Cao Thủ Y Đạo - Trần Vũ (Truyện FULL) - Chương 236: Không sai
“Tôi và Trần tổng thương lượng một chút, chúng tôi có thể chấp nhận giá 2 tỷ, nếu như hơn thì thật sự phải suy nghĩ lại.”
“Cái gì? 2 tỷ? Chúng tôi bán 3 tỷ đã không có lời, 2 tỷ thì thật sự lỗ nặng, Nghiêm tiểu thư không ai trả giá như cô cả.” Vẻ mặt Vương Bình cứng lại.
“Nghiêm tổng, nếu cô không có thành ý mua thì chúng tôi sẽ liên hệ với người mua kế tiếp.”
Thư ký Lý lấy điện thoại ra làm bộ dạng như “Cô có mua hay không thì tuỳ’.
Nghiêm Nhu Cẩn và Trần Vũ mỉm cười, hai người ngồi xuống hững hờ uống một ngụm trà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Cái váy hôm nay của Nghiêm tổng rất xinh đẹp.” Trần Vũ nói. “Ha ha, cảm ơn Trần tổng đã khen.” Nghiêm Nhu Cẩn cười nói. “Ừm, màu son môi cũng rất hợp với màu da của cô.”
“Vậy đêm nay chúng ta đi ăn một bữa đi? Tôi biết một tiệm cơm Tây có bữa ăn ánh nến không tệ.” Nghiêm Nhu Cẩn cười khanh khách một tiếng.
Thấy hai người nói chuyện phiếm, Vương Bình và thư ký đều biến sắc, thư ký cầm điện thoại làm bộ muốn bấm số, nhưng ngồi đó nửa ngày mà vẫn chẳng gọi cho ai.
“Thư ký Lý, duy trì tư thế đó mãi không tê tay à?” Trần Vũ liếc thư ký một cái rồi khẽ mỉm cười và nói: “Nếu như mệt thì cất điện thoại đi, đừng diễn.”
“Tôi, chỗ chúng tôi thật sự có mấy công ty đang xem, Trần tổng, nếu các vị không mua thì tôi sẽ bán cho người khác.” Trên trán Vương Bình chảy ra mồ hôi.
“Vậy có người mua thích hợp thì Vương tổng cứ ra tay đi, Nghiêm tổng chúng ta đi về trước đi.”
Trần Vũ cười, để cái ly trong tay xuống.
“Vương tổng, sau này liên lạc lại.” Nghiêm Nhu Cẩn cười cười, đứng dậy muốn rời đi với Trần Vũ.
Sắc mặt Vương Bình lập tức xụ xuống, ông ta trơ mắt nhìn hai người đi đến cổng thì soạt một tiếng đứng lên: “Hai vị xin dừng bước.”
“Vương tổng, chúng tôi còn có thể thương lượng giá tiền này sao?” Trần Vũ quay đầu hỏi.
“Chúng ta… Thương lượng đi.” Vương Bình lau mồ hôi trên trán, sau đó như đã kiệt sức.
“Hai vị, giá 2 tỷ thật sự không được, như vầy đi, tôi nhường một bước, giá 3,5 đi, thật sự không thể thấp nữa.” Vương Bình nói.
“2 tỷ, không thêm xu nào hết, Vương tổng, vị trí văn phòng này không tệ mà giao thông cũng tốt, hơn nữa còn gần trung tâm thương mại, tính ra mặt nào cũng tốt, nếu là bình thường thì ông kêu giá 5 tỷ cũng không quá đáng.” Trần Vũ cười cười.
“Vậy vì sao 4 tỷ mà cậu còn muốn chém giá?” Vương Bình oán giận nhìn hai người.
“Đây là bản vẽ quy hoạch cao ốc của các người đúng không.” Trần Vũ mỉm cười rồi chỉ vào bản vẽ một bên.
“Không sai, có vấn đề gì sao?” Vương Bình hỏi.
“Bản thân toà nhà này không có vấn đề, nhưng quy hoạch xuất hiện chút sự cố, ông xem đường ởi phía trước kìa, một dãy mặt tiền trông giống như trăng lưỡi liềm, còn con đường phía trước tòa nhà uốn cong thành hình vòng cung giống như liêm đao.
“Mà vị trí cua quẹo lại áp sát vào cửa lớn hoặc là cửa sổ, cũng như lưỡi dao chém vào toà nhà. Đằng sau còn có cầu vượt, trên cầu thì xe chạy tới chạy lui như liêm đao, trong Phong Thủy học gọi cái này là Liêm Đao Sát.”
“Cậu hiểu Phong Thủy?” Sắc mặt của Vương Bình và thư ký lập tức thay đổi.
“Hiểu một chút.” Trần Vũ mỉm cười, tiếp tục nói: “Loại sát khí này tương đối ác, cứ như liêm đao chém vào, hơn nữa vị trí may mắn chính giữa toà nhà vừa vặn nằm ngay mặt chém đó, có thể làm xuất hiện nhiều chuyện rủi ro như xui xẻo, sức khỏe bị ảnh hưởng…..”