Cao Thủ Y Đạo - Trần Vũ (full) - Chương 242: Vậy thì sao?
“Nhưng cha không ngờ con lại là một người tàn nhẫn độc ác như vậy.” Lý Huyền Linh đứng dậy, đặt xuống một phần tư liệu.
“Những cái chết của những đối thủ cạnh tranh của Vương Khai trong những năm qua đều là do con gây ra đúng không, việc tàn sát tất cả phụ nữ và trẻ em trong nhà Vương Khai cũng là do con làm đúng chứ, con đã cứu Độc Vương Trọng Thiên Nguyên để dùng cho riêng mình, làm đủ mọi chuyện xấu, những chuyện này, từ trước tới nay cha chưa bao giờ dạy con.”
“Cha nuôi…” Chu Hồng Tuyết cười nhẹ, trầm giọng nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt, trên đời này con không có người thân nào để nương tựa, vậy nên con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
“Không có thì con sẽ tự mình giành lấy, không giành được thì con sẽ dùng dao trong tay để cướp lấy, cha đừng quên con đã được cha cứu ra từ miệng sói, tính cách của con vốn là như vậy.”
“Rốt cuộc thì con muốn cái gì?” Lý Huyền Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Hồng Tuyết.
“Con muốn quán trà Huyền Vũ.” Chu Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn lại: ‘Mấy năm này con đã hết mực hiếu thảo với cha, chỉ cần là chuyện cha giao cho, con đều sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng cuối cùng con lại không bằng Nghiêm Nhu Cẩn?”
“Quán trà Huyền Vũ lẽ ra phải là của con, một thương gia như cô ta hiểu được giang hồ sao? Con không thể hiểu được mình đã thua kém cô ta ở điểm nào, mà cha lại muốn giao quán trà Huyền Vũ cho cô ta?”
“Con sẽ không bao giờ tốt bằng con bé, bởi vì con là một con rắn độc” Lý Huyền Linh nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Mấy năm qua cha đã quá tin tưởng con, nên mới không phát hiện ra con đã làm những chuyện sai trái như vậy. “
“Hiện tại không phải cha đã biết sao?” Ánh mắt Chu Hồng Tuyết đầy ác độc nham hiểm.
“Con muốn giết cha?” Lý Huyền Linh nhìn chằm chằm cô ta.
“Cha cũng không phải là cha ruột của con, nói nữa, cho dù cha là cha ruột của con, chỉ cần cản đường con, con cũng sẽ giết không nương tay.” Chu Hồng Tuyết mỉm cười, cô ta duỗi tay ra, lấy ra hai con dao lưỡi cong từ trong ống tay áo, cô ta cười và nói: “Cha nuôi, chúng ta kết thúc đi.”
“Được rồi, nếu đã như vậy thì cha con chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.” Lý Huyền Linh chắp hai tay sau lưng: “Ra tay đi, cha nhường cho con ba chiêu.”
“Chỉ sợ con ra tay, cha sẽ không còn cơ hội.” Chu Hồng Tuyết cười tửm tỉm nói: “Cha nuôi, cha già rồi.”
“Vậy thì sao? Võ thuật của con là do cha dạy, cha còn không biết con mạnh yếu như thế nào sao?” Lý Huyền Linh lạnh lùng nói.
“Vậy chúng ta cứ thử xem.” Hai mắt Chu Hồng Tuyết lóe lên, cô ta lao nhanh về phía trước mấy bước, lật vũ khí trong tay, nhanh chóng tấn công về phía Lý Huyền Linh.
Thực lực của Chu Hồng Tuyết không hề yếu, vũ khí trong tay cô được chế tạo đặc biệt, ba chiêu liên tiếp đánh trúng điểm yếu của Lý Huyền Linh.
Lý Huyền Linh chỉ né tránh, nhưng đột nhiên có một tia sáng lạnh lóe lên, xoẹt một tiếng, thanh kiếm trong tay Chu Hồng Tuyết đã xuyên qua ống tay áo của Lý Huyền Linh, trên cánh tay ông ấy xuất hiện một vết máu.
“Không tệ.” Lý Huyền Linh gật đầu khen ngợi: “Vũ khí trong tay con là cha đã đặc biệt chế tạo cho con, bởi vì động tác của con rất sắc bén, di chuyển linh hoạt, thích hợp làm sát thủ, con cũng đã sử dụng hai thanh vũ khí này như cá gặp nước.”
“Hiện tại con có thể dùng hai thanh vũ khí này để làm cha bị thương, chứng tỏ con đã cố gắng rất nhiều, thật đáng tiếc con đã đi lạc lối:
“Con chỉ đang nghĩ cho chính mình thôi, có lạc lối hay không, con không quan tâm.” Chu Hồng Tuyết cười lạnh nói.
“Vốn là cha muốn cho con một cơ hội, nhưng bây giờ xem ra con không thể quay đầu lại được nữa”” Lý Huyền Linh khẽ thở dài: “Nếu có kiếp sau, hãy làm người tốt đi.”
Lý Huyền Linh nói xong liền hét lớn, nhanh chóng tiến về phía trước, năm chặt tay phải và đấm về phía trước, tay phải của ông ấy nhoáng lên, trong khoảnh khắc đó cánh tay dường như dài ra mấy tất.
Minh Không Quyền, là quyền pháp yêu thích của Lý Huyền Linh, cực kỳ mạnh mẽ.
Đáng tiếc, nội lực vừa bộc phát, ông ấy đột nhiên cảm thấy chân khí ở ngực ứ đọng, một hơi cũng không nhấc lên được, lồng ngực truyền đến một cơn đau nhức.