Cấm Ái Tình Nhân -SUGAR (Thư Cách) - Full - Chương 8
Phải mất bao lâu? Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, hay là cả đời?
Tống Lăng Tâm cũng không biết. Những ngày của cô như thể đã chết lặng, dường như mất đi sức sống.
Kỳ thật, sau nhiều năm trở lại nơi chôn nhau cắn rốn, hẳn là có rất nhiều sự thay đổi mới mẻ đầy thú vị thu hút được chú ý của cô, khiến cho tâm tình cũng trở nên khá hơn, nhưng thời gian trôi qua, sự thật được chứng minh, vô dụng.
Đã qua nửa đêm, cô lẻ loi nằm cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ ở chỗ thuê, tâm trạng trống vắng cô quạnh kia lại phủ chụp lên cô. Cứ như một loại a-xít mạnh, ăn mòn từng tấc từng tấc một lòng cô, làm cô ngay cả sợ hãi cũng quên mất.
Hóa ra, sức chịu đựng của con người là vô hạn. Cô một thân một mình, cũng có thể tồn tại được.
Thời gian ngủ của cô cũng rất ít, nằm lăn qua lộn lại trên giường suốt hai giờ là chuyện bình thường, nửa đêm tỉnh giấc thì không thể ngủ lại được nữa, mỗi lúc rời giường chuẩn bị đi làm, luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tưởng chừng như chưa hề ngủ.
Kể ra cũng may mắn, tuy rằng quay về Đài Loan không có người thân để nương tựa, nhưng lại được bạn tốt Trần Diệc Danh giúp đỡ giới thiệu, cô quay về là đã tìm được việc làm, không màng ấm no, đơn giản sống qua ngày là đủ rồi.
Tống Lăng Tâm thật sự cảm ơn sự ra tay giúp đỡ của Trần Diệc Danh. Nhiệt tình, thẳng thắn cởi mở, đối đãi chân thành giống như người nhà, trong thời gian cô quay về Đài Loan, cậu ấy đã hỗ trợ rất nhiều.
Tại sao cô không thể yêu người ấy? Nếu có thể, chắc là cô sẽ rất hạnh phúc, chứ không phải hàng đêm mất ngủ, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi mà gầy đi rất nhiều.
Tình yêu làm tổn thương con người, thật quá mức lợi hại.
Mùa hè ở Đài Bắc muốn làm tan chảy con người, Tống Lăng Tâm mỗi ngày đều đi làm dưới ánh mặt trời cháy gắt, tới làm cho công ty quảng cáo, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, khuôn mặt tránh không khỏi đỏ bừng lên, làm cho da mặt quá mức tái nhợt của cô trở nên xinh đẹp hơn một chút.
“Ây da, hôm nay có trang điểm hay sao? Sắc mặt thật khá!” Cô đi vào văn phòng lớn, Trần Gia Phân—cấp trên trước mắt cô, cũng chính là chị họ của Trần Diệc Danh, liền khẽ kêu lên.
Trần Gia Phân lớn hơn Tống Lăng Tâm mười tuổi, nhưng cá tính cởi mở nhiệt tình, giống y hệt cậu em họ đi học xa. Cô ấy là phó giám đốc của công ty quảng cáo kiêm quan hệ công chúng, cần một chân trợ lý chạy việc, nhưng do công việc phức tạp của chức vụ này, tiền lương lại ít, người trẻ tuổi không chịu được nhiều gian khổ do di chuyển rất nhiều.
Mà Tống Lăng Tâm, trong đám nhân viên cô ấy thuê, là cô gái rất khôn khéo lanh lợi và đầy trách nhiệm.
Trần Gia Phân vốn giúp cậu em họ một việc mà thôi, ngay từ đầu nhìn thấy Tống Lăng Tâm, cũng rất hoài nghi một cô gái trẻ thanh tú trắng nõn này, có thể gánh vác được công việc vất vả lại phức tạp của trợ lý sao?
Nhưng thời gian trôi qua, Tống Lăng Tâm làm thêm giờ, đột nhiên mạnh mẽ lên, dù lên núi xuống biển, làm việc trong hoàn cảnh nào cũng không có một câu oán hận. Trên thực tế, cô hầu như không lên tiếng, tiếp tục làm việc cực lực, hoàn thành trong yên lặng.
