tiếng anh em sẽ không thể nào yên tâm được, bồn chồn lắm.”
Ngô Văn Bân hỏi câu 4 phần trắc nghiệm, câu đó Bạch Y cũng không chắc.
Cô chọn 25, nhưng cô không chắc nó đúng hay không.
Nhưng hiện tại Bạch Y cũng không muốn biết đúng sai.
Cô cố gắng bước nhanh về phía trước, kết quả vẫn nghe thấy lời nói hưng phấn giương cao của Ngô Văn Bân: “Em chọn 30! Anh Chương anh cũng chọn 30, vậy em yên tâm rồi, cái này chắc chắn không sai được!”
Bạch Y: “…”
Đột nhiên cô thấy rất buồn bực.
Sau khi hai ngày diễn ra kỳ thi tháng kết thúc, giáo viên các môn học bắt đầu giải thích bài thi.
Chính vì vậy mà Bạch Y cũng có thể tính sơ được điểm của mình.
Nghỉ giữa giờ buổi chiều ngày 30, Bạch Y đến văn phòng Hoá học lấy bài tập dành cho kỳ nghỉ vừa được in ra. Đúng lúc này, cô gặp lớp trưởng Chương Vụ Tuân đang ở trong văn phòng lấy phiếu điểm đã sắp xếp thứ tự.
Kỳ nghỉ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, thế nhưng riêng một môn Hoá đã có những bảy bài tập về nhà.
Bạch Y phải ôm bảy chồng bài tập dày cộp quay về lớp.
Cô vừa ra khỏi văn phòng Hoá học, Chương Vụ Tuân cầm phiếu điểm đã chạy tới.
“Tôi giúp cậu.” Cậu ta nói xong liền vươn tay ra cầm lấy bốn chồng bài tập từ trên tay Bạch Y.
Tay cô lập tức nhẹ đi rất nhiều.
Bạch Y thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Chương Vụ Tuân không nhìn cô, chỉ thấp giọng trả lời: “Không có gì.”
Chốc lát, Bạch Y không nhịn được nên hỏi: “Cậu vẫn xếp thứ nhất chứ?”
Chương Vụ Tuân gật đầu, rồi phát ra một tiếng từ trong cổ họng: “Ừm.”
Bạch Y cắn môi, thử hỏi: “Thứ hai thì sao? Cậu có thấy không?”
“Ngô Văn Bân.” Chương Vụ Tuân trả lời, sau đó bổ sung: “Cậu đứng thứ ba, kém cậu ta một điểm.”
Bạch Y ngẩn ngơ, nhất thời chưa phản ứng lại.
Cô mở miệng, rất muốn hỏi: Chu Vụ Tầm thì sao?
Nhưng trong nháy mắt trước khi nói ra thành tiếng, Bạch Y đột nhiên im bặt.
Cuối cùng cô không hề nói ra bất kỳ điều gì.
Sau khi tới phòng học, Chương Vụ Tuân chủ động giúp Bạch Y phát bài kiểm tra, đồng thời cũng phát luôn cả phiếu điểm.
Bạch Y phát bài kiểm tra xong liền quay lại chỗ ngồi ngay lập tức, cô cầm phiếu điểm lên rồi bắt đầu tìm kiếm cái tên Chu Vụ Tầm.
Hạng 7, Chu Vụ Tầm.
Bạch Y nhìn từ trái sang phải theo dòng tên của cậu.
Điểm các môn rất đồng đều, không bị lệch môn, cũng không có môn nào điểm cao bất thường.
Không thể nói là không ổn ở đâu, nhưng cứ có cảm giác là lạ.
Bạch Y lại nhìn điểm các môn của mình.
Có lẽ vì mẹ luôn so sánh cô với Ngô Văn Bân, cho nên đến thời điểm hiện tại, lần nào Bạch Y cũng bất giác so sánh điểm từng môn với cậu ta.
Lúc thấy điểm số 148 của môn Tiếng Anh, trong đầu cô lập tức tự động vang lên những lời mà mẹ cô chắc chắn sẽ nói ra.
“Tiếng Anh là môn thế mạnh của con, không nên để mất điểm thế này. Nếu con lấy được hai điểm ấy thì con sẽ hơn thằng bé đó một điểm đấy Nhất Nhất. Như thế con sẽ ở hạng hai, nó sẽ ở hạng ba.”
Đột nhiên, Bạch Y nghe thấy giọng nói của Ngô Văn Bân truyền đến từ phía sau, vang vọng khắp phòng học.
“Anh Tầm, không phải môn toán của anh tốt lắm sao? Sao lại thi được có 124 thế? Sơ xuất phải không?”
Rõ ràng là cậu ta cười hỏi, nhưng lúc nghe vào lại giống như có ý kỳ lạ đang muốn khoe khoang chế giễu, làm cho người ta không thoải mái, khó chịu.
