Cái Bóng - Chương 14 - Xem mắt
Lâm Minh Viễn gửi một file tài liệu cho Đinh Vỹ để hắn kiểm tra. Cậu đã
dần quen với một số công việc vặt mà Đinh Vỹ giao cho. Tốc độ hoàn thành cũng nhanh hơn nhiều. Không còn quá lóng ngóng như lần đầu mới tiếp xúc nữa.
Đinh Vỹ nói, đợi khi nào Dịch Nguyên và cậu trở về, sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí nhân viên văn phòng và có thể bắt đầu vào làm
ngay. Anh ta còn nói, chỉ cần cậu cố gắng chăm chỉ tích lũy kinh nghiệm
và học hỏi, sẽ nhanh chóng được thăng chức.
Ban đầu Dịch Nguyên
nói để cậu làm thư ký, cậu không biết là hắn đã có thư ký rồi. Lại càng
không hề biết rằng, muốn làm tới được chức vụ thư ký giám đốc thì cần có bao nhiêu chuyên môn và kinh nghiệm. Tên lừa đảo Dịch Nguyên này!
Đinh Vỹ mà biết sếp của anh ta trong lúc t*ng trùng thượng não, đã hứa giao
vị trí thư ký của anh ta cho người khác, chắc sẽ khóc thét mất.
Nhưng mà Dịch Nguyên cũng thật sự để Đinh Vỹ đào tạo và tìm cho cậu một vị
trí nhỏ trong công ty. Cậu cảm thấy như thế rất tốt, có thể học hỏi thêm nhiều điều.
Hơn nữa, trên đời này đâu có thứ gì là miễn phí.
Muốn ở vị trí cao thì phải đi từ dưới lên. Dù là con trai Chủ tịch như
Dịch Nguyên, lần đầu đến công ty còn phải làm từ nhân viên. Một thiếu
gia kiêu ngạo làm việc trong công ty của ba mình, mà còn phải ngoan
ngoãn gọi cấp dưới của ba mình là sếp. Huống chi một người vừa không
được ăn học tới nơi tới chốn, vừa không có bằng cấp hay kinh nghiệm gì
như cậu.
Sau đó Lâm Minh Viễn cảm thấy tò mò với môi trường làm
việc mới này, nên cũng có tìm hiểu về Tập đoàn Nguyệt Ảnh. Phát hiện ra
không phải ai cũng có thể vào làm được ở đây. Vì là một Tập đoàn lớn,
nên tiêu chuẩn tuyển người rất cao. Dù chỉ làm lễ tân thôi cũng coi như
là vinh dự, đáng để nở mặt nở mày khoe khoang khắp nơi rồi.
Cậu chui lọt được vào đây có tính là đi cửa sau hay không?
Âm báo tin nhắn trên Pink Circle vang lên, Lâm Minh Viễn mở ra xem, vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn liền sầm mặt.
Đây là lần thứ ba rồi! Rốt cuộc hắn lại lên cơn gì!
– Vernon Dịch đã gửi tặng bạn 530 Dollar vào tài khoản ngân hàng. [Nhận][Từ chối]
– Bạn đã nhận 530 Dollar từ Vernon Dịch.
– Chân Dài Tới Nách: Sao vậy?
– Vernon Dịch đã gửi tặng bạn 5300 Dollar vào tài khoản ngân hàng. [Nhận][Từ chối]
– Chân Dài Tới Nách: Anh gửi nhầm hả?
– Vernon Dịch đã gửi tặng bạn 53000 Dollar vào tài khoản ngân hàng. [Nhận][Từ chối]
– Chân Dài Tới Nách: Thôiiiiiiiii!!!
– Chân Dài Tới Nách: Có ngon thì gửi 530.000 Đô đi.
– Vernon Dịch đã gửi tặng bạn 530000 Dollar vào tài khoản ngân hàng. [Nhận][Từ chối]
– Bạn đã từ chối 530000 Dollar từ Vernon Dịch.
– Bạn đã từ chối 53000 Dollar từ Vernon Dịch.
– Bạn đã từ chối 5300 Dollar từ Vernon Dịch.
– Chân Dài Tới Nách: Đm anh!
*530: Anh nhớ em.
Đúng vào lúc này, điện thoại đổ chuông, là Dịch Nguyên gọi đến. Cậu tắt laptop, bắt máy.
Dịch Nguyên đắc ý nói: “Tưởng tôi không dám gửi 530.000 Đô hả. Cậu xem thường tôi quá rồi.”
Lâm Minh Viễn buồn cười bảo: “Đệt, ấu trĩ. Anh bao nhiêu tuổi rồi hả.”
Dịch Nguyên: “Tôi mới 2,5 tuổi thôi chứ mấy.”
Lâm Minh Viễn: “Hợp lí, vậy giờ gọi anh là hai tuổi rưỡi?”
Dịch Nguyên cười cười: “Chú 19 tổi bị hai tuổi rưỡi chơi…”
Lâm Minh Viễn gào lên: “Anh có thôi đi không! Càng nghe càng giống như tôi…”
Dịch Nguyên tiếp lời cậu: “Ấu răm hả?” Hắn vẫn chưa chịu bỏ qua, nói, “Phải
rồi, hôm qua chú Lâm một giờ sáng còn tìm tới tận cửa. Rồi lôi hai tuổi
rưỡi vào lùm làm những chuyện kỳ lạ.”
Lâm Minh Viễn: “Đệt…” Là ai lôi ai hả!
Dịch Nguyên thở dài: “Aiiiii, cậu nói xem, tại sao trên đời này lại có trò đánh golf chứ, rồi còn tennis nữa…”
Nghe ra giọng điệu hắn càng lúc càng chán nản. Cậu bất giác cũng dịu giọng xuống: “Anh đang đánh golf à?”
Nếu bình thường là Trình Khả Duy hay đám tình nhân trước của hắn, thì sẽ
luôn có một câu “Với ai?” kèm theo sau. Lâm Minh Viễn không phải là
người tự tin nhất, nhưng là người không ghen tuông và không quản chặt.
