Cấm Đình - Lưu Diễn Trường Ngưng - Chương 215: Ngoại truyện 1. Mạch thượng hoa
Nhìn hai vị chủ tử dịu dàng thắm thiết như vậy, Xuân Hạ theo bản năng muốn câu ngón út của Hồng Nhụy, nào biết ngón út câu chỉ có không khí, Hồng Nhụy đã không còn ở bên cạnh.
“Hồng Nhụy!” Xuân Hạ có chút hoảng hốt, kêu gọi đồng thời nhìn khắp nơi xung quanh. Nàng nhanh chóng tìm được thân ảnh của Hồng Nhụy, chỉ thấy nàng ấy đang đứng trước sạp nhỏ bán các loại du ký, rất có hứng thú mà lật xem từng trang sách.
Xuân Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh qua đó, “Đột nhiên không thấy người đâu, ngươi muốn hù ta sao?”
Hồng Nhụy áy náy nhìn nàng, “Đừng giận, được không?”
Xuân Hạ đâu có giận nàng, chỉ lo lắng cho nàng mà thôi, “Lúc này tìm được rồi sao?” Nàng nhớ rõ mấy năm nay Hồng Nhụy vẫn luôn tìm du ký viết về quê nhà, từ nhỏ vào cung cho đến nay, cho dù là Hồng Nhụy hay là nàng, đã sớm quên mất đường về quê.
Hồng Nhụy ôm quyển du ký kia thật chặt trong lòng ngực, cao hứng gật đầu với Xuân Hạ, “Ừm!”
“Ta mua!” Xuân Hạ lập tức thanh toán.
Hồng Nhụy vội la lên: “Xuân Hạ……”
“Ta tặng cho ngươi, được không?” Xuân Hạ ôm cánh tay của nàng ấy, lôi kéo nàng ấy lui đến chỗ mái hiên hơi chút yên tĩnh, cười nói, “Để ta xem, quê nhà của ngươi là như thế nào?”
Hồng Nhụy mỉm cười gật đầu, lật quyển du ký đến trang ghi chép về quê nhà, đưa cho Xuân Hạ, “Chính là nơi này!” Trong giọng nói lộ ra vui sướng nồng đậm, đó là niềm vui mừng tích tụ từ nỗi mong nhớ quê hương qua năm này tháng nọ.
Mượn ánh nến dưới hiên, Xuân Hạ nhìn mấy hàng chữ nhỏ trong quyển du ký —— Quan Trung, Liễu Hương, núi sông tươi đẹp, Xuân đến có hoa nở trên khắp cánh đồng, giống như tuyết phủ. Gió Xuân khá lớn, cánh hoa theo gió bay múa, giống như bông tuyết, lất phất bay bay.
Xuân Hạ từng nghe Hồng Nhụy miêu tả quê nhà, nhắc đến nhiều nhất chính là tuyết ở Liễu Hương.
Mới đầu nàng cho rằng đó chỉ là tuyết, nhưng nhìn mấy hàng chữ nhỏ này, Xuân Hạ cuối cùng đã hiểu, tuyết trong hồi ức ngày còn bé của Hồng Nhụy có lẽ là cơn mưa hoa nhỏ bay múa trên cánh đồng.
“Đẹp quá.” Tuy Xuân Hạ không tận mắt nhìn thấy, nhưng nhìn thấy ý cười thoả mãn của Hồng Nhụy, nàng biết đó nhất định là hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy mỉm cười, đột nhiên lật vài trang du ký, đầu ngón tay dừng ở một địa phương khác, “Nơi này cũng rất đẹp.”
Xuân Hạ nhìn theo đầu ngón tay nàng ấy, lúc nhìn thấy bốn chữ “Hà Đông, thôn Đào”, ánh mắt nàng trong chớp mắt sáng lên rõ ràng. Ký ức ngày còn bé như thủy triều dâng lên trong đầu, nàng còn nhớ rõ quang cảnh khi đó, ánh nắng len qua kẽ lá rơi xuống, nhưng đã không còn nhớ được dung mạo của a nương nữa rồi.
