Cảm Ơn Và Xin Lỗi - Thư Anh - Chương 14
Hôm nay, thật là một ngày đáng xấu hộ mà…
Chuyện tôi với Phan Vĩ Trung vô tình ôm nhau trong lớp đã khiến cả khối xôn xao lên rồi.
Không cẩn thận là đi đến đâu cũng “Ô người yêu thằng Phan Vĩ Trung kìa.”
Ngại chết đi mất…!
Đã thế lúc về trời còn mưa. Không biết hôm nay có ổn không nữa.
Đặng Khánh Ly than thở: “Phiền thật đấy! Hôm nay tớ còn quên mang ô với áo mưa nữa.”
Đông Thư Anh cười cười bên cạnh và nói: “Không sao! Hôm nay tớ với người yêu về cùng rồi, các cậu cứ cầm ô của tớ đi!”
Rồi Đông Thư Anh lại tay trong tay với Phương Gia Long.
Coi như chúng tôi đã được thần linh cứu giúp đi, thật may mắn làm sao…
Bỗng đằng sau tôi có bóng dáng người cao lớn, chắc chắn là con trai rồi. Tôi quay lại phía sau.
ㅤ- Hôm nay mưa to thật đấy! Vậy hình như cậu quên mang ô rồi đúng không?
ㅤ- Lại là tên “công tử bột” nhà cậu à?
ㅤ- Bậy rồi, tôi tên là Phan Vĩ Trung mà.
Mặt của cậu ta áp sát vào tôi, bốn mắt nhìn nhau khiến tôi có chút ngượng ngùng, dù sao đây là lần đầu tôi tiếp xúc gần với con trai thế mà.
Đặng Khánh Ly và Xuân Ánh Thy đồng thanh nói to: “À thôi bọn mình nên để không gian riêng cho hai người đó nhỉ?”
ㅤ- Ơ ơ!
Rồi dần dần cả hai người họ đều cầm ô của Đông Thư Anh mà nắm tay đi về.
Có phải là tàn nhẫn quá không?!
ㅤ- Vậy hết cách rồi, để tôi đưa cậu về, dù sao nhà tôi cũng gần đây thôi.
ㅤ- Biết rồi, đi thì đi!
Nhưng nói gì thì nói, nhà tôi cũng xa lắm đó.
– —
Cuối cùng, tôi lại đi cùng với Phan Vĩ Trung về nhà, hóa ra nhà cậu ta gần thật, mà là gần nhà tôi.
Nhà tôi nằm trong một con ngõ nhỏ xa tận mấy cây, trong khi nhà cậu ta ở trên đường lớn, cạnh khu tôi đang sinh sống, cũng cùng nơi với Đặng Khánh Ly, nhưng do khác múi giờ nên ít khi bắt gặp.
Bảo sao thi thoảng Đặng Khánh Ly hay kể rằng hôm nay gặp ai giống Phan Vĩ Trung.
Nhưng nhờ thế mà tôi biết được gia thế của gia đình Phan Vĩ Trung.
Cậu ta đích thị là một công tử bột!
Sống trong một căn biệt thự có sân rộng, nhà to lớn, trên sân thượng là một vườn hoa mà tôi nghĩ đó là dành cho Phu Nhân trong căn đó.
Kì lạ là Phan Vĩ Trung có vẻ không thích kể về gia đình mình lắm, tôi cũng chỉ ngập ngừng cho qua.
Tôi tạm biệt Phan Vĩ Trung, nhưng đến một cái liếc nhìn cũng còn chẳng thèm nhìn mà tôi cảm giác cậu ta đang chờ tôi đến lúc đi hẳn vào trong nhà thì mới chịu đi hay sao vậy.
Tôi bước vào trong nhà, bên trong căn cấp bốn sập xệ đang tắt đèn tối om, chắc là nhà tôi không có ai nữa rồi.
Tôi trong khi đang mò cái công tắc đèn thì một chất giọng đàn ông chua chát vang lên
ㅤ- Ai đấy?
Tôi khựng lại lúc rồi khi bật được đèn, đập vào mắt tôi là cảnh một người già nua, quần áo xộc xệch, nằm vật vã trên chiếc ghế sofa cũ nát.
Tôi cau mày hắng giọng
ㅤ- Ông về rồi đấy à?
ㅤ- Ô hóa ra là mày à? Mà mày cũng chuẩn bị đi kiếm việc làm đi nha, tao cũng không trụ nổi đâu, hahaaa.
ㅤ- Mà… À tôi biết rồi, nhưng mà dậy rồi thì mau đi đi.
ㅤ- Rồi rồi, tao dù sao cũng đã vô được nhà bà phú hào gần đây rồi.
ㅤ- Vâng.
Tôi mặc kệ những lời nói khoe khoang của ông ta mà đi những bước đi nặng trĩu lên trên phòng.
Bước vào phòng, cơ thể tôi rũ rượi, lưng đẫm mồ hôi do thời tiết.
Nhanh chóng lấy quần áo rồi đi tắm sạch sẽ của mình.
Mọi người thường nói, khi tắm là khoảng thời gian thư giãn nhất đúng không? Nhưng đối với tôi.
Đó là khoảng thời gian để tôi suy xét lại cuộc đời. Đầu tôi cứ lặp lại câu nói: “Làm sao để kiếm được việc làm?”
Tôi nhảy số đến công việc bán thời gian ở quán cà phê.
Nhưng tôi chưa biết được nên làm ở đâu. Chắc tôi phải đi kiếm trên mạng xã hội thôi.
