Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư - Chương 5: Người nào đó đã khảm sâu vào trong trái tim tôi
- Trang Chủ
- Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư
- Chương 5: Người nào đó đã khảm sâu vào trong trái tim tôi
Beta: Nơ
Giờ nghỉ giải lao giữa sáng hôm sau.
Bạch Y đang phát bài tập, Lữ Thư Na đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học lớp 11A13.
“Nhất Nhất!” Chị ấy gọi to.
Bạch Y quay đầu liền trông thấy mớ đồ ăn vặt trên tay Lữ Thư Na.
Cô hơi kinh ngạc, sau đó đi về phía cửa: “Chị ạ?”
Lữ Thư Na đưa đồ ăn vặt trong tay cho Bạch Y, cười nói: “Mua cho em đấy, đều là loại em thích đó.”
Quả thật chúng đều là loại Bạch Y thích, sữa Vượng Tử, skittles, bánh Q, kẹo sữa ngậm.
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Lữ Thư Na rất hiểu sở thích của Bạch Y.
“Nhất Nhất này.” Lữ Thư Na cong khoé môi cười hỏi: “Anh họ Tinh Nguyệt có ở đây không?”
Bạch Y quay đầu nhìn dãy cuối cùng trong phòng học, chỗ đó trống không.
Cô lại nhìn sang phía khác, vẫn không thấy bóng dáng của cậu đâu.
Bạch Y lắc đầu, “Không có đây.”
Lữ Thư Na có chút mất mác tiếc nuối, “Vậy em giúp chị đưa cho cậu ấy cái này được không?”
Trong lòng Bạch Y không muốn đồng ý.
Nhưng cô lại không thể nói ra một câu từ chối.
Cuối cùng, Bạch Y vẫn cố gắng che giấu cái chua chát tràn ngập trong lòng, khẽ gật đầu.
Lữ Thư Na liền lấy một lá thư từ trong túi ra, khẽ khàng nhét vào tay Bạch Y.
Lá thư này được dùng giấy màu hồng nhạt để viết, còn cố ý gấp thành hình trái tim.
Trước khi đi, Lữ Thư Na bỗng nhiên kéo cổ tay Bạch Y, tò mò hỏi: “Cậu ấy tên gì thế?”
Vốn dĩ muốn chính miệng hỏi tên cậu, nhưng nào biết lại không gặp được.
Lữ Thư Na không thể chờ được nữa, chị ấy nhanh chóng muốn biết tên của cậu cho nên hỏi Bạch Y.
Bạch Y mở miệng, cổ họng khô khốc trả lời: “Chu Vụ Tầm.”
“Chu thì chị biết, nhưng “wùxún” là hai chữ nào vậy?”
Bạch Y ngẩn ngơ một giây, sau đó mới nói: “Vụ trong sương mù dày đặc, Tầm trong tìm kiếm.”
Lữ Thư Na cong môi cười: “Hay thế! Cảm giác vô cùng nghệ thuật.”
“Chị đi đây, nếu không thì muộn mất!” Chị ấy vẫy tay với Bạch Y rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực khối 11.
Bạch Y đặt đồ ăn vặt Lữ Thư Na cho mình ở trên bàn, cô giấu bức thư trong lòng bàn tay rồi tiếp tục phát bài tập.
Không lâu sau Chu Vụ Tầm rẽ vào phòng học từ cửa sau.
Sau khi Bạch Y nhìn thấy cậu, cô chần chừ do dự vài giây, cuối cùng chậm rãi đi về phía cậu.
Cô vờ như muốn ra ngoài bằng cửa sau, nên chỉ đơn giản là đi qua mà thôi.
Khi tới chỗ ngồi của cậu, nhân lúc không ai chú ý, Bạch Y nhanh chóng để bức thư trong tay lên trên bàn của cậu.
Chu Vụ Tầm hình như rất kinh ngạc, cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Bước chân Bạch Y không hề ngừng lại, thậm chí còn bỗng chợt nhanh hơn.
