Cặn Bã Hoàn Lương - Ngũy Nhiên - Chương 198 - Vĩnh kết đồng tâm (14)
“Áaaa!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, chân thực đến nổi khiến người ta bất giác run rẫy đôi chân.
Thời điểm Trương Viễn Hoài đến đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Hắn tận mắt chứng kiến cái gậy đang đánh vào chân Khúc Cầm tạo thành độ lún trên da, vết hằn đỏ không qua thủ thuật và nghe ra cả tiếng run bất thường do chấn động trong thanh quản cô. Hắn nhanh chóng có kết luận vừa rồi chính là dùng hàng thật và đánh thật.
Khúc Cầm đau đến nổi đổ lệ ròng ròng trong khi đôi mắt vẫn trừng to, miệng cô hơi há ra nhưng thốt không nên lời.
Bọn đóng vai tay sai nhà giàu không biết cố tình hay thực sự nghĩ cô đang diễn mà tỉnh bơ giơ gậy muốn đập xuống thêm một cái. Lần này mà ngay chỗ vừa rồi thì què chắc luôn. May mắn là Trương Viễn Hoài nhanh như chớp xông vào đó, trước khi Khúc Cầm bị đánh lần nữa đã dùng một cước đá văng cái tay cầm gậy của tên đó ra.
Mẹ nó, cảnh trong máy quay đẹp tới mức người ta tưởng đang coi phim.
“Hức, hức.”
Phim trường lặng ngắt như tờ, nhờ vậy mới nghe tiếng Khúc Cầm vừa khóc vừa thở gấp.
Không đúng! Chân thực quá rồi?!!! – Đến tận lúc này mọi người mới nhận ra bất thường.
Trương Viễn Hoài trao đổi ánh mắt với Đổng Tương, cô ngay lập tức hiểu ý lao đến kiểm soát mấy diễn viên vừa ra tay, không cho bọn họ nhân lúc loạn mà tẩu thoát. Còn hắn thì ngồi xuống xem xét tình hình của Khúc Cầm.
“Gọi cấp cứu!!!”
Khúc Cầm nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, lúc này Đổng Tương gọi qua cho Trương Viễn Hoài. Cô vào thẳng vấn đề: “Bọn họ đều tỏ vẻ bản thân không biết gì, không có ai sai khiến. Vì vậy tôi cần thời gian tra khảo, muộn nhất tối mai sẽ cho cậu đáp án.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trương Viễn Hoài tắt máy, đến lúc này mới có thời gian hỏi quản lí Khương về tin xấu mà anh ta nói. Đó cũng là mục đích khiến hắn tới đây.
“Bài hát chủ đề của phim đã bị cướp mất.” Khương Viễn nghiêm trọng nói.
“Tình hình cụ thể thế nào?”
“Sáng nay vị nhạc sĩ sáng tác bài hát chủ đề đột ngột gọi cho đạo diễn tuyên bố bài hát vốn chuẩn bị cho bộ phim này đã được bán bản quyền, cho nên đoàn làm phim không được đưa nó vào danh sách nhạc phim nữa. Sau đó cô ta không nói gì thêm đã vội vã tắt máy, cắt đứt mọi liên lạc với phía chúng ta.”
Trương Viễn Hoài nghe xong trầm mặt.
Hết cướp nhạc phim đến tấn công Khúc Cầm đội lốt “tai nạn nghề nghiệp”, người đứng phía sau không phải Cung Biên thì là Lương Tử Vu.
Có điều hắn không hiểu, nếu chỉ vì một xung đột nhỏ như những gì hắn biết thì tại sao Lương Tử Vu lại cứ cắn chặt không tha Khúc Cầm như vậy? Cướp vai cũng cướp rồi, hại người ta xém chết luôn rồi, hơn nữa từ khi trở về Khúc Cầm cũng chưa từng gặp mặt Chu Triết. Nguồn cơn khiến cô ta hận thù dường như không có, vậy lí do gì mà cô ta phải dây dưa với một diễn viên vô danh mãi thế này?
Rất nhanh sau đó Trương Viễn Hoài đã biết được nội tình. Quả nhiên vấn đề không phải xuất phát từ Khúc Cầm, mà thực chất là ảnh đế Chu Triết.
Bấy giờ vệ sĩ tây trang vây quanh phòng bệnh Khúc Cầm, còn hắn thì được mời đến phòng riêng, đối diện có một người đàn ông đeo kính trẻ trung nhưng phong thái già dặn, chính là quản lí của Chu Triết.