Nói chuyện với cậu khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Dịch Nguyên chỉnh chỉnh lại nón kết, mở nắp chai uống một ngụm nước. Hắn mặc một chiếc áo polo tay cộc và quần kaki màu xám sáng đóng thùng gọn
gàng. Thắt lưng đeo một sợi dây nịt đen, chân mang đôi giày thể thao
trắng tinh sạch sẽ.
Dáng người hắn rất cao, lại thường xuyên
chăm chỉ tập luyện. Mặc kiểu đồ này khoe trọn hình thể và cơ bắp trên
cánh tay cực kỳ hấp dẫn. Cứ mỗi lần tới sân golf, mọi người ai cũng đều
nhìn hắn không rời mắt. Thậm chí lúc này hắn đang ngồi uống nước mà mấy
caddie* cứ liên tục đỏ mặt trộm liếc nhìn.
*Caddie: Hay caddy golf, là nhân viên phục vụ trên sân golf. Được khách thuê để kéo bao gậy hoặc làm “két”,…
Hắn híp mắt nhìn ba ông chú trung niên và một thanh niên xinh đẹp, cả ba
người đều mặc trang phục đánh golf trông vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Đang hí hoáy, vừa đánh golf vừa tán dóc ở đằng xa.
“Ừ, đánh với ba tôi, chú Ian và hai cha con Phó chủ tịch ngân hàng mà cậu đang dùng.”
Lâm Minh Viễn ngạc nhiên: “Ngân hàng LS ấy hả?”
Dịch Nguyên nói: “Ừ.”
Lâm Minh Viễn: “Đánh golf chán lắm à?”
Hắn ngồi trên thanh gác chân đằng sau xe golf, bắt chéo chân, biếng nhác
nói: “Cậu thử xách cây gậy đuổi theo một trái bóng dưới trời nắng. Rồi
đuổi cả đoạn đường dài đến mức, lúc về phải ngồi bằng xe điện đi. Có
chán hay không là biết.”
Lâm Minh Viễn cười bảo: “Đúng là chán thật. Nhưng với người dư thừa năng lượng như anh thì có khi còn dư sức chạy bộ về.”
Dịch Nguyên cười gian: “Sao, cậu ghen tị hả. Thể lực của tôi tốt lắm đúng
không? Dù sao chính cậu ngày nào cũng được trải nghiệm mà.”
Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ, tặc lưỡi: “Chậc.” Lại nói, “Anh đang đánh golf với ba mà gọi điện cho tôi có sao không đó?”
Dịch Nguyên nhìn ba người kia đang vui vẻ cười nói, bảo: “Không sao, chưa
tới lượt tôi.” Đoạn, hắn lại nói, “Sao không nhận đi, tôi đã mất công
gửi vậy mà cậu chẳng nhận gì cả.”
Lâm Minh Viễn: “Tôi nhận rồi mà.”
Dịch Nguyên cười cười: “Nhận 530 hay 530?”
Lâm Minh Viễn biết câu này của hắn có ý gì, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng vậy.”
Dịch Nguyên cố tình làm khó: “Cũng vậy gì cơ?”
Lâm Minh Viễn đỏ mặt: “Tôi cũng nhớ anh.”
Dịch Nguyên đang định nói gì đó thì thanh niên xinh đẹp kia từ xa đi tới. Hắn đành nói thêm vài câu với cậu rồi cúp máy.
Người kia là Ngôn Diệp Thành, là giám đốc Truyền thông của Tập đoàn Hoàng Ân. Nói là thanh niên vì vẻ ngoài của người này khá nhỏ con, chắc chỉ cao
hơn Trình Khả Duy tầm một hay hai cm. Mặt mũi tinh xảo, môi hồng răng
trắng. Tuy khí chất chững chạc thành thục, cơ mà khuôn mặt và vóc dáng
trông không giống một người đàn ông đã hai mươi tám tuổi cho lắm. Dịch
Nguyên thích người nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng ngoại hình của anh ta quả
thật rất hợp khẩu vị hắn.
Hôm nay ba lôi cổ hắn theo, khỏi cần
nói cũng biết rằng đây là một buổi đi xem mắt trá hình. Thật ra nếu trừ
bỏ người trong lòng hắn là Hoa Phong Nhã, thì kết thân với nhà họ Ngôn
cũng không tệ. Về gia thế cũng coi như môn đăng hộ đối, ba anh ta là Phó chủ tịch ngân hàng, ông nội từng làm quan lớn đã về hưu, nhưng vẫn có
tiếng nói. Kết thông gia với gia đình họ rất có lợi cho việc làm ăn của
hắn sau này. Càng củng cố được quyền lực cho nhà họ Dịch. Về ngoại hình
cũng coi như trai tài trai sắc xứng đôi vừa lứa. Hơn nữa lại còn hợp gu
hắn.
Suốt buổi sáng Dịch Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề
này. Nếu Hoa Phong Nhã vĩnh viễn không quay về, có lẽ hắn sẽ cứ vậy mà
đính hôn với Ngôn Diệp Thành hay ai đó rồi sang nước ngoài kết hôn. Hoặc sống nhàm chán hết nửa phần đời còn lại một mình.
Lúc này Ngôn
Diệp Thành đã đi đến, thoải mái ngồi xuống cạnh hắn, mở nắp chai nước
uống một ngụm: “Giám đốc Dịch không ra xem mọi người đánh sao?”
Dịch Nguyên tháo nón kết, cúi đầu vuốt lại mái tóc, cười cười: “Ngồi ở đây
là có thể thoải mái xem rồi. Đứng gần trưởng bối phải thành thật, mắt
nhìn mũi, mũi nhìn chân. Không nhìn được cảnh đẹp mà tôi muốn nhìn.”
Ngôn Diệp Thành nhướng mày: “Ví dụ như?”
Dịch Nguyên hơi nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong cong như hai vầng trăng
non, cực kỳ thu hút: “Ví dụ như người ngồi bên cạnh tôi.”
Ngôn Diệp Thành nhìn hắn thật lâu, giống như muốn thông qua ánh mắt mà đọc trộm suy nghĩ của hắn vậy.
