Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư - Chương 4: Máy bay giấy
Beta: Nơ
Nghỉ giữa giờ buổi chiều.
Bành Tinh Nguyệt rủ rê Bạch Y tan học cả hai sẽ cùng nhau đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Mình phải cầm bài kiểm tra và đáp án lúc sáng tới văn phòng nộp cho thầy xem rồi.”
Bành Tinh Nguyệt nhẹ nhàng sờ đầu Bạch Y, đồng cảm nói: “Làm cán sự môn thật khổ mà, một ngày phải chạy vài lần tới văn phòng.”
“Mình đi đây nha, cậu có muốn mua gì không? Mình mua về cho cậu?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng một cái đã tới cầu thang.
Bạch Y trả lời: “Vậy mua cho mình một dây sữa Vượng Tử đi. Cảm ơn nhiều nha! Mình sẽ trả tiền cho cậu sau!”
Nói xong cô chạy chậm về hướng hành lang dẫn tới văn phòng.
Bành Tinh Nguyệt phì cười quở trách: “Ai cần tiền của cậu chứ! Đưa bài tập cho mình xem là được rồi!”
Bạch Y nghe vậy liền quay đầu mỉm cười rồi ra hiệu “OK” với cô nàng.
Nhưng còn chưa kịp quay mặt đi đã thấy sắc mặt của Bành Tinh Nguyệt đột nhiên thay đổi: “Này…”
Giây tiếp theo, Bạch Y đâm sầm vào một người.
Chu Vụ Tầm không nghĩ ở chỗ ngoặt này lại có người đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chạy tới.
Cậu bất ngờ không kịp phòng bị, mà căn bản cũng không có cơ hội tránh đường, nên cứ thế bị đâm mạnh vào.
Trong khoảnh khắc đâm sầm vào người nọ, Bạch Y ngửi thấy một mùi hương sạch sẽ có chút quen thuộc, thanh dịu mát mẻ.
Trái tim cô bỗng nhảy lên, rồi lại đột ngột trở nên vô cùng hoảng loạn.
Bạch Y nhanh chóng nhíu mày lùi về phía sau.
Khi cô ngẩng đầu nhìn người ở trước mặt, hai má cô đã bắt đầu ửng đỏ.
Bạch Y vội vàng liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt không hề dừng lại, sau đó giống như mơ hồ mà không tìm được điểm cố định.
“Xin lỗi.” Cô chịu đựng cơn đau ở bả vai, hơi câu nệ nhẹ giọng xin lỗi với cậu.
Cú đâm đó của cô không hề nhẹ chút nào.
Ngực Chu Vụ Tầm còn âm ỉ tê dại, giống như có luồng điện chạy qua.
Cậu cụp mắt, vẻ mặt hơi lãnh đạm.
Có lẽ là nhớ tới việc hai ngày trước bọn họ mới va vào nhau một lần, chẳng qua lúc ấy cậu không kiểm soát được tốc độ nên đâm về phía cô.
Chu Vụ Tầm nở nụ cười nhẹ không rõ ràng, rất ngắn, cũng rất mê người.
Nụ cười ấy làm cho tinh thần Bạch Y trở nên hoảng hốt.
Cậu nói với giọng điệu chẳng mấy để ý: “Không sao.”
Bành Tinh Nguyệt ở chỗ cầu thang cất cao giọng: “Nhất Nhất, cậu phải nhìn đường chứ! Đừng đi liều nữa.”
Bạch Y quay mặt, gật đầu với Bành Tinh Nguyệt.
Cô lập tức vòng qua người Chu Vụ Tầm, bước chân bối rối nhanh chóng đi về phía trước.
Tiếng tim đập trong lồng ngực đinh tai nhức óc, thình thịch, giống như con cá vui sướng dạo chơi trong biển sâu.
Rất lâu sau vẫn chưa thể ổn định lại.
Bạch Y ôm bài kiểm tra mà thầy đã chấm xong quay về từ văn phòng, rồi đi vào lớp học bằng cửa sau.
Không chỉ vì cửa sau gần hơn, mà còn vì có thể đi qua sau người cậu.
Có thể có được phút giây cách cậu rất gần.
Chu Vụ Tầm đang ngồi tại chỗ.
Nhưng Bạch Y căn bản không dám nhìn cậu.
Cô vội vàng đi qua phía sau cậu, vòng qua hàng ghế đầu trong lớp, sau đó bắt đầu phát bài thi.
Để thuận tiện giúp cán sự môn thu phát bài kiểm tra, trường có một quy định bất thành văn – bình thường làm bài thi đều thu phát thành nhóm.
