Cần Bao Nhiêu Bước Để Tô Màu Cho Bạch Liên Hoa - Chương 2: Kệ tôi
Làm vậy chí ít khi gặp lại tình huống như thế này, thì Bạch Liên Hoa sẽ không lơ ngơ đến nỗi đứng yên tại chỗ chịu trận.
Giang Họa cảm thấy mình thật thông minh.
Ngay lúc cậu đang phân tâm thì hệ thống đột nhiên hét lớn: “Cẩn thận!”
Mũi giày của Giang Họa đá vào một hòn đá nhô cao, cậu mất thăng bằng và ngã về phía trước, đến khi hoàn hồn thì đã quá muộn rồi.
Đúng là chạy càng nhanh, ngã càng đau!!
Ngay khi câu chửi đổng chuẩn bị xuất ra khỏi miệng, nơi lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một lực kéo miễn cưỡng giảm được chút lực quán tính, nhưng vẫn không đủ khả năng để vãn hồi được tư thế té ngã xuống đất.
Có vẻ đối phương nhận thức được điểm vật lý này, lực kéo kia lập tức biến mất, Giang Họa ngã cắm đầu xuống đất thành cái tư thế không khác nào sml.
“…!”
Trên trán truyền đến cơn đau rát, sống mũi bị va đập đau xộc lên não, hai mắt Giang Họa đỏ hoe, cậu nửa quỳ trên mặt đất, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống.
“Móa nó, đường xá kiểu gì mà nát thế này!” Giang Họa nhịn đau mắng to.
Việt Ca tiến lên, khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Cậu cố ý?” Giang Họa che mũi, trong mắt hiện lên sự nghi vấn xen lẫn kinh ngạc: “Vừa nãy có phải cậu cố ý buông tay đúng không?!!”
Giang Họa rất sợ đau, khi còn nhỏ bị nhéo má cũng sẽ đau khóc ầm lên, sau khi lớn thì hơi hơi mạnh mẽ chút xíu, nhưng vẫn không nhịn được cơn đau như thế này.
Khóe mắt ngân ngấn nước là phản ứng sinh lý khi bị đập vào mũi, còn giọng nói nghẹn ngào run run là chịu không nổi nỗi đau này.
Đối mặt với sự ép hỏi gay gắt, Việt Ca không những không có cảm giác áy náy mà còn vô tội chỉ vào mình: “Tớ… cố ý á?”
Phản ứng của Việt Ca khiến Giang Họa có chút buồn bực.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Hệ thống lòng còn sợ hãi mà tiếp tục tẩy não, nói: “Cậu ta là Bạch Liên Hoa đấy! Sao có thể cố ý được cơ chứ! Huồng hồ, là do cậu kéo cậu ta chạy mà, sao cậu ta lại buông tay được?”
Nghe được hệ thống nói vậy, Giang Họa ánh mắt càng thêm dao động.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trí nhớ của cậu cũng không rõ ràng lắm, có lẽ vừa nãy Việt Ca không kịp giữ cậu, còn lực kéo vừa nãy chắc là do sức nặng của đối phương mà thôi.
Giang Họa cố moi móc mọi tình tiết đã trôi qua với những thắc mắc trong đầu, luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Một cái bóng bao phủ từ bên cạnh, che khuất ánh nắng chói chang. Việt Ca nửa quỳ bên cạnh Giang Họa, đôi mắt trong veo đong đầy sự quan tâm.
“Bạn học Giang Họa, cậu có bị thương ở đâu không?”
Nghi ngờ hoàn toàn bị đè nén, Giang Họa thu hồi gai góc trên người, sau đó mới ý thức được tư thế ngã sấp mặt thật là mất mặt.
“…. Không sao, kệ tôi.”
Việt Ca ngước mắt nhìn lên: “Trên trán cậu bị xước da kìa, cần phải nhanh chóng rửa sạch vết thương.”