Anh ta cười nói: “Vừa gọi điện cho bạn trai nhỏ xong, cúp máy liền muốn nhìn cảnh đẹp à?”
Dịch Nguyên biếng nhác chống cằm nhìn thẳng vào mắt anh ta, khóe môi cong
cong, tủm tỉm nói: “Bạn trai với cảnh đẹp là hai chuyện khác nhau mà.
Anh nghĩ vì sao các nhà hàng năm sao đều trang hoàng nội thất lộng lẫy,
chọn xây ở nơi có view đẹp?” Hắn híp mắt cười cười bảo, “Chẳng phải là
để thưởng thức sao?”
Lời này vừa có thể xem là lời khen vừa có
thể xem như là lời tán tỉnh trắng trợn. Thế nhưng tùy vào ý muốn của
người nghe, mà nó sẽ trở thành lời khen hay lời tán tỉnh.
Ngôn
Diệp Thành rõ ràng là có ý với hắn. Ngay từ lúc gặp nhau, hắn đã nhìn ra rồi. Ở điểm này xưa nay hắn vẫn luôn rất tự tin. Hắn cũng nhìn ra Ngôn
Diệp Thành là người trọng thể diện, có chút hướng nội, không thuộc dạng
anh lùi thì tôi tiến.
Hơn nữa Dịch Nguyên đó giờ nổi tiếng đào
hoa, bên cạnh không lúc nào là không có người. Hoặc anh ta nghĩ rằng
mình lớn tuổi, mà trong giới ai cũng biết là hắn chỉ thích người nhỏ
tuổi hơn. Có lẽ cũng vì lí do đó mà anh ta chần chừ chưa hành động. Mặc
dù được gia đình hai bên mang đến đây cho bọn họ tiếp xúc làm quen
trước, coi như xem mắt. Nếu cả hai người đều ưng thuận, thì dăm ba tình
nhân nhỏ bên ngoài, đều dễ dàng giải quyết chỉ trong một nốt nhạc. Chủ
yếu là lợi ích mà cuộc hôn nhân này mang lại. Thế nhưng một trong hai
người không vừa mắt đối phương thì cũng khó nói.
Trừ khi ngay từ đầu gia đình hai bên đã nói rõ từ trước và làm căng. Có điều không
phải, với lại Dịch Nguyên không thiếu sự lựa chọn. Chẳng qua người hắn
chọn trúng thì không chọn hắn mà thôi.
Tuy nhiên cũng không thể không thừa nhận rằng, người ở trước mặt hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngôn Diệp Thành ghé lại gần hắn, nói: “Ồ, tôi còn tưởng giám đốc Dịch chỉ thích người nhỏ tuổi hơn?”
Dịch Nguyên rũ mắt nhìn xuống đôi môi hồng nhạt mềm mại của anh ta, cũng
chậm rãi ghé đến gần: “Đúng là tôi thích người nhỏ tuổi hơn. Nhưng sau
khi gặp giám đốc Ngôn, tôi đột nhiên cảm thấy tuổi tác chẳng còn quan
trọng nữa.” Hắn lại dời tầm mắt lên, nhìn vào mắt đối phương.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí dần trở nên ám muội.
Ngôn Diệp Thành hỏi: “Còn bạn trai giám đốc Dịch thì sao?”
Dịch Nguyên thì thầm: “Đàn ông giới thượng lưu chúng ta, ai mà chẳng nuôi vài người như vậy ở bên cạnh. Anh để ý sao?”
Ngôn Diệp Thành hạ tầm mắt nhìn xuống môi hắn chốc lát, nói: “Nếu thế thì
tôi không để ý, dù sao tôi cũng khá thoải mái với việc ăn bánh trả tiền
này.”
Dịch Nguyên cúi xuống cắn nhẹ lên môi Ngôn Diệp Thành.
Nhưng không lùi ra hẳn, mà vẫn áp mặt đến gần. Môi kề sát bên môi, mắt
nhìn sâu vào mắt. Đầu hơi nghiêng, nhìn qua giống như đang hôn nhau vậy. Hắn khe khẽ thì thầm, lúc nói chuyện, môi hắn như có như không mà chạm
vào môi Ngôn Diệp Thành.
“Làm sao đây, tôi càng lúc càng thích
anh rồi đó.” Hắn liếm liếm môi, đầu lưỡi cũng như có như không mà liếm
vào môi anh ta, “Tôi muốn đi vệ sinh một lát, anh đi cùng không?” Đoạn,
hắn dùng ngón trỏ lướt nhẹ qua mu bàn tay của anh ta. Không đau, nhưng
lại khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Hơi thở của Ngôn Diệp thành bắt đầu nặng nề, khàn khàn nói: “Đi.”
Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Cũng may mà sức khỏe của Phó chủ tịch
Ngôn không tốt như ba hắn và chú Ian, nên trận golf này chỉ chơi sân 9
lỗ. Đến lượt Dịch Nguyên đánh thì đã là lỗ cuối cùng rồi.
Lúc
đánh tới lỗ golf cuối, hắn càng nôn nóng khó nhịn. Đến khi kết thúc,
trong mắt cả hai người đều rực lửa, chỉ muốn nhanh chóng quay lại
clubhouse.
Ban đầu trưởng bối muốn để hai người làm quen nên cố
tình chia ra hai xe. Một chiếc bốn chỗ một chiếc hai chỗ. Hiện tại cũng
coi như là thuận tiện, Dịch Nguyên lái chiếc hai chỗ đưa Ngôn Diệp Thành quay trở lại clubhouse. Đợi trưởng bối đều ngồi xuống bàn xem thực đơn. Hắn và Ngôn Diệp Thành chọn bừa vài món rồi lần lượt xin phép đi WC.
Phó chủ tịch Ngôn nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, cười nói: “Nhìn hai đứa đẹp đôi thật. Dịch Nguyên đúng là đẹp trai, toàn thân tỏa sáng như
minh tinh vậy.”