Giây phút đi tới phía sau cậu, cô cố gắng hạ thấp giọng mình xuống nói khẽ: “Chị tôi đưa cho cậu.”
Nói xong, cô ra khỏi phòng học.
Trên đường đi đến nhà vệ sinh, hai tay của Bạch Y run rẩy đan vào nhau, hết buông lỏng rồi lại nắm chặt. Móng tay ngón trỏ khẽ gảy ngón cái bên cạnh.
Mười ngón tay nối liền với trái tim dường như cảm nhận được nỗi bất an của con tim trong lồng ngực, hoảng loạn không thôi.
Sau khi vào nhà vệ sinh, cô đứng trước bồn rửa tay rửa mặt để bình tĩnh lại.
Nhưng trong đầu vẫn không thể kiềm chế muốn biết chị họ đã viết gì trong bức thư đó? Có phải là trực tiếp tỏ tình luôn không?
Vậy cậu thì sao? Sẽ đồng ý chứ?
Bạch Y suy nghĩ lung tung một lúc, khi quay về lớp, vừa mới đến cửa sau, chàng trai hình như cố ý chờ cô, bỗng gọi tên cô: “Bạch Y.”
Bạch Y chợt dừng bước, cơ thể trở nên vô cùng cứng ngắc.
Cô ngẩng thẳng cổ, chậm rãi quay đầu nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cô chỉ thấy Chu Vụ Tầm ngồi dựa lưng vào sườn tường, đôi chân dài dang rộng để lên thành ghế.
Chu Vụ Tầm cầm cuốn sách ở trên bàn lên, sau đó mở một trang nào đó đưa cho cô xem.
Kẹp trong trang sách này là một tờ giấy được gấp đẹp đẽ.
Là câu trả lời cho chị họ cô.
Trong lòng Bạch Y chua xót nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Vậy mà cậu lại viết hồi âm nhanh tới như vậy.
Xem ra lúc trả lời căn bản không hề do dự và rối rắm.
Cô không muốn làm người trung gian liên lạc giữa chị họ và cậu.
Nhưng bàn tay lại không nghe lời mà vươn ra, cầm lấy tờ giấy đã được gấp gọn từ trong cuốn sách của cậu.
Bởi vì giáo viên tiết thứ ba kéo dài thời gian giảng dạy, cho nên lúc Bạch Y đi tìm Lữ Thư Na thì lớp 12 đã vào tiết thứ tư rồi.
Có lẽ chưa thể đưa thư đi.
Mãi tới khi kết thúc cả bốn tiết buổi sáng, lúc ăn cơm Bạch Y gặp Lữ Thư Na ở căn tin, cô mới đưa bức thư mình vẫn mang theo bên người cho chị ấy.
Mỗi giữa trưa thứ ba và thứ năm, radio của trường đều phát liên tục vài bài hát.
Lúc mấy người họ ăn cơm xong đi ra khỏi căn tin, cũng đúng lúc phát xong một ca khúc.
Ngay sau đó, nhạc dạo của ca khúc mới vang lên.
Bạch Y đang khoác tay Bành Tinh Nguyệt đột nhiên kích động lắc lắc cánh tay người bạn thân của mình, thậm chí còn vô thức giẫm chân.
Bành Tinh Nguyệt bị hành động của Bạch Y làm cho không hiểu gì, cô nàng quay mặt khó hiểu hỏi: “Sao thế? Sao bỗng nhiên vui vẻ thế?”
Trên mặt Bạch Y nở nụ cười xán lạn.
Cô nghiêng đầu kề sát vào Bành Tinh Nguyệt, giọng nói hơi giương cao: “Là ca khúc của thần tượng mình!”
“Ca khúc của Ngũ Nguyệt Thiên?” Bành Tinh Nguyệt khẽ nhíu mày nghe thử, nhưng vẫn không thể nào nghe ra nên hỏi: “Ca khúc nào?”
“Một trái táo!”