Một mùi hương thanh mát thoảng qua mũi, Giang Họa giật giật cái mũi đau nhức, kỳ quái hỏi: “Cậu xịt nước hoa?”
Việt Ca sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu.
Nói dối, dù có gãy mũi thì cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi hương này.
Lúc này, hệ thống tiếp tục nhàn nhã tẩy não: “Cậu ta là Bạch Liên Hoa đó, sao có thể nói dối, cậu đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế, cứ nhúng chàm là xong.”
Giang Họa: “…” Không thể phản bác.
Hai tay lau khóe mắt, Giang Họa buồn bực đứng dậy: “Thôi bỏ đi, coi như tôi xui xẻo!”
Việt Ca nắm chặt quai cặp, cũng đứng lên, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Vừa nãy cám ơn cậu.”
Giang Họa giả vờ như không nghe thấy, đang nghĩ đến việc dạy dỗ Bạch Liên Hoa cách chiến đấu, nghiêng đầu bình tĩnh đánh giá hình thể của Việt Ca.
Xem xong, trong lòng càng buồn bực.
Chiếc bánh bao mềm này vậy mà còn cao hơn cả cậu!!
Lúc sau, sự xa lạ giữa đôi bên dần dần lộ rõ, hai người không hẹn mà cùng rơi vào khoảng lặng.
Với độ thân quen của Việt Ca trong trường học, nếu được yêu cầu chọn một người bạn cùng lớp mà cậu ta ít thân quen nhất, Giang Họa chắc chắn Việt Ca sẽ chọn mình.
Việt Ca lên tiếng đánh vỡ: “Bạn học Giang Họa, sao cậu lại ở đây?”
Lần này đến lượt Giang Họa câm như hến.
“Tôi, tôi đi ngang qua, cậu quản tôi à!” Giang Họa cứng cổ, chột dạ đáp: “Đừng có mà tọc mạch!”
“Nơi này rất nhiều ngóc ngách, rất dễ bị đi lạc.” Hàng lông mi thon dài của Việt Ca khẽ run, thanh âm nhỏ đến mức gần như bị gió thổi bay: “Cậu cần tớ dẫn cậu ra ngoài không?”
“Không thèm, tôi không bị lạc!”
So với việc bám đuôi thì lạc đường còn đáng xấu hổ hơn, Giang Họa càng không thừa nhận. Cậu vẫn đang nghĩ vắt óc tìm lý do, không hề chú ý đến lồng ngực Việt Ca khẽ phập phồng giống như đang thở phào một hơi.
Sau khi sắp xếp cặp sách bị xáo trộn, Việt Ca lấy ra hai chiếc urgo từ ngăn lưới rìa cặp.
“Cái này cho cậu.” Việt Ca nói, giọng điệu thận trọng và thăm dò: “Tốt hơn là cậu nên dán nó vào trước đi.”
Giang Họa liếc nhìn Việt Ca, lại nhìn urgo trong tay, nhất thời không nói gì.
Nếu bị bản thân Giang Họa mà bị ai đó xỉa xói nhiều lần như vậy, chắc chắn cậu đã tức điên lên, dù có sợ đau cũng phải lao tới đại chiến năm trăm hiệp với tên đó. Thế nhưng, Bạch Liên Hoa trước mắt cậu vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh dịu dàng, tốt tính y hệt tên ngốc vậy.
Trong lòng chợt thoáng qua chút hối hận, nhưng rất nhanh lại bị bực bội thay thế.
Trong miệng Giang Họa lầu bầu ‘tên điên’ rồi xoay người rời đi.
Đi được vài bước, phía sau vang lên một giọng nói ấm áp: “Bạn học Giang Họa, hẹn mai gặp lại.”
Sắc mặt Giang Họa vặn vẹo trong giây lát, bước nhanh chân hơn, thở phì phì rẽ vào góc ngoặt.
Đã bảo rồi, đừng có gọi tên cậu, bệnh điên dễ lây bệnh!