Dịch Quân cũng cười tán thành: “Tiểu Ngôn cũng
vậy, phong thái chững chạc, tính tình lại trầm ổn. Đi cạnh nhau quả là
xứng đôi vừa lứa.”
Ian cũng gật đầu tấm tắc khen: “Trai tài trai sắc, đứng cạnh nhau thật là hài hòa. Mà suốt buổi chơi golf, tôi thấy
hai đứa nhỏ nói chuyện cũng ăn ý quá đó chứ.”
Bên này hai người
vừa vào khu WC, đã thấy có vài người đứng rửa tay. Lại phải đợi bọn họ
đi hết, cho đến người cuối cùng bước ra. Dịch Nguyên liền kéo Ngôn Diệp
Thành vào buồng cuối, rồi chốt cửa lại.
Hai người lao vào điên
cuồng hôn nhau. Cả hai đều có kinh nghiệm, kỹ xảo điêu luyện, liên tục
vuốt ve sờ soạng, khiêu khích lẫn nhau. Môi lưỡi ướt át quấn lấy nhau,
âm thanh mút môi chùn chụt dâm đãng vang lên trong buồng vệ sinh. Tay
đồng thời xoa nắn của đối phương. Hài lòng thưởng thức tài nghệ thổi kèn của dối phương, khiến cho dục vọng ngày càng phóng đại như muốn nổ
tung.
Dịch Nguyên xoay Ngôn Diệp Thành úp mặt vào cánh cửa. Kéo
quần anh ta xuống để lộ cặp mông căng tròn mịn màng. Hắn mở bóp tiền lấy tuýp bôi trơn nhỏ và bao ra làm công tác chuẩn bị, rồi cắm vào.
Hai người cắn răng nín nhịn từ nãy giờ đã lâu, cuối cùng cũng được tiếp xúc da thịt, liền thỏa mãn mà nhỏ giọng rên rỉ. Khi đã vào hết chiều dài,
hắn bắt đầu chuyển động.
Lén lút trốn người nhà làm tình bên
trong không gian nhỏ hẹp, thỉnh thoảng còn có người ra vào. Không dám
rên rỉ, không dám phát ra tiếng động khả nghi, không dám nán lại quá lâu sợ rằng trưởng bối sẽ phát hiện. Khiến bọn họ cực kỳ kích thích, mỗi
lần rút ra đâm vào đều mang theo khoái cảm gấp bội. Ngôn Diệp Thành cắn
môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, nhưng lại không nhịn được mà cong mông ra
nghênh đón từng trận thúc như vũ bão của hắn.
Đúng vào lúc này,
bên ngoài có hai người đàn ông vừa to tiếng nói chuyện vừa bước vào.
Dịch Nguyên và Ngôn Diệp Thành khựng lại chốc lát. Anh ta vì kích thích
mà lỗ nhỏ đằng sau co rút, mút chặt lấy dương v*t của hắn.
Dịch
Nguyên cúi đầu ghé môi vào tai anh ta, nói: “Không ngờ nhìn anh bề ngoài đứng đắn trầm ổn, mà bên trong lại dâm như vậy đấy.”
Ngôn Diệp Thành nghiêng đầu cắn nhẹ lên môi hắn: “Phải dâm như tôi thì cậu mới thích chứ.”
Dịch Nguyên không nói lời nào, mà đáp trả lại bằng một trận đâm thúc. Khiến
cho anh ta suýt chút nữa đã rên thành tiếng. Hắn từ đằng sau dùng bàn
tay to lớn bịt chặt miệng anh ta, ngăn chặn tiếng nức nở rên rỉ kia.
Cho đến khi có người khác đi vào, nghe tiếng bước chân như đang tiến đến
bên cạnh buồng vệ sinh của bọn họ. Dịch Nguyên nhanh chóng xoay Ngôn
Diệp Thành lại, bế anh ta đặt lên nắp bồn cầu. Gác hai chân anh ta lên
vai, rồi tiếp tục đâm vào.
Tiếng đóng cửa và âm thanh nước tiểu
vang lên ở phòng kế bên, chứng tỏ có người đang đi vệ sinh ngay sát bên
cạnh bọn họ. Mà tư thế này giúp Dịch Nguyên vào rất sâu. Hắn dường như
chẳng kiêng kị gì, càng đánh càng hăng. Đâm cho Ngôn Diệp Thành phải
dùng cả hai tay bịt chặt miệng mình, khổ sở nuốt xuống tiếng nghẹn ngào
chực trào ra trong cổ họng.
Đợi người kia lau chùi xả nước, lần
quần rửa tay gần nửa ngày xong rời khỏi. Bọn họ mới bắt đầu chạy nước
rút rồi lần lượt bắn ra.
Dịch Nguyên rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo. Lúc này Ngôn Diệp Thành mới bước ra khỏi buồng vệ sinh, đi đến bên cạnh hắn rửa tay.
Ngôn Diệp Thành chỉnh lại tóc tai, nói: “Hôm nay cậu có bận gì không, tôi mời cậu đi ăn tối.”
Dịch Nguyên ôm eo anh ta từ phía sau, cười ngả ngớn: “Ăn tối hay là ăn tôi?”
Ngôn Diệp Thành nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không góc chết của hắn ở trong gương. Quay sang thì thầm vào tai hắn: “Ăn tối xong rồi ăn cậu.”
Dịch Nguyên cười cười: “Vậy bữa tối tùy anh quyết định. Thân làm bữa tối mặc anh nhai nuốt.”
Bọn họ trở lại bàn ăn, thức ăn đều đã được đưa lên xong không lâu. Phó chủ
tịch Ngôn thắc mắc trong nhà vệ sinh đông người lắm hay sao mà đi lâu
như vậy. Còn ba Dịch Nguyên chỉ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ông liền nói nhỏ bằng âm lượng vừa đủ để
hắn nghe thấy.
“Anh cũng nhanh gớm nhỉ.”
Dịch Nguyên cười cười không nói.