“Chị Trần, đến sớm vậy.” Tống Lăng Tâm lộ ra nụ cười nhạt, đáp lại.
“Em xem làn da này này, chậc chậc! Trắng muốt ửng hồng.” Trần Gia Phân còn đưa tay sờ mặt cô, “Lần sau có đợt chụp quảng cáo cho sản phẩm dưỡng da, chắc phải giới thiệu em đi thử mới được! Thật ra, chị không hiểu lâu rồi, Lăng Tâm, em xinh đẹp như vậy, sao phải khiêm tốn như thế?” Mấy cô gái trẻ tuổi có chút nhan sắc, có người nào không muốn chưng diện cho đẹp mắt, tha hồ phô ra ưu điểm thân thể mình; cô ở trong ngành quảng cáo này đã thấy nhiều rồi. Nhưng Tống Lăng Tâm lại khồng hề như vậy, luôn luôn ăn mặc giản dị mộc mạc, quần bò bị giặt đến mức trắng ra, áo luôn rộng thùng thình không nhìn ra đường cong gì cả, trang điểm một chút trên mặt cũng không có!
Đối mặt với mối nghi ngờ như vậy, Tống Lăng Tâm vẫn đều phản ứng cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Thứ nhất là không có dư tiền để chưng diện, thứ hai… Con gái chưng diện để làm bản thân vui vẻ, còn cô chỉ vì một người mà chưng diện, chỉ vì một người trở nên xinh đẹp, mà người đó, đang ở một nơi rất xa.
Vào buổi sáng, văn phòng thật im ắng, trừ phi có công việc phải đi sớm, nếu không, mọi người đến gần trưa mới đến, cho nên, chỉ có hai ba người cần họp ở trong phòng làm việc. Tống Lăng Tâm, không tán gẫu nhiều, khiêm tốn đi pha cà phê, nhận bưu kiện, tưới hoa, âm thầm làm việc vặt.
Trần Gia Phân biết cá tính của cô, cũng không truy vấn tiếp, quay đầu làm việc của mình.
Cho đến khi cô trả lời điện thoại—
“Cái gì? Đến tháng?!” Trần Gia Phân đột nhiên kêu to, giọng to đến mức cả văn phòng đều nghe thấy. “Cô tháng này đã giả xin nghỉ vì đến tháng là lần thứ mấy rồi? Chuyến công tác sớm nay thì làm sao….Cái gì? Tôi không lo cho cô? Cô là trợ lý mà muốn tôi lo cho cô? Tôi…Được, tôi lo cho cô đây, cô không cần đi làm nữa!”
Sau đó mọi người nín thở, chỉ nghe thấy Trần Gia Phân cười lạnh nói: “Không phải chỉ có hôm nay, là hôm nay, ngày mai, vĩnh viễn luôn! Cô về sau cũng không cần đến!”
Dập điện thoại thật mạnh, Trần Gia Phân còn tức giận đến mức thở mạnh. Tống Lăng Tâm rót một ly nước ấm, mới bưng lại đã bị Trần Gia Phân đoạt lấy, uống hai ba hớp đã cạn ly nước.
Kế tiếp, là một tràng nói tục muôn hình muôn vạn vang lên.
Sau khi mắng xong lấy hơi lên thở dốc, Trần Gia Phân quay đầu, ra lệnh cho Tống Lăng Tâm, “Hôm nay em đi theo chị làm việc! Về sau những công việc lặt vặt đều do em tiếp nhận, chị không thể chịu được Thảo Môi Tộc!”
Tống Lăng Tâm mấy tháng qua đều ở trong văn phòng làm việc vặt, nhưng bị Trần Gia Phân nói đích danh như vậy, ý tứ chính là cô có thể thăng chức đảm nhiệm chức vụ trợ lý, mà còn không phải là tạm thời.
Nhất thời, cô bị sự thăng chức bất thình lình làm cho đờ cả người, chớp chớp đôi mắt to, không hề có phản ứng.
