Cặn Bã Hoàn Lương - Ngũy Nhiên - Chương 199 - Vĩnh kết đồng tâm (15)
Ngoại trừ việc không tìm được bài hát chủ đề thích hợp hơn bài bị Cung Biên cướp thì không còn khó khăn khiến người ta bức bối nào khác.
Thấm thoát trôi nhanh, loay hoay bộ phim đã đóng máy.
Tiệc đóng máy diễn ra tại một khách sạn, Trương Viễn Hoài chưa đủ tuổi thành niên nên có lí do không uống đồ có cồn, mặc dù nếu có uống thật thì với nhiêu đó cũng chẳng say.
Cả đám kéo nhau đi tăng 2, bấy giờ trên bàn chỉ còn mấy người quen thuộc.
Đạo diễn Hứa uống vô cùng nhiệt tình, say rồi là ồn không chịu nỗi. Mấy lúc lão đứng lên mời rượu, Đổng Tương phải đỡ mới không té sấp mặt. Còn Khúc Cầm sau khi xém mất cái chân may là không bị ám ảnh tâm lí, ở trong bàn nhậu hợp với lão Hứa quậy banh nóc.
Quản lí Khương là người chọn địa điểm đi tăng 2, vừa ngồi vào bàn ăn chỉ chạm đũa một chút liền phải ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở vào cho mọi người xem một đoạn video vừa lên xu hướng.
Video cắt ra từ livestream tuyên truyền của một bộ phim chủ đề “tình đồng chí chủ nghĩa xã hội” do Cung Biên và một diễn viên nam mới nổi làm song nam chủ.
Mọi người thấy mặt của Cung Biên liền thể hiện khó chịu, ai cũng bất giác tự hỏi cha nội Khương Viên cho mình coi thằng chó này làm màu chi vậy? Nhưng đến khi Cung Biên đem guitar ra vừa đàn vừa hát một bài do “chính mình sáng tác” thì mọi chuyện đều được lí giải.
Tất cả đều phẫn nộ bởi vì bài mà Cung Biên đang hát chính là bài chủ đề bị cướp của bọn họ!
Nói cái gì mà tự sáng tác? – Thật không biết xấu hổ!
Ngựa bà tạo dáng thâm tình nhìn nam diễn viên kia xuyên suốt buổi biểu diễn, sau khi hát xong gã mới nhìn màn hình, tiêu chuẩn nở nụ cười như đọc quảng cáo:
“Sắp tới tôi sẽ tham gia đoàn phim [Thiên Hậu] trong vai nam chính Hách Lãng, mong mọi người ủng hộ.”
Hay lắm, hai người Trương Viễn Hoài muốn trừng trị đều là nam nữ chính trong cùng một bộ phim. Ha, nhờ vậy hắn đã xác định được lịch trình tiếp theo của Khúc Cầm rồi.
Tham gia show gì, hưởng tài nguyên gì cũng được nhưng phim Khúc Cầm nhận sắp tới phải là một bộ có thể cạnh tranh với [Thiên Hậu].
Trương Viễn Hoài hắn thề nhất định làm cho hình tượng cẩu nam nữ Lương, Cung sụp đổ. Hơn nữa còn khiến nhà đầu tư họ Lương lỗ sặc máu mới vừa lòng.
Thấy Cung Biên xong mọi người đều mất hứng, tiếp tục uống thêm một lát thì giải tán. Lúc rời bàn, Đổng Tương vừa vịn đạo diễn Hứa an vị trên ghế vừa lục lọi trong cặp, khó khăn lôi ra một bìa cứng kẹp giấy.
“Đọc xong rồi kí.” Bỏ lại một câu liền ra ngoài gọi vệ sĩ vào đem đạo diễn Hứa đi.
Khúc Cầm giờ này cũng say sỉn tới nỗi cười không thấy mặt trời, có điều nhiệm vụ đưa cô về nhà không phải của hắn mà là Chu Triết đã chờ ở phòng bên cạnh tự nãy giờ.
Trương Viễn Hoài đọc qua hợp đồng, sau đó lại đưa cho quản lí Khương: “Khi nào chị Cầm tỉnh rượu thì đưa cho chị ấy kí.”
…
Trở về nhà, mấy đứa nhóc đều đã ngoan ngoãn dọn dẹp nhà cửa và đi ngủ. Trương Viễn Hoài rón rén vào phòng, dù cơ thể và tinh thần thấm mệt nhưng vẫn vào không gian hệ thống tìm Thượng Tích.
Thời gian qua hắn bận rộn nhiều nên hai người chẳng gặp được bao nhiêu. Bây giờ nhân lúc có chút thời gian, hắn muốn tìm y thõa nỗi nhớ mong.
“Anh à.”
Trương Viễn Hoài chỉ thâm tình gọi một tiếng, Thượng Tích đã xuất hiện với dáng vẻ trịnh trọng, đồng thời trước mặt y là một chiếc đàn piano.
Cách một tấm gương, tiếng đàn piano cất lên như thể đánh dấu thời khắc khoảng cách được xóa tan.
