Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư - Chương 3: Đáng khinh không muốn cậu thuộc về người khác
- Trang Chủ
- Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi - Ngải Ngư
- Chương 3: Đáng khinh không muốn cậu thuộc về người khác
Beta: Nơ
Lần đầu tiên Bạch Y biết tới Chu Vụ Tầm là vừa mới bắt đầu học kỳ sau của năm lớp 10.
Bởi vì phải chia khối nên nhà trường phân lại hết học sinh sang lớp mới.
Lúc đầu Bạch Y ở lớp 10A10 sau đó được chuyển tới A13, chủ nhiệm lớp cũng đổi thành Dương Kỳ Tiến tổ trưởng tổ Hoá học.
Bạn cùng bàn mới của cô là Bành Tinh Nguyệt.
Trong tiết học bắt đầu ngày đó, trong lớp có người hét to: “Chương Vụ Tuân! Thầy bảo cậu lên văn phòng một chuyến!”
Sau khi kết quả kỳ thi vào cấp ba mỗi tháng được công bố, Chương Vụ Tuân trở nên nổi tiếng ở trường THPT Số 1 Thẩm Thành.
… Một chàng trai thiên tài ở lớp tự nhiên được điểm tuyệt đối ở môn Anh và Ngữ văn, chỉ đánh mất vài điểm ở phần đọc hiểu và làm văn.
Toàn bộ khối không người nào không biết cậu ta học giỏi tới mức nào.
Nghe thấy cái tên Chương Vụ Tuân, Bành Tinh Nguyệt đang chia sẻ đồ ăn vặt cho Bạch Y bỗng nhiên lên tiếng nói: “Anh họ mình cũng tên “wù xún”, nhưng mà chữ không giống nhau, chỉ đồng âm với tên của thánh kia thôi, tên là Chu Vụ Tầm.”
Cô nàng nói xong, liền lấy cái bút viết ba chữ xuống tờ giấy nháp dày đặc công thức tính và các bước lời giải – Chu Vụ Tầm.
Đó là lần đầu tiên Bạch Y nghe Bành Tinh Nguyệt nhắc tới Chu Vụ Tầm.
Lần đó cô chỉ biết, cậu là anh họ của Bành Tinh Nguyệt và tên của cậu được viết như thế nào.
Tình bạn giữa con gái với nhau luôn đơn giản mà trong sáng.
Quan hệ của Bạch Y và Bành Tinh Nguyệt cứ như vậy từ bạn cùng bàn bình thường trở thành chị em thân thiết.
Cũng vì lẽ đó, trong nửa năm Bạch Y lần lượt biết được một chút chuyện liên quan tới Chu Vụ Tầm thông qua Bành Tinh Nguyệt.
Ví dụ như, cậu giống với Chương Vụ Tuân, cả hai đều là thiên tài học tập, thậm chí còn có thể có thiên phú hơn cả Chương Vụ Tuân.
Bởi vì cậu từng có sự tích huy hoàng là “Không sợ một tháng không tới trường nghe giảng mà thi cử vẫn có thể đè ép tất cả mọi người chiếm vị trí đầu tiên.”
Nguyên nhân một tháng không đến trường nghe giảng là cậu yêu sớm bị chủ nhiệm giáo vụ bắt được, sau khi mời phụ huynh thì bị nhà trường đình chỉ học.
Bành Tinh Nguyệt nói với Bạch Y: “Anh họ mình là tên lăng nhăng, tốc độ đổi bạn gái còn nhanh hơn tốc độ thay áo, những cô gái trở thành bạn gái cũ của anh ấy toàn bộ đều bị anh ấy tổn thương. Hễ là con gái tới gần thì không ai không tổn thương. Nói ra cũng kỳ thật, rõ ràng bọn họ biết anh họ mình có đức hạnh yêu đương thế nào, thế mà vẫn thích rồi theo đuổi anh ấy.”
“Nhưng anh ấy đối với bạn bè quả thực không có gì phải bàn, trượng nghĩa lại đáng tin. Cho nên mình cảm thấy ông anh họ này của mình chỉ thích hợp làm bạn bè, còn bạn trai thì thôi, không thể tin được.”
Lúc ấy Bạch Y nghe bành Tinh Nguyệt nói xong, còn thuận theo phản ứng đầu tiên của mình mà nói: “Vậy anh họ của cậu chắc hẳn rất đẹp trai cũng rất có sức quyến rũ nhỉ? Nếu không sao lại có nhiều cô gái biết rõ sẽ bị tổn thương mà vẫn chủ động theo đuổi?”
Bành Tinh Nguyệt không cần nghĩ ngợi, nói đúng trọng tâm: “Quả thật anh họ mình rất đẹp trai, cao 1m8, bộ dạng bình thường của anh lấy là kiểu thản nhiên mang theo chút vô lại. Hơn nữa học cũng giỏi, chơi bóng rổ cũng đỉnh, còn biết chơi trống, rất dễ khiến người khác đắm chìm bằng một cái liếc mắt thôi.”
