Cảm Ơn Vì Em Đã Đến - Tác giả: Cây Dù Nhỏ - Chương 18: Phụ tá đắc lực
Vì thế lần này để cho cô lần nữa nhìn thấy anh ấy là vì muốn cô nhìn rõ Phương Vô Tử khi yêu sẽ như thế nào không?
Cơn đau đớn từ lồng ngực nhói lên cô cau mày hít thở thật sâu, hình ảnh trước mắt mờ nhạt đi cuối cùng là khoảnh khắc Phương Vô Tử chạm vào gò má của Bạch Nguyệt, với nụ cười đầy ấm áp.
Tô Mộc thức dậy từ giấc mơ đã là sáng sớm, rèm cửa che ánh nắng nhưng vẫn có thể nhận ra nhờ những lỗ hở của rèm, đôi mắt vô hồn nhìn vào tia sáng may mắn lọt qua được kẽ hở kia, sau giấc mơ kia Tô Mộc cứ như hiểu rõ hơn một số chuyện rồi, điển hình như lý do vì sao cô xuyên vào đây và lý do lại có sự xuất hiện của một người có khuôn mặt giống Phương Vô Tử.
Thời điểm Tô Mộc đi xuống lầu thì chỉ có bác giúp việc là đang dọn dẹp, thấy cô chủ đi xuống lầu bác giúp việc mỉm cười chào hỏi cô. “Cô chủ muốn dùng bữa sáng luôn hay không ạ?”. Bác giúp việc bỏ lại những công việc đang làm dang dở mà đi vào phòng bếp, Tô Mộc theo chân bác giúp việc ngồi vào phòng bếp.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì ốp la, vừa đơn giản lại ngon vô cùng, Tô Mộc ăn xong bữa sáng thì lên lầu thay quần áo, chuẩn bị kế hoạch của mình, đúng à kế hoạch đó!
Sau giấc mơ kia cũng như đã suy nghĩ rất kĩ, và quyết định đưa ra một chuyện vô cùng quan trọng đối với cô, cũng như buông bỏ chấp niệm mấy đời kia, lần này cô sẽ là một phụ tá sau lưng Phương Vô Tử cùng anh đồng hành như một tri kỉ.
Mà trước khi như vậy thì cô phải có được lòng tin của Phương Vô Tử, điển hình như chức vụ thư kí quyền năng của anh, chỉ cần là một thư kí tài giỏi thì sếp sẽ bớt đi rất nhiều việc, mà theo như cô nhớ trong nội dung truyện, thì vấn đề cậu bạn thanh mai trúc mã gặp phải chính là đồng đội và nhân viên luôn ngáng đường anh trong những lúc quan trọng nhất.
Vì thế mới có cơ hội cho nam chính Trương Hiểu Phùng xuất hiện, còn bản thân cậu bạn thanh mai trúc mã khi thành công thì cũng đã muộn.
Nhưng làm sao để cho Phương Vô Tử không hiểu nhầm rằng cô đang có ý đồ xấu với anh, thì khó mà nói được, bởi người đàn ông này có luôn một loại bản năng đề phòng những người xa lạ, nếu đã không thể tiếp xúc được thông qua nói chuyện với Phương Vô Tử, thì cô sẽ đi tìm cha Tô.
Chỉ cần cô thể hiện bản thân làm rất tốt công việc mà cha Tô giao, cũng như có khả năng làm một thư kí tài năng thì thông qua cha Tô, Phương Vô Tử sẽ cảm thấy cô là một người tài giỏi, không còn nghi hoặc về tài năng của cô nữa.
Tô Mộc quyết định đến ngân hàng trước tiên, đầu tiên phải tạo cho mình một cái thẻ ngân hàng mới đã, xong việc cô lại đến công ty của cha Tô, bước xuống xe ngước nhìn tập đoàn lớn mười mấy tầng được xây bởi cái mặt kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy người bên trong đang làm gì, vì thế đứng từ bên ngoài có thể nhìn thấy cả bầu trời qua tấm kính ấy, tòa nhà hệt như một chiếc gương khổng lồ, soi được cả thành phố xung quanh.
Đến quầy lễ tân bảo mình cần tìm cha Tô thì được người dẫn mời ngồi trên ghế đợi cha Tô xuống, có lẽ hôm nay cha Tô không có việc nào cần giải quyết gấp, nên chỉ tầm mười lăm phút thôi là đã thấy ông từ thang máy đi xuống rồi.
Vẫn là bộ dáng uy nghiêm ngày nào, nhưng khuôn mặt ở nhà và trên công ty vẫn khác nhau rất nhiều, Tô Mộc thấy ông xuống tính đứng dậy vui vẻ chào đón ông, còn nghĩ 7749 cái viễn cảnh cha con ôm nhau vì xa nhau cách đây một ngày, nhưng cha Tô đến gần với khuôn mặt nghi hoặc, bước chân đi theo tiết tấu trầm ổn. “Đừng nói với cha là con bị Phương Vô Tử trả về nơi sản xuất rồi nhé?”.
Tô Mộc nghe vậy mông còn chưa rời ghế bao lâu đã ngồi trở lại. “…”. Giương đôi mất ai oán nhìn cha Tô, giọng đầy uất ức. “Cha đang nói cái gì thế? Cả hai gặp nhau còn chưa đếm được trên đầu ngón tay thì trả về làm sao mà được?”.
“Con đến đây là có chuyện muốn thương lượng với cha”. Tô Mộc ra hiệu bảo ông ngồi xuống ghế, cha Tô hơi nghi ngờ nhưng cũng không phản bác mà ngồi xuống đối diện cô, lắng nghe lời con gái muốn nói cũng như chuẩn bị tinh thần nếu câu nói của Tô Mộc gây sốc đứng tim người nghe.
“Con muốn làm việc trong công ty của cha”. Tô Mộc ngẩng đầu nhìn cha Tô bằng ánh mắt kiên quyết, tỏ ra ý chí chiến đấu muốn được đi làm của mình, cha Tô ngồi bên kia bị sặc nước bọt ho liên hồi, mãi một lúc vẫn chưa hết sốc, ông còn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xem bầu trời hôm nay mọc ở hướng nào.