Nửa phút sau, bên cạnh bức tường loang lổ dấu vết thời gian, trên mặt Giang Họa lộ ra vẻ rối rắm, lề mề không chịu cất bước.
Hệ thống nghi hoặc hỏi: “Sao cậu không về nhà? Trán không đau à.”
Giang Họa chần chờ nói: “Gã côn đồ kia sẽ không chặn đường cậu ta nữa chứ?”
“Chặn thì cứ chặn thôi, cùng lắm là bị đánh cho một trận.” Hệ thống thản nhiên nói: “Dù sao đánh một trận cũng không bị cong vẹo đi tí nào.”
Giang Họa nhíu mày: “Làm người ai làm thế?’
Hệ thống đúng lý hợp tình: “Tôi đâu phải con người.”
Giang Họa: “…”
Ban đầu Giang Họa còn có chút do dự, nhưng sau khi nghe hệ thống nói, cậu liền nhón chân quay trở lại con đường cũ.
Hệ thống cả kinh cất cao âm điệu: “Cậu muốn làm gì?”
Giang Họa bình tĩnh đáp: “Đã bám đến tận đây rồi còn không biết cậu ta ở đâu, thế hôm nay tôi đi làm công cốc à?”
Lần này hệ thống không ngăn cản.
Cũng may Việt Ca còn chưa đi xa, bước đi của cậu ta vẫn vững vàng như trước khi bị trấn lột.
Đã hơn 19h, sắc trời dần tối.
Nhìn Việt Ca đi vào một dãy căn nhà cấp 4 cũ kỹ, Giang Họa dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm, sau đó gọi tài xế tới đón.
Mười phút sau, xe hơi của Giang gia tới.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng và bóng tối lướt qua, mặt kính cửa xe phản chiếu đôi mắt đen láy lấp lánh của Giang Họa.
Kế hoạch theo dõi ngày hôm nay vẫn có thu hoạch.
Tận mắt chứng kiến mặt trái của tính cách bạch liên hoa mang lại, Giang Họa không còn bài xích với chuyện nhúng chàm Việt Ca.
Cái thể loại tính cách dở dở ương ương này, càng sớm thay đổi thì càng tốt, chứ mai sau mà gặp phải loại người ngang ngược vô liêm sỉ, không biết chừng còn bị bắt nạt đến chết!
(Ý bé thụ là, tính cách bạch liên hoa quá hiền, hiền quá dễ bị bắt nạt, cần phải chỉnh đốn ngay lập tức.)
Giang Họa cố gắng lục tìm ký ức về năm lớp 10, thế nhưng những đoạn ký ức ngắn ngủi liên quan tới Bạch Liên Hoa đều là hình ảnh cậu ta đang cắm đầu vào học, hoặc là đang mỉm cười nói chuyện với mọi người.
Bạch Liên Hoa thật là nhạt nhẽo, Giang Họa bĩu môi chửi thầm, cũng không biết Kiều Tu Viễn thích cậu ta ở điểm nào.
Đột nhiên, ánh mắt Giang Họa sựng lại.
Một sự việc gần như bị lãng quên hiện lên trong tâm trí.
……
Sáng sớm hôm sau, chưa tới 7h30, hầu hết học sinh lớp 11A1 đã tới đầy đủ, tốp năm tốp ba thiếu niên ríu rít trò chuyện trong lớp học, trên tay cầm sách hoặc bài kiểm tra môn toán.
Sắp đến 8h, Giang Họa mới vác hai miếng urgo trên đầu xuất hiện trong phòng học, vừa ngáp vừa vô thức quét về phía đám người ở hàng ghế đầu.
“Lớp trưởng! Hôm nay thi đầu kỳ tớ không chắc chắn lắm, môn toán có câu hỏi bắt buộc nào không, giúp tớ khoanh vùng với!!”