Bạch Y quay đầu lại nhìn.
Chu Vụ Tầm đang tuỳ ý xoay bút, động tác thuần thục lưu loát.
Cậu nghe vậy, liền miễn cưỡng ngước mắt lên liếc Ngô Văn Bân, giọng điệu thờ ơ: “Cái này mà còn không nhìn ra à, tôi đáng nhường cậu đấy.”
Nụ cười trên mặt Ngô Văn Bân dần đông cứng.
Một lát sau, cậu ta lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên như thường, mỉm cười nói: “Không cần nhường em, em muốn biết toàn bộ thực lực của anh Tầm đây có lợi hại hơn anh Chương không thôi.”
Chu Vụ Tầm nhướng mày, không để ý tới cậu ta.
Có lẽ các bạn trong lớp đều cảm thấy Chu Vụ Tầm vì thể diện mặt mũi của mình nên mới nói là nhường Ngô Văn Bân.
Nhưng Bạch Y tin lời cậu nói.
Cậu thực sự đang nhường.
Không chỉ nhường Ngô Văn Bân, từ vị trí thứ hai tới vị trí thứ sáu, thậm chí ngay cả vị trí đầu tiên của Chương Vụ Tuân, có khả năng tất cả đều không phải đối thủ của cậu.
Sao cậu lại muốn như thế?
Bạch Y không hiểu.
Sau khi tan học, Bạch Y và Bành Tinh Nguyệt cùng nhau đi ra ngoài tòa nhà giảng dạy, cả hai vừa đi vừa nói về thành tích thi tháng lần này, cuối cùng Bạch Y cũng nghe được một nguyên nhân hợp lý từ lời kể của Bành Tinh Nguyệt.
“Anh họ mình cố ý cả đấy, anh ấy cố ý chọc giận cậu mình.”
Bành Tinh Nguyệt giận dữ nói: “Cậu mình đã sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy rồi, chờ chúng ta tốt nghiệp cấp ba xong, anh họ nhất định phải ra nước ngoài, cậu mình còn cố ý nhắc nhở anh họ lần thi nào cũng phải thi thật tốt.”
“Anh họ thích làm trái lời ba anh ấy.”
Khi Bành Tinh Nguyệt nói chuyện, Bạch Y mở cặp sách, định lấy điện thoại ra.
Nhưng điện thoại không ở trong cặp sách.
Bạch Y lập tức dừng chân lại.
Não cô trống rỗng mất một giây.
Cô chợt nhớ tới, buổi chiều nay cô để điện thoại vào trong ngăn bàn, sau đó quên cất vào cặp.
Không rơi là được.
Bạch Y thở phào nhẹ nhõm.
Bành Tinh Nguyệt thấy Bạch Y đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cô nàng mờ mịt quay sang hỏi: “Làm sao thế Nhất Nhất?”
“Mình quên điện thoại ở phòng học rồi.” Bạch Y khẽ nhíu mày, nói với Bành Tinh Nguyệt: “Tinh Nguyệt, cậu về trước đi, mình đi lấy điện thoại.”
“Mình không vội, cậu đi đi, mình ở đây chờ cậu.” Bành Tinh Nguyệt đáp lại cô.
Bạch Y gật đầu, sau đó lập tức xoay người chạy về phía toà nhà dạy học.
Cô bước nhanh lên lầu ba, rẽ vào hành lang rồi đi thẳng tới phòng học.
Đã tan học được một lúc, nên hiện tại trong hành lang không có bất kỳ ai, vắng lặng trống trải.
Khoảnh khắc Bạch Y đi đến cửa sau phòng học, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam truyền đến từ cánh cửa sau đã đóng.
“Ăn cơm chưa ạ?” Chu Vụ Tầm nói tiếng địa phương, hoàn toàn không giống với tiếng phổ thông, nhưng nghe rất hay và êm tai.
Cậu đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại.
Nhưng đối phương là ai, nói gì, Bạch Y không nghe thấy.
Cô chỉ nghe cậu nói: “Có kết quả rồi ạ, thi không tốt lắm.”
Có lẽ đối phương đang an ủi cậu, cậu ngoan ngoãn đáp lại: “Con hiểu rồi, không áp lực đâu.”
“Mẹ đặt khách sạn ở đâu vậy?” Chu Vụ Tầm quan tâm hỏi.
Quen cậu gần một tháng, Bạch Y còn chưa nghe thấy cậu nói chuyện nhẹ nhàng với ai như thế.
Sau khi giọng nữ trong điện thoại nói ra một cái tên, rồi tiếp tục hỏi cậu: “Con có đến chơi không?”
Chu Vụ Tầm nói: “Con không đi đâu, hai người cứ chơi vui vẻ.”