“Chuẩn bị nhanh đi! Mười giờ tới hội trường!”
Cứ như vậy, cô mang cả đống tài liệu để đọc thêm, cùng Trần Gia Phân đi tới nơi công tác. Tới mới biết được, hóa ra là phỏng vấn ngôi sao nước ngoài, công ty họ phụ trách cả quan hệ xã hội lẫn tuyên truyền.
Mà vị đại minh tinh đó, lại đến từ quốc gia cô đã từng sống nhiều năm.
Làm sao có thể khéo như vậy? Tống Lăng Tâm cười khổ.
Được bố trí ngồi ở giữa hội trường nóng rực, nhân viên làm việc đi tới đi lui, lát sau khắp nơi phóng viên truyền thông đến chào hỏi nhau. Công ty quản lý của đại minh tinh cho người đi theo, lúc này có hai người đại diện xuất hiện.
Trần Gia Phân vừa đến, liền đi qua hỏi han Trường quản lý, kiểm tra quy trình sự kiện.
Tống Lăng Tâm đi theo bên cạnh, vừa nghe đến tiếng nước ngoài quen thuộc, đột nhiên, không hiểu sao sống mũi cay cay. Cô cuống quýt cúi đầu, không dám để mọi người lui tới bên cạnh phát hiện.
Phản ứng không thể giải thích thành lời, trong thời khắc không đề phòng nhất, đột nhiên tập kích. Trong hội trường oi bức, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, giống như cô bị kéo về hơn tám tháng trước, trong một trận tuyết lớn ngập trời, cô độc rời nhà đêm hôm đó.
Cảm nhận cái rét buốt đến tận xương đến mức chân thật, thoáng ngẩng đầu lên, là có thể thấy bông tuyết rơi xuống như muốn bao phủ lấy cô…
“…Cái gì? Chưa tới à?” Trần Gia Phân cất cao giọng nói vang lên bên tai cô, giống như khoảng cách rất xa, Tống Lăng Tâm hoảng hốt nghe. “Trợ lý cũ của tôi không có liên lạc với các người sao… Được, được, như bây giờ cũng không giải quyết được, tôi liên lạc lại thử xem…”
Đột nhiên, Trần Gia Phân chụp cánh tay cô, hạ giọng vội vã dặn dò, “Tiểu Điềm nói không ổn, nên liên lạc không được, công ty quản lý bên đối tác cần một thế thân, em mau gọi điện thoại về công ty tìm người…”
“Thời gian không còn kịp!” Nhân viên đứng bên cạnh hổn hển nói.
Mắt thấy sắc mặt của đại diện của công ty quản lý bên đối tác thật khó coi, thái độ cực kỳ xấu, mọi người cuống hết cả lên—
“Lấy cô này là được rồi!” Phiên dịch đột nhiên chỉ vào Tống Lăng Tâm, “Tôi thấy dáng người của cô với Kim tiểu thư không khác lắm, chiều cao cũng không khác mấy.”
Vừa nói như thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tống Lăng Tâm. Giống như đồng loạt phát hiện ra người mới, cô trợ lý nhỏ bé im lặng này, thật sự so sánh về sức hấp dẫn với đại minh tinh có vài phần tương tự.
Hễ đại minh tinh đi đến đâu, lộ trình hết sức chu toàn, đều phải bố trí trước một người đóng thế, quy trình chạy trốn, đã sớm tập luyện tuyến đường di chuyển, chuyện xui xẻo này lại rơi trúng đầu Tống Lăng Tâm. Trong lúc hoảng loạn, cô ngoan ngoãn nghe theo các chỉ dẫn loạn xạ, thử đi qua bên này, thử đi tới bên kia, nếu muốn đi toilet thì đi như thế nào, tư thế mỉm cười phải làm dáng để phóng viên chụp ảnh ra sao… Cô giống như một con rối bị điều khiển.
“Sao không kê sân khấu? Để thế này khoảng cách với phóng viên quá gần, hội nghị còn chụp hình, không ổn.” Quản lý đại diện bên kia thông qua phiên dịch nói.