Khi ấy, Bạch Y không hiểu câu nói cuối cùng của Bành Tinh Nguyệt.
Sao lại có người chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến người khác đắm chìm?
Cô không tin trên đời có “Yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Cho tới hai ngày trước, ở sân trượt Tân Hải.
Cô gặp cậu.
Trong tình huống không thấy rõ dáng vẻ của cậu, không biết cậu là ai. Bạch Y chỉ nhìn cậu chơi ván trượt, rõ ràng đã cảm nhận được trái tim mình dần đập nhanh hơn, không thể khống chế.
Khi ấy cô mới hiểu, trên đời này thật sự có cái gọi là “Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên”, hơn nữa cũng không phải là thấy sắc nảy lòng tham.
Cảm giác này tựa như…
Khoảnh khắc gặp được cậu, linh hồn ngủ say mười mấy năm của cô đột nhiên nghe thấy tiếng vẫy gọi đồng điệu nào đó, thoáng chốc tỉnh lại.
Từ ấy về sau, cô cam tâm tình nguyện nếm trải mọi đắng cay ngọt bùi trên thế gian này vì nó.
*
Tiết thứ tư là tiết Tiếng Anh. Sau khi tự học kết thúc, Bạch Y và Bành Tinh Nguyệt nắm tay nhau cùng đi tới căn tin trường học mua cơm.
Đồng hành cùng với hai cô còn có Chu Vụ Tầm, và một bạn nam cùng lớp tên Hà Tụng.
Hà Tụng là người mà Bành Tinh Nguyệt quen từ lớp 1 tiểu học.
Nhiều năm trôi qua, quan hệ giữa hai người không còn là thân thiết nữa, mà đã trở thành bạn bè sống chết có nhau.
Từ lúc Bành Tinh Nguyệt nói với Hà Tụng rằng Chu Vụ Tầm là anh họ của cô nàng, Hà Tụng liền mở miệng gọi Chu Vụ Tầm là “anh Tầm.”
“Anh Tầm”, Hà Tụng tò mò hỏi: “Trước kia anh học ở trường nào thế?”
Giọng điệu của Chu Vụ Tầm có chút lười biếng, thản nhiên nói: “Trường phổ thông Số 1 Nam Thành.”
Đôi mắt Hà Tụng sáng quắc, phấn khích nói: “Nam Thành! Em nghe nói ở Nam Thành có rất nhiều chùa linh!”
Ánh mắt Chu Vụ Tầm tuỳ ý liếc Hà Tụng, khoé miệng hơi cong, trả lời: “Cầu nhân duyên là linh nhất.”
“Cậu cần à?” Cậu cười như không cười hỏi.
Hà Tụng vội vàng phủ nhận: “Em không cần! Em chỉ thuận miệng nói thôi!”
Nói xong ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc nhìn Bành Tinh Nguyệt đang tay trong tay với Bành Y ở phía trước.
Chu Vụ Tầm cũng chỉ thuận miệng đùa.
Ngược lại là phản ứng của Hà Tụng quá lớn, khiến cho cậu nhạy bén bắt được một số manh mối.
Chu Vụ Tầm hơi nhướng mày, tiếng cười nhẹ cực ngắn phát ra từ cổ họng.
Bạch Y đi ở phía trước nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của cậu, trái tim không kiềm chế được mà run rẩy, ngay cả tâm trí cũng bị liên luỵ rung động.
“Nhất Nhất?” Bành Tinh Nguyệt thấy Bạch Y không để ý tới mình, cô nàng liền lay lay cánh tay Bạch Y: “Nhất Nhất? Cậu phát ngốc gì thế?”
Bạch Y khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, cô giấu đi sự bối rối loé lên trong mắt, giả vờ bình tĩnh trả lời: “Cậu vừa nói gì vậy?”
“Hỏi cậu tẹo nữa ăn gì đấy!” Bành Tinh Nguyệt vừa bó tay vừa buồn cười.
Bạch Y chớp chớp mắt, trả lời: “Sườn xào chua ngọt, nếu còn.”
“Khối 12 tan tiết sớm hơn chúng ta năm phút, chắc là không còn rồi.” Bành Tinh Nguyệt có chút đăm chiêu nói.
Học sinh khối 12 trường phổ thông Số 1 Thẩm Thành tan tiết sớm hơn năm phút so với khối 11 và 10. Cho nên nhiều khi tới lượt khối 10 và 11 mua cơm, mấy món được yêu thích nhất đã không còn nữa.
Không ngoài dự liệu của Bành Tinh Nguyệt, sau khi mấy người bọn họ tới căn tin, sườn xào cua ngọt đã bán hết.