Nàng tiến cung khi còn rất nhỏ, bởi vì bản tính lanh lợi, nên được an bài cho Thái Bình, làm thị tỳ lớn lên cùng công chúa. Nếu không phải trong nhà không có gì ăn, nàng cũng sẽ không bị người trong nhà bán cho một lão thái giám, nhiều lần thay đổi, cuối cùng trở thành thị tỳ bên cạnh công chúa.
Thời điểm ban đầu, nàng chỉ muốn sống sót, nhưng công chúa đối với nàng rất tốt, để cho nàng biết chữ, mang nàng chơi đùa, cho nàng nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà hài tử dân dã không được nhìn thấy.
Quan trọng nhất chính là —— Xuân Hạ gặp được nàng ấy, Hồng Nhụy.
Tuy Hồng Nhụy đôi lúc ngốc nghếch, nhưng thật tâm thật lòng đối đãi nàng, cho nàng nhấm nháp được tư vị gia đình trong hoàng cung lạnh như băng. Được người khác dựa vào là vui mừng, có thể dựa vào người khác càng là an tâm.
Nữ tử trong cung, mạng sống rẻ mạt như con kiến, các nàng may mắn hơn so với rất nhiều cung nhân trên đời, rời xa quê hương nhiều năm, nhưng tha hương lại gặp được người trong lòng, cũng coi như là trời cao đối với các nàng không tệ.
Khoé mắt của nàng hơi ướt át, khẽ cười cười, “Hồng Nhụy.”
Hồng Nhụy nhìn thấy nàng muốn khóc, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi học hư.” Xuân Hạ lẩm bẩm.
Hồng Nhụy chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết chính mình lại chọc Xuân Hạ cái gì, “Hả?”
“Tốt không học, lại học làm cho người khác khóc!” Xuân Hạ nói, vỗ vỗ mu bàn tay Hồng Nhụy, “Mở ra, ta muốn đánh ngươi một cái!”
Hồng Nhụy chỉ muốn dỗ dành Xuân Hạ, liền thuận theo mở lòng bàn tay ra cho Xuân Hạ, “Nếu đánh một cái chưa hết giận, có thể đánh nhiều mấy cái, chỉ cần ngươi không còn giận là tốt rồi.”
“Nói hươu nói vượn gì vậy?” Xuân Hạ vừa tức giận vừa buồn cười, nào có người ngốc như vậy.
Hồng Nhụy không hiểu ý của Xuân Hạ, “Hả?”
Chỉ thấy Xuân Hạ lấy cái gì từ trong túi nhỏ đeo bên hông ra, nhanh chóng cuộn tay lại, nhẹ nhàng gõ một cái vào lòng bàn tay Xuân Hạ, năm ngón tay giãn ra, rơi xuống thứ gì đó.
Hồng Nhụy nhìn xuống lòng bàn tay, lại là hai hạt đậu đỏ dính vào nhau.
“Đậu đỏ?”
“Ừ.”
Xuân Hạ trịnh trọng nói, “Ngươi cẩn thận nhìn xem, hai viên đậu đỏ này chính là đã cùng nhau lớn lên.”
“Giống như chúng ta.” Hồng Nhụy hiểu ý cười cười, trân trọng muôn vàn gắt gao nắm chặt đậu đỏ trong lòng bàn tay.
Xuân Hạ nhịn cười, trêu ghẹo: “Lần này không ngây người nữa nè!”
Hồng Nhụy có chuyện sẽ ngốc, có chuyện lại không ngốc. Giống như…… Hiện nay pháo hoa đầy trời, trên dưới thành Trường An đều đặt chú ý vào màn trời rực rỡ, nàng nhìn nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về bên này, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hôn một cái lên má Xuân Hạ.