Bọn họ ý kiến loạn xạ, thái độ kiêu căng. Từ lâu đã nghe nói hòa thượng bên ngoài rất kì lạ, lần này cuối cùng Tống Lăng Tâm đã tự trải nghiệm rồi.
“Sân khấu này cố định, không thể kê thêm được. Hơn nữa, trong lúc phóng viên phỏng vấn Kim tiểu thư sẽ có cái bàn dài ngăn cách.” Trần Gia Phân khua hai tay ra hiệu ra sức giải thích.
Đứng trên bục, Tống Lăng Tâm đang làm con rối, chợt nghe người đại diện kia chửi mắng thô tục, “Con nhỏ xấu xí kia nói bậy bạ gì vậy?! Sân khấu rách nát thế này! Kêu nó câm mồm lại! Ngu chết đi được!”
Bởi nghĩ người khác không hiểu, nên lời lẽ vô cùng chướng tai.
Từ sáng sớm đã như chó sủa um sùm, đến cả Phật tổ cũng nổi giận ư? Tống Lăng Tâm lập tức phản ứng, xoay qua dùng ngôn ngữ của bọn họ đáp lễ: “Tất cả đang làm cùng nhau, có thể thông cảm cho nhau không? Các người đừng dùng lời nói khó nghe như vậy.”. harry potter fanfic
Do người đàn ông ấy ở một nước lớn, dạng phụ nữ sinh sau đẻ muộn hay tranh luận thế này, là có thể cho một bạt tai. Tức thì, hai người đại diện công ty quản lý trợn trừng mắt, như muốn xông tới đánh cô.
Còn những người khác đều đờ ra.
“Cô… hiểu được…” Phiên dịch há hốc miệng. Cô trợ lý này nói chuyện còn lưu loát hơn so với cô ta, không hề cần phiên dịch.
“À, đúng rồi, em là bạn của em họ chị mà!” Trần Gia Phân lúc này mới bừng tỉnh, “Chị vẫn cho rằng em quen biết nó ở Đài Loan, thì ra em cũng từng đi du học? Thằng đó nói thẳng cho rồi! Còn ra vẻ thần bí làm gì, vậy sau này, chúng ta không cần mời phiên dịch rồi!”
Tống Lăng Tâm cắn môi. Cô vừa nói ra miệng liền hối hận.
Sao lại gỡ bỏ niêm phong phần kí ức đó chứ? Không phải cô đã cố gắng chôn vùi hay sao?
Quá khứ muốn vùi lấp thật sâu này, dường như tự có sinh mạng, một lần nữa bắt đầu sinh trưởng.
Sắp bao phủ cô…
***
Từ sau đó, Tống Lăng Tâm trong công ty, địa vị đột nhiên thay đổi.
Dù là chuyện gì với nước này, đều rơi vào cô, từ liên hệ đến đón tiếp, từ sắp xếp lịch trình đến phiên dịch, mọi người không nói hai lời, đều tìm cô nhờ hỗ trợ.
Rất nhanh chóng, giới quan hệ xã hội đã biết có một nhân vật số một —— chẳng những khả năng ngôn ngữ ưu việt, còn rất xinh đẹp, khí chất hơn người, thậm chí có nhiều vụ quảng cáo còn chấm Tống Lăng Tâm, nhiều lần đến mời cô hi vọng cô chụp quảng cáo cho họ.
Công việc nặng nề cô không hề oán thán, nhưng phải xuất hiện trước ống kính, cho dù thù lao có nhiều thế nào Tống Lăng Tâm đều nhã nhặn từ chối, thà là làm thêm giờ, chạy việc vặt, làm linh tinh cũng không thích đứng trước máy quay.
Tiếc rẻ nhất là Trần Gia Phân, cô rất muốn để Tống Lăng Tâm làm người đại diện, nhưng không thành công; nói hết lời, hay uy hiếp dụ dỗ, Tống Lăng Tâm đều lắc đầu. Trần Gia Phân bấy giờ mới phát hiện, cô bé trầm tĩnh ngoan ngoãn này, căn cứ vẻ bề ngoài sẽ không thể nhận ra bên trong kiên định, không dễ dàng dao động.