Khi Bạch Y nhắc tới “Ngũ Nguyệt Thiên”, giọng điệu của cô luôn vui vẻ hơn bao giờ hết, ngay cả đôi mắt cũng như phát sáng.
“Hình như mình chưa nghe.” Bành Tinh Nguyệt hoàn toàn không nhớ Ngũ Nguyệt Thiên có một ca khúc như vậy.
Vẻ mặt Bạch Y tươi cười, kiêu hãnh nói: “Còn mình thì nghe rồi!”
Nói xong, cô nàng lại không kìm chế được mà khẽ ngâm nga theo giai điệu trong radio.
Đột nhiên, tiếng ngâm nga của Bạch Y dừng lại.
Mãi đến khi ca khúc kết thúc, cô cũng không hát theo nữa.
Bành Tinh Nguyệt cười nói với Bạch Y: “Cậu đấy, trong lòng cũng chỉ có mỗi ván trượt với Ngũ Nguyệt Thiên thôi.”
Bạch Y chỉ cười nhưng không nói.
Lúc trước quả thật cô chỉ có hai nguyện vọng: Có thể tự do chơi ván trượt và tới buổi biểu diễn của Ngũ Nguyệt Thiên.
Mà hiện tại, là ba.
Cái thứ ba, là Chu Vụ Tầm.
*
Hôm nay tan học.
Bạch Y và Bành Tinh Nguyệt vẫn ngồi xe bus về nhà như mọi ngày.
Sau khi lên xe, Bạch Y ngồi xuống vị trí ngay cạnh cửa sổ.
Tiếp đó cô lấy điện thoại từ trong cặp sách ra.
Cùng lúc này, Bạch Y thấy tin nhắn QQ Lữ Thư Na gửi cho cô từ mười phút trước.
【Chị họ: Hôm nay ở trong thư chị quên hỏi số QQ của cậu ấy, tan học chị còn phải đi luyện múa nên không thể đi tìm các em được, Nhất Nhất, em có không?】
Bạch Y trả lời đúng sự thật: 【Em cũng không có ạ.】
Lữ Thư Na trả lời rất nhanh: 【Em có thể hỏi Tinh Nguyệt giúp chị không? Làm phiền chút nha bé cưng Nhất Nhất, Please Please!】
Bạch Y cắn môi, quay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Kết quả đúng lúc này cô nhìn thấy Chu Vụ Tầm.
Trên đường không có xe chạy, chàng thiếu niên mặc áo màu xanh lam trắng đang giẫm lên chiếc ván trượt đi về phía trước, bỗng nhiên bị một cô gái ngăn lại.
Cô gái này là học sinh trong lớp bọn họ, tên Trần Mẫn.
Vẻ ngoài rất đẹp, dáng người cũng rất hoàn hảo, học tập cũng thuộc loại giỏi.
So sánh với Trần Mẫn, Bạch Y tự biết mình chỉ có phần học tập là hơn một chút.
Xe bus không dừng lại.
Dù cho Bạch Y nghiêng đầu dựa sát vào cửa sổ, bóng dáng Chu Vụ Tầm vẫn dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cậu thật sự rất được yêu thích.
Cô gái theo đuổi cậu cứ người này nối tiếp người kia.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy cậu nữa, Bạch Y mới cúi đầu nhìn điện thoại.
【Chị họ: Nhất Nhất? Nhất Nhất ơi! Chị thật sự cần cách liên lạc với cậu ấy.】
Bạch Y đành phải quay đầu hỏi Bành Tinh Nguyệt đang cầm điện thoại chơi Puzzle Bobble: “Tinh Nguyệt, số QQ của Chu Vụ Tầm là bao nhiêu?
Đôi mắt của Banh Tinh Nguyệt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, đáp mình quên rồi, lát nữa mình xem cho.”
Chốc lát sau, trò chơi kết thúc.
Bành Tinh Nguyệt mở QQ ra, sau khi tìm được số QQ của Chu Vụ Tầm liền đọc một chuỗi ra:dãy số 3***11520.”
Bạch Y nhập vào khung chat với chị họ, rồi nhấn gửi đi.