Hầu hạ trưởng bối cả ngày, đến tối bọn họ mới được tự do sống cuộc sống về
đêm. Dịch Nguyên cùng đến nhà hàng năm sao gần đó ăn tối với Ngôn Diệp
Thành. Cả hai đều một thân Âu phục thẳng thớm, đi đến đâu đều khiến cho
người xung quanh dõi mắt ngước nhìn đến đó.
Bữa tối lãng mạn
dưới ánh nến, trò chuyện ăn ý vui vẻ. Sau đó cùng nhau đi shopping ở
Trung tâm thương mại Vincenzo. Thời gian trôi qua cũng nhanh hơn. Lúc
vào khách sạn rồi, Dịch Nguyên mới nhớ ra gì đó. Bèn lấy điện thoại nhắn một tin cho Lâm Minh Viễn, bảo cậu đừng đợi mà ngủ sớm đi. Rồi ném điện thoại lên tủ đầu giường, lao vào phòng tắm. Chốc lát sau, trong phòng
tắm truyền ra tiếng rên rỉ phóng đãng.
Đợi đến khi lăn ra tới
giường, làm thêm chẳng biết bao nhiêu lần. Bao cao su chứa đầy tinh dịch đã dùng qua, được thắt gút vứt tứ tung. Triền miên đến hơn một giờ rưỡi sáng, hắn mới đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa mặc đồ vào.
Lúc
bước ra đã thấy Ngôn Diệp Thành mình mẩy đầy dấu hôn, nằm nghiêng người
nhìn hắn. Trên cổ còn đeo sợi dây chuyền Bvlgari bạch kim, dọc theo mặt
nhẫn đính dãy kim cương sáng lấp lánh mà hắn mua tặng lúc đi shopping.
“Muộn lắm rồi, ngủ lại đi, đợi sáng hẵng về.”
Dịch Nguyên cúi xuống hôn lên má anh ta một cái: “Tôi phải về.”
Ngôn Diệp Thành nhìn hắn một hồi, nói: “Về với bạn trai?”
Dịch Nguyên gật đầu: “Ừ, vốn hôm nay phải về đưa cậu ta đi chơi, nhưng lỡ biến thành bữa tối cho anh rồi.”
Ngôn Diệp Thành kéo cà vạt của hắn: “Cho nên lỡ để tôi từ từ tiêu hóa đến sáng mai không được sao?”
Dịch Nguyên cười bảo: “Tôi không muốn sáng mai phải ra khỏi khách sạn bằng đường trực tràng đâu.”
Ngôn Diệp Thành bật cười, được một lúc cười đến rung giường.
Hắn đứng lên, chỉnh lại quần áo, nói: “Tôi về đây.”
Ngôn Diệp Thành ngồi dậy bước xuống giường. Trần truồng lõa thể mà nhón chân lên ôm cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn sâu. Cho đến khi môi hai
người đều sưng lên mới chịu tách ra.
Ngôn Diệp Thành ôm cổ hắn mà đung đưa: “Dịch Nguyên, tôi đã từng tuổi này rồi, cậu làm tôi cảm thấy
mình giống như tiểu tam cướp chồng người khác vậy.”
Dịch Nguyên ôm eo anh ta, nói: “Vậy thử thượng vị đi.”
Kha Ân lái xe đưa hắn từ khách sạn trở về nhà riêng, trên đường về hắn
tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi. Đến khi xe đã lái vào trong sân, Kha Ân
gọi vài tiếng thì hắn mới giật mình tỉnh giấc.
Dịch Nguyên xuống
xe, không để giúp việc cầm giúp, mà tự xách theo một đống túi to túi nhỏ bước vào nhà. Tất cả đều là quần áo giày dép đủ loại hắn mua cho Lâm
Minh Viễn. Đến chỗ thang máy, hắn nhấn nút đi thẳng lên phòng. Vừa mở
cửa phòng ra, bước chân hắn chợt khựng lại.
Lâm Minh Viễn đang
ngồi trên ghế bành, nghiêng đầu ngủ. Bộ dạng này rõ ràng là đợi hắn từ
tám giờ tối đến tận bây giờ. Chịu không nổi rồi ngủ quên luôn trên ghế,
ngay cả chăn cũng không đắp.
Dịch Nguyên đứng nhìn cậu không
chớp mắt. Hắn ngẩn người, nhớ lại đêm hôm trước cậu cũng đứng trong đêm
đen rét lạnh mà đợi hắn. Hiện tại vẫn vậy, lẳng lặng ngồi một mình trắng đêm đợi hắn trong phòng, mà chẳng gọi điện hối thúc hắn mau mau trở về. Dịch Nguyên chợt nhớ đến lời Lâm Minh Viễn từng nói với hắn, rằng cậu
không gọi cho hắn là vì sợ có thể hắn đang lái xe sẽ gây nguy hiểm.
Nhưng lúc đó hắn đang làm gì nhỉ?
Cẩn thận nhớ lại, hình như là hắn đã ở trên du thuyền điên loan đảo phượng
với Trình Khả Duy. Lần này cũng vậy, lúc Lâm Minh Viễn ở nhà chờ đợi, lo lắng cho hắn. Thì hắn đang đang đè Ngôn Diệp Thành ở trên giường, triền miên vui vẻ suốt một đêm.
Trong lòng Dịch Nguyên không biết là
cảm giác gì. Lâm Minh Viễn so với những người hắn đã từng gặp quá hiền
lành, cũng quá an phận. Lần đầu tiên trong đời, Dịch Nguyên sinh ra cảm
giác không nỡ với một người mà hắn không thích.
Hắn đặt đống đồ
sang một bên, nhẹ nhàng bước đến quỳ một gối xuống đối diện Lâm Minh
Viễn, khẽ chạm lên gò má cậu. Động tác này làm cậu nhíu mày giật mình
tỉnh giấc. Đôi mắt mơ màng nhìn hắn chốc lát mới tỉnh táo dụi mắt.
“Dịch Nguyên, anh về rồi à.”
Dịch Nguyên bất giác cũng dịu giọng, vươn tay vén lại mái tóc cho cậu, nói:
“Ừ, tôi về rồi đây. Sao không lên giường ngủ mà ngồi ngủ ở trên ghế
hửm?” Hắn lại nói, “Cậu không thấy tin nhắn tôi gửi sao?”