Mỗi lần phát bài thi mới, cán sự môn sẽ đếm từ trái qua phải dựa theo số lượng thành viên nhóm và bài kiểm tra, sau đó để bài kiểm tra đã được chia thành từng chồng lên bàn đầu của nhóm, học sinh từ bàn đầu sẽ truyền xuống phía sau.
Lúc thu bài lại từ người cuối của nhóm truyền lên phía trước, sau cùng cán sự môn sẽ thu bài kiểm tra ở bàn đầu tiên.
Bạch Y phát bài kiểm tra và phiếu bài làm mà thầy đã chấm xong, sau đó mở ngăn kéo lấy ra bài kiểm tra mới lấy từ văn phòng lúc sáng, bắt đầu phát theo nhóm.
Nhóm ở gần cửa tính cả Chu Vụ Tầm là có chín người.
Bạch Y để chồng bài kiểm tra vừa dày vừa nặng lên trên bàn của bạn học ngồi bàn đầu, hơi cúi người, động tác thuần thục lấy chín bài kiểm tra ra.
Rồi di chuyển sang bên cạnh, tiếp tục phát bài.
Không bao lâu sau, Bạch Y đã đi tới giữa phòng học.
Hà Tụng ngồi cách chéo Chu Vụ Tầm, cậu ta đang mở cửa sổ phía trước thò đầu ra ngoài ngắm nghía.
Ánh mắt chăm chú dõi theo cô gái ôm đồ ăn vặt chạy về hướng toà nhà dạy học.
Chu Vụ Tầm rảnh tay lấy giấy nháp gấp thành một chiếc máy bay giấy.
Cậu để phần đầu máy bay giấy lên trước miệng rồi hà hơi, sau đó nhắm vào chỗ Hà Tụng, ném ra một cách điêu luyện.
Máy bay giấy bay lượn xung quanh giữa phòng học, nhưng không trúng vào mục tiêu mà cậu đã ngắm.
Mà nó đột nhiên rơi xuống trước mặt cô gái đang hơi khom lưng đếm bài kiểm tra.
Bạch Y cúi đầu, trong đầu đếm nhẩm từng bài, ngón tay lướt nhanh qua mặt giấy.
Kết quả là có một chiếc máy bay giấy đáp xuống bài kiểm tra.
Cô sửng sốt mà ngẩng đầu lên, vừa mờ mịt vừa băn khoăn nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc ánh mắt của cô không nghe theo lý trí mà nhìn về phía Chu Vụ Tầm, Bạch Y đột nhiên trở lên lúng túng.
Bởi vì cậu đang mỉm cười nhìn cô.
Trong đôi mắt đào hoa khiến lòng người rung động ấy đang tràn ngập ý cười.
Cậu dùng một tay chống đầu, cả người trông vô cùng lười biếng.
“Ngại quá, máy bay không nghe lời.” Chu Vụ Tầm cười nói xong, lại thẳng thắn tự nhiên nói tiếp: “Cậu ném qua đây đi.”
Bạch Y vô thức mấp máy khóe môi.
Cô nhặt máy bay giấy của cậu lên, trái tim đập loạn gần như khó thở, giống như thiếu khí.
Bạch Y âm thầm hồi phục lại nhịp thở dồn dập của mình, cô cắn môi dưới, sau đó ra sức ném máy bay giấy về phía cậu.
Nhưng, máy bay giấy chỉ xoay vòng vòng trước mặt cô, giống như lá cây rụng, cắm đầu rơi thẳng xuống mặt đất cạnh lối đi nhỏ.
Chu Vụ Tầm lập tức bật cười.
Tiếng cười của cậu không lớn, cũng không mang theo hàm ý muốn cười nhạo cô.
Nhưng trông thấy nụ cười không ngừng trên khuôn mặt cậu, Bạch Y lại xấu hổ đỏ mặt không thôi.
Đúng lúc này Chương Vụ Tuân đi ngang qua, cậu ta khom lưng nhặt máy bay giấy lên rồi đưa cho Bạch Y.
Khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Y vẫn không khá hơn, cô đưa tay nhận lấy chiếc máy bay giấy rồi nói với Chương Vụ Tuân: “Cảm ơn cậu.”
Giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên.
Dáng vẻ của Chương Vụ Tuân luôn là lạnh lùng lại ăn nói cẩn trọng, bình thường tích chữ như vàng. Nhưng khi nói chuyện với Bạch Y, cậu ta lại không hề lạnh nhạt như vậy.
Bạch Y cảm thấy có thể là do năm lớp 10 hai người bọn họ từng có duyên ngồi cùng bàn với nhau nên mới vậy.