– —
Sau khi tắm, bản thân tôi như được cởi bỏ nỗi buồn thì ở phòng khách đang nảy ra tiếng cãi vã.
Chà… có vẻ hai người họ lại cãi nhau rồi, từ bé đến giờ tôi cũng quen rồi. Tôi bước đi khẽ lên trên phòng.
Tôi chỉ liếc qua khoé mắt rồi chán nản, chân dung của hai con người chỉ mại ăn chơi rồi lại ôm tình nhân về nhà.
Ngày nào cũng như thế, thật là làm phiền chiều tối của tôi ở nhà, chuẩn bị giấy ly hôn đi là vừa…
Nhưng tôi chỉ mệt mỏi mà vào phòng, tôi lập tức về giường kiếm trên Internet xem có nơi nào đang tuyển nhân viên không.
Dù sao không biết có gấp không nhưng tôi cứ đi kiếm việc trước.
Tôi lướt hồi thì tìm thấy quán cà phê hồi trước tôi đến đang có bài viết tuyển nhân viên. Mắt tôi sáng lên, coi như là kiếm được “món hời”.
Mà quán đấy cũng gần nhà tôi nên tôi cũng không lo việc di chuyển ra sao.
Nhưng tôi chỉ lo việc gặp người quen thôi. Tôi nhấp vào phần nhắn tin.
– —
Cuối cùng tôi cũng xin được việc rồi, lúc chị chủ báo lương tôi cũng khá bất ngờ vì tiền khá cao. Dù sao quán này cũng lúc nào cũng đông mà, vậy là ổn rồi.
Tôi nói rằng tôi chỉ làm ca tối những hôm đi học, và làm ca sáng những hôm ở nhà.
Nói chung, vậy là ổn đối với tôi, tôi chắc cũng phải đi báo cho bạn bè rằng tôi vừa mới kiếm được việc làm.
Mà tối mai tôi mới làm mà, không sao cả.
Group: Đi cà phê khom?
_hq.91_: Ê tớ vừa kiếm được việc làm này!
_hq.91_ đã gửi một ảnh.
_athy.luv812_: Này cậu định đi làm thiệt á?
_kly.28_: Cậu không có tiền thì để tớ bao nuôi cậu!
_tanh.21_: Có phải vội vã quá không?!
_hq.91_: Không đâu, ông ta bắt tớ đi kiếm việc làm đấy. Mà từ tối mai hằng ngày đến sáng Chủ Nhật tớ bắt đầu làm rồi.
_tanh.21_: Vội vậy??? Thôi giờ cậu cứ làm đi, có gì thì cứ bảo bọn này
_hq.91_: Ok tớ không sao đâu, tớ đi tắm đây.
_hq.91_ đã offline một phút trước.
– —
Tôi đi kiếm điện thoại trên phòng và không cẩn thận chút là tôi đã bị ngã rồi.
Đáng ghét, cái sàn gì mà trơn vậy?
Thôi dù sao tôi cũng vừa tắm xong.
Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi sau một ngày quần quật trên trường rồi. Bật chiếc máy di động cũ kĩ và bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Mới chỉ offline có mười lăm phút mà thông báo từ Message lên đến chín chín cộng rồi.
Tôi chỉ vô group chat nhìn qua một lượt rồi nhìn xuống nhà xem mọi người đã đi chưa.
Tôi chỉ ngao ngán mà dần mất hứng thú với mọi thứ một lần nữa.
Dường như tôi không cần gia đình ngay lúc này, chuyện này đã xảy ra nhiều đến mức đã khiến tôi không còn niềm tin vào cái thứ được gọi là “Gia đình” nữa.
Hơn nữa, dù sao tôi cũng là con một, họ hàng thì chẳng có ai, bên ngoại nội thì xa lánh tôi nên tôi cũng chỉ có thể tự dựa dẫm chính mình.
Nhưng ít ra, tôi còn có bạn bè.
Được một lúc thì dưới nhà bắt đầu yên ắng hơn. Tôi thử nhìn xuống, thật may bọn họ đã đều giải tán hết, chỉ còn mỗi mẹ tôi đang dặm lại lớp makeup, có vẻ bà ta cũng chuẩn bị đi chơi tăng hai rồi.
Chắc tôi cũng nên đi ra ngoài kiếm cái gì đó ăn, tại nhà tôi cũng chẳng còn gì ăn.
Tôi lập tức đeo khẩu trang, buộc tóc, áo khoác để đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, bà ta liền cất tiếng:” Mày định đi ra ngoài à, khỏi đi, tại tao vừa mới mua thừa một bát phở cho sáng nay này “.
Tôi cũng giật mình nhưng cũng biết ơn vì “bát phở thừa” đó.
Tôi có phần thấy bản thân được thoải mái hơn. Rồi tôi lại lên phòng để cởi đồ ra.
Đi xuống nhà, thấy món phở đang được để trong bát và bọc nilong lại để bảo quản.
Tuy nó trông không ngon lắm nhưng thế cũng là đủ rồi.
– —
Bát phở gì chán phèo. Cơ thể tôi như nhũn ra vì cảm thấy đồ ăn không tôn trọng tôi.
Tôi cố nhồi nhét nó để lên phòng làm đống bài tập ngắn hạn mà thầy cô đã giao chúng trong một ngày.
Tay tôi lướt điện thoại, lắc đầu ngao ngán những tin tức trên đó.
Bỗng một tin nhắn mới hiện lên ở thanh thông báo.
Tôi mang theo sự tò mò và nhấn vào phần thông báo.
– —