Cảm Ơn Vì Em Đã Đến - Tác giả: Cây Dù Nhỏ - Chương 23: Giấc mộng
Hình như hôm ấy là một đêm đầy sao thì phải, khung cảnh khi đó anh không để ý rõ vì lúc đó trong đầu chỉ mãi nghĩ về Bạch Nguyệt đang làm gì và như thế nào, nên dù nơi đó có đẹp đến đâu anh cũng chỉ nhìn rồi quay lưng rời đi không chú tâm đến những thứ đó nữa.
Nhưng anh nhầm rồi, sự chú ý của anh vẫn bị thu hút khi nhìn thấy Tô Mộc vận lên người một chiếc váy trắng xinh đẹp, cùng với khuôn mặt vừa lạ lại vừa…quen?
Cũng chẳng biết vì sao anh lại thấy quen thuộc nữa, chẳng phải đã gặp một lần rồi sao? Nhưng sao cứ có cảm giác cả hai đã quen nhau từ rất rất lâu rồi, nếu nhìn kĩ thì hình như Tô Mộc hôm nay khác với Tô Mộc trước đó anh nhìn thấy rất nhiều, chắc chỉ là ảo giác của anh thôi.
Khung cảnh phía sau cũng như muốn làm nền cho cô, anh chợt nghĩ đến một khung cảnh một thời điểm vô cùng quen thuộc, đúng là thời điểm này cũng là người con gái này không lệch đi đâu được, nhưng địa điểm tổ chức lại là một nhà hàng sang trọng, khách mời rất nhiều phía dưới đang nhiệt liệt hò hét, cùng với nụ cười dịu dàng nhưng không phải của Bạch Nguyệt người anh hằng đêm lo lắng, mà là của Tô Mộc, anh còn có thể cảm nhận được cảm xúc khi ấy trong lòng anh đang hân hoan reo hò hạnh phúc vô cùng.
Thoáng giây đó anh liền vứt những suy nghĩ điên khùng kia ra khỏi đầu, thầm nghĩ hẳn là bản thân anh bị hiện tượng Dejavu thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi, thế là từ khi anh đeo nhẫn đính hôn vào tay Tô Mộc, thì ngoài việc anh theo sau lưng ông Tô đi chào hỏi những đồng nghiệp của ông, cũng tiếp nhận lời chúc phúc của bọn họ, thì chẳng nghĩ lung tung gì nữa cũng có thể vì vậy mà anh vô tình bỏ rơi một bóng dáng phía sau anh, mãi đến khi ông Tô nhờ anh đưa Tô Mộc đang nghỉ ngơi phía sau lưng về nhà, bấy giờ anh mới nhận ra sau lưng của mình hóa ra còn có thêm một người nữa, cô vẫn âm thầm đi theo sau lưng anh ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo bóng lưng của anh.
Phương Vô Tử khi đó bị ánh mắt của cô thu hút, việc suy nghĩ về Bạch Nguyệt cũng bị gián đoạn bởi khuôn mặt và đôi mắt của cô, lại thêm một hình ảnh từ hư vô nào đó vô cùng xa xăm hệt như chú đom đóm giữa đêm hè chớp tắt cố gắng tỏ sáng giữa bãi cỏ bất tận rồi biến mất vậy, hình ảnh một cô gái đang mỉm cười nhìn anh, ánh mắt ấy như trùng khớp vào đôi mắt cô gái trước mặt này vậy, khiến anh hơi ngạc nhiên muốn nhớ lại xem mình đã gặp đôi mắt như ở đâu, nhưng lại chẳng nhớ gì ngoài những mảnh tăm tối tưởng như muốn chửng anh vậy.
Cùng với Tô Mộc đi cùng nhau trên bãi biển, ánh trăng sáng phát ra ánh sáng dịu dàng như một tấm màn lụa mỏng giữa khung trời bao la, nhưng cũng thật lạnh lẽo hệt như thời tiết tháng 12 thổi vào lòng người, lúc đó trong lòng mỗi người là những suy nghĩ khác nhau, mãi đến khi Tô Mộc hỏi anh nhưng anh lại chẳng buồn trả lời, bởi anh cũng chẳng để ý đến những điều cô gái kia nói, nhưng mãi đến cô thốt lên hai chữ ‘Bạch Nguyệt’ lúc này tâm trí của anh mới bị kéo lại.
