Cắt Sóng - Nhị Sư - Chương 69
Đoạn đường thăm dò phía trước vẫn còn dài, chúng ta không biết gì về “phương pháp tốt nhất” cả. Cho nên phải luôn mở lòng để bọn trẻ mang lại nguồn cảm hứng mới. Bọn trẻ mới chính là tương lai.
Du Vũ đã nói cậu có thể tìm thấy cảm giác “tương tự” với việc luyện tập ở độ cao trong bài tập đạp xe dưới nước, Diêm Chính cũng dần thoải mái xuôi theo, tích hợp phương pháp đạp xe dưới nước vào bài tập hiếu khí của Du Vũ và đặt tên là “Huấn luyện giảm oxy”. Duy trì tình trạng thiếu oxy ngắt quãng kéo dài 21 ngày.
Diêm Chính cũng ôm ấp chút ích kỉ khi bắt tay vào làm thí nghiệm, yêu cầu Du Vũ đo đi đo lại các chỉ số máu của mình. Kể từ khi về đồng bằng, giá trị cực đại của hồng cầu và các thông số khác của Du Vũ tự nhiên giảm xuống, sau khi bắt đầu luyện tập đạp xe dưới nước, chúng vẫn duy trì một ngưỡng nhất định nhưng rất may không trở lại mức ban đầu như những gì Du Vũ lo lắng trước đây.
Diêm Chính nghiêm mặt nói: “Không có thí nghiệm so sánh, vì vậy không thể nói phương pháp đạp xe dưới nước này là khoa học. Có lẽ cho dù em không làm vậy thì tế bào hồng đạt đến con số này cũng sẽ không hao hụt thêm.”
Đào Trạch Ba hứng thú: “Chi phí không phải thấp hơn nhiều so với buồng oxy cao áp sao ạ? Em nghĩ chúng ta có thể tìm thêm một vài vận động viên và tiến hành nghiên cứu so sánh.”
Người khác thì Du Vũ không tiện hỏi, nhưng riêng bạn nhỏ Vương Thừa Thành đã quay lại trình độ trước huấn luyện cao nguyên từ sớm. Cho nên, nhìn chung Du Vũ vẫn rất hài lòng với trạng thái của mình.
*
Chớp mắt đã là đầu tháng tư.
Kể từ sinh nhật của năm ngoái của Tô Liệu, sau khi anh mời cậu đến nhà cùng xem đoạn video do mẹ Tô quay lại, Du Vũ đã hạ quyết tâm mời Tô Liệu đến nhà ăn mì trường thọ vào sinh nhật năm nay của cậu —— điều mà cậu đã luôn muốn làm từ khi còn là nam sinh lớp 10, nhưng chần chừ mãi chưa dám thực hiện.
Bây giờ nghĩ lại, Du Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Khi đó cậu rất sợ Tô Liệu đến nhà mình, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, những lo lắng kia giống như mặt hồ vào mùa xuân khi băng tuyết đã tan. Có lẽ là bởi vì thích Tô Liệu, nên cậu luôn lo lắng anh sẽ rời đi, hoặc cũng có thể vì Tô Liệu từ bỏ việc ra nước ngoài và quyết định ở lại Trung Quốc cùng cậu —— mối quan hệ của họ lớn lên từ một hạt giống được gió mang theo, ở một vùng đất bí mật dần dần phát triển thành bộ rễ vững chắc.
Nói tóm lại, bây giờ cậu đã có thể hoàn toàn bình thản mở lời ——
Này, có muốn đến nhà ăn sinh nhật em không?
Mẹ em làm mì trường thọ đấy.
Đuôi mắt Tô Liệu tràn lên một vệt cười dịu dàng, nói “Đương nhiên là được”.
Theo lý thuyết, sinh nhật mười tám tuổi hẳn phải là một kỉ niệm rất có ý nghĩa, nhưng giải vô địch và kì tuyển sinh đại học đang tới gần, Du Vũ thực sự không có tâm tư “tổ chức sinh nhật”, định bụng vẫn như trước đây, về ăn tô mì là đủ.
Mẹ Du vẫn luôn rất quý Tô Liệu.
Hứa Thanh Lan biết Tô Liệu học giỏi, hơn nữa còn nghe phong thanh từ Du Vũ một ít chuyện liên quan đến ba mẹ và ca phẫu thuật của anh, nhìn thấy đứa nhỏ cầm một hộp dâu tây lớn, đẹp trai lại lễ phép, tình mẹ trong lòng bà bất giác trỗi lên: “Ôi, Vũ Vũ nhà dì thường đến nhà cháu học bài, làm phiền cháu quá.”
