Cấm Đình - Lưu Diễn Trường Ngưng - Chương 213: Di chiếu
Xoá bỏ niên hiệu của Võ Chiếu, táng ở càn lăng, Thái Bình làm ra hành động như vậy, dường như chuẩn bị thu thập Võ thị.
Vốn dĩ ngóng trông hiếu kỳ kết thúc, Võ Sùng Huấn sẽ cùng Vĩnh Thái thành hôn lại bắt đầu luống cuống, hiếu kỳ tiếp tục hiếu kỳ, hắn không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể trở thành phò mã Đại Đường, thiếu đi quan hệ thông gia này, hiện giờ Võ Chiếu lại không còn trên nhân thế, thúc thúc Võ Du Kỵ sinh thời làm ra chuyện như vậy, đây không phải là cho Thái Bình một cái cớ phủi sạch quan hệ giữa Lý thị cùng Võ thị hay sao?
Đám cựu thần Lý Đường liền chỉ vào Thái Bình mượn việc này đày Võ thị ra khỏi kinh thành, không nghĩ tới Thái Bình nói rõ giữa điện, Mai thị mới là chính thê của Võ Du Kỵ. Năm đó trong cung ăn tiệc, nhất thời trượt chân rơi xuống nước, vẫn luôn lưu lạc trong dân gian. Lúc ấy, trong bụng nàng đã có mang Võ Bình An, Thái Bình không đành lòng, liền thu nàng làm bà vú, che giấu cho đến nay, giữ lại huyết mạch cho phò mã Võ Du Kỵ.
Lý do như vậy, bách quan tuy có phê bình kín đáo, nhưng không dám bước ra khỏi hàng góp lời, để Thái Bình thu thập Võ thị.
Thái Bình đã tính toán bọn họ cũng không nói được lý do gì.
Thất xuất của nữ tử có một điểm, người ghen tị sẽ bị bỏ. Thái Bình xử trí như thế, ngoại trừ thể hiện quân vương rộng lượng, còn thể hiện nữ tử hiền đức.
Từ xưa thê thất có thứ tự trước sau, mặc dù là công chúa, cũng chỉ có thể xem như kế thất của Võ Du Kỵ. Mượn cái cớ này, Thái Bình đơn giản lại lần nữa truy thụy Võ Du Kỵ, tuyên bố xoá bỏ danh hiệu phò mã của Võ Du Kỵ, để cho trăm năm sau, Mai thị có thể thuận lý thành chương hợp táng cùng Võ Du Kỵ.
Võ thị không còn Võ Chiếu, Thái Bình xử trí như thế, đã xem như kết quả tốt nhất. Đối với cựu thần Lý Đường mà nói, bệ hạ thiếu đi một tầng thân phận tức phụ của Võ thị, kỳ thật cũng là một chuyện tốt.
Việc này nhanh chóng được giải quyết định đoạt.
Mai thị rốt cuộc có thể quang minh chính đại dùng thân phận thê tử của Võ Du Kỵ vào ở trong phủ Hoài Dương quận vương, hơn mười năm ẩn nhẫn cuối cùng đã chờ được một kết cục viên mãn.
Còn có gì không cam lòng nữa?
Thân phận của nàng, Thái Bình trả cho nàng. Nàng một nhi một nữ, nhi tử là quận vương, niên thiếu xuất chúng, có phần được Thái Bình trọng dụng; nữ nhi là công chúa, được trăm ngàn sủng ái, ngày nào đó Thái Bình nhất định sẽ cho nàng chọn một cuộc hôn nhân thật tốt.
Những năm tháng cuối cùng của Mai thị, Thái Bình lại cho nàng đặc chỉ, cho phép nàng lấy thân phận bà vú vào cung thăm hỏi Trường An. Nàng cảm kích ân sủng của Thái Bình, vào năm Võ Bình An có đích tử, không tiếc nuối mà chết bệnh trong phủ.
Thái Bình hạ chỉ hậu táng, sai người táng Mai thị cùng một huyệt với Võ Du Kỵ, tạo bia mộ, khắc ghi bọn họ hai người một đời tình ý thắm thiết.
Trường An từ nhỏ được Võ Chiếu dưỡng dưới gối, kiến thức cao hơn so với những hài tử khác đôi chút.
Đối với việc Thái Bình xoá bỏ danh phận phò mã của Võ Du Kỵ, tuy nàng khổ sở trong lòng, nhưng cũng hiểu đây là xử trí tốt nhất của mẫu hoàng. Thậm chí nàng còn tự tay bưng canh sâm, đưa đến trước mặt Thái Bình, an ủi: “Mẫu hoàng đừng khổ sở vì a gia, được không?”