Không đợi đối phương nói tiếp, cậu liền thấp giọng nói: “Mẹ, con phải đi ăn cơm rồi.”
“Ừm, bye bye.”
Thì ra là mẹ cậu.
Bạch Y không biết mình có nên đi vào hay không.
Vô tình nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại, cũng bởi vậy nên cô mới biết sở dĩ cậu cố ý thi được nhiêu đó điểm, hình như không hẳn là vì sau khi thi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài.
Ít nhất không chỉ đơn giản là tức giận với ba mình.
Mà nguyên nhân chủ yếu là, cậu muốn có được sự quan tâm chú ý của mẹ.
Trong phòng học có tiếng vang.
Bạch Y bối rối hoang mang.
Cô vội vàng chạy đi, chạy một mạch trốn ở khúc ngoặt cầu thang.
Lúc Chu Vụ Tầm đi ra ngoài khoá cửa phòng học, Bạch Y cắn môi, cố lấy dũng khí lao ra khỏi chỗ khuất này để chạy về phía phòng học.
“Chu Vụ Tầm, đừng khoá cửa!” Bạch Y cố gắng bình tĩnh, giả vờ tự nhiên mà lên tiếng gọi.
Nhưng cô cũng không biết, mặt cô đã nhuộm một màu đỏ nhạt.
Khoảnh khắc cô gọi tên cậu.
Chu Vụ Tầm quay đầu nhìn cô, động tác ấn khoá dừng lại.
Bạch Y tới bên cạnh cậu, thở ra rồi nói: “Đừng khoá, tôi để quên điện thoại trong phòng học.”
Chu Vụ Tầm không nói gì, cậu chỉ mở khoá ra, sau đó thuận tay đẩy cửa giúp cô.
Bạch Y lập tức đi vào, lấy được điện thoại trong ngăn bàn rồi nhanh chóng quay ra.
Cô cho rằng cậu sẽ để khoá đấy về trước, kết quả là cậu vẫn cầm ổ khoá đứng yên chỗ cũ.
Cả người chàng trai đều lộ ra vẻ không tập trung, mày hơi nhíu, xem ra tâm trạng không tốt lắm.
Bạch Y vốn định nói để đó cô khoá cửa.
Nhưng không biết vì sao, ở trước mặt cậu cô luôn ngây ngốc vụng về, ngay cả lời bình thường nhất cũng không nói được.
Cuối cùng cô lúng ta lúng túng nói với cậu: “Cảm ơn cậu nhé.”
Ngón tay thon dài của Chu Vụ Tầm ấn khoá xuống, khoá cửa xong xuôi, cậu liền dùng chất giọng nhẹ nhàng nói tiếng phổ thông trả lời cô: “Không có gì.”
Khi đi ra ngoài tòa nhà dạy học, cậu cũng không có ý chờ cô nữa.
Bước chân của chàng trai lớn, nhanh chóng bỏ lại Bạch Y ở phía sau.
Một tay Chu Vụ Tầm ôm ván trượt, sau khi rời khỏi toà nhà giảng dạy liền giẫm lên ván lao nhanh ra ngoài cổng trường.
Bạch Y đứng trên bậc thềm trước toà nhà dạy học, lúc đối mặt với cậu, xương cốt cô như cứng ngắc sít vào, nhưng hiện tại nó đang dần thả lỏng từng chút một.
Cô yên lặng nhìn bóng lưng cậu.
Áo khoác đồng phục của thiếu niên để mở, góc áo không nghe lời bị gió cuốn lên, góc áo ấy cũng như mái tóc ngắn mềm mại, cả hai đều bị gió đêm thổi bay.
Dòng người xung quanh đông đúc, náo nhiệt lạ thường.
Tất cả mọi người đều vui vẻ phấn chấn hoà mình vào niềm vui của ngày lễ Quốc khánh.
Nhưng tại sao, cô lại cảm giác cậu lại cô đơn tới như vậy.
–
Chu Vụ Tầm giẫm ván trượt ra khỏi trường, đi thẳng về phía trước dọc theo con đường.
Đúng lúc Trần Mẫn vừa bước ra từ cửa hàng đồ trang sức gần trường.
Cậu ta nhìn thấy cậu, lập tức vẫy tay hô to: “Chu Tầm! Chu Tầm!”
Chu Vụ Tầm mới gọi điện thoại cho mẹ, lúc này còn đang thất thần, căn bản không nhận ra Trần Mẫn đang gọi mình.
Vốn dĩ cậu dự định kỳ Quốc khánh này sẽ quay về Nam Thành tìm mẹ.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói muốn tới Nam Thành, đã chợt nghe thấy mẹ nói sẽ đi du lịch cùng với chú Thẩm.
Chu Vụ Tầm nhanh chóng chặt đứt ý tưởng quay về Nam Thành.