Cậu ta dùng giọng điệu trầm thấp trả lời cô: “Không cần.”
Bạch Y không ném máy bay trả lại Chu Vụ Tầm nữa.
Một tay cô cầm máy bay giấy, tay còn lại cầm bài kiểm tra đã đếm.
Nhưng mà, Bạch Y cúi đầu nhìn chằm chằm bài kiểm tra trên tay, cô đã quên mất lúc nãy bản thân đếm tới tờ thứ bao nhiêu rồi.
Cô đành buông tay, đếm lại một lần nữa.
Sau khi phát bài kiểm tra xong, Bạch Y quay lại chỗ ngồi, lấy phiếu trả lời mới từ trong ngăn bàn rồi đi về phía cửa sau phòng học.
“Chu Vụ Tầm.” Bạch Y nhẹ giọng gọi cậu, chất giọng dịu dàng êm ái.
Cậu vừa cúi đầu nhìn đề vừa xoay bút, nghe vậy liền ngẩng nhìn lên.
Bạch Y đưa phiếu trả lời và máy bay giấy cho cậu.
Chu Vụ Tầm đưa tay nhận lấy.
“Phiếu trả lời…” Cổ họng Bạch Y thắt chặt, cô cố gắng kìm nén cảm giác xa lạ này, nhưng vô ích.
“Bắt đầu tô từ câu 21.” Cô nhanh chóng nói xong, sau đó chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp uể oải của cậu: “Tôi biết rồi.”
Bạch Y chớp chớp mắt, lúc đang định xoay người quay đi, Bành Tinh Nguyệt lại xuất hiện ở cửa sau.
“Ây… Nhất Nhất!” Bành Tinh Nguyệt đưa dây sữa Vượng Tử cho Bạch Y: “Này, của cậu.”
Bạch Y nhận lấy, đôi mắt nai hơi cong, vui vẻ cao giọng: “Cảm ơn cậu nhé!”
Bành Tinh Nguyệt ôm đống đồ ăn vặt trong ngực.
Cô nàng quay đầu hỏi Chu Vụ Tầm: “Anh họ, anh ăn không?”
Bạch Y thấy Bành Tinh Nguyệt chưa muốn đi, liền trực tiếp xé lớp nilon bên ngoài dây sữa ra, sau đó nhét một hộp vào trong ngực Bành Tinh Nguyệt.
Hà Tụng vừa đúng lúc chạy qua đây, thấy vậy lập tức nói đùa: “Có phần tôi không?”
Bạch Y rất hào phóng, cô đưa một hộp cho cậu ta.
Hà Tụng vốn muốn hỏi Bành Tinh Nguyệt, không ngờ Bạch Y lại hiểu sai ý, thẳng thừng đưa cho cậu ta một hộp Vượng Tử.
Cậu ta hơi sửng sốt, cũng không vạch trần, cười cười nói cảm ơn với Bạch Y, sau đó mặt dày mày dạn nói với Bành Tinh Nguyệt: “Tôi cũng muốn!”
Bành Tinh Nguyệt ghét bỏ, huých khuỷu tay vào người cậu ta: “Không cho cậu!”
Một dây Vượng Tử có bốn hộp.
Trong tay Bạch Y chỉ còn hai hộp.
Cô nhìn chúng trong tay, sau đó nhanh chóng vươn tay trái ra để một hộp Vượng Tử lên trên bàn Chu Vụ Tầm.
“Cho cậu.” Cô nhỏ giọng nói, rồi xoay người đi ngay lập tức.
Chu Vụ Tầm cầm hộp sữa Vượng Tử lên nhìn, rồi quay đầu nhìn cô gái đã ngồi vào chỗ đưa lưng về phía mình.
Trầm ngâm một hồi cũng tiện tay để hộp sữa Vượng Tử vào trong cặp dưới ngăn bàn.
*
Bốn tiết buổi chiều đã xong, chuông tan học vang lên, học sinh từ các phòng học ồ ạt nối đuôi nhau ra ngoài.
Trong hành lang thoáng chốc chật ních người.
Bành Y và Bành Tinh Nguyệt theo dòng người chậm rãi đi về phía cầu thang.
Hà Tụng và Chu Vụ Tầm ở phía sau hai người họ.
Hà Tụng nhìn ván trượt trong tay Chu Vụ Tầm, hỏi: “Anh Tầm, anh đi ván trượt tới trường sao?”
“Ừm.”
Hà Tụng khâm phục: “Quá chất!”
“Không ngờ thầy lại cho anh mang ván trượt tới trường!”