Thái Bình hơi ngạc nhiên, buông bút son trong tay xuống, mỉm cười: “Trường An trưởng thành rồi, biết quan tâm trẫm.”
Uyển Nhi ở một bên giúp đỡ Thái Bình phê duyệt tấu chương biết điều mà đưa ánh mắt cho nhóm cung tì, liền mang hết cung tì rời khỏi chính điện, lưu lại Thái Bình cùng Trường An đơn độc nói chuyện.
Trường An vòng đến phía sau Thái Bình, tay nhỏ xoa bóp bả vai cho Thái Bình, một bên xoa, một bên nói: “Con sẽ mau lớn lên, như vậy a nương sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.”
Thái Bình vui mừng cười, “Trường An muốn giúp a nương sao?”
Trường An dừng xoa bóp, vòng đến trước mặt Thái Bình, gật đầu thật mạnh, “Muốn!”
“Tổ mẫu để lại cho con một di chiếu, trẫm cho con một cơ hội lựa chọn con đường của mình.” Thái Bình nói xong, đứng dậy đi đến giá sách bên cạnh, mở chiếc hộp được cất giấu, lấy di chiếu đã đặt trong đó nhiều năm, rồi đi trở về.
“Con nhìn một cái trước đã.” Thái Bình đã biết nội dung trong di chiếu này, đây là Võ Chiếu lựa chọn con đường cho Trường An, cũng không phải Trường An tự mình lựa chọn, cho nên Thái Bình muốn cho nàng tự mình chọn.
Giống như năm đó Võ Chiếu hỏi Thái Bình muốn cái gì, kỳ thật cũng là Võ Chiếu cho Thái Bình lựa chọn.
Trường An chậm rãi mở di chiếu ra, ánh mắt từ kinh ngạc chậm rãi biến thành thoải mái, thậm chí hốc mắt cũng đỏ bừng ướt át, “Thì ra…… là thế……”
Thái Bình nghi hoặc hỏi: “Thì ra là thế?”
“Tổ mẫu cũng không để Sùng Mậu gọi con là a tỷ.” Trường An vẫn luôn không rõ, thấy chiếu thư tứ hôn này, nàng cuối cùng đã hiểu ý của tổ mẫu.
Thái Bình nhìn vẻ mặt còn trẻ con của Trường An, nàng ấy cùng chính mình năm đó không giống nhau, nàng ấy thật sự chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi. Ở lứa tuổi này phải đưa ra lựa chọn, Thái Bình nhiều ít cảm thấy có chút làm khó Trường An.
“Nếu con không muốn làm Hoàng Hậu tương lai của Đại Đường, trẫm có thể hạ chỉ phong cho con danh hiệu Định Quốc, chờ con lớn chút nữa, trẫm sẽ cho phép con tham gia chính sự.” Thái Bình cho nàng ấy một lựa chọn khác, “Di chiếu này, trẫm có thể không tuyên.”
Võ Chiếu cho nàng con đường này, dễ đi hơn so với con đường Định Quốc công chúa rất nhiều.
Sùng Mậu đang ngày càng lớn, làm chủ Đông Cung nhiều năm, được thái phó tận tâm giảng dạy, hiện giờ đã là một trữ quân đủ tư cách. Hắn sở dĩ không phải là một trữ quân ưu tú, đơn giản là tính cách của hắn do dự, mỗi khi Thái Bình hỏi chính sự, có chút chuyện khó làm, hắn luôn lo trước lo sau, không đủ quả quyết.
Có lẽ, tính tình do dự của Sùng Mậu là chủ ý của Võ Chiếu từ lúc hắn còn nhỏ.
Một quân vương không quyết định được, nếu có một Hoàng Hậu quả quyết, ngày tháng lâu dài, tất nhiên sẽ ỷ lại. Nói chính xác, hiện nay Sùng Mậu đã rất ỷ lại vào Trường An, từ nhỏ có rất nhiều chuyện Sùng Mậu phải hỏi Trường An mới quyết định được.
Từ xưa mẫu cường nhiều nhược tử, Võ Chiếu dưỡng nhi tử cũng vậy, tôn nhi cũng thế, phần lớn đều là vậy.
Kể từ đó, Đại Đường vương thất hay là huyết mạch Lý thị cùng Võ thị, với Võ Chiếu mà nói, đây là cái nàng gọi là “Trẫm còn không thua”. Không để ngày nào đó Sùng Mậu phế hậu, thậm chí ở cuối di chiếu này nói rõ, Hoàng Hậu vĩnh viễn không được phế.