Xuân Hạ mở to hai mắt nhìn, che gương mặt nóng rát kinh hô: “Này! Lá gan của ngươi như thế nào càng lúc càng lớn!” Ngay cả bệ hạ cùng Chiêu Nghi đều biết quy củ, lá gan Hồng Nhụy nổi lên lại ngay cả quy củ cũng không tuân thủ.
Hồng Nhụy thích nhìn bộ dáng thẹn thùng này của nàng, “Có Xuân Hạ ở đây, ta cái gì cũng không sợ.”
Một câu vô cùng đơn giản, nhiệt liệt lại thẳng thắng, như một mũi tên nóng đỏ nháy mắt xuyên thấu trái tim nàng, làm cõi lòng nàng thiêu thành một đám lửa nóng.
Xuân Hạ cảm thấy mặt mình càng nóng thêm, vội vàng quay người đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng không biết ai dạy ngươi, không biết xấu hổ.”
“Xấu hổ cái gì?” Hồng Nhụy thò đầu đến, mỉm cười hỏi.
Xuân Hạ bị nàng nhìn đến có chút ngượng ngùng, lúc này cảm thấy bên tai cũng nóng lên, “Không…… Không có gì……” Nói xong, nàng cố ý nhìn xung quanh phóng sinh trì, “Hai vị chủ tử đâu rồi?” Vốn dĩ nàng chỉ nghĩ thay đổi đề tài, không nghĩ tới Thái Bình cùng Uyển Nhi đã không còn ở đó, tức khắc vội la lên, “Không tốt!”
“Tết Thượng Nguyên, rất tốt.” Thanh âm của Thái Bình vang lên, nàng cùng Uyển Nhi đứng ở cách đó không xa.
Xuân Hạ càng thêm xấu hổ, cũng không biết bệ hạ cùng Chiêu Nghi đến đây từ khi nào, rốt cuộc nhìn thấy bao nhiêu, và nghe thấy được bao nhiêu.
Hồng Nhụy nhanh chóng tiến đến hành lễ, Uyển Nhi trước một bước ngăn cản nàng, “Lại quên rồi?”
Đêm nay cải trang xuất cung, để người khác không chú ý, Thái Bình trước đó có nói rõ không cần hành lễ trên đường.
Hồng Nhụy cúi đầu, áy náy nói: “Nô tỳ nhất thời quên mất……”
“Không sao.” Uyển Nhi cười khẽ, ánh mắt dừng trên quyển du ký trong tay Hồng Nhụy, tò mò hỏi, “Mua sách gì vậy?”
Hồng Nhụy nhanh chóng dâng lên, “Một quyển du ký tầm thường.”
“Du ký tầm thường?” Uyển Nhi càng thêm tò mò, tiếp nhận du ký Hồng Nhụy đưa lên, nhanh chóng đọc qua một lần. Du ký xác thật là du ký tầm thường, nhưng Hồng Nhụy cũng không mua sách, đêm nay mua một quyển này nhất định là có ý nghĩa khác đằng sau.
Thái Bình nghiêng người đến, trang ghi chép về quê nhà của Xuân Hạ được đánh dấu lại, Thái Bình nhanh chóng nhận ra địa danh kia, chậm rãi nói: “Sớm chút trở về đi.”
Xuân Hạ nghe thấy Thái Bình nói, lập tức tiếp lời: “Nô tỳ liền đi gọi xe ngựa đến.”
“Không phải ta cùng Uyển Nhi, là ngươi cùng Hồng Nhụy.” Thái Bình nở rộ nụ cười, “Nhớ nhung quê nhà, tự nhiên thành toàn.”
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy cho rằng chính mình nghe lầm, nhất thời không biết đáp lời như thế nào.
“Nếu muốn mua vài mẫu đất ở quê hương, sinh hoạt thật tốt……” Uyển Nhi vừa nói, vừa tháo túi tiền của chính mình xuống, đưa cho Hồng Nhụy, “Thì cứ lưu lại quê nhà sinh hoạt thật tốt.”