“Cậu muốn thêm anh ấy à?” Bành Tinh Nguyệt thuận miệng hỏi.
Bạch Y vội vàng phủi sạch quan hệ, lập tức giải thích: “Không phải mình, là chị họ mình muốn QQ của cậu ấy nên bảo mình hỏi cậu.”
Nói xong, cô còn giơ điện thoại lên, đưa nội dung trò chuyện vừa nãy với Lữ Thư Na cho Bành Tinh Nguyệt xem.
Bành Tinh Nguyệt kinh ngạc, không thể tin hỏi: “Chị Thư Na? Nhìn trúng anh họ mình???”
Bạch Y khẽ cắn môi, cụp mắt xuống rồi gật đầu.
“Sẽ bị tổn thương đấy!” Bành Tinh Nguyệt nhíu mày nói: “Anh họ mình không phải loại tốt lành gì đâu!”
“Những người khác mình sẽ không để ý, muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, nhưng chị Thư Na đối xử với mình rất tốt, mình không thể trơ mắt đứng nhìn chị ấy bị tổn thương vì anh họ mình. C đượcậu mau nói với chị Thư Na đi, nói với chị ấy anh họ mình không thể tin tưởng yêu đương được, để chị ấy nhân lúc chưa lún sâu chạy nhanh còn kịp, tránh tổn thương.”
Bạch Y còn chưa nó kịp lên tiếng Bành Tinh Nguyệt lại nói: “Thôi bỏ đi Nhất Nhất, cậu trực tiếp cho mình số QQ của chị Thư Na, mình tự nói với chị ấy.”
Đoạn đường tiếp theo, Bành Tinh Nguyệt luôn nói chuyện với Lữ Thư Na.
Những lời thể nói Bành Tinh Nguyệt đều đã nói hết, Lữ nhưng Thư Na lại kiên trì muốn theo đuổi Chu Vụ Tầm.
Bành Tinh Nguyệt thật hết cách, chỉ có thể chúc chị ấy may mắn.
Sau khi nói chuyện với Lữ Thư Na xong, Bành Tinh Nguyệt nặng nề thở dài.
Cô nàng bó tay nói với Bạch Y: “Chị Thư Na không nghe mình khuyên, thế nào cũng muốn thử, còn nói có lẽ thể ấy chính là ngoại lệ gì đó.”
Nói cách khác, chị họ vẫn chưa theo đuổi được cậu.
Trong lòng Bạch Y vô vàn cảm xúc.
Cô im lặng không nói chuyện.
Có lẽ, những cô gái biết cậu chẳng yêu đương được lâu nhưng khăng khăng theo đuổi cậu cũng đều có suy nghĩ như vậy nhỉ.
Mơ mộng bản thân chính là người đặc biệt nhất đối với cậu.
___________
Ngày 7 tháng 9 năm 2010.
“Có những người lướt qua bên tôi, ở lại trong tâm trí tôi, khảm vào tim tôi.” (1)
Hôm nay giây phút nghe thấy câu ca này, đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói kia ——- Lúc mới nghe không biết ý nghĩa, nhưng khi nghe lại đã là nhân vật chính trong ca khúc.
Nguyện vọng thứ ba, Chu Vụ Tầm.
3***11520.
Đối với tôi mà nói, không phải là có những người.
Mà là người nào đó.
Một người nào đó lướt qua bên tôi, ở lại trong tâm trí tôi, khảm vào trái tim tôi. (2)
____________
Tôi biết rõ thích cậu sẽ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng bản thân lại không thể nào phản kháng mà bay tới đám lửa rực cháy đó.
Giống như những cô gái ấy, dù biết rõ ở bên cậu sẽ bị tổn thương vậy mà vẫn muốn theo đuổi cậu.
__________________
Suy nghĩ của tác giả:
3***11520
(1): “Một trái táo” của Ngũ Nguyệt Thiên.
(2): Thay đổi ca từ, chuyển từ “Có những người” thành “có một người”.