Nữ Hoàng có một có hai nhưng không thể có ba, Võ Chiếu biết rõ Trường An khó có thể ngồi lên long ỷ. Trường An có thể không làm nữ đế, nhưng Trường An nhất định có thể ảnh hưởng đến hài tử của nàng, chỉ cần quân vương đời sau bắt đầu coi trọng nữ tử trong thiên hạ, đó mới là bắt đầu của thịnh thế mà nàng muốn nhìn thấy nhất.
Nếu như Trường An lựa chọn con đường Định Quốc công chúa, mặc dù Thái Bình cùng Trường An dốc sức đồng tâm, các triều thần tuyệt đối sẽ không cho phép lại có thêm một Hoàng Thái Nữ. Chỉ vì Võ Hoàng là vì trượng phu bảo vệ thiên hạ, Thái Bình là vì huynh trưởng bảo vệ thiên hạ, đến phiên Trường An, Sùng Mậu không có việc gì, làm sao có thể thay thế?
Thiên hạ này vẫn chưa tiếp thu nữ tử kế thừa gia nghiệp, cho dù Thái Bình dùng hết một đời để đổi, chỉ sợ cũng khó có thể xoay chuyển ước định từ xưa đến nay.
“A nương, con làm Định Quốc công chúa cũng phải gả đi sao?” Trường An nghiêm túc hỏi.
Thái Bình gật đầu.
“Con có thể lựa chọn phò mã không?” Trường An hỏi lại.
Thái Bình không gật đầu, trầm giọng nói: “Con có thể lựa chọn phò mã, nhưng không nhất định là người con thích.” Một phò mã không có thế lực, đối với Trường An mà nói chỉ là liên lụy.
Định Quốc công chúa không có thế lực, cái gọi là tham gia chính sự, cũng không có bất luận ảnh hưởng nào.
Nàng cho dù có trưởng thành, cũng không giúp được Thái Bình.
Thái Bình thấy Trường An trầm mặc, nàng ngược lại cũng sẽ không bức ép, chỉ thấy nàng sờ sờ gáy Trường An, cười nói: “Việc này cũng không vội, Trường An có thể chậm rãi suy nghĩ, chờ con lớn chút nữa, nghĩ kỹ rồi thì nói cho a nương.”
“A nương cùng a gia, hôn nhân chính là như vậy sao?” Trường An đột nhiên hỏi.
Thái Bình nhất thời không biết phải trả lời những lời này như thế nào.
Trường An hơi mím miệng nhỏ, “Có phải hay không?”
“Hắn cho a nương Trường An tốt nhất……” Thái Bình có thể trả lời một câu này, mỉm cười nhìn Trường An, đời trước lúc này, nữ nhi Vạn Tuyền đã gả cho Đậu Lư thị. Tuy nói Trường An không phải hài tử thân sinh của nàng, cảm tình nàng đặt trên người Trường An lại không có một phân là giả.
Đời trước nàng có bao nhiêu yêu thương đối với Vạn Tuyền, đời này nàng liền có bấy nhiêu sủng ái dành cho Trường An.
“Tổ mẫu từng kể chuyện xưa của a nương cho con nghe.” Trường An ngồi trên đầu gối Thái Bình, câu lấy cổ Thái Bình, “Mấy năm đầu giữa a nương cùng a gia, nhất định không được vui vẻ gì phải không?”
Thái Bình ngẩn ngơ, không nghĩ tới Trường An lại để ý cái này.
Tay phải Trường An phủ lên gương mặt Thái Bình, “Con không thích đánh cuộc, không phải tất cả mọi người có thể giống như a gia, cho nên……” Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói với Thái Bình, “Con chọn được rồi!”
Hốc mắt Thái Bình hơi nóng, “Con có thể nghĩ thêm hai ngày.”
“Chuyện con quyết định, chưa bao giờ nghĩ nhiều.” Trường An xác thật có tính tình như vậy, giống như nàng quyết định học mã cầu, suốt hai năm chưa bao giờ lười biếng một lần, “Ít nhất Sùng Mậu là người tốt.”
Nghe thấy lý do này, Thái Bình rưng rưng cười khẽ, “Tâm tư của quân vương sẽ thay đổi.”
“Nhưng tâm nguyện của tổ mẫu cùng a nương vẫn không thay đổi.” Trường An là hài tử thông minh, nàng nở nụ cười, “Tâm nguyện của Chiêu Nghi cũng vẫn không thay đổi, không phải sao?”