Chập tối, Trần Gia Phân họp xong trở về công ty, thấy Tống Lăng Tâm đang chỉnh lý tài liệu —— nhưng không phải tài liệu trên computer, mà là hồ sơ giấy tờ chồng chất vẻ loay hoay toát mồ hôi, nén không được phải cảm thán, “Rõ ràng có thể kiếm ra nhiều tiền, chụp quảng cáo ba ngày bằng hai ba tuần tiền lương của em, cần gì cực khổ như vậy?”
Ngồi xổm trước giá sách sắp xếp hồ sơ, Tống Lăng Tâm nghe xong quay đầu lại mỉm cười.
“Được rồi, chị không nói nữa, dù sao có nói thế nào em cũng sẽ không đồng ý.” Trần Gia Phân xua xua tay, đồng thời không nhịn nổi lại hỏi: “Có phải em sợ bạn trai giận không, nên mới kiên quyết không chụp ảnh?”
“Không phải, em không có bạn trai.” Tống Lăng Tâm thản nhiên nói.
“Chị không tin! Làm ơn!” Trần Gia Phân thét lên, “Có phải đạo diễn quảng cáo lần trước không? Chỉ cần em đến trường quay, tính tình anh ta đặc biệt dễ chịu…, hay là lần trước lúc tiếp đón Tiểu Thiên Vương gặp người đại diện? Anh ta nhiều lần nói muốn theo đuổi em, sau lần đó, về mặt hành chính mức độ phối hợp với chúng ta tốt vô cùng! Hay là…”
“Không phải hai người đó.” Tống Lăng Tâm lắc đầu cười, “Chị Trần, sức tưởng tượng của chị phong phú thật.”
“Quái lạ! Người theo đuổi em thật sự rất nhiều, chẳng qua em giả bộ không phát hiện thôi!” Trần Gia Phân chợt nháy nháy mắt với cô, “Hoặc là chị đoán đúng rồi, em với thằng em chị yêu xa? Hai đứa vất vả ghê, có điều em thế này cũng tình cảm thật! Bạn trai ở xa, còn thông minh thành đạt như vậy!”
Tống Lăng Tâm dở khóc dở cưới, “Không phải thật mà, chị Trần, em đã nói nhiều lần rồi mà.”
“Chị không tin! Em giấu kín vậy chắc chắn sẽ không thừa nhận!” Từ lúc phát hiện Tống Lăng Tâm che giấu trình độ ngoại ngữ đến tận tám tháng, Trần Gia Phân không còn tin Tống Lăng Tâm. “Thằng em chị không tới hai ngày nữa là về Đài Loan nghỉ phép, hai đứa chắc sẽ gặp mặt hả?”
“Nó nói sẽ mời chúng ta ăn cơm…” Câu này đương nhiên là do Trần Gia Phân áng chừng.
“Không được không được, chị không muốn làm kỳ đà, cơ hội hiếm có, hai đứa cứ hẹn hò vui vẻ đi!” Trần Gia Phân lại nháy mắt, sau đó vỗ vỗ vai Tống Lăng Tâm, không cho cô cơ hội đính chính đã bỏ đi.
Tống Lăng Tâm thật hết cách. Cô giải thích thế nào cũng không có tác dụng, dù sao Trần Diệc Danh chỉ là một trong mấy người bạn của cô, sau khi quay về Đài Loan, vẫn liên tục lén liên lạc; Trần Diệc Danh được cô nhờ giúp đỡ, rất sảng khoái đồng ý, tuyệt đối không để lộ tung tích cô đi đâu cho bất cứ ai, đổi lại là, Tống Lăng Tâm phải thường xuyên giữ liên lạc với cậu ta, để cậu ta yên tâm.
Lần trước ở sân bay từ biệt tuyết rơi đầy, lần gặp lại, là ở Đài Loan nóng bức.
“Cậu gầy đi rồi!” Hẹn nhau ở nhà hàng nhỏ gần công ty, Trần Diệc Danh vừa thấy cô đã kêu, “Gầy quá! Cậu không ăn cơm hay sao vậy? Có phải giảm cân không đó?”
Tống Lăng Tâm mỉm cười không đáp, nụ cười ấm áp rộn ràng, nhưng mà, ánh mắt cô lại rất ưu sầu.
