Cặn Bã Hoàn Lương - Ngũy Nhiên - Chương 194 - Vĩnh kết đồng tâm (10)
Trương Viễn Hoài đọc tiểu sử hoạt động trong giới giải trí của Lương Tử Vu một hồi cảm thấy cô ta phong bạc chán quá, bất giác đi tìm kiếm thông tin của Cố Việt Nguyên.
Hắn kiểm tra rất lâu, bất ngờ là chẳng mò ra thông tin nào về anh ta cả.
Dù gì cũng là người của công chúng, ít nhiều cũng nên có tiểu sử chứ? Hơn nữa trong trí nhớ của hắn thì Cố Việt Nguyên có nhân duyên người qua đường khá tốt, đâu phải người hạn vô danh gì?
Việc không có chút thông tin nào khiến Trương Viễn Hoài khá bất an bởi vì nó tạo cảm giác cứ như Cố Việt Nguyên chưa từng xuất hiện trên đời này. Thật lòng mà nói, nếu không có mấy câu thăm hỏi của Trần Huy Ninh, hắn nhất định sẽ nghi ngờ sự tồn tại của anh ta ở đây.
Trương Viễn Hoài nghi hoặc trong lòng một hồi bèn đem số điện thoại của Khúc Cầm ra gọi.
“Có chuyện này không tiện hỏi qua điện thoại, ngày mai chị rảnh không?”
Khúc Cầm bắt máy rất nhanh, nhận được câu hỏi đột ngột của Trương Viễn Hoài mà load cũng nhanh lắm. Cô ngay lập tức phản hồi: “À ngày mai tui có chút việc chỉ sợ để cậu phải đợi lâu thôi. Tui sẽ cố gắng sắp xếp thời gian, cậu đến địa điểm này chờ tui nha?”
Cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc, Trương Viễn Hoài liền nhận được địa chỉ Khúc Cầm gửi đến. Đó là một quán cà phê khá nổi tiếng bởi vì tọa độ nằm ở trong khu vực có nhiều đoàn làm phim lui tới.
Trương Viễn Hoài rề rà đi đến điểm hẹn, vốn tưởng rằng sẽ mất chút thời gian để đợi Khúc Cầm, không ngờ vừa vào quán đã thấy cô đang rầu rĩ ngồi một góc, liên tục thở dài thườn thượt.
“Không phải đi quay phim với ảnh đế à, ngồi ngây ngốc ở đây là sao?”
Khúc Cầm nghe hỏi đến liền như trái bóng xì hơi, sầu não cảm thán: “Khỏi nhắc nữa đi. Haizz, người ta sống sót quay về thì được hưởng cái gọi là ‘hoạn nạn không chết ắt có hậu phúc’. Tui thì hay rồi, chẳng những không có ai quan tâm hỏi han, ngược lại còn bị mất vai. Gian truân vãi lúa.”
Khúc Cầm có muốn trả thù không? Tất nhiên là có! Nhưng nhà vị tiểu thư kia quyền thế quá, cô làm được gì chứ?
Bây giờ vai diễn khó khăn lắm mới lấy được cũng bị cướp, trong tối còn có người chèn ép. Cơ hội vùng lên của cô thật sự rất mong manh.
“Haiz, nói chuyện của ân nhân đi, cậu muốn hỏi gì?”
“Phì, ân nhân?” Trương Viễn Hoài trêu cách xung hô của cô một cái rồi mới nhắc đến vấn đề: “Chị có biết hiện tại Cố Việt Nguyên đang làm gì không?”
“Hả, sao tui biết được? Nhưng mà Cố Việt Nguyên là ai?” Khúc Cầm ngơ ra.
Trương Viễn Hoài nhíu mày, câu hỏi của cô làm hắn bất an. Hắn nói: “Chị không biết Cố Việt Nguyên à? Anh ta cũng là diễn viên đó.”
Khúc Cầm nghi hoặc: “Tui ở trong giới nhiều năm như vậy, người nổi tiếng hay vô danh đều biết không ít nhưng chưa từng nghe đến cái tên này.” Nói đến đây cô tỏ vẻ hổ thẹn: “Hỏi cái này hơi vô lương tâm, tui và anh Cố Việt Nguyên cậu nhắc có quen nhau hả? – Tui thật sự không có ấn tượng! Với lại cậu là gì của anh ta mà sao cậu phải tìm tung tích của anh ta – Bộ ảnh mất tích ời hả?”
Trương Viễn Hoài bị một ngàn câu hỏi vì sao của Khúc Cầm vùi dập, không biết nên đáp câu nào trước. Thật ra lí do lớn nhất khiến hắn im lặng là vì hắn cũng không biết Cố Việt Nguyên và Khúc Cầm có quan hệ gì? Quen biết ra sao?
“Vậy cô có biết người quản lí nào tên Phong Chi Gia không?”
Quả nhiên đúng như dự đoán, Khúc Cầm nghe xong câu này liền có biểu cảm mơ hồ. Đối với cô, câu hỏi của hắn chỉ có câu sau lú hơn câu trước, chứ không câu nào có đáp án.