“Không phiền, không phiền gì hết ạ.” Tô Liệu cười rất ngoan ngoãn lễ phép, “Cháu cũng phải học thôi ấy mà.”
“Hai đứa đói bụng thì ăn cái này trước nhé.” Hứa Thanh Lan đặt một bát trứng luộc lên bàn ăn. Trước đây, bà nghĩ nấu nhiều trứng như vậy một lúc là kì lạ, nhưng dần dà cũng ý thức được Du Vũ cần ăn nhiều lòng trắng trứng vì mục đích luyện tập nên bà thường nấu trứng luộc, ức gà và cá ba sa ở nhà.
“Nước lèo còn phải hầm thêm một chút.”
Du Vũ không nhịn được căn dặn: “Mẹ, Tô Liệu ít ăn dầu mỡ, mẹ bỏ ít dầu ớt thôi.”
“Được được được.” Hứa Thanh Lan lau tay lên tạp dề, sau đó vào phòng bếp bận rộn tiếp. Du Vũ lập tức đuổi theo, thò đầu vào cửa: “Với lại mẹ ơi, Tô Liệu không thích ăn hạt gai dầu như con, bỏ ít tiêu xanh nữa.”
“Này ——” Tô Liệu nghe vậy có chút xấu hổ, túm lấy quần áo của Du Vũ kéo cậu lại, “Nào có kén như vậy, để dì nấu gì cũng được.”
Du Vũ cầm một quả trứng luộc, sợ nóng phỏng tay bèn xoa qua lại giữa lòng bàn tay trái và phải của mình. Ánh mắt cậu rơi xuống quầng thâm của Tô Liệu, không nhịn được hỏi: “Gần đây anh thức rất khuya đúng không?”
Tô Liệu sờ sờ mặt của mình, “A” một tiếng: “Nhìn rõ vậy à?”
Du Vũ cầm trứng gà luộc, áp lên mắt đối phương, Tô Liệu thấy có chút nóng, quay đầu phản kháng: “Em tìm quả trứng nào nguội nguội xíu đi!”
Du Vũ bật cười.
Không chịu thua kém, Tô Liệu cũng lựa một quả trứng, “hấp” cổ áo Du Vũ, nghiến răng nghiến lợi: “Nào, để anh chườm nóng cho cơ hình thang của cưng. Mấy bữa nay có chăm thả lỏng không đấy?”
(*) 烫: Sử dụng một vật nóng để làm nóng vật khác hoặc thay đổi trạng thái của nó
Du Vũ bị nóng đến rụt cổ lại, hai người vừa cười đùa vừa lăn trứng luộc, cho đến khi Hứa Thanh Lan bưng hai bát mì cá lớn với tiêu và cải muối ra, tò mò hỏi: “Hai đứa làm gì thế?”
Tô Liệu vội vã ngồi nghiêm chỉnh: “Ăn trứng ạ.”
Du Vũ cũng làm bộ bóc vỏ trứng. Dưới gầm bàn, Tô Liệu cố ý đạp cậu một cước, Du Vũ mặt không biến sắc, mạnh mẽ đạp lại.
“Nào, mỗi đứa ăn một bát trước đi.” Hứa Thanh Lan nhiệt tình bê đến trước mặt hai đứa nhỏ, “Vũ Vũ nhà chúng ta ấy mà, lớn lên ở biển, từ nhỏ đã thích ăn cá rồi.”
Du Vũ không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp động đũa “Hút sồn sột”: “Ăn cá bổ Vũ ạ(*).”
(*) Có câu ăn gì bổ nấy nên ý ẻm là ăn cá bổ cá, mà cá với Vũ là một =))
Tô Liệu không nhịn được dùng khuỷu tay huých khẽ vào cậu, ý bảo mẹ còn chưa ngồi xuống, sao em lại như thế? Du Vũ khó hiểu nhìn anh. Tô Liệu cúi đầu không nói nên lời, kẻ háu ăn đã mắc câu, nhưng món mì này thật sự rất ngon —— nước lèo đậm đà, sợi mì dai, phi lê cá mỏng và trắng, hạt tiêu xanh trơn loáng, có thể nói hương vị vừa đủ.
(*) Phi lê cá có nghĩa là sợi hoặc dải, là phần thịt của cá đã được cắt hoặc lạng bỏ xương bằng cách cắt theo chiều dọc một bên của cá song song với xương sống.