Trần Diệc Danh là một thanh niên vui vẻ mảnh khảnh, vừa ăn cơm vừa nói tán gẫu, hết sức phấn khởi báo cáo tình hình gần đây không quên âm thầm quan sát cô.
Cô thật ốm, cảm giác đột nhiên trưởng thành rất nhiều. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp mà thiếu đi ánh sáng rực rỡ lóa mắt, được yêu thương, không còn thấy khí chất ngọt ngào được che chở bằng mọi cách phát ra, thay vào đó là vẻ bình thản tế nhị.
Cuối cùng, sau khi ăn cơm uống trà xong, Trần Diệc Danh chịu hết nổi.
“Lăng Tâm, cậu không hạnh phúc?” Cậu ta hỏi thẳng.
“Mình cũng ổn mà.” Tống Lăng Tâm theo phản xạ trả lời.
“Nói dối.” Trần Diệc Danh lắc đầu, gương mặt hơi tròn hiện ra vẻ lo lắng, “Mình nhận ra được, cậu hình như có rất nhiều tâm sự, hơn nữa…”
Cậu nói đến đó bỗng nín bặt. Nhìn cô, rồi nhìn chén sứ trước mặt, dường như đang lo lắng chuyện nghiêm trọng nào đó, dáng vẻ khó mở miệng.
“Sao vậy? Hơn nữa cái gì thế?”
“Mình cho cậu biết một chuyện, nhưng mà, cậu phải hứa với mình là không giận.” Thật ra lời này là dư thừa, Trần Diệc Danh đến bây giờ chưa hề thấy dáng vẻ Tống Lăng Tâm giận dỗi. “Mình… trước khi về Đài Loan, có, có gặp mẹ cậu một lần.”
Trái tim Tống Lăng Tâm bỗng nhiên nặng trĩu, có cảm giác không thở nổi. “Vì… vì sao?”
“Mẹ cậu mấy lần gọi điện hỏi mình có biết cậu ở đâu không. Lăng Tâm, mình không biết nhà cậu có chuyện gì, nhưng mẹ cậu thật sự rất quan tâm đến cậu.”
Nhớ lại giọng nói bà Tống già nua mệt mỏi, thành khẩn nhún mình hỏi thăm, tha thiết hỏi Tống Lăng Tâm đi đâu… Trần Diệc Danh gãi gãi đầu, cậu thật không tài nào cứng rắn từ chối nổi.
“Thế nên, cậu đã nói gì?”
“Mình chỉ nói cậu khỏe lắm, nhưng mình cũng không biết cậu ở đâu. Mình nghĩ mẹ cậu không tin đâu.” Trần Diệc Danh thở dài, rút một lá thư từ trong túi ra, đưa cô. “Đây là trước đó mẹ cậu tời tìm nhờ mình đưa cho cậu, mình thật không thể từ chối. Cậu mà thấy bộ dạng của bà, dù là người làm bằng sắt cũng phải mềm lòng.”
Tống Lăng Tâm y như người máy, động tác nhận thư cứng ngắc. Vừa mở ra nhìn, bên trong là một xấp tiến dày, còn chu đáo đổi thành Đài tệ.
“Mẹ sợ con không có tiền tiêu xài.” Bà viết, “dù sao bất kể là lúc nào, hay là qua bao lâu, chỉ cần mẹ còn có cơ hội gặp con, thì đưa cho con…”
Tống Lăng Tâm đã không còn thấy rõ khúc sau bà ghi gì, vành mắt vừa đau vừa cay xè, nhưng cô vẫn cố nén không khóc.
Nhớ lại ngày hôm đó vào mấy tháng trước, sau lúc chuyện cô và Tống Khải vỡ lỡ, ông Tống vẫn luôn không nhìn thẳng cô, cũng không nói chuyện với cô câu nào, im lặng đi đến phòng cô.
