Cao thủ tu chân – Diệp Thiên - Chương 3723 "Tôi đã sẵn sàng!"
Đây là sức mạnh mà bọn họ luôn mơ ước, sao Diệp Thiên có thể tùy tiện truyền cho bọn họ như vậy?
Chỉ có Cổ Như Ngọc có đầu óc nhạy bén, giống như đã nhận ra gì đó, cô ta cảm giác giọng điệu của Diệp Thiên, giống như giao phó hậu sự vậy.
“Diệp thần nhân, anh…”
Cô ta đang định hỏi, nhưng Diệp Thiên đã rút tay lui về phía sau.
“Tôi phải đi làm một chuyện lớn, chuyện này, cực kì nguy hiểm, tôi không nắm chắc mười phần!”
Diệp Thiên tiếp tục nói: “Nếu chuyện này thành công, sau mười năm nữa tôi sẽ nhất định quay về!”
“Nếu mười năm nữa, tôi không quay về, phiền mọi người giúp tôi đến hành tinh có tên là trái đất, có gia đình và bạn bè của tôi!”
“Đến lúc đó, mong hai người báo cho họ biết, Diệp Thiên thẹn với họ, không thể cùng chung sống cả đời!”
Hai anh em nghe vậy, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hỏi kĩ, thì đã nghe thấy tiếng vang lớn, có khe hở cắt ngang bầu trời, rồi sau đó, một bóng người tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thấp thoáng hiện ra.
“Diệp Lăng Thiên xem ra cậu đã thành công!”
“Nếu đã chuẩn bị xong, thì ngay trong ngày hôm nay, chúng ta có thể cùng nhau, mở ra trật tự mới.”
Trong khe nứt không gian, một bóng người được bao bọc trong vòng hào quang màu vàng. Khoảnh khắc bóng dáng này xuất hiện, dường như toàn bộ thế giới đều im lặng, khiến ngay cả chim chóc và dã thú cũng phải đứng hình.
Vô số người kinh ngạc quay lại, trên mặt tràn đầy kinh hãi.
“Có phải là…”
“Thiên thần Hoàng Tuyền?”
Là một trong số ít tồn tại trong Thiên Thần Giới được gọi là thiên thần, chân dung của thần tử Hoàng Tuyền có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, và thậm chí có rất nhiều bức tượng của ông ta ở các địa phương ông ta bảo hộ.
Mặc dù hình dáng bên trong khe nứt không gian hơi khác so với chân dung và các pho tượng, nhưng ai trong số những người xem là người bình thường đâu? Họ có thể dễ dàng nhận ra ông ta chỉ trong nháy mắt.
Diệp Thiên ngẩng đầu, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm thần tử Hoàng Tuyền.
“Tôi đã sẵn sàng!”
“Đến lúc phải đi rồi!”
Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt của thần tử Hoàng Tuyền hiện lên một nụ cười hiếm thấy, vẩy tay một cái, những đám mây bắt đầu cuộn xoáy phía trên thành cổ, và sau đó một lối đi giống như bậc thang từ trên trời hiện xuống. Diệp Thiên bước lên đó, từng bước bay lên trời.
“Diệp thần nhân!”
Nhìn bóng dáng Diệp Thiên dần dần trôi đi, Cổ Như Ngọc vừa sửng sốt vừa sợ hãi, luôn có cảm giác sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Thiên nữa, vì vậy cô ta lập tức hét lên.
Diệp Thiên đứng trên đỉnh thang, sau đó quay đầu lại mỉm cười với cô ta.
“Các người là hậu duệ của nhà họ Cổ, vinh quang và thịnh vượng của nhà họ Cổ không thể chỉ dựa vào người ngoài!”
“Hãy thông qua nỗ lực của bản thân, dựa vào thực lực của bản thân để củng cố nhà họ Cổ, đây là điều con cháu nhà họ Cổ nên làm!”
“Tổ tiên của các người chắc chắn sẽ tự hào về hai anh em hai người!”
Lời Diệp Thiên vừa dứt, anh cũng tiến vào khe nứt không gian, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trên bầu trời, vết nứt không gian dần dần khép lại, chỉ còn lại hai anh em nhà họ Cổ đang đứng tại chỗ trong sự sững sờ.
“Anh!”
Cổ Như Ngọc nhìn Cổ Lam Nhan, ánh mắt run rẩy.
“Rõ ràng chúng ta vừa mới gặp nhau, anh ấy lại phải đi!”
“Anh nói xem, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”
Khi Cổ Lam Nhan nghe thấy lời này lập tức im lặng.
Trong giọng điệu vừa rồi của Diệp Thiên có vẻ cho thấy sự kiện này rất bất thường. Cho dù là tu vi Diệp Thiên cao cường, anh cũng thừa nhận không có đủ tự tin. Hiển nhiên, việc Diệp Thiên sắp làm đã vượt xa tầm hiểu biết của bọn họ.