Giống như đời trước nàng dùng di chiếu đổi lấy tự do cho Hồng Nhụy.
“Nếu không nhớ được đường về nhà, ngày mai ta mệnh Bùi Hoài Thanh phái một đội nhân mã đưa các ngươi trở về.” Thái Bình cười nói.
Tuy luyến tiếc các nàng, nhưng Thái Bình cũng vui lòng thành toàn các nàng rời xa cung cấm, ở nông thôn khoái khoái hoạt hoạt sống hết quãng đời còn lại.
“Nô tỳ……” Xuân Hạ nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào ngẩng đầu, trước một bước quỳ xuống, nặng nề khấu đầu với Thái Bình.
Hồng Nhụy cũng đỏ mắt, cũng dập đầu nhất bái với Uyển Nhi.
Đời này gặp được chủ nhân như thế, là chuyện may mắn lớn lao của các nàng.
Sáng sớm Tết Thượng Nguyên ngày thứ hai, Bùi Hoài Thanh an bài xe ngựa, đưa Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lên đường về quê.
Mấy ngày sau, xe ngựa đến quê nhà của Hồng Nhụy trước.
Loài hoa nhỏ không tên trắng như tuyết nở rộ trên cánh đồng, quả nhiên như du ký đã đề cập, gió thổi qua bờ ruộng, cánh hoa như tuyết bay tán loạn.
Hồi ức khi còn nhỏ cùng cảnh tượng trước mắt chồng chéo lên nhau, Hồng Nhụy nhịn không được nổi lên nước mắt.
“Dừng xe.” Xuân Hạ bỗng nhiên mở miệng.
Phu xe cho dừng xe ngựa, “Cô nương, còn chưa tới quê nhà đâu.”
“Ta muốn cùng Hồng Nhụy đi xuống nhìn một chút.” Xuân Hạ nói xong, liền vén rèm xuống xe ngựa trước, quay đầu lại đưa tay cho Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy hít hít cái mũi, cầm tay nàng, đi xuống xe ngựa.
Ở nông thôn không giống với cung cấm nguy nga uy nghiêm, đi vào nơi này, cho dù là Hồng Nhụy hay là Xuân Hạ, chỉ cảm thấy phảng phất giống như đã cách một đời.
“Khi còn nhỏ ta luôn muốn lớn lên, cho rằng trưởng thành, liền có thể rời khỏi cung cấm về quê nhà.” Hồng Nhụy nắm tay Xuân Hạ đi vài bước, nhìn hình dáng thôn quê nơi xa, “Mà khi ta đã thật sự trở lại……” Nàng hơi hơi nghiêng mặt, nhìn về phía Xuân Hạ, “Lại rất nhớ Chiêu Nghi cùng bệ hạ.”
Xuân Hạ cũng giống như nàng, cả một đường này nhớ đến nhiều nhất kỳ thật là hai vị chủ tử đang ở trong cung.
“Kỳ thật, chúng ta đã không thể trở về.” Hồng Nhụy vốn tưởng rằng khi nói những lời này, trong lòng sẽ rất khổ sở, nhưng khi nàng nói câu này ra khỏi miệng, lại bình thản rất nhiều.
Xuân Hạ lẳng lặng lắng nghe.
“Chiêu Nghi vẫn luôn sợ lạnh, mấy ngày nay gió Xuân se lạnh, ta cứ luôn lo cho Chiêu Nghi, sợ cung tì mới đến chiếu cố nàng ấy không được tốt.” Hồng Nhụy nói ra lời trong lòng, “Xuân Hạ, nếu ta muốn hồi cung, ngươi có trách ta hay không?”
“Ta còn sợ ngươi trách ta.” Xuân Hạ kỳ thật cũng có tâm tình như vậy, “Mấy năm nay bệ hạ cứ luôn ho khan, những cung tì đó chân tay vụng về, làm sao hầu hạ tốt như ta.”