Chu Vụ Tầm nói: “Không cho, buổi sáng còn nói riêng với tôi là ngày mai không được phép mang ván trượt tới trường nữa.”
“Hả?” Hà Tụng nói: “Vậy ngày mai anh mang ván trượt tới không?”
“Mang chứ.” Trong giọng nói của Chu Vụ Tầm còn kèm theo chút phản nghịch và cuồng ngạo, cậu không quan tâm hỏi lại: “Sao lại không mang?”
Hà Tụng bội phục, giơ ngón cái cho Chu Vụ Tầm một “Like”.
Bạch Y không chen vào cuộc đối thoại, cũng không quay đầu lại. Cô chỉ yên lặng nghe hết toàn bộ.
Đi ra khỏi toà nhà dạy học, học sinh nhanh chóng tản về bốn phía.
Không khí cũng giống như được khai thông lần nữa.
Hà Tụng không về cùng hướng với bọn họ, đi tới cổng trường liền tách ra.
Bành Tinh Nguyệt và Bạch Y vẫn đi tới trạm chờ xe bus như cũ.
Chu Vụ Tầm để ván trượt xuống, bởi vì cổng trường nhiều người, cậu giẫm một chân lên ván trượt, rẽ trái rẽ phải trong đám đông rồi từ từ trượt về phía trước.
Xe bus dừng lại ngay trạm.
Bạch Y bị Bành Tinh Nguyệt kéo lên xe.
Vừa lên xe, Bạch Y hình như phát hiện gì đó, cô quay đầu lại.
Chu Vụ Tầm đã xuyên qua đám người đông nghịt, tốc độ dần nhanh hơn, sau đó hai chân cùng giẫm lên ván.
Chàng trai mặc áo đồng phục màu xanh lam trắng, một bên vai đeo cặp sách màu đen, dần dần rời xa tầm nhìn của cô.
Lúc này hoàng hôn phía chân trời vô cùng rực rỡ, từng tảng mây hồng đỏ rực to lớn hợp lại với nhau.
Những tia sáng rơi xuống người cậu đều nhiễm một màu đỏ nhạt.
Gió chiều lướt qua, thổi rối mái tóc mềm mại của thiếu niên.
Đồng thời cũng thổi loạn trái tim của cô gái đang nhìn theo bóng lưng cậu.
Giống như mặt hồ phẳng lặng bị một hòn đá vứt xuống tạo nên hàng ngàn gợn sóng lăn tăn.
Hòn đá nhanh chóng chìm xuống, không thấy dấu vết.
Nhưng gợn sóng ấy mãi vẫn không tan, rất khó để tĩnh lặng lần nữa.
_________
Ngày 6 tháng 9 năm 2010.
Hôm nay cậu ấy gọi tên tôi ba lần.
Chu Vụ Tầm.
Chu Vụ Tầm.
Chu, Vụ, Tầm.
_________________________
Trên thế giới này sao lại có cái tên làm người ta rung động vậy chứ.
Sau khi buông bút xuống, Bạch Y chăm chú nhìn cuốn sổ với trang giấy màu sắc rực rỡ bày ra trước mặt mình, như là đang mê mẩn.
Qua chốc lát, cô đột nhiên đứng dậy, lấy chiếc hộp đựng màu xanh lam bên cạnh bàn học ra.
Bạch Y lấy hết tất cả sách vở đựng trong chiếc hộp đó ra bỏ vào trong ngăn bàn.
Chiếc hộp đựng được cô để ở cuối giường ngay sát tường.
Sau đó cô cầm sổ nhật ký và bút lên giường.
Cô gập chân rồi dựa vào đầu giường, để quyển nhật ký lên trên đùi.
Tiếp đó, xé một tờ giấy ra.
Bạch Y nghiêm túc gấp một chiếc máy bay giấy, trên mặt viết ngày tháng năm, 6/9/2010.
Cô hà hơi vào đầu máy bay giấy.
Lập tức nhắm vào chiếc hộp, nhẹ nhàng ném đi.
Chiếc máy bay giấy xanh tươi lượn vòng quanh căn phòng, luẩn quẩn rồi rơi xuống.
Bạch Y tiếp tục xé nhật ký của hai ngày trước ra, gập thành máy bay sau đó viết ngày tháng, cuối cùng ném về phía chiếc hộp.
Không có cái nào rơi chính xác vào hộp đựng.
Bạch Y bò đến cuối giường rồi xuống giường, cô đi chân trần nhặt ba chiếc máy bay giấy lên, bỏ vào trong hộp.
Tiếp đó đóng nắp lại.
Đóng kín bí mật của mình ở bên trong.