Bạch Y thấy mong muốn không thành nên chủ động hạ thấp yêu cầu, mua thịt lợn thái sợi xào cá và cơm.
Bàn ăn trong căn tin đều là bàn bốn người ngồi.
Mỗi lần Bạch Y xuống căn tin ăn cơm đều ngồi cạnh Bành Tinh Nguyệt, lần này cũng không ngoại lệ.
Hà Tụng ngồi đối diện Bành Tinh Nguyệt.
Chỉ còn lại một vị trí trống.
Sau đó Chu Vụ Tầm bưng khay đồ ăn đi tới.
Cậu rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Bạch Y, làm cho hô hấp của cô lặng lẽ đình trệ.
Chu Vụ Tầm cầm đũa.
Giây tiếp theo, Hà Tụng nhìn chằm chằm bàn tay trái cầm đũa của Chu Vụ Tầm, ngạc nhiên nói: “Anh Tầm, anh quen dùng tay trái à?”
Giọng điệu của Chu Vụ Tầm vẫn thản nhiên như thế, cậu trả lời: “Ừm.”
Bạch Y vốn đang cúi đầu ăn cơm, nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn cậu.
Chu Vụ Tầm tựa như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu khẽ ngước mắt nhìn lại.
Ánh mắt hai người bỗng dưng chạm vào nhau, trong nháy mắt Bạch Y giống như bại trận cúi đầu, mí mắt cô run run không ngừng, cố gắng ăn từng miếng cơm như muốn che đậy.
Bành Tinh Nguyệt ghét bỏ nói Hà Tụng: “Việc như này mà cũng phải làm ầm lên!”
“Nhất Nhất từ nhỏ đã quen dùng tay trái, sao không thấy cậu kinh ngạc nhiều như thế hả!”
Hà Tụng mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Y, rồi lại nhìn Bành Tinh Nguyệt, sau đó sờ sờ đầu: “Bạch Y dùng tay phải mà…”
Bành Tinh Nguyệt phàn nàn cậu ta: “Sao nào, ăn cơm phải dùng tay trái thì mới là có thói quen dùng tay trái sao? Nhất Nhất trực nhật lau bảng dùng tay trái, quét dọn dùng tay trái, bình thường thu phát bài thi cũng dùng tay trái, cầm lấy đồ vật này nọ đều dùng tay trái! Rõ ràng như thế mà cậu không phát hiện ra?”
Khoảnh khắc Bành Tinh Nguyệt nói thẳng ra Bạch Y dùng tay trái, Chu Vụ Tầm lại nhìn về phía cô lần nữa.
Bạch Y cố gắng lơ đi cái nhìn chăm chú của cậu, ép chính mình phải tự nhiên hơn.
Cô giả vờ bình tĩnh, nhẹ giọng nói thêm: “À thì ngoại trừ viết chữ với ăn cơm, tôi đều quen dùng tay trái.”
Hà Tụng rất hiếu kỳ hỏi Bạch Y: “Thế cậu có dùng tay trái viết chữ không?”
Khoé môi Bạch Y hơi nhếch lên, trả lời: “Có, nhưng không thuần thục lắm.”
Hà Tụng lại quay mặt hỏi Chu Vụ Tầm đã cúi đầu ăn cơm từ lâu: “Anh Tầm, anh thì sao? Viết chữ cũng dùng tay trái ư?”
Giọng nói của Chu Vụ Tầm không có bất kỳ cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: “Tay phải.”
“Ấy?” Hà Tụng không hiểu: “Em còn nghĩ anh dùng cả tay trái viết chữ đấy.”
Chu Vụ Tầm không đáp lại.
Đúng lúc này, có bóng dáng dừng ở trước mặt Bạch Y.
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi.” Lữ Thư Na nhẹ nhàng nói, sau đó đặt một phần sườn xào chua ngọt xuống trước mặt Bạch Y, “Này, biết em vẫn chưa mua được.”
Lữ Thư Na là chị họ Bạch Y, hơn Bạch Y một khoá, là học sinh mỹ thuật, học khoa xã hội.
Chị ấy lớn lên với Bạch Y từ nhỏ, cho nên quan hệ với Bạch Y rất thân thiết, có chuyện gì cũng nói với Bạch Y.
Đây không phải là lần đầu tiên Lữ Thư Na mua sườn xào chua ngọt cho Bạch Y.
Từ lúc khai giảng đến giờ, hôm nay là lần thứ ba chị ấy đến đây đưa sườn xào chua ngọt cho Bạch Y.
Trong nháy mắt, trên mặt Bạch Y nở nụ cười dạng rỡ, cô ngửa đầu nhìn Lữ Thư Na, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị!”
