Cảm Ơn Vì Em Đã Đến - Tác giả: Cây Dù Nhỏ - Chương 16: Khác đến mức không nhận ra em rồi
- Trang Chủ
- Cảm Ơn Vì Em Đã Đến - Tác giả: Cây Dù Nhỏ
- Chương 16: Khác đến mức không nhận ra em rồi
Cô mang dép xuống giường mở cánh cửa hé ra nhìn xem có chuyện gì bên ngoài, dù sao giờ này cũng đã là nửa đêm rồi, bác giúp việc cũng đã về nhà của mình, bởi công việc chính của bác được Phương Vô Tử chỉ định là chỉ dọn nhà cửa, vì có sự xuất hiện của cô nên bác mới có thêm một nhiệm vụ khác.
Mà như cô nhớ ở đây an ninh rất chặt chẽ nên sẽ không có chuyện có trộm vào nhà đi? Vậy thì nửa đêm người về nhà chắc chắn chỉ có thể là một người, cô đưa quả đầu rối tung vì mới ngủ dậy ngó ra ngoài xem thử.
Ở dưới tầng tối đen chỉ có thể nhờ ánh trăng nên mới có thể thấy rõ hình dáng của một người đi trong đêm, nhưng vì quá tối nên chẳng phân biệt được người này là ai, nhưng Tô Mộc lại vô cùng thân thuộc với bóng dáng kia, cũng biết hiện giờ anh đang ở trạng thái nào.
Vì phòng ngủ của cô và Phương Vô Tử cách nhau đầu sông và cuối sông, phòng của anh nằm ở bên trái ngôi nhà, còn phòng ngủ của cô lại nằm ở bên phải ngôi nhà, nên Phương Vô Tử đang trong cơn say cũng chẳng nhận ra trong nhà mình còn có thêm một người bị anh đánh thức.
Hôm nay Phương Vô Tử có một bữa tiệc làm ăn với một đối tác, đối phương cũng là người có mặt mũi trên thương trường nên anh cũng không dám từ chối ly rượu người ta đem tới, trước giờ Phương Vô Tử rất ít uống những thứ nước có cồn, ngoài cà phê và nước lọc ra thì chẳng có loại nước gì anh để ý cả.
Vì thế thành ra tửu lượng của anh thấp vô cùng, Phương Vô Tử chóng mặt bước từng bước lên cầu thang tiến về phòng mình nằm ngủ.
Mà Tô Mộc bên kia đang đắn đo không biết có nên đi ra giúp anh hay không, dù sao mối quan hệ của hai người vô cùng phức tạp, đối với Phương Vô Tử có thể sẽ là vị hôn thê trên danh nghĩa, nhưng với cô mối quan hệ của hai người không thể dùng hai từ là có thể hình dung hết được.
Chỉ là còn đang đắn đo thì tiếng ngã vang lên ở đầu bên kia, tuy rất nhỏ nhưng vì đang là ban đêm nên mọi âm thanh như được phóng đại lên, Tô Mộc vứt hết mọi suy nghĩ mà chạy về căn phòng của Phương Vô Tử còn chưa kịp đóng.
Tô Mộc lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy đến phòng của Phương Vô Tử, may mắn là hành lang của nhà anh có gắn đèn soi đường, bác giúp việc vô cùng tận tình mà bật lên để đề phòng cô có xuống nhà lấy đồ.
Chạy đến cửa phòng của Phương Vô Tử, cô cũng vừa lúc nhìn thấy anh đang chống giường đứng dậy, trên người ướt sũng chỉ có mỗi chiếc khăn lông che phần hạ thân, Tô Mộc cũng chẳng xa lạ gì với bộ dạng lúc này của anh, vì chồng cô đời trước cũng như vậy mỗi lần đi uống rượu trên bàn tiệc xong, việc làm đầu tiên khi về nhà của anh ấy chính là đi tắm rửa cho bớt mùi rượu và mồ hôi trên người.
Đã nhiều lần Tô Mộc có nhắc nhở anh nên bỏ cái thói quen xấu này đi, nhưng Phương Vô Tử lại lắc đầu bảo thói quen rồi không bỏ được, đôi khi cô còn nghĩ có khi nào cái chết của anh cũng có một phần của thói quen tắm khuya này hay không?
Tô Mộc chạy lại đỡ Phương Vô Tử dậy đặt anh ngồi lên trên giường, sau đó thì cô chạy vào phòng tắm tìm một cái khăn lông khô, cầm ra ngoài ngồi xổm xuống ngước nhìn Phương Vô Tử từ dưới lên, thuần thục và dịu dàng lau khô người cho anh. Ngôn Tình Nữ Phụ
Ai đó hỏi vì sao Phương Vô Tử lại không thắc mắc vì sao có người lạ vào phòng, mà còn vô cùng ngoan ngoãn phối hợp với người ta để cho người ta lau thân của mình đúng không?
Tô Mộc chỉ có thể trả lời theo cách cô hiểu chồng của mình, đó chính là khi say Phương Vô Tử sẽ chẳng còn nhận thức đâu là người đâu là thực tế nữa, còn rất ngoan ngoãn nghe lời sai khiến của người ta, cô cũng nhiều lần xém bị dọa cho đứng tim vì anh bị người ta chuốc say dụ dỗ.
“Giơ tay lên”. Mà Tô Mộc lại quên mất hiện tại bản thân đang ở trong tình cảnh nào, vô thức hành động như những gì mà bản thân ở đời trước đã từng làm với anh, mọi động tác tưởng chừng như xa lạ nay lại quen thuộc đến đau lòng, đã lâu lắm rồi cô không còn được chăm sóc cho Phương Vô Tử như vậy.
Vừa lau khuôn mặt quen thuộc của anh trong bóng đêm, cô vừa lặng lẽ rơi lệ nấc nghẹn lên, vô thức mấp máy môi nói. “Thật giống quá, Vô Tử anh ở kiếp này thật khác quá, đến mức không nhận ra em rồi”.
Phương Vô Tử được lau mặt nên vô cùng thoải mái, vì Tô Mộc chọn những chỗ anh cảm thấy dễ chịu để lau, nên anh hệt như một con mèo được vuốt lông khẽ híp mắt buồn ngủ, Tô Mộc lau xong thì đến tủ quần áo kiếm bộ quần áo nào đó có thể xem là đồ ngủ, nằm ở bên trong mười bộ của tủ quần áo.