Hồng Nhụy hơi ngạc nhiên, rồi lại bật cười, “Nơi đó đã là nhà của chúng ta.”
Mấy chục năm xa rời quê hương, cho dù về đến quê nhà, còn có mấy người nhớ rõ các nàng?
“Vậy…… Chúng ta trở về thôi!” Xuân Hạ dứt khoát quyết định, chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong tim nháy mắt dời đi.
Hồng Nhụy chần chờ, “Ngươi không muốn về quê nhà nhìn xem sao?”
“Từng người mạnh khỏe là được.” Xuân Hạ như suy tư gì, trời Nam đất Bắc, chỉ cần tồn tại là tốt rồi.
Năm đó nàng rời đi, đổi lấy lương thực cho người nhà kéo dài mạng sống, hiện giờ nàng lại rời đi lần nữa, đổi cho người nhà một đời yên bình.
“Xuân Hạ……” Hồng Nhụy muốn an ủi Xuân Hạ hai câu, nhưng mà nàng từ trước đến nay không giỏi ăn nói, không biết phải trấn an như thế nào, chỉ biết nghiêm túc nói, “Ngươi còn có ta.”
Xuân Hạ nghe được ấm áp trong lòng, “Ừm, ta còn có ngươi.” Nói xong, nàng ngồi xổm xuống, đào một bụi hoa nhỏ lên, “Chúng ta mang nó trở về, về sau trong cung cũng sẽ có hoa nhỏ như vậy.”
Hồng Nhụy mỉm cười gật đầu, “Ừm!”
Từ xưa đến nay, nô tỳ trong cung không ai không nghĩ đến rời khỏi, nhưng bởi vì trong cung có bệ hạ cùng Chiêu Nghi, hai người các nàng cam tâm tình nguyện lưu lại cung uyển, đi theo hết quãng đời còn lại.
Chỉ vì bệ hạ cùng Chiêu Nghi là tinh tú trên cao, hai người các nàng là những mảnh tinh tú nhỏ đến mức không thể nhìn thấy xung quanh sao trời, được chứng kiến sao trời lộng lẫy nhất, phong cảnh hương dã đã trở nên ảm đạm đi rồi.
Sau khi Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy rời khỏi, tuy cung tì mới đến hầu hạ cũng coi như thoả đáng, nhưng đối với Thái Bình mà nói, luôn cảm thấy thiếu cái gì.
“Xuân Hạ, trẫm muốn……” Thái Bình lại quên Xuân Hạ đã rời đi, nói đến một nửa lại phải cứng nhắc nhịn xuống.
Uyển Nhi rót một ly Cam Lộ cho Thái Bình, đặt trên long án, “Để thiếp hầu hạ bệ hạ.”
Thái Bình giãn mày, “Được, Chiêu Nghi đến đây.” Nói xong, Thái Bình vỗ vỗ ghế phượng bên cạnh, “Cùng trẫm xử lý chính vụ.”
“Vâng.” Uyển Nhi vui vẻ ngồi xuống, vừa mới chuẩn sửa sang lại tấu chương cho Thái Bình một lần, dư quang nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đi đến.
“Các ngươi……” Thái Bình cùng Uyển Nhi không hẹn mà cùng mở miệng.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy mặc cung bào như ngày xưa, cung kính hành lễ với hai người, cúi đầu cùng nói: “Vẫn là để nô tỳ tới hầu hạ người.” Nói xong, hai người giương mắt, tươi cười ấm áp trước sau như một.
_____
Mạch thượng hoa: hoa trên đồng ruộng, trong câu “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ” (Đồng ruộng hoa nở, người chầm chậm trở về) trích trong phong thư Ngô Việt Vương gửi cho vợ, ngụ ý hoa đã nở trên đồng ruộng, sao người vẫn chưa về nhanh, làm người đợi mong nóng lòng.