Mặt mày Lữ Thư Na cong cong, nói: “Thôi em ăn với bạn đi, chị phải về lớp rồi…”
Còn chưa dứt câu, lúc định xoay người, ánh mắt chị ấy rơi vào Chu Vụ Tầm đang ngồi đối diện Bạch Y.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trong mắt Lữ Thư Na liền hiện lên những ánh sáng nhỏ bé lấp lánh.
Ánh mắt của Lữ Thư Na chưa từng rời khỏi người Chu Vụ Tầm, khoé môi cong lên, mỉm cười nói: “Mấy hôm trước chị không nhớ là có bạn học này nha, bạn mới đúng không Nhất Nhất?”
Nhất thời Bạch Y không biết nên trả lời thế nào.
Chính cô cũng không biết mình và cậu có tính là bạn bè không.
Cũng may, đúng lúc này Bành Tinh Nguyệt mở miệng, vô tình giải cứu được Bạch Y.
Bành Tinh Nguyệt trả lời Lữ Thư Na: “Chị Thư Na, anh ấy là anh họ em, hôm nay vừa mới chuyển trường tới.”
Sau đó lại nói với Chu Vụ Tầm: “Anh, đây là chị họ Nhất Nhất, hơn chúng ta một lớp.”
Đôi mắt đào hoa của Chu Vụ Tầm hơi ngước lên, cậu hờ hững bình tĩnh nhìn Lữ Thư Na, tựa như không hề nổi lên chút gợn sóng nào.
Tiếp đó xuất phát từ lễ phép, cậu nói một câu: “Chào đàn chị.”
Lông mày đến khoé mắt của Lữ Thư Na đều nhuộm ý cười, cô dùng giọng nói trong sáng của mình trả lời cậu: “Xin chào, đàn em.”
Bạch Y nhìn hai người bọn họ, trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác vô cùng khó chịu.
Loại cảm giác này tựa như một nhúm bông mắc kẹt trong lồng ngực, nó lấp kín làm cô không thở nổi.
Không biết có phải do cô quá mẫn cảm hay không.
Cô hy vọng chỉ là bản thân mẫn cảm quá thôi.
Lữ Thư Na chào hỏi vài câu với Chu Vụ Tầm rồi rời khỏi nhà ăn.
Khúc nhạc đệm nhỏ vừa nãy cũng không tính là gì, nhưng Bạch Y lại rất lo lắng, ngay cả món sườn xào chua ngọt mà cô yêu thích nhất cũng trở nên vô vị tẻ nhạt.
Cô rối bời khó hiểu, cũng không giải thích được nguyên nhân nhưng cả người đều bồn chồn không yên.
Cho tới khi nhận được tin nhắn QQ từ Lữ Thư Na.
Sự hoảng loạn và bối rối đó của Bạch Y lập tức phá tan đến đỉnh điểm.
【Chị họ: Nhất Nhất, anh họ Tinh Nguyệt có bạn gái chưa?】
【Chị họ: Chị nhìn trúng cậu ấy, nếu cậu ấy không ngại thì chị sẽ tiến tới.】
Bạch Y cắn chặt môi, ngơ ngẩn ngồi ở đó, cả người cứng ngắc.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu xuống, đánh bốn chữ vào khung đánh chữ.
【Em không biết nữa.】
Thật ra cô biết.
Hiện tại cậu không có bạn gái.
Bành Tinh Nguyệt từng nói với cô, nói anh họ cô ấy vì phải chuyển trường đến Thẩm Thành nên đã chia tay với bạn gái đang hẹn hò ở trường học cũ.
Trước khi gửi tin nhắn một giây, Bạch Y xoá hết bốn chữ trong khung nhập chữ kia đi, sau đó viết lại một câu.
【Không có.】
Rồi gửi đi.
____________
Ngày 6 tháng 9 năm 2010.
Biết rõ trong chuyện tình cảm cậu không phải là người tốt đẹp gì, nhưng tôi không cách nào làm cho bản thân dừng lại đúng lúc để tránh tổn thương.
Thậm chí tôi còn trở nên đáng khinh, không muốn cậu ấy thuộc về người khác, nhất là chị họ.
Nhưng mà, cậu ấy cũng không thuộc về tôi.
_____________
Suy nghĩ của tác giả:
Nói rõ:
Thật ra nhật ký cùng ngày đều được Nhất Nhất viết trên cùng một trang, chẳng qua bởi vì tình tiết cần nên tôi mới viết ở hai chương khác nhau. Vì vậy nhật ký ở cuối chương này và cuối chương trước là cùng nội dung.
Cái khác:
Về việc nghỉ học một tháng lúc quay về trường thi vẫn lấy được hạng nhất như cũ tôi viết không phóng đại đâu, đừng hỏi tại sao tôi biết được 【quỳ xuống】(chúng ta phải thừa nhận trên thế giới này có tồn tại thiên tài.)