Lâm Minh Viễn ngượng ngùng nói: “Tôi có thấy. Nhưng mà nghĩ là chắc anh sẽ về sớm thôi, nên ngồi đợi thêm một lúc.”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Một lúc của cậu là ba giờ sáng?”
Lâm Minh Viễn: “Do tôi ngủ quên mà, không đến mức đó.”
Dịch Nguyên trừng mắt: “Đừng có xạo, mới đụng nhẹ một cái mà cậu đã tỉnh
rồi. Nhìn là biết cậu chỉ mới vừa chợp mắt chẳng được bao lâu.” Ngừng
một chút, lại dịu giọng, nói, “Sau này tôi bảo cậu đừng đợi thì đừng
đợi. Cứ đi ngủ trước đi.”
Lâm Minh Viễn gật đầu, cậu cúi xuống ôm cổ Dịch Nguyên, cằm gác lên vai hắn, mỉm cười: “Ừm.”
Dịch Nguyên cũng ôm lấy Lâm Minh Viễn, một tay đặt lên sau đầu, khe khẽ vuốt tóc cậu. Lâm Minh Viễn nhắm mắt, nhẹ nhàng hít ngửi mùi nước hoa sang
trọng quen thuộc của hắn.
Trong mùi hương sang trọng đẳng cấp
quen thuộc kia, cậu bỗng loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương hơi trầm.
Mang theo chút gì đó ngòn ngọt như trái cây tươi mọng đầu mùa.
Lâm Minh Viễn mở mắt, nụ cười trên khóe môi chợt tắt.
Trước khi về đây Dịch Nguyên đã gặp ai?
Dù dùng nước hoa nồng cách mấy thì cũng phải tiếp xúc rất lâu, rất gần mới có thể vương lại mùi trên áo. Hơn nữa, phải ôm ấp thân mật như thế nào
mới để lại mùi ngay vị trí này chứ?
Mẹ Dịch Nguyên ư? Nhưng mùi này không giống của phụ nữ.
Ba Dịch Nguyên? Một người đàn ông trung niên sử dụng nước hoa trẻ trung
gợi cảm như thế này ư? Mối quan hệ tốt đến mức, ôm con mình lâu tới nỗi
vương mùi lên áo?
Mà cũng không thiếu trường hợp có những ông bố
bà mẹ cuồng con. Dịch Nguyên là con trai một, lại sáng sủa đẹp trai như
vậy. Ba mẹ nào mà chả cưng chiều nhiều hơn mức bình thường một chút chứ.
Cậu bị làm sao vậy? Tự dưng lại nghĩ lung tung.
Dịch Nguyên buông cậu ra, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Minh Viễn điều chỉnh lại sắc mặt, lắc đầu. Cậu đang định nói gì đó bỗng khựng lại, hỏi: “Môi anh… hình như hơi sưng lên?” Không hiểu sao
giọng cậu hơi run. Chẳng lẽ là đêm đó bị hắn hôn đến sưng cả môi lên,
bây giờ thấy hắn cũng vậy lại nghĩ tinh linh?
Dịch Nguyên chột
dạ, hắn không thể lấy cớ là vì hôn cậu đêm đó bị sưng. Vì môi Lâm Minh
Viễn tối đó còn sưng hơn cả hắn mà bây giờ đã hết. Chẳng lẽ hắn vậy mà
vẫn chưa hết sưng sao.
Dịch Nguyên nói: “Cái này là do buổi chiều ăn lẩu cay quá, tôi không quen ăn cay. Sẽ nhanh hết thôi.”
Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ, tự dưng lại nghi ngờ lung tung. Cậu cảm thấy có
lỗi vô cùng, bèn đứng dậy, dịu dàng nói: “Để tôi lấy áo choàng ngủ cho
anh.” Rồi nhìn thấy một đống túi hàng hiệu to to nhỏ nhỏ chất đầy trên
giường.
Dịch Nguyên cũng đứng lên, nói: “À cái đó tôi mua cho cậu. Muốn thử thì sáng dậy rồi thử, giờ muộn lắm rồi.”
Lâm Minh Viễn hỏi: “Cái nào?”
Dịch Nguyên: “Nguyên chỗ đó đó.”
Lâm Minh Viễn lấy từ trong đống túi hiệu ra một hộp Gucci. Mở nắp xem thì
thấy là áo khoác blazer màu be và áo sơ mi form rộng màu xanh nhạt.
Bốn túi Saint Laurent gồm vài đôi giày da, hai chiếc áo khoác cầu vai rộng, một cái màu đen một cái màu trắng kem. Bốn chiếc áo sơ mi hai trắng hai đen, hai chiếc cổ trụ cùng kiểu khác màu. Hai chiếc khác một trắng một
đen cổ bẻ kiểu vạt chéo giống nhau nhưng khác chất liệu, cái màu đen là
bằng vải lụa giống như trên.
Tám túi to nhất còn lại đều là
Dolce & Gabbana và Alexander McQueen. Bên trong là giày da, giày
boot cổ cao, dây nịt, quần âu, áo thun, áo len, áo sơ mi form rộng đủ
kiểu. Mấy túi còn lại đều là giày thể thao của các thương hiệu khác.
Tất cả đều có màu sắc hoa văn hài hòa, kiểu dáng sang trọng mà không lòe
loẹt. Dịch Nguyên cho cậu có cảm giác mãnh liệt, rằng hắn không gia nhập giới giải trí quả là đáng tiếc.
Cậu cầm một chiếc áo khoác lên, nhịn không được cảm thán: “Dịch Nguyên, anh không làm minh tinh đúng là đáng tiếc.”
Dịch Nguyên ôm cậu từ phía sau, cằm gác xuống vai cậu, cười cười: “Ngành
giải trí đúng là thiếu phúc phận khi không có được tôi mà.”
Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: “Chậc.”
Dịch Nguyên hỏi: “Thích không?”