Cô khó xử đáp: “Ngại quá, tui cũng chưa từng nghe qua cái tên này.”
Kì lạ, nếu Cố Việt Nguyên không tồn tại ở thế giới này thì tại sao Trần Huy Ninh lại biết đến anh ta?
Trương Viễn Hoài định sau buổi hẹn với Khúc Cầm sẽ đi tìm Trần Huy Ninh hỏi cho cận kẽ, ai ngờ Thượng Tích đã tri kĩ tiết lộ một thông tin. Đến tận lúc này hắn mới biết, cậu ta đã qua đời từ tháng trước rồi.
“Em vốn định sẽ không nhờ anh giúp đỡ, nhưng mà xem ra lần này phải xin anh tiết lộ thiên cơ rồi. Cố Việt Nguyên và Phong Chi Gia – hai người đó tại sao không có ở thế giới này? Cơ mật quá thì anh ám chỉ cũng được.”
“Nói với em cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Tại sao?”
“Tại vì em biết quá nhiều rồi, thêm một cái cũng không sao.” Thượng Tích thản nhiên đáp.
Trương Viễn Hoài: “…”
“Thế anh có định diệt khẩu không?”
“Khẩu giao thì nhận, diệt khẩu không cần.”
Trương Viễn Hoài: “…” Ở đây có con nít đó cái đồ mất nết này!!!
“È hèm, vậy cuối cùng là sao?”
“Như em đã biết thì chủ thần có thể tự tạo kịch bản nền, tuy nhiên việc đó rất mất thời gian và phiền phức, vì vậy thông thường bọn anh đều lấy từ ngân hàng kịch bản.
Ngân hàng kịch bản là nơi chứa tất cả kịch bản nền được thu thập, sưu tầm từ rất nhiều nguồn tinh hệ và thời không. Ngoài ra để làm phong phú thêm hạng mục trong ngân hàng, còn có những chuyên gia tạo kịch bản. Cố Việt Nguyên em gặp chính là một nhân vật do Cố Cảnh hóa thân trực tiếp thử nghiệm và người còn lại chính là chồng của anh ấy – Phong Niên. Hai người họ là chuyên gia trong lĩnh vực tạo kịch bản SE.
Anh giải thích như vậy em có thông suốt chưa? – Nếu còn gì thắc mắc thì tối nay gọi cho anh, anh sẽ chỉ dạy rõ hơn.”
“Thượng Tích đại nhân à, có phải anh thiếu hơi em quá rồi không? Sao câu nào nói ra cũng sặc mùi hứng tình hết vậy?”
Thượng Tích phì cười, sau đó nhẹ giọng thừa nhận: “Đúng vậy, nhớ em rồi.”
“Phải làm sao đây? – Em cũng nhớ anh.”
Đoạn đang chim chuột với Thượng Tích, bỗng nhiên nghe được Khúc Cầm lên tiếng đầy mất hứng: “Hôm nay đúng là ngày xúi quẩy.”
Trương Viễn Hoài nhìn theo tầm mắt cô, vừa thấy được diện mạo người đàn ông đứng tạo dáng chỗ quầy gọi nước liền không hẹn mà cùng ghê tởm.
Người đàn ông mặc đồ hiệu lòe loẹt đằng kia rốt cuộc đã làm gì mà khiến hai người họ chán ghét như vậy?
Gã tên là Cung Biên, xuất thân từ thần tượng show sống còn.
Về ngoại hình, gã có khuôn mặt v-live sắc bén đáng kinh ngạc và đôi chân dài miên man nhìn là biết đã qua dao kéo. Tất nhiên động đến thẩm mỹ phải có lí do, sự hi sinh của gã quả nhiên xứng đáng bởi vì nhan sắc ảo tung chảo, được tung hô giống như nam chính bước ra từ truyện tranh của gã khá hợp thị hiếu các thiếu nữ. Vì vậy ai ghét cứ ghét, ai thích thì cứ đập tiền thôi.
Người ngoài ngành khen gã lịch thiệp như quý ông, xinh đẹp như trai 2D, không ngớt ca tụng. Ngược lại trong giới ai chẳng biết gã là ngựa giống, vì dục vọng và quyền lợi mà không chuyện dơ bẩn gì không làm.
Gã có kim chủ, đồng thời gã cũng là kim chủ.
Ài, lỡ miệng giới thiệu như vậy nghe có hơi xịn, đánh giá lại một cách chính xác thì trong tháp quyền lực thật sự, gã cũng chỉ dưới đáy xã hội.
Dù là ếch ngồi đáy giếng, nhưng không thể phủ nhận Cung Biên có thể nhúng tay khá nhiều chuyện. Gã dựa vào vòng quan hệ của mình để bắt nạt, cưỡng bức người mới rồi quay video đe dọa, hưởng lợi lâu dài. Trùng hợp là Khúc Cầm và Trương Viễn Hoài đều từng bị gã ta chèn ép sử dụng quy tắc ngầm không thành.