Hà Tất đẩy người nọ ra: “Khoanh khoanh cái gì, giờ đã quá muộn màng rồi! Lớp trưởng à, lát nữa ngài nhớ viết đáp án to lên, cứu con đi, con chỉ cần đạt điểm trung bình thôi!”
Nam sinh ngồi cạnh bạn Việt Ca cũng gia nhập hàng ngũ cầu xin: “Ba ba! Xin ngài hãy viết chữ to lên!”
Năm sáu người vây chặt chỗ ngồi, chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy biểu cảm khó xử của Việt Ca.
Cảnh tượng này mỗi lần đi thi đều xảy ra, Giang Họa đã quen rồi.
Cậu xuyên thẳng qua đám đông và đi đến cuối lớp, toàn bộ đầu óc vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để dạy Bạch Liên Hoa cách đánh nhau.
Giang Họa vừa ngồi xuống, chuông vào học vang lên, đám đông vây quanh Việt Ca tản đi, cũng không biết đến cuối cùng quyết định xong kế hoạch gì mà trên mặt mỗi người đều treo biểu cảm hài lòng.
Miệng Rộng ngồi hàng ghế trước đột nhiên lén lút xoay người: “Giang Họa, đợt lát nữa vào giờ thi, tui sẽ mật báo cho cậu nha!”
“Hả?”
Trong đầu Giang Họa chỉ nghĩ tới chuyện đánh đấm, không nghe rõ hắn nói gì.
Muốn hỏi lại cũng đã muộn, giáo viên dạy toán ôm chồng đề thi đứng trên bục, Chu Miệng Rộng đột nhiên ngồi thẳng dậy, làm động tác chữ V dưới gầm bàn với Giang Họa.
Tuần đầu khai giảng, sau khi học sinh đã thích nghi trở lại cuộc sống vườn trường, giáo viên các bộ môn đã thay đổi phong cách và bắt đầu kiểm tra thành quả học tập trong kỳ nghỉ, còn về cách kiểm tra, tất nhiên là thi đầu kỳ.
Đối với những học sinh điểm đã thấp tè tè lại còn lơi lỏng trong kỳ nghỉ, giáo viên chủ nhiệm sẽ ‘ân cần’ hỏi thăm các bậc phụ huynh, còn nhân cơ hội này tính sổ với đống nợ cũ của năm trước. Đây cũng là nguyên nhân khiến đám bạn học tụ tập quanh Việt Ca kêu gào không ngừng.
Nhưng Giang Họa không có nỗi lo này.
Đêm qua Giang Họa ngủ không ngon vì chuyện của Bạch Liên Hoa, đang tính ngủ bù trong kỳ thi này.
Khi tỉnh dậy, môn thi toán đã kết thúc, ở góc bàn có một đống giấy nhàu nát không biết ai dùng, Giang Họa vẻ mặt chán ghét, trực tiếp ném vào thùng rác.
Khi quay lại chỗ ngồi, Giang Họa thấy Miệng Rộng vuốt cằm, biểu tình rất đáng khinh: “Lần này đảm bảo qua điểm trung bình.”
“Cậu? Vượt điểm trung bình á?” Giang Họa Giang Họa cười nhạo: “Nằm mơ.”
Miệng Rộng nửa hé miệng, trừng mắt nhìn Giang Họa hồi lâu mới nghẹn ra câu: “Không phải chứ…..Nãy không thấy giấy tui gửi à?”
Giang Họa hỏi lại: “Giấy gì?”
“Là cái tờ giấy lụa viết đáp án của lớp trưởng đó! Từ Hà Tất truyền một đường tới đây!”
Lúc này Giang Họa mới nhớ tới lời Miệng Rộng nói trước khi vào thi và cái đống khăn giấy nhàu nát tự dưng xuất hiện trên bàn, cậu lễ phép ‘à’ một tiếng.