Cậu nhìn đống đồ chất như ngọn núi nhỏ. Đủ kiểu dáng, mà bất luận phối thế
nào cũng cực kỳ đẹp mắt. Gu thẩm mỹ rất cao, còn là người mình thích
chọn cho. Nói không cảm động là nói dối.
Cậu gật gật đầu nói: “Tôi thích lắm, cảm ơn.”
Dịch Nguyên nghiêng đầu hôn lên má cậu một cái: “Tôi mua của Alexander
McQueen nhiều nhất, vì tôi thấy thương hiệu này hợp với cậu.”
Lâm Minh Viễn hỏi: “Vậy còn Dolce? Anh thích hiệu này hả?”
Dịch Nguyên im lặng chốc lát, nói: “Ừ, tôi thích cậu mặc hiệu này.”
Thấy hắn hơi ậm ừ, cậu chợt nhớ lại lần trước đi mua quần áo với Đinh Vỹ,
anh ta mua cho cậu hơn phân nửa là của Dolce & Gabbana. Lúc này cậu
đã hiểu. Có lẽ người kia thích thương hiệu đó, nên Dịch Nguyên mới muốn
cậu mặc. Hoặc là cậu mặc thương hiệu đó trông giống người kia hơn.
Chút niềm vui nhỏ nhoi trong lòng Lâm Minh Viễn cũng biến mất. Chỉ còn lại một vùng đất hoang vu lạnh lẽo.
Trong tủ đồ của cậu, bất tri bất giác đã toàn là vết tích của anh ta. Minh
chứng cho đoạn tình cảm mãnh liệt cuồng si của Dịch Nguyên. Đồng thời
cũng là cái gai ở trong lòng cậu. Không chết không chảy máu, nhưng chỉ
cần chạm vào thôi liền đau âm ỉ.
Lâm Minh Viễn hơi siết lấy chiếc áo đang cầm trong tay, cố điều chỉnh cảm xúc của mình, nói: “Dịch
Nguyên, tôi biết mấy món này đối với anh chẳng đáng là bao. Tôi cũng rất vui khi nhận. Nhưng mà đồ anh mua cho tôi còn nhiều lắm. Sau này mua ít ít lại thôi.”
Dịch Nguyên không để ý, nói: “Mua quà chủ yếu là
cảm giác. Người mua thích, người nhận vui. Với phải có nhiều quần áo để
thay đổi chứ. Có mấy bộ mặc hoài không thấy chán sao.”
Nhưng tôi không thấy chán, Dịch Nguyên à…
Hắn nói xong, xoay người đi thẳng qua phòng thay đồ tự lấy áo choàng ngủ, rồi đóng cửa thay đồ bên trong.
Lâm Minh Viễn thấy thế bèn nói: “Dịch Nguyên, đó là phòng thay đồ mà, phòng tắm bên kia.”
Dịch Nguyên ở trong nói vọng ra: “Tôi biết.”
Lâm Minh Viễn: “Anh không tắm hay lau mình hả?” Dù sao nhà hắn có máy nước nóng lại còn có điều hòa, có tắm cũng không sợ lạnh.
Dịch Nguyên: “Tôi đã tắm ở nhà rồi.”
Lâm Minh Viễn: “À.”
Hắn mặc áo choàng ngủ mở cửa đi ra, nói: “Đống đồ đó cậu để trên bàn đi,
mai mấy chị giúp việc sắp xếp dọn dẹp sau. Giờ thay đồ đi ngủ đi, tôi
buồn ngủ lắm rồi.”
“Ừm.”
Lúc cậu mặc áo choàng ngủ đi ra
thì Dịch Nguyên đã ngủ say. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ngả lưng
nằm cạnh hắn. Trằn trọc đến gần năm giờ sáng mới thiếp đi.
Đến
khi tỉnh dậy là đã chín giờ rưỡi sáng. Lâm Minh Viễn quay sang thấy Dịch Nguyên vẫn còn ngủ say. Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, sợ đánh thức hắn. Đang
định dém lại chăn cho hắn rồi xuống giường, tầm mắt lướt qua ngực hắn
chợt khựng lại. Bàn tay nắm chăn dừng ngang giữa không trung.
Hai vạt áo choàng ngủ xộc xệch không còn kín đáo ngay ngắn như lúc đầu nữa. Để lộ ra một ít vùng da trắng nõn ở lồng ngực. Trên đó có một dấu vết
rất quen thuộc. Khiến cho vẻ dịu dàng trên gương mặt Lâm Minh Viễn chợt
lạnh xuống.
Cậu vạch hai vạt áo hắn ra. Đập vào mắt cậu, là một
mảng dấu hôn xanh xanh tím tím tràn đầy ám muội, trải dài từ hõm cổ
xuống tận bụng dưới của hắn. Lâm Minh Viễn không có sở thích cắn người,
cậu chưa từng để lại dấu hôn trên người hắn. Cậu nhận ra là vì Dịch
Nguyên thường cào cắn, lần nào cũng để lại trên người cậu vết cào và dấu hôn.
Lâm Minh Viễn nghiến răng, siết chặt hai vạt áo của hắn, đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệch phát run.
Tất cả dấu vết trên thân thể hắn không phải là của cậu làm. Càng không phải cái người họ Hoa kia. Vì nếu anh ta trở về, hắn đã không quay lại đây
nằm trên chiếc giường này cùng cậu.
Cho nên?
Ngoài tôi ra, anh còn ngủ với người khác sao, Dịch Nguyên?
Mùi hương gợi cảm cùng dấu vết dâm đãng lẳng lơ này là của người đó à? Cả bờ môi sưng đỏ của anh nữa.
Thì ra đó là kiểu anh thích.
Lâm Minh Viễn cố nuốt xuống cơn giận. Để rồi lại phát hiện, nếu cứ nhìn hắn thế này cậu thật sự nuốt không trôi. Cậu xuống giường chạy vào nhà vệ
sinh như chạy trốn.