Không lâu sau, mẹ Du mới mang bát của mình ra, còn không quên dặn dò khách đến nhà: “Tiểu Tô này, phi lê cá vẫn còn đấy, không đủ thì nói với dì nhé cháu.”
Du Vũ đã húp hết nửa bát: “Mẹ ơi con muốn thêm cá.”
“Đã nhắc bao nhiêu lần là phải kiềm chế lại,” Hứa Thanh Lan lườm cậu một cái, “Dù thế nào cũng phải ưu tiên khách khứa ăn no trước.”
Du Vũ không nhịn được lẩm bẩm: “Mẹ này, Tô Liệu mới vào cửa được bao lâu mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi.”
“Con nhìn con xem, ăn không đợi ai cả, lễ phép bằng nửa người ta thì mẹ thèm nói chắc?”
Tô Liệu cắn hai miếng, khen không dứt miệng: “Tay nghề của dì giỏi hơn sư phụ Mạnh ở mấy quán mì ấy chứ! Nước lèo thơm lắm ạ.”
(*) Sư phụ Mạnh bán mì chắc giống với thợ cắt tóc Tony ở bên Trung =)))
Không có đầu bếp nào không thích nghe người khác khen mình nấu ngon, Hứa Thanh Lan nghe mà không nhịn được cười, che miệng khúc khích, nói thêm vài câu: “Nước lèo này là canh hải sản ở Hoa Khê bọn dì, nhưng Du Vũ từ nhỏ đã thèm ăn cay, dì rắc thêm ít hạt tiêu, vẩy dầu ớt lên sẽ thơm. Hồi bé từng thử làm món này trong sinh nhật Du Vũ, ấy thế mà bây giờ sinh nhật năm nào cũng đều phải ăn.”
“Ngon lắm ạ.” Tô Liệu gắp vài miếng mì hút “sột soạt*”: “Nếu dì mở một cửa hàng ở cổng trường Nhị trung, cháu nghĩ có khi người ta xếp hàng dài từ cổng bắc đến nhà thi đấu ấy.”
(*) 斯哈斯哈: Ngôn ngữ mạng, mang ý nghĩa như chảy nước miếng ý. Mà không biết nên dùng từ tiếng Việt nào để thay thế, mlem mlem thì không hợp ngữ cảnh, nên…
Tô Liệu dùng mấy câu nói thổi phồng đến mức mẹ Du mở cờ trong bụng: “Ăn ngon như vậy à…”
Du Vũ vội vã gật đầu đồng tình: “Phải phải phải, ngon lắm ngon lắm, sang năm con cũng phải ăn giống y như vậy!”
“Đứa nhỏ này là thế đấy, một khi đã thích cái gì thì nó sẽ thích một cách bướng bỉnh. Nó thích nước lèo này, dì không thể dùng tôm để thay thế, chẳng chịu đổi mới gì cả. Kể cả thích lặn cũng thích đi vào mùa đông chứ.” Hứa Thanh Lan đứng dậy đi vào trong, nói vọng ra, “Nó thích san hô, trong khi dư sức học thể thao thì nhất định muốn làm nhà bảo tồn san hô.”
Tô Liệu nghe vậy, không nhịn được khẽ bật cười hai tiếng, Du Vũ kháng nghị kêu “Mẹ”. Ánh mắt của hai người trên không trung va vào nhau, Tô Liệu ý vị thâm trường nhìn cậu, Du Vũ trốn tránh quay sang chỗ khác.
Tô Liệu khen người khác đều không lặp lại câu, Hứa Thanh Lan cũng không nhịn được cũng chia sẻ công thức nấu nước lèo tâm đắc cho. Mọi người vừa nói vừa cười, nồi mì rất nhanh đã thấy đáy.
Phòng khách nhà Du Vũ đón nắng không tốt, trong cái tiết trời nhiều mây của tháng ba, tháng tư ở Ninh Cảng, bàn gỗ cũ kĩ tróc nước sơn, nhưng Tô Liệu chưa từng có một bữa ăn nào thỏa mãn như vậy
Hóa ra cá voi sát thủ nhỏ trông như thế này khi ở nhà. Tô Liệu thầm nghĩ —— Du Vũ ở ngoài rất im lặng và có chút gò bó, thường không biết đặt tay chân vào đâu, ở nhà lại trông hung dữ và vô tư thế này —— nhưng dù Du Vũ có như thế nào, anh đều cảm thấy rất đáng yêu.