Thái Bình khẽ cười, “Con biết cái gì là tâm nguyện à?”
“Biết!” Trường An kiên định gật đầu.
Thái Bình cười hỏi: “Nói nghe một chút.”
Đây là Võ Chiếu thay đổi một cách vô tri vô giác, cũng là Trường An tận mắt nhìn thấy, tuổi tác của nàng tuy nhỏ, cũng đã có không cam lòng. Nếu nữ tử cũng có thể vào triều làm quan, đích đích xác xác là gấp hai quốc lực, ai nói nữ tử trời sinh không bằng nam nhi? Ai nói nữ tử sinh ra phải lui về hậu viện, tương phu giáo tử?
Rõ ràng mỗi châu phủ đều có tư thục, rõ ràng các nơi đã có vài cô nương có tài học, nhưng bởi vì các nàng là nữ nhi, các nàng lại cứ bị mai một như vậy.
Nàng đã từng chứng kiến Chiêu Nghi bình phẩm văn chương của sĩ tử thiên hạ vào kỳ thi mùa Xuân, anh tư như vậy, hào quang sáng rọi như vậy, đủ để xuyên thấu qua tim nàng, làm tim nàng thiêu đến nóng bỏng. Nàng cũng từng chứng kiến Thái Bình lấy thân phận nữ tử chỉ điểm giang sơn, quả quyết hạ chỉ bình định loạn biên cương, lấy thái độ hải nạp bách xuyên để tiếp nhận sứ thần các nước đến triều bái.
Đã chứng kiến những phong cảnh nóng nỏng nhất, sáng ngời nhất, Trường An làm sao tình nguyện tầm thường? Tổ mẫu cùng a nương của nàng đều là Nữ Hoàng, nếu nàng ngay cả một phần mười của các nàng cũng không với tới, vậy không phải sống uổng phí một đời?
“Thiên hạ vi công.”
Trường An vang dội trả lời Thái Bình, bốn chữ vô cùng đơn giản, đủ để cho Thái Bình cảm thấy chấn động.
Đều nói Uyển Nhi là phu tử giỏi, nàng ấy dạy những cô nương đó, hiện giờ vài người đều là nữ phu tử vang danh bốn bể, nhưng lúc này thời khắc này Thái Bình cảm thấy Uyển Nhi so với Võ Chiếu mà nói, vẫn kém hơn một phân.
Võ Chiếu mới là phu tử giỏi nhất, nàng dạy Thái Bình cũng vậy, Trường An cũng thế, cánh đồng hoang vu sâu trong trái tim đều được nhóm lửa.
Các nàng không ngừng muốn cho người trong thiên hạ thấy phong thái nữ tử nở rộ, còn muốn trở thành ngọn lửa nhóm lên cánh đồng hoang vu ảm đạm đó, bốc cháy lên càng nhiều ngọn lửa, chiếu sáng lên càng nhiều cô nương.
Mặc kệ là thân phận gì, Nữ Hoàng cũng được, Hoàng Hậu cũng được, công chúa cũng được, thần tử cũng được, phu tử cũng được, hay là bá tánh tầm thường cũng được, nữ tử nên vững vàng tin tưởng một câu ——
Ai nói nữ tử không bằng nam nhi?
Cho dù qua một ngàn năm, một vạn năm, chỉ cần đốm lửa này không tắt, đời đời kế thừa, sẽ có một ngày, thiên hạ sẽ nghênh đón một hồng trang thịnh thế chân chính.
Thái Bình cùng Trường An nhìn nhau cười, đáy mắt đong đầy lệ nóng.
Ở ngoài chính điện, vành mắt Uyển Nhi cũng đỏ bừng, nàng rũ mi xoay người, quay đầu nhìn sao trời phía ngoài mái cung.
Bầu trời ngân hà lộng lẫy, ngàn vạn ánh sao tô điểm cho nhau.
Nhật nguyệt lăng không, kỳ thật chỉ là bắt đầu.
_____
Thất xuất: 7 tội mà nữ tử thời phong kiến phạm vào thì có thể bị chồng bỏ, gồm: không chăm sóc cha mẹ chồng, không con, dâm đãng, lắm lời, trộm cắp, bệnh hiểm nghèo, ghen tuông.
Hải nạp bách xuyên: biển cả có thể chứa nước của hàng trăm hàng ngàn con sông, ý muốn nói đến sự vĩ đại, bao dung, to lớn.