Anh quay đầu nhìn cô gái kia nhưng thứ anh nhận lại chỉ là bóng lưng và cần cổ trắng nõn của cô, không thể nghe rõ những cảm xúc trong lời cô nói, nhưng ở sâu trong góc nào đó nơi bên trong lồng ngực lại nhói lên, một cảm xúc rất lạ nhói lên gào thét anh mau ôm người con gái này vào lòng, đây chính là nguồn ấm duy nhất của anh từ lúc trước đến bây giờ, nhưng rất nhanh những cảm xúc này bị thứ gì đó vùi lấp rất nhanh, như hố cát bị người đào bới nhưng lại vô tình bị những lớp sóng xô vào cuốn trôi đi.
Đứng trước cửa nhà Tô, anh tính mở miệng bảo cô vào nhà đi nhưng Tô Mộc đã nhanh hơn anh một bước, cô mở miệng nói một câu nhẹ như gió. “Tới nơi rồi,…dừng lại đi”. Rồi bước nhanh vào trong nhà, mặc cho anh vẫn còn đứng đó chưa kịp nói một câu.
Không biết vì sao nhưng anh cảm thấy hàm ý trong lời nói của Tô Mộc còn lớn hơn những gì anh nghe thấy được, nhưng anh vẫn chẳng biết hàm ý đó mang ý nghĩa gì, nghe như một câu chào hỏi nhưng lại khiến người nghe nhói cả lòng, cũng chẳng biết anh có quan tâm đến lời nói kia không, nhưng sáng hôm sau khi ông Tô đề cập việc ở chung với nhau, anh đã không đắn đo mà gật đầu đồng ý dù chẳng biết vì sao bản thân mình làm vậy.
Có thể do ngày nghĩ gì đêm nằm mộng thấy thứ đó, vì thế bên trong giấc ngủ của Phương Vô Tử lại xuất hiện một giấc mộng, cũng là tiền đề cho những chuỗi giấc mộng sau này, mở đầu là một giấc mộng vô cùng nhẹ nhàng ấm áp, chính là ở trong một căn nhà biệt thự vô cùng rộng lớn, nhưng cách bày trí lại ấm áp đến kì lạ, phía trên cầu thang là bóng dáng thướt tha thành thục của một người phụ nữ, mái tóc mềm mại bay nhẹ theo từng chuyển động của cô.
Làn da trắng hồng như phát sáng dưới ánh mặt trời xuyên qua những khung cửa sổ màu sắc, nhưng gam màu ấm áp vô tình hạ xuống người cô, rơi vào chiếc váy trắng họa tiết đơn giản của cô, khiến quanh cô bao một tầng hào quang ấm áp dịu dàng, chiếc váy trắng cũng như nhuốm một màu vàng nhạt nhẹ như nắng xuân đầu năm.
Người con gái ấy từ trên cao quay đầu lại nhìn về phía anh, khẽ mỉm cười thật tươi vui vẻ gọi anh với chất giọng ngọt ngào sự quan tâm như tràn ra khỏi lời nói. “Ông xã về rồi, hôm nay anh làm có mệt lắm không?”.
Phương Vô Tử bị ánh sáng bên ngoài khung cửa làm tỉnh từ giấc mộng, ngỡ như bản thân vừa bước ra từ trong một cuốn truyện thần thoại, đã bị anh lãng quên từ rất rất lâu rồi lâu tới mức đã đóng một lớp bụi dày, không thể ngày một ngày hai mà dọn dẹp sạch được.
Hé mắt nhìn khung cửa sổ sát đất vì màn che không lấp kĩ mà hé ra một đường sáng thẳng, đi ngang qua giường ngủ của anh, vừa lúc đến ngay chỗ anh đang nằm, như một chuyến tàu bị bỏ lỡ nay đã vì anh mà chạy kịp đến nơi, kéo anh từ bóng đêm về phía chân trời ánh sáng.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Phương Vô Tử dự định nằm thêm một chút nhưng nghĩ lại liền bật người dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà nhìn một vòng, cũng chẳng biết đang tìm gì nhưng đôi mắt vẫn cứ đảo một vòng, nhìn về phía cánh cửa xa xa bên kia, lại nhìn thấy bác giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày vẫn hay làm.
Mãi vẫn không tìm thấy thứ anh muốn thấy, anh quay vào phòng thay đồ rồi đi ra khỏi nhà đến công ty.