“Không quay cóp.” Giang Họa cũng không hề tỏ ra tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội vượt điểm trung bình, “Tên ngốc kia cũng biết truyền bài cơ à, còn tưởng cậu ta là học sinh ngoan chứ?”
Giang Họa nghiêng đầu nhìn về phía trước, Hà Tất đang ngồi sau Việt Ca, dãy bàn số hai.
Nghĩ tới nhiệm vụ, Giang Họa lại hỏi: “Đáp án của lớp trưởng, sao không để lớp trưởng thân yêu của cậu trực tiếp truyền tới.”
Chu Miệng Rộng thẳng sống lưng, vẻ mặt đoan chính, nói: “Sao lại kéo lớp trưởng xuống nước được cơ chứ? Lớp trưởng chỉ cần viết chữ to thôi, còn lại phần chép cứ để tụi này lo liệu!”
Giang Họa suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Những người này mỗi ngày đều dẫn Bạch Liên Hoa đến bờ vực sa đọa, nhưng thực chất bọn họ đều làm ra cái dáng vẻ tránh để hoa sen dính bùn, công tác bảo vệ khá chu đáo.
Chu Miệng Rộng xoay người nhìn tấm bảng đen thứ hai ở vách tường đằng sau, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đôi mắt dần dần trừng lớn.
Hắn đẩy đẩy Giang Họa mơ màng sắp ngủ: “Bé Họa à, đừng nói là cậu nộp giấy trắng đấy nhá?”
Giang Họa kéo bàn ra sau, không kiên nhẫn nói: “Trắng.”
“Học kỳ này chúng ta sẽ xếp chung một tổ với Việt Ca, chẳng nhẽ cậu muốn phá hủy thành tích bất bại của lớp trưởng!!” Chu Miệng Rộng tự nhận bản thân là anh em tốt của Giang Họa, nói đến đây, Chu Miệng Rộng chợt nảy lên áy náy: “Một quả trứng ngỗng của cậu sẽ kéo điểm bình quân của tổ mình xuống.”
So với các lớp khác, không khí học tập của lớp A1 có phần căng thẳng hơn, nguyên nhân là do giáo viên chủ nhiệm A1 thiết kế ra hình thức cạnh tranh, còn có lớp trưởng giữ vai trò đầu tàu.
Nói một cách đơn giản, lớp học sẽ chia thành các tổ và hình thành một chuỗi cạnh tranh.
Chỗ ngồi của bọn họ là bàn đơn mỗi người một bàn, tổng cộng có năm hàng, vào đầu mỗi học kỳ, các ghế được sắp xếp lại dựa theo điểm thi của học kỳ trước, sau đó chia thành các tổ.
Việt Ca luôn chiếm giữ vị trí bàn số 1, mà cuối năm lớp 10, Giang Họa bởi vì thi thiếu môn mà ‘vinh quang’ từ hạng suýt bét rớt xuống đến hạng bét.
Sắp xếp thứ tự theo hình dích dắc, vị trí đứng đầu và đứng bét trùng hợp cùng nằm trong tổ A.
Tấm bảng đen ở bức tường phía sau có vẽ rõ đường băng, phía trên có dán năm chữ ABCDE. Sau mỗi lần thi, điểm bình quân của ba tổ đứng đầu sẽ chuyển lên phía trước, còn hai tổ đứng bét sẽ giữ nguyên vị trí.
Giáo viên cấp ba luôn cố gắng tìm mọi cách để nâng cao thành tích trong lớp, sự sắp xếp này không chỉ kích thích không khí cạnh tranh giữa các học sinh mà còn khuyến khích các học sinh trong tổ giúp đỡ lẫn nhau. Về phần thưởng và hình phạt, cùng lắm thì tổ đứng bét phải phụ trách tổng vệ sinh trong những ngày nghỉ lễ và mấy công việc lặt vặt trong lớp.
Không có gì đáng lo, chủ yếu là vấn đề thể diện.
May mắn thay, Giang Họa không có nỗi lo này.