Hơn ai hết, cậu luôn hy vọng quãng đường còn lại của mẹ có thể trải qua một cách vui vẻ hạnh phúc.
Chứ không phải giống như nửa đời trước, một năm hay thậm chí là vài năm, người chồng cũng không về nhà lấy một lần, bà một thân một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con nhỏ.
Mà chồng của bà, ông Chu Bộ Phạn, ngoại trừ việc gửi tiền đều đặn hàng tháng, còn lại không giúp được bất kỳ việc gì trong nhà.
Cậu thật sự hy vọng mẹ sẽ sống tốt.
Nhưng trong lòng cậu vẫn không thể thoải mái.
Trần Mẫn thấy cậu không phản ứng, liền chạy vào làn đường cấm xe cơ giới.
Cậu ta dang tay ra, chặn Chu Vụ Tầm đang giẫm ván trượt lao nhanh về phía này.
Đây không phải lần đầu tiên cậu ta làm việc này.
Chu Vụ Tầm nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một người, lập tức đổi đổi hướng của ván trượt.
Nhưng ván trượt của cậu không hề thay đổi, vẫn lao về phía trước như cũ.
Chu Vụ Tầm nhanh chóng xoay ván trượt 90 độ, ván trượt hoàn toàn lệch sang một bên, bốn bánh xe ma sát với mặt đất.
Ván trượt dừng lại ngay lập tức.
Một động tác phanh chéo powerslide hoàn mỹ và thuần thục.
Trần Mẫn cười hờn dỗi: “Vừa nãy gọi cậu to như thế mà sao cậu không đáp?”
Thái độ của Chu Vụ Tầm còn lạnh hơn hơn so với lúc bình thường, cậu thấp giọng nói: “Có chuyện gì?”
Khoé miệng Trần Mẫn lộ ra ý cười, chủ động ngỏ lời mời cậu: “Mình có hai vé xem phim, cậu đi xem cùng mình được chứ?”
Chu Vụ Tầm cụp mắt nhìn chằm chằm cậu ta.
Sâu trong đôi mắt đào hoa làm người ta say đắm lại là vẻ bình tĩnh không dao động, dù vậy nhưng nó vẫn có thể khiến cho người ta cảm giác ánh mắt ấy vô cùng thâm tình, vô cùng mê người.
“Cậu muốn hẹn hò với tôi?” Cậu thẳng thừng nói ra.
Trần Mẫn vốn rất chủ động phóng khoáng, kết quả vẫn bị câu nói này của cậu làm cho đỏ mặt, đột nhiên bắt đầu thẹn thùng.
Hai má cậu ta ửng đỏ, đôi mắt chớp chớp không ngừng, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Chu Vụ Tầm liền nói: “Được.”
Dường như Trần Mẫn không ngờ cậu sẽ đồng ý, cậu ta kinh ngạc ngẩng mặt nhìn Chu Vụ Tầm, không dám tin mà ngây ngẩn nói: “Cái gì?”
Giọng nói của Chu Vụ Tầm không hề nổi lên gợn sóng: “Không phải muốn sao? Vậy thì thử đi.”
Cuối cùng Trần Mẫn cũng dám chắc chắn, Chu Vụ Tầm đồng ý sự theo đuổi của cậu ta rồi.
Có thể là do niềm vui bất ngờ ập tới, Trần Mẫn ngược lại luống cuống tay chân.
Cậu ta che miệng cười, đôi mắt cười cong thành vầng trăng khuyết.
Sau đó Trần Mẫn buông tay xuống, hưng phấn lắc lắc hai cái.
Cậu ta muốn nắm tay cậu, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm, hai tay ngoan ngoãn buông thõng ở hai bên.
Khi Chu Vụ Tầm giẫm lên ván trượt muốn tiếp tục quay về nhà, Trần Mẫn đột nhiên kéo ống tay áo đồng phục của cậu.
Chàng trai không hiểu, liền quay đầu nhìn Trần Mẫn.
“Vậy cậu có đi xem phim cùng mình không?” Trần Mẫn xấu hổ đỏ mặt, ý cười bên khoé miệng tươi rói, giọng điệu giống như đang làm nũng.
Trong giọng nói của Chu Vụ Tầm mang theo chút hờ hững, trả lời cậu ta: “Đi.”
Cảnh tượng này, không sai không lệch, đúng lúc rơi vào tầm mắt của Bạch Y ngồi trên xe bus công cộng.
Hình ảnh phản chiếu vào đôi mắt nai của cô vô cùng đẹp đẽ, giống như cảnh khiến người ta rung động nhất trong Animation học đường.
Trong cái duy mỹ mang theo cả cái lãng mạn, tràn ngập hương vị thanh xuân hồn nhiên rực rỡ.
Nam chính là cậu.
Nhưng đáng tiếc, nhân vật nữ chính kéo tay áo của cậu, không phải tên Bạch Y.