Cảm Ơn Và Xin Lỗi - Thư Anh - Chương 15
Nhấp vào thanh thông báo, thứ tôi thấy đầu tiên chỉ là đống sticker con thỏ thả tim được cậu ta spam như đúng rồi vậy.
Tôi cau mày và chỉ tắt thông báo tin nhắn cho bớt phiền. Tôi thật sự chẳng muốn nhắn tin cho Phan Vĩ Trung tí nào! Toàn mấy câu xàm xí không!.
– —
19:47
Tôi vừa mới ăn và rửa bát xong, bây giờ tôi cũng chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi.
Dường như thế lực nào đó đã khiến tôi phải chợp mắt lúc nào không hay…
– —
20:11
H-hả?! Có phải là quá trễ để làm bài không? Tôi nghĩ tôi cần ngồi dậy để học bài ngay lập tức.
Đầu tôi thì đau như búa bổ, còn tôi thì đang gắng suy nghĩ cách làm bài văn này để nộp cho sáng mai đi học.
Tôi chắc chắn là phải cần nhờ sự trợ giúp từ Đông Thư Anh thôi!.
=> Xàm:
_hq.91_: Sos! Huhu.
_tanh.21_: Co gi hot?
_hq.91_: Cậu chỉ tớ làm bài này như nào đii.
_hq.91 đã gửi một icon.
_tanh.21_: Dễ! Giờ cậu làm theo tớ nè.
– —
21:32
Uii, đau lưng thật đấy. Nhưng dù sao tôi cũng đã làm xong bài văn “siêu khó” này rồi.
Mà sao Thư Anh có thể thấy nó dễ hay vậy ta?.
Nhưng thôi kệ đi, giờ tôi nghĩ rằng tôi cần chơi game chút.
– —
22:12
Lũ s** v**, sao trên đây này lại có loại mang tốc biến đi rừng để cho giống mấy tuyển thủ chuyên nghiệp vậy???.
Tôi vứt điện thoại bên mép giường, rồi nghĩ ngợi.
Chán thiệt, chẳng có gì để làm, tôi nghĩ rằng tôi cần đi làm chút gì đó, như là nghe nhạc chẳng hạn?.
– —
23:00
Có lẽ tôi hơi quá đà rồi, chắc giờ tôi đi ngủ được rồi đó.
– —
00:23
Ôi trời! Tôi cần ngủ, nhưng không hiểu sao tôi lại lôi chiếc sổ tay này ra chứ?.
Thật ngớ ngẩn.
Nhưng chắc tôi sẽ đi chơi vài trận game để dễ ngủ.
Cầu trời không gặp các loại không ra gì trong game.
– —
[Sau khi chơi vài trận thua, Mai Hoa Quỳnh vì cay cú mà đã đắp chăn đi ngủ]
: Game gì toàn cho mình ghép bọn không ra gì thế này?.
– —
05:45
~Dậy đi bạn ơi, dậy đi mà chơi…
[Có lẽ vì thức đêm, mà bây giờ Mai Hoa Quỳnh đã không thể nào dậy nổi, cô ta đang giơ tay để đi tìm cái điện thoại đang rung reo tiếng báo thức].
: Sao cái tiếng báo thức nào cũng nhức đầu vậy?.
: Mới sáng sớm mà đã làm phiền người ta rồi!.
[Mai Hoa Quỳnh không rời giường ngay mà chỉ lấy sổ tay nhỏ của mình để ghi chú lại sáng sớm hôm nay].
Ngày 9 Tháng 9 Năm 20XX.
Uớc gì ngày hôm nay là ngày nghỉ, thế mà hôm nay tôi lại phải la lết thân xác này lên trường, học thêm thật đáng sợ…
Tôi nghĩ mình cần rời khỏi giường, nhưng hôm nay tôi muốn lười biếng một chút, dù sao chín giờ mới bắt đầu vô học mà!.
[Sau khi viết và đóng quyển sổ, Mai Hoa Quỳnh lật đật mở điện thoại để xem giờ, rồi thở nhẹ tiếng vì thấy giờ còn “sớm”].
: Hôm nay trời đẹp thật, ước gì hôm nào cũng vậy thì có phải là vui không chớ?
[Mai Hoa Quỳnh chán nản đưa tay lên trán rồi ngẫm lại hôm nay mình sẽ làm gì].
– —
06:14
Tôi nghĩ rằng chắc là thời gian hợp lí để dậy, nhưng thiệt tình à, hôm nay tôi có chút lười biếng.
Nhưng đến khi nghĩ việc hôm nay mình sẽ thật hoàng tráng để mấy con mình ghét phải trố mắt nhìn.
– —
07:45
[Sau khi làm mọi điều trong nhà tắm thì cuối cùng Mai Hoa Quỳnh cũng bước ra khỏi phòng với mùi thơm cơ thể và chiếc tóc đang ước].
[Nhưng có vẻ, bạn bè của Mai Hoa Quỳnh đang chờ cô ở ngoài với ánh mắt mong chờ điều gì đó, Đông Thư Anh thì xuất hiện với ngoại hình chỉn chu, tóc được buộc gọn gàng và thả hai mái xuống trông như các cô gái trên mạng xã hội khác].
[Đặng Khánh Ly có vẻ tươi tắn vì đang vui chuyện gì đó].