Tên quản lí đó vừa đặt mông xuống liền phô diễn khả năng nói vòng vèo: “Chào cậu, tôi là Nguyễn Nhượng – quản lí của anh Chu Triết. Đột ngột mời cậu đến đây không phải muốn làm khó, chỉ là có một số vấn đề chúng ta cần trao đổi. Mong cậu hợp tác.”
Đối với hắn ta, Trương Viễn Hoài không cho thái độ hòa nhã được: “Ai muốn đàm phán thì người đó nên tự mình xuất hiện, thông qua người khác khá bất lịch sự. Tôi nói có đúng không?”
“Khiến cậu không thoải mái rồi, chúng tôi thành thật lòng lấy làm tiếc. Có điều anh Chu đang bận, cậu—“
“Anh ta không xuất hiện thì cũng không có chuyện để nói. Tạm biệt.” Trương Viễn Hoài đanh đá đẩy cửa ra. Đến tận lúc này người quản lí mới gấp gáp gọi điện cho Chu Triết, gọi anh ta đến giải quyết cái thằng nhóc khó nhằn này.
Không lâu sau đó Chu Triết từ phía phòng hồi sức của Khúc Cầm đi đến, bộ mặt ảnh đế thâm tình trở thành tổng tài băng giá chỉ trong một nốt nhạc.
Hờ, vô dụng.
Trong lúc Trương Viễn Hoài khinh bỉ, anh ta đã hỏi: “Tôi đến rồi, cậu có thể nghe được chưa?”
Hắn nhún vai: “Tất nhiên.”
Căn phòng chìm vào không khí nhạt nhẽo, quá nửa tiếng, Chu Triết và quản lí của anh ta đồng loạt rời đi.
Uầy, câu chuyện phía sau đúng là không đơn giản như Khúc Cầm nghĩ. Hóa ra người ta từ sớm đã đổ cô rồi.
Chuyện cứu cô thoát khỏi tay Cung Biên thì Chu Triết thực sự không nhớ. Thứ khiến anh ta rung động là một khoảnh khắc khác.
Số là trước kia Khúc Cầm có tham gia vào một bộ phim hiệp khách với vai trò diễn viên đóng thế cho nữ chính. Vào thời điểm đó có một phân cảnh nữ chính đeo khăn che mặt bằng lụa mỏng đấu kiếm với nam chính trong rừng trúc, Khúc Cầm thay cô ta đánh với Chu Triết, đánh liền một mạch mượt như sun-silk. Sự phối hợp ăn ý đến đáng sợ với cô khiến Chu Triết ấn tượng không quên, thế là biết yêu từ lúc ấy luôn.
Sau này anh ta cẩn thận tiếp cận cô, nhưng con nhỏ Khúc Cầm ngáo quá. Cô sợ chính mình tưởng bở nên tự ý đánh giá thấp sự quan tâm của anh, kiểu “anh ta tặng mình một cành hoa” liền tự bổ não “anh ấy mua một lố, ai cũng được tặng”.
Chu Triết vừa cay vừa kiên nhẫn, thế rồi anh ta tạo cơ hội thân thiết với cô bằng cách làm như vô tình để bọn họ đóng cùng một bộ phim. Vai đó cũng chính là nữ nhân có phân đoạn thân mật với Chu Triết mà Khúc Cầm từng tiếp xúc và được hội đồng đánh giá ngầm thông qua.
Tuy nhiên, hành động của Chu Triết bị Lương Tử Vu nhận ra. Cô ta dựa vào thế lực của mình ép đoàn làm phim đổi người, vốn dĩ bên đó cũng không tới mức dám đắc tội Chu Triết nên đã tỏ vẻ chằng chừ không quyết định, ai ngờ Khúc Cầm lại đột ngột biến mất nên đạo diễn thuận nước đẩy thuyền đổi vai của Khúc Cầm cho người khác. Cùng lúc, nhân vật nữ chủ trong nguyên tác – người có nhiều cảnh thân mật và tuyến tình yêu với nam chính cũng bị Lương Tử Vu giật slot.
Thế là Chu Triết bỏ diễn.
Trùng hợp bộ phim drama kể trên chính là [Thiên Hậu] – dự án cấp S+ mà Lương Tử Vu lấy ra để hứa hẹn cho vai phụ rất phụ với nam nữ chính ban đầu của [Diệu Châu, nắm lấy tay tớ].
Vừa rồi vì để bốc hết mấy chuyện này từ Chu Triết, hắn đã đồng ý vài điều kiện với anh ta. Nội dung thì không có gì đáng kể, tóm gọn là “Ảnh đế đi tìm tôi để làm thỏa thuận bảo vệ tiểu kiều thê tương lai của anh ta”. Đại ý muốn nói tất cả đều có lợi cho Khúc Cầm.