Một bữa ăn trôi qua rất nhanh, Hứa Thanh Lan cũng không giữ người lại: “Ngày mai còn phải đi học, để đấy mẹ dọn cho, hai đứa về làm bài đi.”
Nhà Du Vũ quá nhỏ, ngay cả một cái bàn đủ lớn để trải sách vở cho hai người cũng không có. Cậu xách cặp đi học và nói tối nay sẽ đến nhà Tô Liệu ôn bài. Hứa Thanh Lan nhướng mày, dùng đũa gõ gõ con trai, lại quay đầu nhìn Tô Liệu mặt tươi như hoa: “Tiểu Tô, giúp dì trông chừng đừng để nó ham chơi nhé, chăm chỉ học tập!”
“Vâng —— cháu đi nhé, cảm ơn dì!”
Lúc đi ra ngoài, Du Vũ vẫn còn có chút bất bình: “Em thấy mẹ em muốn anh là con trai mẹ lắm rồi.”
Tô Liệu cười khẽ, liền hơi xúc động: “Mẹ em chỉ khách khí với anh thôi mà. Bà ấy thực sự yêu em, anh khuyên em đừng có không biết điều nghe chưa.”
Du Vũ khẽ “Hừ” một tiếng.
Hai người lần lượt đi xuống cầu thang, nơi đó lẽ ra phải có đèn cảm ứng âm thanh, nhưng đã lâu không sửa chữa nên đoạn từ tầng ba xuống lại tầng hai đã hỏng rồi.
“Hừ cái gì mà hừ?” Tô Liệu đi theo phía sau Du Vũ, “Có người yêu thương không phải rất tốt sao?”
Không đợi Du Vũ trả lời, Tô Liệu đã nắm lấy vai cậu và ấn vào hành lang tăm tối, gáy kề sát với vách tường. Hành lang rất hẹp, chỉ đủ cho hai người đứng sát nhau.
“Anh cũng yêu em.”
Tô Liệu trực tiếp hôn lên môi cậu. Đó không phải là nụ hôn mà cá voi sát thủ nhỏ vô tư “dán” lên bằng miệng, Tô Liệu nhanh nhẹn cạy mở hàm răng của cậu ra, hai chiếc lưỡi mềm mại chạm vào nhau, quét qua vách thịt bên trong ấm áp và mềm mại của cậu. Du Vũ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Đây có phải cảm giác xúc tua của những rặng san hô quấn lấy nhau.
San hô bị chạm vào sẽ rụt rè co mình lại.
Nhưng Tô Liệu đè chặt cậu lên tường, không cho cậu trốn, cũng không để cậu kịp hít thở, hôn đến no bụng mới thôi: “…Cuối cùng cũng đủ mười tám.”
Du Vũ bị nụ hôn kiểu Pháp tấn công đến mức ngây người, không để ý đến chất lỏng còn sót lại ở khóe miệng, ngơ ngác nghẹn ra một câu: “…Cuối cùng?”
Tô Liệu duỗi ngón tay cái lau khóe miệng cậu, cười híp mắt trông không giống người tốt lắm: “Mười tám tuổi, có thể làm một số chuyện mà sau mười tám tuổi mới có thể làm.”
Trái tim Du Vũ nhất thời đập nhanh, ngoài ý muốn lại hưng phấn. Đệt đệt đệt chuyện sau mười tám tuổi mới có thể làm! Cậu cậu cậu cũng có thể sao!
Du Vũ không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh… Muốn làm gì?”
“Trưởng thành rồi,” Tô Liệu vỗ nhẹ vào má cậu, ngữ khí mập mờ quyến rũ như đang nói chuyện rất riêng tư, “Làm người lớn, trước tiên phải học được tính kỷ luật tự giác. Bây giờ chúng ta về nhà nghiên cứu các câu hỏi cẩn thận. Anh nghĩ một buổi tối lãng mạn nên bắt đầu đầu với những câu hỏi sai trên bài thi thử số hai.”
Du Vũ: “?” Thiệt hay giả vậy trời. Truyện Đô Thị
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói: A a a, xem Thế vận hội mùa đông, không muốn viết bơi lội nữa (bushi) Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tô Liệu: Đi trượt tuyết thôi!
Du Vũ:?
Editor: Thì ga vẫn còn nụ hun thứ hai kkkkkkkkkk. Em Vũ cũng mở lòng hơn rất nhiều rồi nè ?