[Xuân Ánh Thy trông hơi bần thần vì bị bắt gọi dậy sớm].
: Aaa! Sao mấy cậu vào được đây?.
: Cậu quên rằng bọn mình đều có chìa khoá nhà cậu à?.
[Đặng Khánh Ly nói với vẻ mặt đang chứa đựng niềm vui].
[Có vẻ nhận ra được Đặng Khánh Ly đang vui điều gì đó].
: Ủa cậu có điều gì vui à?.
[Đặng Khánh Ly giơ ra bốn tấm vé đi chơi].
: Aaaa! D-đây chính là?!.
[Mai Hoa Quỳnh háo hức, chạy ùa ra chỗ Đặng Khánh Ly]
: Đây chẳng phải là vé du lịch ba ngày hai đêm ở Đà Lạt sao?.
[Mai Hoa Quỳnh nghĩ thầm rằng mình sẽ ghi chú lập tức điều này vào nhật ký!].
– —
08:21
Bây giờ tôi đã thay đồ và chuẩn bị tươm tất cho buổi đi học hôm nay rồi. Nhưng tôi vẫn muốn ghi lại điều này trong nhật ký của tôi!.
Chuyện là Đặng Khánh Ly đã săn được bốn tấm vé đi du lịch ba ngày hai đêm ở Đà Lạt lận đó! Tôi thật sự rất háo hức.
Tôi bắt đầu tưởng tượng rằng mình sẽ chụp mấy tỉ tấm ảnh đẹp ở trên Đà Lạt, và sẽ khiến bọn lớp tôi phải trố mắt.
Mà mong cô không nói gì bọn tôi sau khi cả bốn đứa xin nghỉ học hai ngày.
Mấy đứa tôi sẽ đi hôm Chủ Nhật và nghỉ thứ hai đến thứ ba.
Thật là một những ngày nghỉ đáng mong chờ!.
– —
[Mai Hoa Quỳnh đóng lại quyển sổ rồi mơ tưởng về những khung cảnh đẹp trên đó].
: Hoa Quỳnh! Đến giờ đi học rồi! Cậu xong chưa? – Đặng Khánh Ly.
: Tớ xuống liền!.
[Cô hấp ta hấp tấp, thu gọn sách vở và không quên đem theo quyển nhật kí].
[Bước xuống nhà, cô thấy bạn bè mình đang chờ sẵn trước nhà, cô chỉ cười nhẹ rồi nhanh chóng đeo giày đi học].
– —
9:34
Đáng ghét thật! Tại sao hôm nay điều hoà lớp lại hỏng cơ chớ?.
Hôm nay thật là một ngày tra tấn mà…
Đã vậy tên Phan Vĩ Trung kia đang ngồi sau lưng tôi và đang buông những lời xàm xí nữa.
Tôi chỉ còn biết chịu đựng để cố gắng lắng nghe cô giảng và mong rằng thời gian sẽ trôi nhanh đến mười hai giờ trưa.
Lúc đó tôi và bạn bè sẽ đến nhà của Xuân Ánh Thy để học tập và sắp xếp cuộc đi chơi tối nay.
Tối nay tôi nhất định sẽ ăn mặc thật đẹp để ra khu phố hoa lệ kia rồi.
– —
12:21
Hôm nay thật là… thời tiết đang dần chuyển sang thu nhưng tôi vẫn thấy thời tiết như cái lò.
Bọn tôi hiện đang ở quán viên chiên gần trường, mùi dầu lan toả khắp nơi trong xung quanh nơi này, một mùi khiến con người ta luôn nghĩ tới những chiếc xiên bẩn tuyệt vời.
Mặc dù, nó thể khiến bọn tôi bị ám mùi và có thể không tốt cho sức khoẻ.
Nhưng cái gì vui thì mình ưu tiên!.
Có vẻ món ăn sắp ra rồi tôi nên thưởng thức nó đây.
– —
[Mai Hoa Quỳnh bỏ chiếc sổ vào cặp và phồng má một cách dễ thương vì đây chỉ là thói quen kì lạ mỗi khi ăn món ngon và yêu thích].
: Tớ ăn thật ngonn [Đông Thư Anh thích thú với món đơn giản như viên chiên].
: Nhìn xem! Cậu đang sáng mắt ra kìa! [Xuân Ánh Thy nhìn và chỉ vào khuôn mặt rạng rỡ của Đông Thư Anh].
– —
13:34
Sau khi tôi và bạn bè ăn một bữa lót dạ thì sau đó bọn tôi đã chuyển qua nhà Đông Thư Anh để được ăn món trưa tuy bình dị nhưng lại tràn đầy tình thương.
Tôi đã rất vui khi được gặp bố mẹ của Đông Thư Anh, cả hai người đều trao gen trai xinh gái đẹp hết cho cô con gái 17 tuổi rạng rỡ này.
Bố mẹ của cậu ấy chia sẽ vui đùa rằng:”Ta mong thanh xuân của con ta sẽ luôn đắm chìm vào sự tích cực và hào quang của cuộc sống, vì khi nhìn thấy con bé vui vẻ, ta cảm thấy trái tim được xoa dịu”.
Mấy nay bố mẹ Đông Thư Anh cũng đã về nhiều hơn và ở lại lâu hơn, chắc là vì muốn vùi đắp tình cảm lại.
.—.
…