“Dạy dỗ ra thằng Tống Khải súc sinh này, làm con chịu thiệt, ba rất xin lỗi con.” Ông Tống kiên cường nghiêm nghị, mái đầu cúi thấp đã có nhiều sợi bạc, hướng cô xin lỗi. “Ba sẽ đuổi nó đi. Nhưng chỉ cần nó biết con còn ở nhà nhất định sẽ tìm mọi cách trở về, mà để con đến nhà ông trên núi cũng không được… Hơn nữa giới truyền thông mà biết chắc chắn sẽ không tha cho con… Lăng Tâm, con đi đi. Đi đến nơi nào xa một chút, đừng cho Tống Khải và mẹ con biết.”
Nhiều năm qua, đây là lần đầu cô thấy người cha thứ hai nghẹn ngào.
Cô không hỏi nhiều, cũng không có cách nào biện bạch. Nhà họ Tống từng không đòi hỏi gì mà chăm sóc cô nhiều năm, nay ồn ào thế này, mắt nhìn thấy cha con sắp đoạn tuyệt, ba cô cũng đã mở miệng, cô có thể không đi được sao? Mà dù ông Tống không mở miệng, cô cũng đã chuẩn bị bỏ đi.
Đã vụng trộm được nhiều năm như thế, chịu đựng quá nhiều tất cả không thuộc vào cô, sớm biết sẽ kết thúc, như tình cảm của cha mẹ ruột cô, lại không thể hạnh phúc đến già; cô quá nhỏ đã trải qua nhân sinh vô thường, so với người bình thường càng cam chịu, càng chùn bước.
Khó chịu nhất là lừa gạt hai người họ, làm chuyện này trở nên không thể chịu đựng nổi. Mãi mê muội trong cuộc tình bí mật, sợ hãi không dám đối mặt với sự thật, giờ gặp báo ứng, không chỉ mình chịu, còn gây tổn thương cho người thân.
“Ba biết con muốn đi.” Ông Tống lời vừa khỏi miệng là cô giật thót, như tâm sự bị nhìn thấu.
Chỉ thấy ông Tống lấy ra bức thư, nhét vào tay cô, một xấp thật dày vừa sờ đã biết đó là tiền.
“Ba, con không…”
“Cầm lấy đi, ba không thể lo cho con, con phải tự chú ý.” Ông Tống trầm ngâm thật lâu, rồi như hơi nghẹn, nói không nên lời, rất lâu mới nói tiếp, “Đừng để mẹ biết, nói con đi cho khuây khỏa mấy ngày, ba sẽ giải thích với bà ấy.”
“Còn… anh…”
“Đừng nhắc đến nó.” Tiếng ông Tống chuyển sang lạnh băng.
Cứ thế, cô đi. Số tiền đó quả thực giúp cô lúc mới quay về Đài Loan không đến mức ăn đói mặc rách; còn nay, Trần Diệc Danh mang tới, là quan tâm như nhau của bà Tống. Sợ cô đói, sợ cô lạnh, sợ cô không tiền, không thể tự lo cho thân mình… Hai người cho cô tiền, số tiền đủ cho cô sống cả năm đơn giản cũng không lo thiếu thốn. Cô đã 23 tuổi, nhiều cô gái so với cô còn trẻ hơn đã kiếm tiền nuôi gia đình, còn cô…
“Lăng Tâm, dù thế nào, dù có giận dỗi ba mẹ, cậu cũng gởi tin tức về chứ.” Trần Diệc Danh không hiểu rõ chuyện vẫn kiên trì khuyên nhủ, tiếng nói kéo kí ức chua xót quay về.
Cô chớp chớp đôi mắt cay nóng, cúi đầu không nói.
“Còn nữa, ông anh đẹp trai của cậu đáng sợ lắm nha, đến trường chặn đường mình mấy lần.” Trần Diệc Danh lộ ra vẻ mặt còn vương sợ hãi, “Mình cứ sợ bị anh ta đánh. Cậu cũng biết, anh cậu là vận động viên cấp quốc gia, vừa cao vừa khỏe, mình mà bị đánh một cái, dù không chết cũng còn có nửa mạng! Van cậu, nếu giận ba mẹ, cậu ít ra cũng liên lạc với anh cậu đi chứ, mình nhớ anh ta khá thương cậu mà, không phải sao?”