Trái với ấn tượng của Trương Viễn Hoài về một buổi biểu diễn da diết mãnh liệt, bài mà Thượng Tích đang đánh dù không có lời nhưng có thể dễ dàng nhận ra giai điệu vui tươi, thuần túy hưởng thụ tình yêu trong đó. Thực sự tích cực đến nổi khiến người ta nghe xong không khỏi yêu đời nhiều thiệt nhiều.
“Anh không viết lời vì muốn gửi gắm toàn bộ tình cảm vào giai điệu, em có nghe ra tâm tư của anh không? Thời gian qua thấy em bôn ba lao lực, tinh thần không được tốt lắm nên anh đã học chơi piano – Hành động vẫn luôn tốt hơn chỉ mỗi lời khuyên vô ích ha? Anh học nhạc cụ, tự viết ra một bản tình ca và cho em là người thưởng thức duy nhất, uầy nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn.” Y độc thoại đến đây, Trương Viễn Hoài đã không nhịn được cười.
Đúng như Thượng Tích nói, một màn này quả thực hoàn hảo. Thái độ chăm chỉ, tình ý dạt dào, tâm tư trân trọng và cả dáng vẻ y đàn piano một cách chuyên nghiệp đều khiến Trương Viễn Hoài rung động tâm can.
Thượng Tích thấy hắn cười, vậy là liền cười ngốc theo: “Giải thích nhiều quá, thật ra chủ yếu anh chỉ muốn nói bốn chữ thôi: Em vất vả rồi.”
Vốn dĩ đến đây thì bầu không khí sẽ tràn ngập màu hương lắm, ai ngờ chưa gì đã bị ý nghĩ đột ngột trong đầu Trương Viễn Hoài đẩy hết đi. Hắn lóe lên một sáng kiến: “Em muốn dùng bài này làm bài hát chủ đề của [Diệu Châu, nắm lấy tay tớ]!”
“Cục cưng à, bài này vẫn chưa có lời mà?” Thượng Tích vừa nói vừa tỏ ra bất mãn.
Không đến hôn gió người ta một cái vậy mà còn đòi sử dụng đứa con tinh thần người ta vì em vất vã sáng tác, dỗi ghê.
“Anh không cần lo lắng, em tự viết được.” Trương Viễn Hoài nói đến đây mới chú ý nét mặt hờn quá trời hờn của Thượng Tích, vì vậy nhanh chóng bổ sung thêm: “Khụ, anh yêu à, anh thử nghĩ xem bài hát này nhạc là của anh, lời là của em… có giống như chúng ta cùng nhau tạo ra một đứa con không?”
Anh Trương nào đó mồi chày rất hay, anh Thượng simp kia nghe một cái vẻ mặt liền trở nên hồng hào vui vẻ.
Trương Viễn Hoài lúc này không nhịn được cảm thấy y quá đáng yêu.
Thượng Tích bẽn lẽn ỏng ẹo thấy ghê hỏi: “Vậy, c-con của chúng ta, đặt tên gì bây giờ?”
“Nếu đặt tên giống đặt cho con người thì không được đâu.” Trương Viễn Hoài giả bộ nghiêm trọng lẩm bẩm, khi y hơi xụ mặt thất vọng liền tiếp tục: “[Bạn đồng hành] là tên bài hát, nhạc sĩ sáng tác lấy hai chữ “Hoài Thương”, anh thấy thế nào?”
Người nào đó hiểu ý nghĩa ngay tức khắc, chưa tới mấy giây đôi mắt đã phiếm hồng xúc động. Trương Viễn Hoài đứng bên kia gương có tâm trạng cười nghiêng ngã: “Haha, anh đáng yêu chết mất.”
Thế là Trương Viễn Hoài ngay trong đêm bắt bàn nghe Thượng Tích chơi piano, đánh đi đánh lại một bài không than mỏi mệt. Còn hắn thì ngâm nga theo nhịp, say sưa viết lời. Quá trình đó thực sự có chút khó đánh giá. Nói là lãng mạn thì cũng không sai, nhưng cái cách Trương Viễn Hoài hát thực sự khó khiến người ta liên tưởng đến bầu không khí ấm áp nên có. Vốn dĩ là một bài hát vui tươi, hắn đem lời vào hát một hồi thành gió dập sóng dồi chẳng biết về đâu =)))
Thượng Tích vừa đàn vừa nhịn cười, thầm nghĩ nhất định phải làm một khóa luyện cấp tốc dạy em yêu cảm âm lại mới được.
May là trời vừa sáng, bài hát cũng hoàn thành, gửi cho Đổng Tương chờ duyệt mới coi như xong việc.
Bấy giờ hắn ngửa đầu ngáp một hơi dài uể oải, trùng hợp lướt mắt qua sô pha, cho đến bây giờ mới nhận ra một bóng dáng lâu rồi chưa thấy xuất hiện.
Trương Viễn Hoài nghi hoặc hỏi: “Ủa kì lạ ghê, nhóc Mỏ Hỗn đâu rồi? Chẳng phải bình thường nó đều ngồi ở sô pha ngoài này à?”