Chu Miệng Rộng hiểu rõ tính cách Giang Họa, hắn não lòng mà thở dài một hơi, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Giang Họa bị cái bản mặt của hắn làm phiền, đá lên ghế dưới gầm bàn: “Có gì nói mau!”
“Thôi… Kệ cậu….” Chu Miệng Rộng nhỏ giọng lẩm bẩm, lấy ra một cuốn sách mới toanh, mặt trên ghi gõ là dòng chữ sách giáo khoa toán học: “Vất vả lắm mới được cùng tổ với lớp trưởng, chúng ta không thể lãng phí nó!”
Nhìn cuốn sách trong tay Miệng Rộng, Giang Họa chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt: “Cậu muốn làm gì?”
“Hỏi bài.” Miệng Rộng vẻ mặt đương nhiên: “Lớp trưởng luôn ưu tiên dạy kèm các thành viên trong tổ, cơ hội ngon như này chỉ có kẻ ngốc mới không dùng.”
Miệng Rộng nhấn mạnh cách phát âm ‘kẻ ngốc’, liếc nhìn Giang Họa đầy ẩn ý: “Đằng nào cũng không mất học phí, lớp trưởng người đẹp giọng hay, ván này chỉ lời chứ không có lỗ. Mẹ tui nói nếu học kỳ này mà tui vượt mười bậc thì sẽ cho tui xuất ngoại đi chơi.”
Nói xong, Chu Miệng Rộng cười hê hê, vác sách vở đi về phía Việt Ca.
Việt Ca được bắt chuyện thì có phần ngạc nhiên, ngay sau đó tỏ vẻ có lỗi nhìn cậu bạn đang hỏi bài, nhìn dáng vẻ này hình như Việt Ca dự định sẽ ưu tiên dạy kèm cho Chu Miệng Rộng – thành viên trong tổ trước.
Thấy một màn này, Giang Họa trong lòng bùng lên lửa giận.
Hệ thống cảm nhận được loại cảm xúc này, nghi hoặc hỏi: “Cậu tức giận làm gì? Bạch Liên Hoa chính là vậy, chân thành, hiền lành và không biết giận.”
“Chân thành, hiền lành cái mẹ gì! Đây không phải là bị người khác lợi dụng sao!”
Hệ thống mỉa mai nói: “Không giống nhau, người bị lợi dụng sẽ khó chịu, còn Bạch Liên Hoa sẽ không thấy vậy, đối với Bạch Liên Hoa thì giúp đỡ người khác là một chuyện rất vui vẻ.”
Rầm!
Giang Họa đột nhiên đứng dậy, động tác kéo bàn rầm rầm đụng vào hàng ghế trước.
Lát nữa còn phải thi một môn nữa, học sinh trong lớp còn đang trong trạng thái hồi hộp nín thở, nghe thấy tiếng động, toàn bộ nhất trí đều quay đầu lại như chuột chũi.
Học được cách đánh đấm sẽ đối phó được đám du côn bên ngoài, nhưng lại không thể giải quyết được đám mặt dày vô sỉ được voi đòi tiên trong cái lớp học này.
Giang Họa cũng không phải là người thích bênh vực kẻ yếu, cậu luôn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, luôn là đối tượng được chú ý, nếu không phải vì nhiệm vụ, Giang Họa cũng sẽ không bao giờ để ý tới Bạch Liên Hoa gì gì kia.
Cậu tùy tiến vớ đại một cuốn sách trên bàn, từng bước đi đến dãy bàn đầu tiên, đẩy Chu Miệng Rộng đang ngơ ngác sang một bên.
Cuốn sách toán mới toanh được đặt trên bàn.
Lúc này đây, dù gì thì nhiệm vụ vẫn phải làm, dù gì thì Việt Ca vẫn bị người ta bắt nạt.
Giang Họa hất cằm, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kiêu căng: “Giảng đề.”
Không bằng để tự cậu đến!