Tống Lăng Tâm hít một hơi khí lạnh, cố gắng bình tĩnh mà trống ngực đập vừa nhanh vừa mạnh.
Đã lâu vậy rồi, mà vừa nghe đến anh, trái tim liền không kiểm soát nổi. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau xót chầm chậm lan ra, làm toàn thân cô nóng cả lên.
Đêm hôm đó, cô không tài nào ngủ được, ngay cả ngủ vài tiếng cũng không ngủ được, trong đầu như đèn kéo quân, hình ảnh cứ không ngừng lướt qua.
Ngoại trừ ba mẹ Tống, hầu hết khuôn mặt đều là anh tuấn lạnh lùng.
Lúc nhìn cô, vẻ mặt lại dịu dàng tận xương tủy. Trước mặt người khác không thể thể hiện nhiều, chỉ có ánh mắt biểu lộ sự nóng bỏng, thừa lúc người khác không để ý lại khóa lấy cô, làm cô mặt đỏ tim đập như nai con rối loạn.
Lúc ôm cô, nhiệt tình như lửa như phá tan vẻ ngoài bình tĩnh, muốn thiêu cháy cô; cô chỉ có thể hòa tan trong ngọn lửa hừng hực, trong khao khát của anh, không oán than không hối hận trao đi tất cả, cơ thể, con tim…
Đúng vậy, cô thật sự không hối hận. Dù phải rời khỏi ngôi nhà ấm áp, phải trải qua cuộc sống đơn độc, phải cô đơn chết già, cô đều không hối hận. Trải qua thử thách tình yêu mãnh liệt, giống một đóa hoa mãn khai, không thể nào lại vì ai đó mà rực rỡ lần nữa.
Cô trằn trọc mấy tiếng, đành rời giường, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, lấy quyển sách lót, tìm giấy bút, bắt đầu viết vài dòng thư.
Viết rồi xé, xé rồi viết, đến khi trời sáng hẳn — trang giấy vẫn trắng trơn.
Viết sao đây? Nên viết cho ai bây giờ?
Ba, mẹ, anh hai, con rất khỏe, xin đừng lo lắng. Cám ơn sự quan tâm lo lắng của mọi người.
Vì sao chỉ vài dòng đơn giản như thế, cô lại không viết được? Bút trong tay, sao như nặng ngàn cân? Chữ viết quen thuộc, sau khi viết, sao lại xa lạ đến vậy?
Viết vội vàng, xé ra gấp lại, cô tìm phong bì bỏ vào, không dám xem nhiều.
Qua mấy ngày, cô cầm phong thư đưa cho Trần Diệc Danh.
“Xin cậu sau khi về đem cái này chuyển cho nhà họ Tống…” Cô biết Trần Diệc Danh còn muốn hỏi thêm, chỉ điềm nhiên ngăn lại, “Xin cậu đừng hỏi gì nhiều, được không?”
“Lăng Tâm…”
”Cám ơn cậu, cậu là người bạn tốt nhất của mình.” Cô quay lại cười nhẹ, nụ cười làm người khác không thể khước từ.
“Như vậy có tốt thật không?” Trần Diệc Danh vẫn không yên tâm hỏi.
Cô yên lặng trong chốc lát. “Ừ, thế này là tốt nhất.”
Còn nỗi đau lòng này, đêm đêm không ngủ này, nỗi nhớ nhung không quên này… Cô có thể chịu được. Chỉ cần thời gian trôi qua, ba anh không thể nào giận con ruột mà giận cả đời, máu mủ tình thâm, đến cuối cùng cũng không sao.
Còn cô, dần dần cũng lành lại, hoặc là cũng quen lẻ loi một mình.
***
Ba ngày sau, Trần Diệc Danh chuyển thư cho bà Tống.
Đêm đó Tống Khải về đến nhà, thấy mẹ anh hốt hoảng lạ lùng, hốc mắt còn đỏ hồng.
Bảy ngày sau, anh lần thứ hai tới trường tìm Trần Diệc Danh, hai người ở góc vườn trường nói chuyện nửa giờ.
Và mười một ngày sau, Tống Khải lần đầu tiên đặt chân đến Đài Loan.