Lâm Minh Viễn tát nước lạnh rửa mặt để bản
thân tỉnh táo và bình tĩnh lại. Cậu ngẩn người chống tay lên bàn đá đặt
lavabo, nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương. Chẳng biết là do hơi nước hay thế nào, mà tầm mắt dần nhòe đi.
Hồi lâu sau, Lâm Minh Viễn rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu bật khóc.
Lồng ngực nhói đau, khóe mắt cay xè. Nước mắt cứ trào ra, muốn ngừng mà không ngừng được.
Dịch Nguyên, chỉ mới một tuần mà anh biến tôi thành bộ dạng này. Mỗi một lời nói mỗi một cử chỉ của anh đều có thể khiến tôi bay lên thiên đàng.
Cũng dễ dàng đẩy tôi xuống địa ngục.
Dịch Nguyên à, tại sao tôi lại thích anh chứ. Tại sao người tôi thích lại là anh!
Lâm Minh Viễn cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào của chính mình. Trái tim như bị ai bóp nghẹn, đau đớn đến thở không nổi.
Tôi biết anh không là gì của tôi cả. Trong mắt anh, tôi cũng chẳng là gì.
Có chăng chỉ là vật thay thế, để làm dịu đi bao nhớ thương của anh đối
với người kia mà thôi.
Tôi cũng biết mình không có tư cách gì để yêu cầu một lời giải thích từ anh. Càng không có tư cách để quản anh ngủ với ai.
Phải, từ đầu đến cuối anh đều không sai, là tôi sai. Bước đến thế giới mà tôi không nên đến. Thích một người mà tôi không nên thích. Nhìn thấy thứ mà tôi không nên nhìn.
Lâm Minh Viễn cố để bản thân bình tĩnh lại. Cậu đánh răng rửa mặt, chải tóc gọn gàng. Lúc đi qua phòng thay đồ cũng tận lực không liếc nhìn đến hắn. Cậu lề mề thay một cái áo len cổ tròn
cách điệu, tay dài hơi phồng. Mặc quần dài màu đen, ống quần được xắn
lên một đoạn vừa phải. Áo nhét vào lưng quần gọn gàng rồi cài dây nịt
lại.
Cậu nhìn mình trong gương. Từng đường kim mũi chỉ cho tới
kiểu dáng, đều như được tỉ mỉ đo đạc cẩn thận. Thiết kế theo kiểu cân
bằng và thẳng thớm, phẳng phiu tới nỗi ngay cả người bị ám ảnh cưỡng chế cũng cảm thấy thỏa mãn thị giác. Hoàn hảo đến mức không tìm ra được một khuyết điểm nào. Từ trên xuống dưới, tất cả đều là đồ của Alexander
McQueen.
Giống như tận sâu trong tâm trí, cậu đã vô thức bài trừ thương hiệu đài cát lộng lẫy như chỉ dành cho những vị thần kia. Vị
thần trong lòng của Dịch Nguyên.
Hoặc có thể là vì Dịch Nguyên nói, Alexander McQueen hợp với cậu.
Điều gì khiến hắn cảm thấy như vậy?
Là bởi vì bản chất của cậu ngay thẳng, tâm tư sạch sẽ. Ở bên cạnh ai cũng
đều khiến họ thoải mái, kể cả người sớm nắng chiều mưa như hắn? Hay là
bởi vì cậu chỉ đơn giản là một bản sao hoàn hảo đến không thể hoàn hảo
hơn mà hắn có thể tìm được?
Lâm Minh Viễn bước ra ngoài. Vừa
trông thấy Dịch Nguyên ngủ say trên giường, bao nhiêu bình tĩnh mà cậu
cố gắng tìm về liền sụp đổ. Cậu giống như chạy trốn mà rời khỏi phòng.
Lâm Minh Viễn thừa nhận, cậu đang cực kỳ tức giận, cơn ghen ghét mãnh liệt
đến mức như muốn giết chết cậu. Nếu cứ như thế mà gặp hắn, cậu sợ mình
sẽ không kìm chế được mà làm ra chuyện ngu xuẩn. Cậu cần phải ra ngoài
để làm nguội cái đầu lại.
Gió biển mát mẻ thổi vù vù, không khí
se lạnh khiến Lâm Minh Viễn lập tức dễ chịu hơn đôi chút. Cậu đờ đẫn lê
bước trên con đường quen thuộc.
Con đường này cậu từng cõng hắn
về nhà. Từng cùng hắn chạy bộ buổi sáng. Từng nắm tay hắn cùng ngắm
hoàng hôn buổi chiều tà. Cứ nghĩ rằng đi dạo hóng gió một lát là sẽ ổn
thôi. Nào ngờ càng đi ngực càng đau. Càng bước mắt càng thấy cay.
Từ nhỏ đến lớn, trừ lần vào bệnh viện lúc ba bị tai nạn xe, cậu chưa từng
khóc ở ngoài đường hay lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt ai cả. Vậy mà bây giờ lớn từng tuổi này, lại vừa một mình lê bước trên đường, vừa rơi nước
mắt. Từ thẫn thờ cho đến nấc lên thành tiếng như một đứa trẻ.
Dường như đến âm thanh sóng vỗ ngoài xa, cũng không át được tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của Lâm Minh Viễn. Gió lạnh cũng không thể thổi khô đi những giọt nước mắt nóng hổi, nặng nề lăn xuống trên má. Trong miệng không
biết là vị mặn của biển hay là vị mặn của nước mắt. Ngay cả ánh nắng mặt trời ban trưa, cũng không thể sưởi ấm được trái tim lạnh lẽo đang rỉ
máu của cậu.
Lâm Minh Viễn cứ thế vừa đi vừa khóc một quãng đường dài.
Đúng vào lúc này, một chiếc Maybach màu đen chạy tới, dừng lại ngay trước
mặt Lâm Minh Viễn. Cậu hoảng hốt quay mặt sang chỗ khác lau nước mắt còn đọng trên mặt.
Cửa xe “cạch” một tiếng mở ra, người đàn ông
trong xe bước xuống. Anh ta đi về phía cậu, nhíu mày nói: “Cậu… là Lâm Minh Viễn?”